Yêu Phải Đại Ma Vương

chương 6

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hạ Lâm là thanh mai trúc mã cùng lớn lên với Khang Trọng Lâm, cha cô là trùm nghiệp khoa học kỹ thuật, gia cảnh hậu đãi, nhưng bởi do sự giáo dục từ bé, khiến cô ngốc nghếch tùy hứng lại kiêu căng xấu tính.

Thật ra mà nói, Khang Trọng Lâm không chán ghét cô, bởi vì anh biết Hạ Lâm là cô gái vô cùng lương thiện, chỉ là chưa bao giờ bị cản trở điều gì, cho nên động một chút liền vú lấp miệng em hoặc vênh mặt hất hàm sai khiến, khiến anh đau đầu vô cùng, thậm chí không chịu nổi tính cách của cô nàng được nuông chiều.

Ngày trước mẹ anh từng cố ý ghép bọn họ thành đôi, anh từ chối cho ý kiến, chẳng qua là dùng cách thức khác nói cho mẹ biết anh không phải người có thể tùy ý người ta sắp đặt, cho nên mẹ anh đành phải rưng rưng buông tha.

Nhưng Hạ Lâm dương như rất có tình cảm với anh, thỉnh thoảng đến nhà anh tìm, không thì thường lui tới những nơi anh thường ra vào, anh thấy rất phiền phức, cho đến khi cô bị người nhà tống đi du học, mới làm cho anh trở về cuộc sống bình yên.

Khang Trọng Lâm nhướn mày. “Thì sao?”

Sở Duyên Vũ vỗ vỗ vai anh, càng ngày càng vui sướng khi người gặp họa. “Cậu không cần làm bộ, kỳ thật trong lòng cậu vô cùng ảo não phải không, có cảm xúc gì thì cứ phát tiết ra đi, mình sẽ giúp cậu giữ bí mật.”

“Hình như cậu rất vui?” Khang Trọng Lâm lườm anh ta một cái.

“Mình là đồng cảm với cậu, mình thấy ngày trước cậu đối với Hạ Lâm chỉ sợ tránh không kịp.” Sở Duyên Vũ làm bộ thở dài một hơi. “Mà khổ thân cậu được sống yên bình ba năm, bây giờ Hạ Lâm đã trở lại, ngày lành của cậu cũng đã hết, lại bắt đầu ngày tháng cô ta đuổi cậu trốn.”

Khang Trọng Lâm giận tái mặt. “Cô ta chắc đã quên mình rồi!”

Sở Duyên Vũ chậc chậc lắc đầu, đưa tay đặt lên vai anh, có chút đăm chiêu. “Cậu quá coi thường tính nhẫn nại của phụ nữ rồi, chỉ cần họ quyết tâm, có thể đuổi theo cậu tới địa ngục.” Phụ nữ là động vật có tính nhẫn nại nhất trên thế giới.

“Có vẻ cậu bị đuổi tới địa ngục rất nhiều lần.” Khang Trọng Lâm liếc mắt một cái, hất cánh tay đang ở trên vai ra, thong thả nói: “Cậu lo lắng hộ mình làm gì, cậu nên lo cho bản thân có phải quá lạm tình hay không đi, lần trước bạn gái đương nhiệm cùng bạn gái cũ của cậu không phải liên hợp lại mà nói, ám chỉ cậu có bệnh lây qua đường sinh dục không muốn cho ai biết sao?”

Sở Duyên Vũ cứng lại, có điểm ảo não, nhưng chỉ chốc lát sau lại khôi phục thái độ tươi cười. “Mình vừa đẹp trai lại vừa có duyên, họ không chiếm được mình nên vu oan cho hả giận thôi.”

“Lão tổ tông nói ba người thành hổ, cậu cần phải cẩn thận một chút.”

“Đừng nói mình.” Sở Duyên Vũ phất tay. “Cậu nên giải quyết chuyện Hạ Lâm đi!”

Khang Trọng Lâm nhún vai. “Không có cách, cô ta cứ như kẹo cao su dán vào mình. Nếu qua ba năm rồi mà vẫn không thay đổi, mình sẽ đối mặt bằng thái độ mãnh liệt.”

“Chỉ thế thôi á?” Có phải sẽ có trò hay xem không.

“Không thì thế nào?” Đối với người anh không cần, anh lười dùng nhiều tâm tư.

“Nói không chừng cô ta thay đổi, cậu vừa thấy sẽ giật nảy mình.” Sở Duyên Vũ ái muội chớp mắt. “Nếu tiếp tục đoạn nhân duyên tuyệt vời như vậy thì…”

“Nói nhảm vừa thôi, cậu về được rồi đấy.” Khang Trọng Lâm cắt đứt Sở Duyên Vũ nói hưu nói vượn, đi đến phòng tập thể thao, chuẩn bị chạy bộ tiếp một giờ để rèn luyện thân thể.

Sáng sớm hôm nay tinh thần Hoàng Nguyên Cần không tốt, tối hôm cả đêm qua gặp ác mộng, hại cô mới làm được nửa ngày đã ngáp lên ngáp xuống. Để phấn chấn tinh thần, cô đứng lên trái xoay phải uốn hai cái, hy vọng có thể tăng sự tập trung một chút.

Lúc này, máy nội bộ trên bàn vang lên, cắt ngang thời gian duỗi người của cô, cô lập tức nhận điện thoại, nói như công thức:

“Văn phòng tổng giám đốc xin chào.”

“Tổng giám đốc có ở đó không?” Bên kia truyền đến tiếng nói nũng nịu.

“Xin hỏi cô là ai?” Cô vội vàng lấy danh sách hẹn trước cùng lịch làm việc ra xem.

“Tôi họ Hạ.”

“Thật xin lỗi, Hạ tiểu thư không có hẹn trước, cho nên khả năng tổng giám đốc không rảnh nhận điện thoại của cô.” Cô nghĩ nghĩ một lúc rồi nói tiếp: “Tuy nhiên nếu cô có việc gấp, có thể để lại số điện thoại, tổng giám đốc sẽ gọi lại trả lời sau.”

“Cái gì? Cô là ai mà dám ra lệnh cho tôi.” Đối phương truyền đến tiếng chất vấn bén nhọn, hại cô phải đem microphone ra xa một chút, miễn cho màng tai bị hỏng.

Hoàng Nguyên Cần bất đắc dĩ giả làm cái mặt quỷ. “Thật sự xin lỗi, tôi thật sự không thể tùy tiện thay tổng giám đốc sửa đổi hành trình.” Đùa à, một khi cô làm như vậy, sẽ bị anh hành hạ đến mức nào chứ.

Đồng sự chỉ nghĩ đến việc cô thăng chức, chỉ cô mới biết công việc của anh bận rộn ra sao, cô là người liên quan mà mỗi ngày cũng bận tối mày tối mặt, cô cũng không muốn sau khi phá hỏng hành trình của anh, bản thân lại phải dành thời gian giải quyết hậu quả.

Hơn nữa bây giờ xin việc không dễ, công ăn việc làm vô cùng thiếu, cô không muốn bản thân đánh mất công việc vất vả mới thi vào được, dù sao nâng bát cơm người khác cũng không dễ dàng.

“Cạch!” Trong lúc ngắn ngủi cô hoảng thần, đối phương đột nhiên ác liệt dập microphone, làm hại cô đột nhiên bị giật mình.

Sao bây giờ lại có người không lịch sự như thế, mới không thuận ý đã dập máy?

Hoàng Nguyên Cần nói thầm trong chốc lát, sau đó tập trung hết tinh thần vào công việc, trong tay cô bây giờ còn có mấy văn kiện chưa làm, nhỡ tổng giám đốc hiện tại muốn xem làm sao bây giờ? Anh ta sẽ được thể mắng cô mất!

Thật vất vả lợi dụng thời gian rảnh tiêu hóa mấy văn kiện, Hoàng Nguyên Cần mệt đến mức không uống nổi chén nước.

Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập, giày cao gót va chạm đá cẩm thạch tạo nên âm thanh lách ca lách cách nghe vô cùng chói tai.

Cô buồn bực nhìn về phía cửa văn phòng, nghĩ rằng là ai đó tới đưa văn kiện, không ngờ tới lại nghe thấy tiếng thét kinh thiên động địa cùng âm thanh va chạm.

“A…” Tiếng phụ nữ, còn có âm thanh té ngã, làm cho cô sợ hãi kêu lên một cái.

Tại sao lại như vậy? Hoàng Nguyên Cần lập tức đứng dậy mở cửa văn phòng, phát hiện một cô gái trẻ tuổi hư hư thực thực ngồi ở cửa khóc thét vì bị ngã.

“Làm sao vậy?” Cô lập tức tiến lên đỡ đối phương.

“Sao lại hỏi tôi chuyện này?! Sàn của các cô bị sao vậy? Sao lại ướt như thế? Là cố ý hãm hại tôi sao?”

Người bị hại hiển nhiên có chứng vọng tưởng. Hoàng Nguyên Cần nhìn sàn sạch sẽ, nhìn kẹo cao su dính trên đôi giày cao gót năm phân, sau đó lại nhìn đôi kính râm to đùng trên mặt, rõ ràng là đối phương không biết đã giẫm lên kẹo cao su, ở trong phòng còn đeo kính, xui xẻo ngã trước cửa văn phòng, lại đổ tội lên người cô.

“Cô không sao chứ?” Dàn xếp ổn thỏa mọi chuyện là nguyên tắc xử sự của cô.

“Mông tôi đau muốn chết, sao lại không có việc gì được!” Cô gái đeo kính râm trên sống mũi bén nhọn nói, vừa thấy khuôn mặt của cô, lập tức nghi ngờ kêu. “Hoàng Nguyên Cần?”

“Đúng vậy, tôi là Hoàng Nguyên Cần.” Cô nhìn cô gái vẫn ngồi dưới đất như cũ, trong ấn tượng căn bản không biết đây là ai.

Đối phương tháo kính xuống, lộ ra đôi mắt được dán lông mi giả thật dài. “Tôi là Hạ Lâm.”

“Hả?” Là bạn học cùng cô một năm hồi cấp ba Hạ Lâm sao.

“Cô là… thư kí Khang tổng giám đốc?” Hạ Lâm trừng mắt. “Cũng chính là người vừa mới không giúp tôi chuyển lời?” Cô vất vả mới lấy được bằng tốt nghiệp, vừa về nước hứng trí bừng bừng tìm Khang Trọng Lâm, không ngờ lại bị ngăn cản ở ngoài cửa.

“Tôi không phải không giúp cô chuyển lời, mà là…” Hoàng Nguyên Cần vô tội cười gượng. “Chuyện đó… Đây là chức trách của tôi, hơn nữa tôi cũng không biết cô là người tôi quen biết.”

Tuy rằng các cô không phải rất thân thiết, nhưng ít nhất cũng học cùng trường một năm, chẳng qua sau đó nghe nói Hạ Lâm sau khi tốt nghiệp trung học đến Thụy Sĩ học đại học.

Nói qua cũng phải nói lại, cho dù cô ta là Hạ Lâm, là bạn học trung học của cô, cô cũng không dám tùy tiện thay đổi lịch trình của tổng giám đốc, dù sao cô cũng chỉ là theo quy tắc trò chơi của anh mà thôi.

“Thôi khỏi!” Hạ Lâm vịn vào cô đứng lên. “Cô không biết quan hệ giữa tôi và anh Trọng Lâm đúng không?”

“Anh Trọng Lâm?”

“Đúng vậy! Chúng tôi cùng nhau lớn lên từ nhỏ, là thanh mai trúc mã.” Cô ta đẩy sự giúp đỡ của cô, hua hua bàn tay mình, vừa lòng phát hiện hoa văn trên móng tay không bị nhòe.

“Ngày trước tôi không cần hẹn trước, lúc nào cũng có thể tới gặp anh ấy.”

“Ặc…” Hoàng Nguyên Cần nghĩ ngợi. “Nhưng lần trước tổng giám đốc dạy bảo tôi rằng, cho dù tổng thống tới chơi mà không hẹn trước cũng không gặp.” Cũng chỉ có Khang Trọng Lâm mới có lá gan lớn như thế!

“Cô cố ý phải không?!” Hạ Lâm hổn hển trừng mắt nhìn cô, thầm nghĩ cô có phải hay không cố ý chế ngạo, châm chọc cô ta. Nhưng thấy vẻ mặt vô tội của cô, tựa hồ lại không giống như ác ý.

“Cái gì?” Hoàng Nguyên Cần vẻ mặt vô tội.

“Cố ý trở ngại tôi gặp anh Trọng Lâm.” Hạ Lâm tức giận nói.

Hoàng Nguyên Cần vẻ mặt vô tội. “Đừng như vậy, bạn học vô duyên ạ, tôi chỉ là người nghe lệnh làm việc lĩnh tiền lương, tôi không cần phải ngăn cản con đường của cô.”

“Quên đi, tổng giám đốc ở bên trong hả?” Hạ Lâm mặc kệ Hoàng Nguyên Cần, ở trong mắt cô, Hoàng Nguyên Cần chỉ từng là bạn cùng lớp, không có nghĩa các cô có thể thổ lộ tâm tư cho nhau, huống hồ, cô ta chả giúp gì được cô, cho nên lập tức bỏ qua sự tồn tại của cô ta.

“Anh ấy ở phòng họp bên kia.” Nếu không nghe tiếng va chạm lớn thế đã sớm chạy đến mắng người.

“Ở đâu? Họp đến mấy giờ?” Hạ Lâm đeo kính vào, không thèm nhìn tới cô, tự hỏi.

Hoàng Nguyên Cần bất đắc dĩ thở dài, cô luôn chịu không nổi loại người kiêu căng lại vô lễ, tựa hồ người khác phải tuân theo quy tắc trò chơi của cô ta mới được, không thuận theo thì cô ta tức giận mắng chửi.

“Vậy thế này, cô đến phòng khách chờ một lát, đợi lát nữa khi tôi đi vào đưa tư liệu, lập tức thông báo cho anh ấy rằng cô đã đến.”

“Cô lại bắt tôi chờ à! Chờ bao lâu?”

“Ít nhất nửa giờ.”

“Được rồi!” Hạ Lâm phối hợp đi về phía phòng khách.

Hoàng Nguyên Cần bất đắc dĩ thở dài, lo lắng bây giờ vào báo cáo lại chọc tổng giám đốc tức giận, làm sao bây giờ?

Mười phút sau, cô đứng ở trước cửa phòng họp đóng một nửa, khi đang muốn mang trà vào thì đột nhiên cửa mở ra, Khang Trọng Lâm dẫn đầu đi ra ngoài.

Anh liếc mắt nhìn cô một cái, đột nhiên giới thiệu cô cho khách. “Địch tổng, Âu chủ nhiệm, chuyện này cứ quyết định như vậy đi, hợp đồng sau này sẽ do thư kí của tôi toàn quyền xử lý, tin rằng chúng ta sẽ hợp tác tốt đẹp.”

Cô nhất thời sửng sốt, không ngờ rằng anh chỉ cần năm mươi phút đã giao dịch xong với đối phương, cô nghĩ ít nhất phải mất hai tiếng.

“Không thành vấn đề.” Hai hộ khách dường như rất vui mời được Khang Trọng Lâm thiết kế quảng cáo cho bọn họ, cười meo meo gật đầu thăm hỏi Hoàng Nguyên Cần.

Cô thông minh mời bọn họ đến một phòng họp khác, sau khi mời bọn họ hưởng dụng trà bánh, lập tức lấy ra hợp đồng để trên bàn, giảng giải cùng thuyết minh với khách.

Không đến hai mươi phút, khách vừa lòng cầm hợp đồng rời đi, Hoàng Nguyên Cần thở ra một hơi, vốn định tranh thủ nghỉ ngơi trong chốc lát, nhưng mới ngồi vào ghế, điện thoại trên bàn liền vang lên, cô bất đắc dĩ ấn phím trò chuyện nội bộ, truyền đến tiếng nói Khang Trọng Lâm.

“Hoàng Nguyên Cần tiểu thư, vào đây một chút.”

Anh lại lần nữa triệu hồi cô, công việc hôm nay rõ ràng đã hoàn thành, thật không biết anh còn có chuyện gì.

“Không xong…” Lúc này cô mới nhớ quên thông báo cho tổng giám đốc Hạ Lâm đã đến.

Cô nơm nớp lo sợ gõ cửa đi vào văn phòng tổng giám đốc, đập vào mắt đầu tiên là bàn gỗ to lớn, tiếp theo mới là thân hình anh, nhưng anh lại đang chuyên tâm viết cái gì đó.

“Ách… Tổng giám đốc.” Cô thật cẩn thận nói: “Có vị Hạ Lâm tiểu thư tới chơi, đang ở phòng khách chờ ngài.”

Hạ Lâm? Khang Trọng Lâm nghĩ đến nhắc nhở của Sở Duyên Vũ vui sướng khi người gặp họa, không ngờ rằng khi cô ta về nước lại tới tìm anh thật, khiến anh cảm thấy không thể tiếp tục cho Hạ Lâm tùy hứng như vậy nữa.

“Cô ta có hẹn trước không?” Anh cũng không ngẩng đầu lên nói.

Hoàng Nguyên Cần sửng sốt, cắn răng nói:

“Không có.”

Khang Trọng Lâm ngẩng đầu lãnh đạm liếc cô một cái. “Cô rảnh như vậy thì đi gặp cô ta đi.”

Nghe chưa, đây là lời mà một người nên nói à? “Nhưng… cô ta nói là thanh mai trúc mã của anh, rất thân thiết với anh. Chẳng lẽ cô ta nói dối?” Cô vẻ mặt hoang mang.

Khang Trọng Lâm cố gắng khống chế biểu tình trên mặt. “Thế chẳng lẽ bây giờ một con chó hay một con mèo nói rằng nó thân với tôi, hơn nữa chỉ đích danh muốn gặp tôi, cô cũng cho bọn chúng vào sao?”

“Đương nhiên sẽ không.” Cô cũng biết loại trừ chứ.

“Thế thì tốt.” Anh nói xong lại cúi đầu không biết viết cái gì.

Cô bất đắc dĩ thở dài, thấy anh không nói nữa, đành phải nhàm chán bắt đầu thu dọn văn kiện tán loạn ở ngăn tủ xung quanh. Anh đúng là chàng trai vàng sáng tạo vô hạn của giới quảng cáo, nhưng lại hay ném văn kiện lung tung, cho nên anh mỗi ngày đều phải tốn nhiều thời gian thu dọn.

“Bảy giờ xã giao tối nay chuyển sang đêm mai.” Anh kết thúc công việc trong tay đột nhiên nói.

“Ách… Dạ.” Cô cao hứng hai mắt sáng lung linh.

“Chiều nay cô có thể tan ca sớm.”

“Thật sao?” Cô không thể khắc chế hưng phấn.

“Nếu cô thích ở lại tăng ca cũng không sao! Tôi có thể làm ra một đống việc cho cô làm.”

Anh chế nhạo cô theo thói quen.

“Không, không, tôi muốn tan tầm.” Cô lập tức nói.

“Vậy cô ra ngoài trước đi!”

“Dạ.” Cô vui vẻ đi ra cửa, lại đột nhiên quay đầu nói với anh: “Tổng giám đốc, Hạ Lâm tiểu thư còn ở phòng khách chờ anh.” Vừa nói xong, cô lập tức chuồn ra ngoài cửa.

Khang Trọng Lâm vừa bực mình vừa buồn cười nhìn hình bóng cô rời đi. Không ngờ Hoàng Nguyên Cần lại dùng chiêu này để đối phó anh, biết anh không muốn đi gặp Hạ Lâm, cho nên bỏ lại một câu trước khi chạy trốn, miễn cho bị lửa đạn của anh oanh kích.

Anh đúng là biết Hạ Lâm, cũng coi như là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, nhưng không có nghĩa là cô ta có thể tùy tiện chạy vào văn phòng anh đòi gặp anh. Nếu bỏ qua lần này, chắc chắn Hạ Lâm sẽ như da trâu dán vào anh, bỏ cũng không xong.

Loại hành động vô lễ này khiến anh thật đau đầu, nhưng vì giao tình từ nhỏ đến lớn, anh lại không muốn phá hỏng. Xem ra, anh phải nói chuyện cùng Hạ Lâm một chút mới được.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio