Sớm tinh mơ, Âu Nhã Phi lòm còm bò dậy bởi âm thanh báo thức đang tàn phá giấc ngủ quý hóa của cô.
" Nhã Phi....! ". Chất giọng ngọt lịm phát ra từ người mẹ kính yêu đang gào thét tên cô dưới bếp.
" Haizz...Dạ...! ". Cô nàng gãi đầu vuốt mặt rồi lê la cái thây vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt sạch sẽ thơm tho mới chậm rãi bước ra ngoài.
" Ting ting...! ". Chuông điện thoại Nhã Phi vang lên.
" Wẩy! ". Cô bắt máy bằng giọng ngái ngủ miệng ngáp dài.
Âu....Nhã....Phi...!
Âm vực văng xa ngàn kí lô mét đập thẳng vào màng nhĩ khiến Âu Nhã Phi né xa chiếc điện thoại trên tay mình ba gan .
" Ây...ya Thái Di! Cậu muốn hại chết tớ hay sao? ". Nhã Phi áp điện thoại vào tai dùng thái độ hết sức nhàn hạ đáp.
Chung Thái Di giọng nói có vẻ hờn mát nói: " Hứ! Cậu còn không nhanh là tớ bỏ đi luôn đấy! "
" Ok....Ok...Tiểu thư yêu dấu của tôi! ". Âu Nhã Phi thở dài.
Tắt điện thoại Thái Di, cô nhanh chóng nhét hết đống bánh mì sanwich vào họng nhai ngốn ngốn chân chạy như bay ra xe phóng vọt lên con Lamborghini màu đỏ của cô nàng Thái Di.
" Này! Sao cậu lúc nào cũng lên xe tớ kiểu đó hết vậy? ". Thái Di cằn nhằn.
" Chạy đi! Cau có hoài! ". Âu Nhã Phi lên tiếng giục.
Đường phố hôm nay sao đông đúc hơn mọi khi.
" Ớ! Sao kẹt xe giờ này chớ? ". Chung Thái Di bức xúc vì phải nhích từng chút.
" Ầy! Cứ đà này tớ sẽ trễ mất! ". Âu Nhã Phi nhíu mày lo ngại.
" Tớ cũng chả khác gì cậu! ". Thái Di vịn tay lên vô lăng rầu rĩ.
........
Yo....Yo....Yo....Bíp....Bíp...!
Một anh chàng tóc đỏ undercut hào hoa phong nhã miệng không ngừng kêu to luồn lách con siêu xe màu trắng vượt qua hàng chục chiếc xe lớn nhỏ băng qua hai người con gái ấy.
" Ê...Ê...Nhã Phi! Tên sếu đầu đỏ hôm bữa đụng độ với tụi mình kìa! ". Chung Thái Di khều vai Nhã Phi gọi.
" Hô! Đúng là hắn ta! ". Nhã Phi ngó mênh mông nhìn về phía chiếc Lamborghini chạy đằng trước nói.
" Hực! Đáng ghét, lần nào gặp hắn cũng vượt mặt tụi mình! ". Chung Thái Di bực tức.
Nhã Phi thúc giục: " Mặc kệ hắn ta! Chúng ta nhanh lên, sắp trễ giờ làm việc của tớ rồi! "
Mười lăm phút sau, xe Chung Thái Di cập bến tòa soạn báo tại sở làm của Âu Nhã Phi.
Cô lại dùng cú nhảy quen thuộc lúc nãy phóng xuống đất không quen giơ tay chào tạm biệt rồi chạy nhanh vào trong văn phòng.
" Chào các anh chị! ". Âu Nhã Phi lễ phép vẫy tay cúi chào.
" Hi Nhã Phi! Chuyến công tác hôm qua thế nào? ". Chị đồng nghiệp Hạ Kiều xoay ghế hỏi thăm.
Cô bẩm báo: " Đại công cáo thành chị ạ! "
" Xin chào mọi người! ". Tiểu Khải bên ngoài bước vào.
" Oh! Chào cậu! Hôm nay đi muộn thế? ". Hạ Kiều thắc mắc.
" À...! Tớ bận chỉnh sửa một số tư liệu ở nhà! ". Tiểu Khải phân trần.
Do Tiểu Khải và Hạ Kiều là bạn thời đại học, duyên đưa đẩy sao hai người làm cùng sở luôn nên họ xưng hô theo kiểu bạn bè.
" Nhã Phi! Hôm qua em quay được tới đâu rồi? ". Tiểu Khải tiến gần bàn Nhã Phi chống tay xuống bàn hỏi cô.
Âu Nhã Phi lật đật lấy máy ảnh ra rút thẻ nhớ nhét vào máy vi tính bật lên cho mọi người cùng xem.
" Wow! Nhã Phi....người con trai đó là em cải trang à? ". Cả phòng rộn ràng tiếng bàn tán.
" Vâng! Em còn đỡ đấy! Tiểu Khải tiền bối đây còn nổi bật hơn em! ". Cô chỉ tay về Tiểu Khải nói.
Hạ Kiều tròn mắt nhìn chết trân vào cậu trai tóc vàng thốt lên: " Oh! Tiểu Khải...cậu...hóa trang trông bảnh thật nha! "
" Cậu thôi cái mặt mê trai đó được không? ". Tiểu Khải thở dài mắng cô bạn.
" Tưởng mình đẹp trai thì hay lắm à! Xí! ". Hạ Kiều đáp trả cay cú.
" Đây là phòng làm việc chứ không phải cái chợ! Các người ồn quá đấy! ". Một cô gái môi tô son đỏ mắt kẻ eyeliner đỏng đảnh bước vào âm điệu chua ngoa.
" Nè Kiều Tỷ à! Người này là ai vậy? ". Nhã Phi nép mình hỏi khẽ vào tai Hạ Kiều.
Hạ Kiều bĩu môi thủ thỉ với cô: " Cháu gái của tổng biên tập, phó phòng chúng ta đó! Em chớ nên đắc tội cô ả đó, phiền phức lắm! "
Tiểu Khải và cả phòng tổ biên chẳng ai ưa nổi con ả lẳng lơ kênh kiệu này, anh chú tâm làm việc chả màn để tâm tới cô ta.
Ả này là con gái của bạn thân tổng biên tập được đưa vào nhờ quan hệ mật thiết giữa hai người lớn. Họ tên Phương Tú Linh, trạc tuổi Tiểu Khải, đối với người khác cô ta luôn kiêu căng phách lối nhưng với Tiểu Khải ả ta nhẹ nhàng hiền dịu gấp đôi.
Lý do hết sức thực tế là cô ta thích anh từ ngày đầu gặp nhau tại phòng tổng biên tập.
" Tiểu Khải! Em nghe nói tối qua anh đi tác nghiệp, mọi việc tốt chứ? ". Cô ta ân cần thăm hỏi.
" Cảm ơn phó phòng đã quan tâm! Mọi việc rất thuận lợi! Nếu không có gì nữa xin phép tôi phải làm việc! ". Anh cách trả lời một cách lịch sự xen lẫn sự xa cách.
Cảm thấy mình bị hất hủi cô ta lặng đi về phòng làm việc riêng.
" Hê! Tiểu Khải có vẻ cô ta để mắt cậu rồi đấy! ". Anh đồng nghiệp có biệt danh Hùng Ca trêu ghẹo.
Anh ta lớn tuổi nhất phòng được mọi người tôn vinh lên hàng ngũ trưởng lão, mặt vuông góc cạnh tóc ngắn ngang vai buộc nửa, có thêm bộ râu mọc dài hai bên mép. Tính cách công minh thẳng thắn là tay săn ảnh số một tòa soạn.
" Haizz! Em chả ham hố gì chuyện này anh à! ". Tiểu Khải chán nản đáp.
Hạ Kiều vui đùa nhái giọng ả: " Làm việc đi kẻo thành siêu thị luôn chứ không phải cái chợ đó! Hahaha! "
Mọi người cười rộ lên khắp phòng không khí bớt căng thẳng hơn hẳn. Sau giờ tan sở, Âu Nhã Phi đứng chờ cô bạn Chung Thái Di đến rước. Thái Di sinh hoạt ở Câu Lạc Bộ đội tuyển quốc gia bộ môn múa đương đại.
" Mau lên xe! Tớ đói quá! ". Thái Di hối thúc.
" Hời! Hay cậu về nhà tớ ăn cơm một bữa đi! Mẹ tớ làm thức ăn ngon lắm! ". Âu Nhã Phi quảng cáo.
" Thật à? Được thôi! ". Cô đồng ý.
" Giá như tớ biết lái ô tô nhỉ? ". Nhã Phi lảm nhảm.
" Xe máy còn sợ cậu huống chi ô tô! Tớ không đời nào dám cho cậu lái thử ô tô! ". Thái Di châm biếm.
" Ghét cậu thật! Có cần xỏ xiên vậy không? ". Nhã Phi tức xì khói.
" Đến nhà rồi, xuống đi đại tỷ! ". Chung Thái Di ngừng xe lên tiếng.
" Chào bác trai bác gái con mới tới! ". Thái Di lễ độ thưa.
" Vào đây ăn cơm với hai bác nè! ". Mẹ Âu Nhã Phi tươi cười mời.
" Cậu tự nhiên như mọi lần đi! Khách sáo là đói ráng chịu! ". Nhã Phi đùa cợt.
" Biết rồi, tớ hông thèm khách sáo với cậu đâu! ". Thái Di đá đểu.
" Ăn nhiều vào nhe con gái! ". Mẹ cô gắp miếng thịt gà cho Thái Di bảo
" Coi đó! Con gái người ta nết na ngoan hiền thấy thương, có ai lạ đời như Phi Phi nhà mình! Gái lứa gì tính khí như con trai. ". Ba cô phát biểu.
" Ba...kì thị con hả? Như con mới gọi là nữ trung hào kiệt chớ! ". Nhã Phi tự biện minh.
" Plè! ". Thái Di le lười chọc quê cô.
" Cậu giỏi lắm! Muốn tạo phản à? Coi chừng tớ cắt lỗ mũi cậu làm món nhấm rượu giờ! ". Nhã Phi phản pháo.
Khà...Khà! Hahaha!
Ba Âu Nhã Phi ngồi cười khà khà, cả nhà chìm đắm trong bữa ăn vui vẻ.
Quay ngược phía nam chính Tiêu Dịch Kỳ. Anh vừa đón thêm thành viên mới, nhân vật này sở hữu nhan sắc cực kỳ khả ái xinh đẹp tựa cô công chúa nhỏ bước ra từ truyện cổ tích.
Cô gái này đích thực là em gái của anh du học từ Pháp về nước, cô năm nay tròn hai mươi xuân xanh.
Tiêu Nhược Băng chính là tên khai sinh mà ba mẹ cô đặt.
Tính cách năng động đáng yêu, thân thiện và đặc biệt trẻ con, lúc còn bé hay trèo lên lưng anh trai cưỡi ngựa nhong nhong.
" Này tiểu nha đầu! Về đây phải học hành cho tử tế à! Quậy phá là biết tay anh nghe chưa? ". Anh búng mũi cô cảnh cáo.
Xe chạy vào căn biệt thự nguy nga tráng lệ, hai bên có hai hàng gia nhân đứng xếp hàng dọc chào đón cô chủ nhỏ.
" Woa! Có hồ bơi nữa kìa! Hồi đó lúc em còn ở nhà chưa có sao giờ lại có? ". Nhược Băng lăng xăng huyên náo.
" Là ba mẹ xây thêm tạo không khí tươi mát cho ngôi nhà, nếu thích thì hôm nào xuống bơi đi! Hai mét khối nước lận đó! ". Anh nói.
Thật tình, anh là người khá kiệm lời trừ ba mẹ và cô em gái bé bỏng ra anh hiếm khi nhiều lời với bất kỳ ai trừ phi có việc quan trọng anh mới bất đắc dĩ phải mở miệng.
Ngôi nhà tràn ngập tiếng cười đùa hơn khi có sự xuất hiện của nhị tiểu thư.
" Ca à! Em muốn....mua xe riêng! Anh dẫn em đi nha nha! ". Nhược Băng chu mỏ nắm cánh tay anh lắc lư năn nỉ.
" Haìzzz...Ok! Muốn mua xe gì? ". Anh chịu thua cô em gái này đành gật đầu.
" Em...muốn chạy mô tô! ". Nhược Băng mắt long lanh.
Dịch Kỳ bác bỏ: " Hể? Không được! Em mới về nước, con gái không nên đi mô tô! "
" Hả...? Why? ". Cô xụ mặt ủ rũ.
" Anh đã bảo không là không! Nguy hiểm lắm! Bây giờ muốn mua thì anh đưa em đi mua ô tô! Chỉ có thể là ô tô thôi! Chịu thì đi không thì miễn! ". Dịch Kỳ mặt lạnh cương quyết.
" Ò! Ô thì ô! Có ông anh đẹp trai mà khó tính ghê!". Chân mày cô lúc ảo não xệ xuống trông hài hước vô cùng khiến anh không thể không bật cười.
" Khừ! ". Anh cười xoa đầu cô rối tung cả tóc.
..........
Hết chap _ Thiết Tử Vân chúc các bạn đêm ngon giấc!