Hách Diêu Tuyết bị cô gái nhìn chằm chằm trong lòng rất không thoải mái, liền hơi xoay mặt đi. Nhạc Ân Trạch cũng không có ý muốn giới thiệu cô cùng với mẹ mình, xoay ngoài phân phó bảo vệ “Đưa Hách tiểu thư lên xe!”
Chờ sau khi Hách Diêu Tuyết lên xe, anh mới xoay người nói với mẹ mình: “Công ty của con có việc, kỳ nghỉ tạm thời kết thúc. Mẹ cùng Irena nếu muốn ở lại chơi một chút, con sẽ cho người an bày hành trình cho hai người.”
Mẹ của anh, Y Lâm phu nhân nhìn bóng lưng Hách Diêu Tuyết, cười cười nói: “Nghỉ phép cũng mang theo bạn gái? Mẹ còn tưởng Andrew của mẹ không có hứng thú với phụ nữ.”
Y Lâm phu nhân nói xong câu này, nhìn con trai vẫn là bộ mặt bình tĩnh như lá bài poker, không khỏi thở dài, đứa con trai này của bà quả thật rất không tốt. Dù sao anh cũng không lớn lên bên người bà, có đôi khi nói đùa thì vẻ mặt cũng lạnh băng.
Chỉ là bà ngược lại cũng không để ý Hách Diêu Tuyết, bởi vì bà biết con trai mình thích sạch sẽ. Tuy rằng trước kia cũng mang theo bạn gái, nhưng phần lớn vì trường hợp buôn bán xã giao. Vừa rồi lúc xuống xe bà cũng vội vã thoáng nhìn qua, cũng không nhìn rõ ràng, chỉ là cảm thấy cô gái người Trung Quốc này rất xinh đẹp, chỉ là đôi mắt có chút sưng đỏ giống như là vừa mới khóc một trận….. Aiz, con trai của bà thật sự không phải là một người dễ hầu hạ, nhưng mà nhìn thấy Hách Diêu Tuyết khóc, thật sự là thằng con trai này quá không hiểu thương hương tiếc ngọc rồi.
Trong lòng nghĩ như vậy, ngoài miệng lại nói: "Nếu con không vội, ở lại cùng mẹ hai ngày đi. Cũng không cần ở lại khách sạn, đi tới biệt thự bên hồ dưới chân núi chơi một chút được không? Vừa vặn mẹ muốn đến Trung Quốc bàn một hạng mục, đến lúc đó con có thể ngồi máy bay của mẹ trở về……Andrew, mẹ có chút nhớ con.”
Lúc nói lời này, bà lôi kéo cánh tay con trai, bày ra bộ dáng cầu xin. Bởi vì trong lòng bà biết con trai mình ăn mềm không ăn cứng. Bày ra bộ dáng thiếu thốn tình yêu của con trai vẫn là hữu dụng.
Quả nhiên, Nhạc Ân Trạch bình tĩnh rút cánh tay bị bà lôi kéo, thoáng cứng ngắc một hồi, gật gật đầu, sau đó nói: “Con không thích nhiều người, nếu mẹ muốn tổ chức yến tiệc….”
"Phía Tây biệt thự có cửa vào riêng biệt, con có thể ở bên đó, đảm bảo sẽ không có ai làm phiền.” Y Lâm phu nhân không đợi Nhạc Ân Trạch nói hết lời, lập tức vội vàng cam đoan. Bộ dáng cẩn thận từng li từng tí của bà tuyệt đối làm cho đám bạn của bà mở rộng tầm mắt.
Hách Diêu Tuyết ngồi vào trong xe, đối với lời nói của bọn họ ở bên ngoài cũng không rõ ràng. Nhưng mà Nhạc Ân Trạch cũng không giới thiệu cô, thật sự ngoài ý muốn, nhưng nên giới thiệu cô như thế nào? Bản thân bất quá chỉ là chiến lợi phẩm anh chiếm đoạt được mà thôi….. Nghĩ vậy, Hách Diêu Tuyết cúi đầu nhìn dấu đỏ trên cổ tay của bản thân, dùng sức chà xát.
Nhạc Ân Trạch lên xe liền nìn thấy cô đang cúi đầu, tóc dài rối tung buông rơi trên cổ tay, làm nổi bật vết trói đỏ ửng chói mắt.
Anh hơi cúi xuống, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô, vươn tay kéo cổ tay cô qua, dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa.
Hách Diêu Tuyết muốn rút tay về, lại bị Nhạc Ân Trạch gắt gao nắm chặt “Tôi không thích nghe cái gì, hẳn là em biết rõ. Lần sau không cần ở thời điểm tôi tức giận nói những câu châm dầu vào lửa đó nữa.”
Hách Diêu Tuyết đè nén giọng nói: “Nếu anh muốn nghe lời dễ nghe, đi phòng trà tìm người kể chuyện nói cho anh nghe, tôi sẽ không!"
Nhạc Ân Trạch đột nhiên vươn tay nắm lấy gáy của cô, bắt buộc cô nhìn anh, sau đó nói: “Tôi không thích giải thích, nhưng lần này cần nói rõ. Trước đó em nói cái gì mà tôi bỏ đá xuống giếng? Tuy rằng không biết người nào đã cho em xem thứ gì, nhưng cái chết của ba mẹ em không liên quan đến tôi…. Lần sau không cần vì chuyện này mà giận dỗi với tôi. Tôi không quen nhận tiếng xấu về những chuyện tôi không làm.”
Hách Diêu Tuyết bị lời nói ấm áp của anh làm cho bình tĩnh lại. Cô đương nhiên biết người đàn ông này đối với việc không hề có lý do bị vu oan có bao nhiêu phản cảm. Thật ra cẩn thận nghĩ lại, lúc còn sống ba Hách cũng không có oán giận Nhạc Ân Trạch cái gì…..
"Hiện tại em có thể nói cho tôi biết trong USB kia có cái gì không?”
Hách Diêu Tuyết khẽ hé miệng, lại nhất thời có chút do dự. Đúng lúc này, cửa xe lại bị kéo ra, cô gái tóc vàng Irena mở cửa xe nói: “Andrew, em muốn ngồi cùng một chiếc xe với anh.”
Lúc nói xong câu này, cô gái đã ngồi vào trong chiếc Limousine rộng rãi, ngồi đối diện với hai người.
Nhạc Ân Trạch hơi nhíu mày, cũng không nói chuyện, chỉ lạnh lùng nhìn Irena.
Tài xế phía trước cũng nhìn thấy được Nhạc tiên sinh đang tức giận, hắn không dám lên tiếng cũng không dám cho xe chạy.
Trong lúc nhất thời bên trong xe cực kỳ yên tĩnh, không khí xấu hổ quả thật có thể đẩy cả cửa xe ra. Hách Diêu Tuyết ngồi đối diện cô gái gọi là Irena kia, mắt thấy làn da trắng nõn của cô gái dần dần đỏ lên, vành mắt nhanh chóng hồng, nước mắt quả thực trong khoảnh khắc liền phun trào ra. Bộ dáng điềm đạm đáng yêu dù đều là phụ nữ cũng chọc người trìu mến.
". . . . . . Gần đây tôi bị viêm mũi, nước hoa trên người cô quá nồng….. Vẫn là ngồi bên xe của mẹ tôi đi.”
Cuối cùng rốt cuộc cũng do Nhạc Ân Trạch mở miệng đánh vỡ cục diện bế tắc trước mắt, nhưng mà lấy cớ như vậy cũng tuyệt đối làm cho người ta xấu hổ tới mức muốn mổ bụng.
Mắt thấy Nhạc Ân Trạch lạnh mặt, còn kém lấy khăn tay bịt mũi nữa thôi. Cuối cùng Irena cũng không nhịn được xấu hổ, nhỏ giọng khó nức nở xuống xe, chỉ để lại một mùi hương thơm ngát nhàn nhạt.
Hách Diêu Tuyết phát hiện, người đàn ông này thật đúng là không phải chỉ nhằm vào một mình cô. Lúc anh không đồng ý, mặc kệ đối phương là ai, anh đều có thể không chừa mặt mũi, làm cho người ta một đường quay cuồng té ngã xuống tầng hầm dưới đất.
Nhưng mà ngược lại phải cảm ơn cô Irena này đã nghĩ thông suốt, như vậy cô có thể tiếp tục thong dong ứng đối câu hỏi trước đó của Nhạc Ân Trạch rồi. Bất luận tin tức kia là thật hay giả, đến cùng cô cũng không thể không dựa vào anh.
Lòng dạ của người đàn ông này quá sâu, mà cô lại còn quá trẻ, không có trải qua kinh nghiệm gì, có một số việc cô còn nhìn không thấu, nhưng để lại một con đường lui cho bản thân vẫn tốt hơn.
Chỉ là Nhạc Ân Trạch cũng không tiếp tục hỏi nữa.
Anh là một người có thói quen nắm toàn cục trong tay, mà chiếc USB nho nhỏ kia lại có thể qua mặt dưới mí mắt anh, quả thật là khiêu chiến quyền uy của anh.
Loại sỉ nhục này, không phải hai ba câu đơn giản là có thể làm rõ. Dù cho Hách Diêu Tuyết không nói, Nhạc Ân Trạch cũng có biện pháp bắt con chuột sau màn kia ra hung hăng ném xuống đất, một cước nghiền nát huyết nhục mơ hồ.
Chờ đến căn biệt thự bên hồ, vừa xuống xe, ánh mắt liền bị hấp dẫn. Một mặt là núi tuyết, một mặt là đường lớn trải đá cổ xưa theo phong cách Châu Âu, còn có một cái hồ lớn nước xanh lam xinh đẹp. Kiến trúc căn biệt thự bên hồ rất độc đáo, giống như nổi trên mặt hồ.
Cách căn biệt thự km còn có tường trào vây quanh, ghi rõ là đất tư nhân. Mà hoàn cảnh sinh hoạt trong đó làm cho người ta có ảo giác xuyên không vào phim Lord of the Rings.
Hách Diêu Tuyết không biết mẹ Nhạc Ân Trạch làm cái gì, nhưng nhìn sản nghiệp ở nước ngoài của bà liền biết, khẳng định không phải là một người giàu có bình thường có thể so sánh, làm cho cô không khỏi sinh ra một chút cảm giác tốt đẹp.
Nhạc Ân Trạch đi đến phía Tây quả nhiên là một mảnh đất trời nhỏ độc lập. Đứng trên sân thượng, thậm chí có thể nhìn thấy mấy con thiên nga đen xinh đẹp trong hồ.
Sau khi đi đến phòng, người đàn ông ngồi trên ghế sô pha, nghiêng nằm, cái chân vừa bó lại thạch cao để trên đệm dựa, nhắm mắt dưỡng thần. Hách Diêu Tuyết yên lặng ngồi ở một bên khác, nhàm chán vô nghĩa đọc một quyển tiểu thuyết.
Nhưng đọc mấy dòng đều không vào đầu. Dù cho lời nói của Nhạc Ân Trạch là sự thật, thì những việc tối qua anh làm, đều không xóa được phần tà ác trong anh.
Cái loại đồ chơi tình thú trong cửa hàng gì đó, thế nhưng bị anh không chút do dự để vào người cô…. Cái cảm giác tê dại sau khi bật công tắc điện, đến bây giờ giống như còn lưu lại trong người, giống như con kiến cắn ngứa ngáy, làm cho cô ngồi trên ghế dựa thập phần không thoải mái.
Nghĩ tới chuyện xấu hổ và giận dữ kia, cô đột nhiên nâng tay ném quyển tiểu thuyết, “bốp” một cái trúng mặt Nhạc Ân Trạch.
Nhạc Ân Trạch cầm lấy quyển tiểu thuyết, hơi hơi ngẩng đầu lên, nhìn bộ dáng ngay cả cổ cũng đỏ ửng của cô, khó có được lúc ôn hòa nhã nhặn nói: “Trời còn chưa tối, ngày hôm qua tôi đều không có ngủ, muốn nghỉ ngơi một chút. Cả ngày em đều suy nghĩ đến mấy chuyện này, không tốt lắm.”
Lần này tâm tình muốn nhảy xuống từ ban công xuống bơi cùng với đám thiên nga đen đều có. Cái gì gọi là cô cả ngày đều nghĩ đến mấy chuyện kia? Cảm giác giống như là cô còn chưa thỏa mãn dục vọng, chủ động cầu hoan.
“Anh……. Anh…..” Đúng lúc này, người đàn ông đã đứng dậy đi đến bên cạnh cô, vươn tay ôm lấy cô.
"Trong thuốc mỡ ngày hôm qua có tác dụng kích tình, bây giờ hiệu lực còn chưa có giảm xuống?”
Nói xong, Nhạc Ân Trạch vươn bàn tay to vào trong váy của Hách Diêu Tuyết, tách hai đùi luôn ma sát vừa rồi của cô ra.
"Mới vừa chỉ thấy em luôn kẹp chân, nếu bản thân lén lút ướt át, thật sự là một cô gái dâm đãng…..”
Lời nói ngả ngớn của người đàn ông phun ra, khóe miệng khẽ nhếch lên. Bộ phận mảnh mai mẫn cảm như vậy, ngày hôm qua lại chịu đủ tàn phá, làm sao chịu nổi loại châm ngòi đốt lửa này, bỗng chốc liền bật lên nửa ngồi xuống trên người Nhạc Ân Trạch.
"Khốn kiếp! Anh mới là đại sắc ma lúc nào cũng bị tng trùng lên não!" Hách Diêu Tuyết thở hổn hển chuẩn bị ngồi thẳng người. Nhạc Ân Trạch lại một bộ nghiêm trang gác lên hai chân cô, tư thế giống như là dỗ em bé đi tiểu, tách hai đùi trắng nõn của cô ra biên độ thật lớn, sau đó dán vào bên tai cô, nói: “Thuốc lưu lại trong cơ thể không tốt, tôi giúp em làm sạch sẽ….”
Trách không được đều nói cho dù thân tàn tật cũng không cần tự trách bản thân, phải biết rằng thượng đế luôn luôn công bằng, một chỗ không trọn vẹn sẽ bù lại ở chỗ khác. Người đàn ông này tuy là chân bị thương nhưng độ biến thái lại càng cao, thân thể không tiện cũng không cách nào ảnh hưởng lực tay của anh.
Ngay cả thắt lưng cũng không có cởi ra, người đàn ông triệt để nghe theo lời dặn của bác sĩ, không cần tham gia vận động kịch liệt. Lợi dụng toàn bộ đầu lưỡi và ngón tay thô to, tiến hành “rửa sạch” tinh tế tỉ mỉ đến cuối cùng, phát huy triệt để công dụng của thuốc kích tình kia, không lãng phí một giọt thuốc.
Khi Hách Diêu Tuyết rên khàn cả cổ họng được đặt trên giường lớn, Nhạc Ân Trạch nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên hàng lông mi ướt nhẹp của cô “Ngủ đi, bảo bối.”
Nói xong anh nhẹ nhàng hôn một cái trên trán cô. Trong lúc mờ mịt buồn ngủ, nụ hôn này cũng trở nên vô cùng dịu dàng mềm nhẹ. Hách Diêu Tuyết giãy dụa không quá muốn ngủ, cảm thấy còn có chuyện gì đó muốn nói với anh, nhưng nhất thời là không nghĩ được trọng điểm, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi trong chăn một hồi, đột nhiên rầu rĩ hỏi: “Chú Nhạc đâu? Không tới cùng mẹ anh sao?”
Cô cảm thấy bàn tay to đặt trên trán cô hơi ngừng lại, sau đó lại như không có việc gì nâng lên, tiếp tục vuốt ve lọn tóc bên má cô “Ông ấy đã qua đời.”