Bầu trời xanh bát ngát phía trên, từng đám mây trắng lớn, ánh nước cất giấu bóng núi rừng, ngàn hình vạn dạng. Một trận gió biển thổi đến, cuộn sóng co lại, tiếng sóng biển làm cho con người ta mê muội.
Mấy người đàn ông đang móc mồi trên thuyền, sau đó chuẩn bị buông lưỡi câu.
Có thể thấy được ngoại trừ Nhạc Ân Trạch, hai người đàn ông còn lại đều là người học nghề, bị dây câu làm luống cuống tay chân.
Mà Nhạc Ân Trạch nhìn có vẻ bình tĩnh, cánh tay dài giãn ra vuốt dây câu cá, trong lúc quăng cần câu, có thể nhìn thấy các cơ bắp tràn đầy lực lượng. Tuy anh là tổng giám đốc một tập đoàn lớn, nhưng hiện tại càng nhìn càng thấy anh giống như một thủy thủ anh tuấn đang nhổ neo ra khơi.
Nói đến điểm này, Nhạc Ân Trạch trái lại thừa hưởng ưu thế của chú Nhạc, sức lực rất mạnh, dù cho có ném tới hoang đảo cũng không chết đói.
Diệp Mân xem ra cũng bị khả năng quăng cần câu của Nhạc Ân Trạch khuynh đảo, thân thể luôn cố ý vô ý tới sát bên người anh. Tuy rằng không tính là rất thân mật nhưng cũng đã vượt qua giới hạn của nam nữ bình thường.
Mà Nhạc tiên sinh luôn đối với người khác lạnh lùng, đối với vị ân nhân ngày xưa, em gái của bạn thân lại không biểu hiện bất kỳ dáng vẻ kiêu ngạo nào, thật sự rất ấm áp.
Khi Nhạc Ân Trạch xoay người liếc thấy Hách Diêu Tuyết cũng lên boong tàu, nhưng chỉ lạnh nhạt nói với cô “Qua bên kia đi, ngồi xa một chút.”
Loại thái độ giữa ân nhân cùng kẻ thù phân biệt rất rõ ràng. Thật là đáng khen ngợi, chỉ có trải qua lễ rửa tội mạnh mẽ, mới có thể giác ngộ trắng đen rõ ràng như vậy.
Hách Diêu Tuyết ước gì cách xa anh một chút, cũng không đến gần phía trước, mà ngồi xuống ghế nằm ở một bên khác của boong tàu, đón nhận ánh nắng mặt trời ấm áp vuốt ve da thịt, nhẹ nhàng khép hai mắt lại.
Tính tình cổ quái của người đàn ông này từ nhỏ cô đã lĩnh giáo qua. Lúc vui vẻ như tắm gió xuân, lúc không tốt liền giống như trời giáng mưa đá.
Chỉ là thời điểm còn nghèo, cả ngày treo bộ mặt lạnh băng bị gọi là quái gở. Khi có tài sản hàng tỉ làm nệm liền biến thành cá tính mê người. Xem ra học tỷ thời trung học của cô cũng bị mê muội rồi.
Từ lúc bóng lưng hai người sóng vai nhau ở chỗ đó, nhìn cũng rất xứng đôi, như vậy sâu xa. Nếu không có phát sinh một đoạn giai thoại làm cho người ta nói đến say sưa kia……. Thật sự làm cho người ta tiếc nuối.
Nhưng anh đã có người đẹp làm bạn, lại cố tình chạy đến trêu chọc cô. Nhớ tới trước đó anh bắt buộc cô thay quần áo, cô thật sự rất tức giận, khí lạnh theo lòng bàn chân xông thẳng lên.
Trong lúc miên man suy nghĩ, chỉ nghe trên boong tàu thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười sang sảng của Diệp Mân “Anh Ân Trạch, anh nhìn anh em kìa! Lưỡi câu đều bị anh ấy móc ngược…..”
"Em cũng đứng cách xa một chút đi, lưỡi câu này sắc bén vô cùng……” Người đẹp ở bên cạnh, giọng nói Nhạc Ân Trạch vẫn nhàn nhạt như cũ, cắt ngang tiếng cười duyên của Diệp Mân.
Nhưng đối với sự quan tâm của Nhạc Ân Trạch, biểu hiện của Diệp học tỷ đủ khiến cho người khác cảm động “Em không đi. Em ở lại đây cùng các anh.”
Đang lúc này, Diệp Khai đột nhiên hưng phấn la to, cần câu của anh đột nhiên bắt đầu kịch liệt chuyển động. Diệp Khai ngậm điếu thuốc bắc đầu kéo dây câu.
Diệp Khai câu lên chính là cá Lư, loại cá này sống ở vùng nước mặn song Trường Giang, tính cách hung hãn, cái đầu dài rộng. Nhất là con cá Diệp Khai câu được lần này ít nhất cũng trên mười lăm kg. Sau khi mắc câu con cá giãy dụa cực kỳ mãnh liệt, dù cho cơ bắp Diệp Khai buộc chặt cũng mất sức một hồi.
Đổng Khải giúp đỡ anh cùng nhau kéo cần câu lên. Con cá giãy dụa kịch liệt một trận trên boong tàu, đột nhiên con cá mạnh mẽ vẫy đuổi xoay người búng lên trên mặt Diệp Mân.
Con cá lớn như vậy vung lên mặt, không thua gì bị một tuyển thủ quyền anh cho một quyền.
Bên này Hách Diêu Tuyết chỉ nghe tiếng Diệp Mân hét lớn một tiếng liền không thấy động tĩnh gì nữa. Đợi lúc cô đứng dậy đi qua, chỉ thấy Diệp Mân ngã nhào vào trong lòng Nhạc Ân Trạch, vểnh cao cái mũi đang chảy máu nhỏ xuống bộ ngực tuyết trắng. Màu đỏ máu cùng màu đỏ bikini hợp lại càng thêm kích thích, bộ dáng nhìn thật bất lực.
Hách Diêu Tuyết nhìn xem không nói gì: Kiên định cũng phải dùng máu tươi đúc thành.
Lúc này Đổng Khải cũng vội vàng lấy cái hòm y tế từ trong khoang thuyền đến, nhanh chóng lấy bông gòn cầm máu cho Diệp Mân.
Sau khi cầm máu, lại đổ một chút nước lạnh trên mặt Diệp Mân. Có thể là do bị hoảng sợ quá độ, Nhạc Ân Trạch ôm cô ta đến trên ghế dựa, định đứng dậy, Diệp Mân lại thừa cơ kéo tay anh lại, nhọ giọng nói: “Anh Ân Trạch, ngực em cảm thấy khó chịu, anh giúp em xem mạch có được không?”
Lúc nói chuyện, Diệp Mân bày ra bộ dáng xinh đẹp đáng thương. Chỉ là cô ta không biết mũi của mình bị đập cho đỏ sẫm một mảnh, giống như một cai bớt dữ tợn, sức quyến rũ của bản thân bị giảm bớt.
Nhạc Ân Trạch chậm rãi giơ tay lên, dùng hai ngón tay day nhẹ, chạm nhẹ vào cổ Diệp Mân, sờ soạng một hồi “Mạch đập bình thường, không có chuyện gì.” Nói xong liền rút tay về, xoay người nói với Đổng Khai “Hai người các cậu chăm sóc tốt cho cô ấy. Tôi đi thông báo với lái chính cho thuyền trở về.” Nói xong liền xoay người rời đi.
Hách Diêu Tuyết ở trên boong thuyền, nhìn bọn họ bận rộn xoay quanh Diệp Mân. Mà không biết có phải vì Nhạc Ân Trạch rời khỏi, người quan trọng đã đi nên âm thanh than đâu của Diệp Mân nhỏ đi nhiều.
Hách Diêu Tuyết thấy không có gì vui, liền đứng ở xa, tỏ rõ bản tính lạnh nhạt của mình. Cô thật sự không thích vị học tỷ này, nhưng mà hiện tại cô cần giúp đỡ cùng người chăm sóc bản thân, nếu không đã sớm trốn mất. Hách Diêu Tuyết xoay người cũng đi xuống thuyền.
Vào căn phòng dưới thuyền, Hách Diêu Tuyết nhìn thấy Nhạc Ân Trạch đang đứng trước bồn rửa tay chà xát tẩy rửa hai ngón tay vừa chạm qua Diệp Mân lúc nảy, bọt xà phòng trắng tuyết đã nở thành một đóa hoa lớn tràn ra trên tay.
Hách Diêu Tuyết biết tính anh ưa sạch sẽ, không thích cùng người khác đụng chạm. Nhưng mà hiện tại nhìn thấy bộ dáng của anh hận không thể chà xát ra một lớp da tay vẫn là cảm thấy có chút buồn cười. Nhưng mà sau mỗi lần anh giở trò với cô cũng không thấy anh hăng hái rửa tay như vậy nhỉ?
Ở trong gian phòng này cùng Nhạc Ân Trạch, Hách Diêu Tuyết cảm thấy không được tự nhiên. Đột nhiên cô cảm thấy chạy lên trên boong tàu chăm sóc người bị thương cũng là một lựa chọn không tồi, liền xoay người muốn đi lên.
Nhạc Ân Trạch vừa nghe thấy tiếng bước chân, không có ngẩng đầu, giọng nói lại lạnh lùng ném ra một câu “Nếu không có việc gì thì không cần đi lên. Tôi không muốn có thêm người bị thương.” Bước chân Hách Diêu Tuyết ngưng lại một chút, sau đó đi vào phòng ngủ, ngồi trên sô pha mềm mại, gần như vùi phân nửa thân mình vào. Ghế sô pha mang đến loại cảm xúc giống như được ôm ấp rất ấm áp, cảm nhận du thuyền theo mặt nước gợn sóng nhẹ nhàng đong đưa trái phải.
Chờ Nhạc Ân Trạch ra khỏi toilet, anh cũng không nóng lòng đi lên xem Diệp Mân bị cá đâm cho choáng váng, mà là ngồi xuống bên người Hách Diêu Tuyết, vươn tay lôi kéo, liền kéo cả người cô vào lòng.
Hách Diêu Tuyết thuận theo ngồi trong lòng anh, cảm giác được người đàn ông này đang tỉ mỉ đánh giá cô.
Cô khẽ hơi nghiêng về phía sau, nhìn Nhạc Ân Trạch nháy mắt một cái cũng không nháy nhìn xem anh, mở miệng nói: “Anh đang nhìn cái gì?”
"Tôi đang nghĩ, khi nào thì em trở nên ngoan ngoãn như vậy hả?”
Hách Diêu Tuyết không có phản bác, chỉ là nghĩ nghĩ rồi nói: “Không phải anh nói thích phụ nữ nghe lời hay sao? Hiện tại tôi chỉ là trở nên thức thời thôi…..”
Nghe xong lời này, ánh mắt Nhạc Ân Trạch hơi nhíu lại “Ý của em là, chỉ cần có thể cung cấp cho cuộc sống về sau của em, vô luận hiện tại là người nào ôm, em đều sẽ ngoan ngoãn như vậy?”
Chỉ cần chịu giúp cô điều ra rõ sự thật về cái chết của ba mẹ cô, cũng thay bọn họ giải oan……
Trong lòng mặc dù nghĩ như vậy, nhưng miệng Hách Diêu Tuyết nói ra lại là “Anh cũng không phải người khác. Anh là….. anh Nhạc.”
Xưng hô như thế, trước đây Hách Diêu Tuyết đã từng gọi qua, chỉ là lâu như vậy không gọi, lúc nói ra khỏi miệng lại mang theo chút thẹn thùng cùng trúc trắc.
Lúc nói ra khỏi miệng trong lòng Hách Diêu Tuyết liền hối hận, thầm mắng bản thân tự rước lấy nhục.
Dù sao năm đó ở trong phòng bệnh, khi cô gọi “anh Nhạc”, người thiếu niên quấn đầy băng gạt trên cổ, trong ánh mắt là vẻ chán ghét không thể che hết, lạnh như băng hỏi “Ai là anh của cô?”
Nhưng hiện tại người đàn ông nghe thấy xưng hô xa cách đã lâu này, biểu cảm cũng không thay đổi, hơn nữa rất là hưởng thụ, khóe miệng hơi giương lên chút ý cười, sau đó thấp giọng nói: “Gọi lại lần nữa!”
Hách Diêu Tuyết đè nén khó chịu trong lòng, lại khẽ gọi một tiếng.
Nhạc Ân Trạch đưa tay vén mái tóc dài của Hách Diêu Tuyết, để qua một bên bả vai, nhẹ nhàng hôn xuống chiếc cổ trắng tuyết của cô. Hách Diêu Tuyết nín thở, cảm giác những chiếc răng nanh sắc nhọn của người đàn ông đang mơn trớn trên da thịt, đầu lưỡi khẽ liếm vành tai sau, sau đó anh chậm rãi nói: “Biết không? Mạch đập của em so với tốc độ đập vào mặt của con cá kia còn nhanh hơn.”
Khi thuyền cập bờ thì sẽ cứu thương đã chờ sẵn trên bờ.
Mặc dù Diệp Mân nằm trên xe cứu thương, nhìn ý tứ lưu luyến không muốn xa rời, chính là hy vọng Nhạc Ân Trạch đi cùng.
Nhưng Diệp Khai tỉnh táo hơn so với em gái mình, trong lòng biết em gái ngốc nghếch chỉ là một bên tình nguyện, anh không còn trông mong gì rồi.
Trước kia không hề thấy Nhạc Ân Trạch động vào phụ nữ, đối với em gái điên cuồng theo đuổi cũng không tỏ vẻ gì, còn lo lắng anh có bệnh gì đó không tiện nói ra.
Hiện tại coi như đã biết, vị này rất kén chọn. Không phải là cấp bậc tiên nữ vốn không ăn.
Đang lúc này một đám trai gái ở cạnh bến tàu tốp năm tốp ba tụ tập, xem ra là cùng đợi du thuyền.
Trong đám người rõ ràng có Lưu Giai Giai cùng Cung Kiện. Thì ra, trường học không hề báo trước mà hoãn lại buổi lễ thành nhân, làm cho chuẩn bị thật lâu của đám học sinh tan tành.
Vì bù đắp để mọi người không phải thất vọng, bọn họ tụ tập một đám người trên trang web nhà trường tổ chức một cuộc hội tụ, chuẩn bị chơi đùa thật vui vẻ.
Lưu Giai Giai làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt này, gián tiếp nhờ người mời Cung Kiện đến, tính toán thừa dịp học trưởng chia tay, tranh thủ đoạt lấy vị học trưởng chất lượng tố này vào trong tay.
Mà sau sự kiện kia, Cung Kiện liền luôn luôn có vẻ không thoải mái, bị bạn tốt giựt dây, liền có cũng được mà không có cũng không sao, tham gia buổi tụ hợp của học đệ học muội.
Lúc Lưu Giai Giai ngẩng đầu lên vừa vặn nhìn thấy Hách Diêu Tuyết bị một người đàn ông anh tuấn nắm tay, đi xuống từ một chiếc du thuyền tư nhân.
Vừa nhìn thấy cảnh này, ánh mắt Lưu Giai Giai trừng lớn.
Người đàn ông ôm Hách Diêu Tuyết thật sự là rất đẹp trai. Cô chưa từng gặp qua người đàn ông nào anh tuấn như vậy, ngoại trừ dáng vẻ bên ngoài, quan trong hơn là khí chất trên người anh. Đó là loại khí chất từng trải sau khi thành công, năng lực đã dung nhập vào trong xương cốt. So sánh với Cung học trưởng bên người cô thật sự là không bằng một góc. Không thể so sánh được.
Nhưng mà…… Người đàn ông kia so với nam sinh bọn cô lớn hơn nhiều, khẳng định không phải là học sinh. Hơn nữa sau khi du thuyền cập bờ, phía sau còn có mấy trợ lý cùng với tài xế giúp đỡ mang các dụng cụ câu cá cùng mấy túi du lịch, phô trương rất lớn.
Hách Diêu Tuyết đã thân bại danh liệt, biến thành người lưu vong bị xóa tên khỏi đám thiên kim tiểu thư, vì sao lại thân mật cùng người đàn ông anh tuấn tinh anh, nhìn một chút cũng không xứng kia? Chẳng lẽ…..
Lưu Giai Giai càng nghĩ càng hưng phấn, trực giác bản thân đã đào được một bát quái cực kỳ lớn.