Hôm nay ngày nắng đêm không mưa, Âu Nhã Phi chuẩn bị tinh thần cho ngày làm việc đầu tiên. Cô tự tay thưởng mình một tô mì gói nóng hổi khói bốc lan tỏa, trong tô mì chỉ vỏn vẹn vài cọng giá đỗ, hai mảnh cải xà lách và đôi ba con tôm.
Haizz...thế mới đúng nghĩa " Mì Tôm ", Nhã Phi dùng đũa xoắn một nạm sợi mì lua vào mồm khí thế, cô nhai nhóp nhép nói: " Hảo mì tôm! Ăn là phải quốc sách như vầy mới gọi là ăn chứ! Kaka! "
Mẹ cô trong phòng ủi đồ cho cô, bà móc bộ quần áo lên xào nói vọng ra: " Nhã Phi à! Mẹ ủi đồ cho con xong hết rồi đó, chóc nữa ăn no rồi con mặc vào mẹ xem xem! "
" Dạ! Đội ơn mẫu hậu! ". Âu Nhã Phi ngừng đũa đáp lễ.
" Haizz...con nha đầu này...! ". Mẹ cô lắc đầu cười.
Ba cô hiện nay đã nghỉ hưu chỉ ở nhà viết tiểu thuyết trinh thám kiếm tiền, ông ấy từ phòng sách bước ra ngồi đối diện con gái mình nghiêm nghị dặn dò truyền đạt kinh nghiệm cho cô: " Nhã Phi, hôm nay ngày đầu đi làm ba muốn nhắc nhở con vài điều cần thiết. Đã dấn thân vào nghề này rồi, con phải vô cùng thận trọng, càng ít người biết lai lịch của con càng tốt, ba biết tính con rất cẩn thận nhưng không vì thế mà lơ là mất cảnh giác. Thôi ba nói bấy nhiêu đủ rồi, con mau vào chuẩn bị xuất phát đi! "
Âu Nhã Phi vỗ ngực tự tin: " Những lời ba căn dặn con đã hiểu rồi ạ! Ba yên tâm, con gái của ba là ai chứ? Chính là Âu Nhã Phi võ nghệ cao cường, sẽ không có ai ăn hiếp được con đâu! "
Cô vào phòng thay đồ và bước ra với bộ cánh mới tinh. Sơ mi cổ trụ màu trắng tay dài xoắn gọn phối cùng quần jean dáng âu, đi đôi giày ba ta đen khoác thêm Vest from dài, tóc búi cao gọn gàng mang trước ngực chiếc máy ảnh cực ra dáng một ký giả chuyên nghiệp.
Mẹ cô ngắm nghía tấm tắc khen: " Con gái mình quả là có tố chất của một nhà báo chân chính anh nhỉ? "
" Phải! Bởi nó thừa hưởng từ ba nó mà! ". Ông Âu cười tự hào nói.
" Ba, mẹ thấy con bảnh trai không nào! ". Âu Nhã Phi lém lỉnh đưa ngón trỏ và ngón cái lên cằm tạo dáng.
" Con nhỏ này nói năng sai bét hà! Gái lứa mà bảnh trai cái gì hở? ". Mẹ cô chỉnh đốn.
" HeHe! Con đùa thôi, ý chết gần tới giờ rồi con đi làm nha ba mẹ! ". Nhã Phi vội vã xỏ giày lái chiếc xe máy cũ của ba băng băng trên đại lộ.
Đến sở làm việc, cô tắt máy dẫn bộ vào hầm gửi xe như lần trước. Bên trong tòa soạn hôm nay nhộn nhịp hẳn, Âu Nhã Phi từ tốn bước chậm vào.
Chào anh, chào chị.. v.v..Chào hết cái tòa soạn này chắc chết.
Cô rẻ vào bàn làm việc được ban trị sự sắp xếp sẵn. Cô tháo chiếc máy ảnh trên cổ đặt xuống bàn thư thả vươn vai khởi động các khớp cổ.
" Chào em! Em là nhân viên mới hả? Chị tên Hạ Kiều, chúng ta làm quen nhé! ". Cô gái bàn kế chuyên biên tập về mảng tin Hình Sự bên vẫy tay làm quen.
Nhã Phi cũng mỉm cười chào: " Chào chị! Em là Âu Nhã Phi rất vui được làm việc chung với chị. Mong chị chiếu cố em nhiều ạ! "
" Đương nhiên, chúng ta cùng một tổ mà! HiHi! ". Chị tên Hạ Kiều vui vẻ đáp.
" Mọi người chú ý! ". Trưởng phòng biên tập bước vào vỗ tay nói.
Cả phòng ngoái đầu nhìn về phía anh thủ chức trưởng phòng đẹp trai.
Anh ta tướng mạo trông đậm nét thư sinh, da trắng tuy gương mặt còn trẻ nhưng đã làm trưởng phòng.
Anh ta mở miệng truyền ngôn: " Mọi người, tôi nhận chỉ thị của tổng biên tập và muốn thông báo là phòng chúng ta có nhiệm vụ quan trọng mới. Sau đây, tôi cần hai người đi tác nghiệp về đề tài " Tàng trữ chất cấm ". Hai người sẽ đóng giả làm dân chơi thâm nhập vào những thành phần cần tiêu thụ hàng. Vậy ai sẽ đi? Tiểu Khải cậu và một người nữ nữa nhận nhiệm vụ này. "
Anh chàng Tiểu Khải ngồi ở góc trái ngẩng đầu nghe lệnh, anh ta nhìn quanh rồi dừng lại hướng Âu Nhã Phi đề nghị: " Cô ấy sẽ đi cùng tôi có được không? "
Trưởng phòng tia mắt kiểm duyệt: " Cô gái này mới vào nghề còn non kinh nghiệm lắm, đi liệu có ổn không? "
" Tôi nghĩ là ổn mà trưởng phòng, tiện thể cho cô ấy học hỏi thêm kinh nghiệm. ". Tiểu Khải cố gắng thuyết phục.
" Ok, nếu cậu đã nói vậy, cô...tên gì nhỉ? ". Trưởng phòng nhìn cô suy nghĩ.
" Thưa, em là Âu Nhã Phi ạ! ". Nhã Phi nhanh nhảu thưa.
Anh trưởng phòng bảo: " Ờ! Nhã...Nhã Phi, cô và Tiểu Khải chút nữa tan sở mau lo sắm sửa chuẩn bị đồ nghề rồi lên đường vào tối nay. "
" Vâng, tụi em rõ thưa sếp! ". Cả hai cúi đầu tuân mệnh.
Vào buổi chiều, Âu Nhã Phi hẹn Tiểu Khải tại trung tâm mua sắm.
Anh chàng đến địa điểm rất đúng giờ, lát sau Nhã Phi chạy tới, cô hỏi: " Chào tiền bối! Anh đến lâu chưa? "
" À...Chào em! Anh cũng vừa đến, chúng ta vào trong xem đi! ". Tiểu Khải nói.
Anh chàng Tiểu Khải này tên thật là Vương Chính Khải, năm nay hai mươi lăm tuổi, ngoại hình tươi sáng mang nét hơi hơi công tử bột. Xuất thân là con trai của chủ tòa soạn Nhật Báo này, nhưng anh chàng không muốn đi lên con đường sự nghiệp bằng gia thế mình, anh ta muốn tự phấn đấu bằng chính năng lực của bản thân vì vậy anh luôn che giấu hoàn cảnh thật của gia đình mặc lấy thân phận bình dân mà xin vào tòa soạn làm việc từ chức vụ thấp nhất đi lên.
Đi dạo một vòng, Âu Nhã Phi chả biết phải mua sắm thứ gì cho đêm tác nghiệp. Cô loay hoay mãi cho đến khi Tiểu Khải chọn xong trang phục. Anh ta chọn cho mình bộ sành điệu dành cho hạng công tử ăn chơi bậc nhất giới thượng lưu. Còn Âu Nhã Phi, cô dị ứng với mấy bộ cánh mát mẻ hở da hở thịt nên lựa ba bộ đặc chất nam tính.
" Ôi Nhã Phi...! Sao em lại lấy mấy thứ này? ". Tiểu Khải ngớ người nhìn cô hỏi.
Cô thở dài não nề: " Haizz... Tiền bối à! Em thật sự không thể mặc mấy thứ đầm kia. Em chỉ có thể chọn được như vầy thôi! "
Tiểu Khải nhíu mày hỏi: " Vậy...vậy... tối nay em định...mặc như thế đến quán Bar hả? "
" Vâng! Anh đừng lo, tối nay em sẽ hóa thân thành tomboy. Cách này là tốt nhất rồi! ". Nhã Phi trấn an.
" Hahaha! Anh...chịu thua em thật rồi! ". Tiểu Khải ôm bụng cười.
Màn mua sắm chấm dứt, cả hai người đồng nghiệp về nhà chuẩn bị cho cuộc cải trang vi hành tối nay.
Đêm nay, trời trong không gợn mây ánh trăng, sao thi nhau soi lối toàn thành phố.
Có bóng dáng nam tính phóng ra từ căn nhà nhỏ nằm trong con hẻm chật hẹp, người đó không ai khác ngoài Âu Nhã Phi. Cô đội tóc nam giả, mặc áo thun xám bên trong, ngoài là áo sơ mi xanh màu denim với bộ dạng tomboy lướt xe trên đường đến Bar " Dã Hoành ". Tại đây, có người con trai tóc tai cạo hai đường bên trái nhuộm màu vàng tây diện áo thun in hình đầu lâu khoác bên ngoài áo da bóng lộn. Ôi đẹp trai muốn xĩu, chắc chắn một điều Âu Nhã Phi mà nhìn thấy phải té ngửa ra cho xem.
Anh chàng đậm chất dân chơi ấy đích thực là Tiểu Khải thư sinh hiền hậu nhất tòa soạn đây!
Âu Nhã Phi thắng xe ngay điểm hẹn, cô ngó mênh mông tìm người mà chẳng thấy đâu. Anh chàng kia từ xa đã nhận ra cô trong bộ dạng tomboy, anh vẫy tay gọi: " Hey! Đây này! "
Nhã Phi nghe tiếng quen quen cô phản xạ nhìn theo âm giọng ấy và suýt va đầu vào cột điện khi nhận ra cái giọng quen thuộc này nhưng ẩn dưới hình dạng một trời một vực.
Xin đính chính, không phải vì anh ta quá đẹp trai mà lý do duy nhất là anh ta thay đổi một trăm tám chục độ khiến cô bỡ ngỡ.
" Anh...là Tiểu Khải thật á? ". Cô hoài nghi soi từng góc trên người anh ta.
" Đúng! Tiểu Khải là anh đây! Em không nhận ra sao? ". Anh ta trả lời.
" Oi! Có cần chơi trội đến thế không hở tiền bối? ". Nhã Phi méo mặt hỏi.
" Vô cùng cần thiết! Em cũng lố thế còn gì? ". Tiểu Khải hỏi ngược lại.
Tiểu Khải nhịn cười bảo: " Kakaka! Thôi vào trong hành động nào!"
.......