So với tưởng tượng của Trầm Chính Dương thì hoàn toàn tương phản, lúc này Âu Dương Thông đang ngồi trước bàn điều khiển. Trước mặt là màn hình LCD, các chuỗi số nhấp nháy, trong căn phòng có hàng chục máy vi tính, nhân viên bận rộn, không ngừng có người kinh hô, ‘Firewall tường thứ nhất đã bị công phá!’, ‘Kho dữ liệu b đã bị xâm lấn!, ‘Chương trình bổ sung đã bị cấy Trojan ()!’
() Trojan: Tên đầy đủ – Trojan Horse, là một loại phần mềm ác tính. Không giống như virus, nó không có chức năng tự sao chép nhưng lại có chức năng hủy hoại tương tự virus.
Sắc mặt Âu Dương Thông tái nhợt nhưng không nhìn ra sự bối rối, khí định thần nhàn ngồi trên ghế, ngón tay thon dài gõ bàn phím, tựa như một khúc vũ đạo hoạt bát, ánh mắt ôn hòa giờ phút này lại lóe lên tia hưng phấn, bàn tay không ngừng gõ bàn phím vá lỗ hổng, mã hóa cùng phản kích, màn hình phản chiếu khuôn mặt của hắn, ngũ quan tuấn tú làm người ta muốn đui mù.
“Không xong!” Mọi người kêu lên, “Máy chủ đã bị rất nhiều virus xâm hại! Kho dữ liệu chỉ còn một bức tường lửa cuối cùng!”
Cơ hồ tất cả màn hình, dữ liệu đột nhiên xuất hiện nhanh hơn, không tài nào có sức chống cự. Không khí khủng hoảng nhanh chóng lan tràn, ai nấy đều không nói gì, nhưng bầu không khí làm Lý Phương Nặc và Văn Tuấn cùng trầm xuống, đối với công nghệ cao, bọn họ không tinh thông, cho nên đã bỏ ra rất nhiều tiền mướn chuyên viên về, nhưng mà chẳng lẽ hôm nay cứ thế mất hết dữ liệu à? Trong hiện thực thì có thể sống mái với nhau, nhưng ở trên mạng thì bọn họ không có biện pháp, đã từng trả thù ác độc cỡ nào giờ phút này cũng phải bất lực.
“Cứ làm tốt công việc của mình, bảo vệ tốt vị trí của mình, không cần nghĩ những việc khác.” Âu Dương Thông lên tiếng chỉ thị, thanh âm không lớn, nhưng lại làm người ta trấn định, không tự giác phục tùng mệnh lệnh của hắn. Sau đó Âu Dương Thông thoáng ngồi thẳng người, hai tay đánh bàn phím cũng không tăng tốc độ, nhưng nét ôn hòa trên mặt đã không còn, giống như bước ra chiến trường đẫm máu, tư liệu trên màn hình chợt lóe, bị hắn mẫn tuệ bắt giữ lại, sạch sẽ lưu loát tới cực hạn.
“Xem ra không sao rồi.” Lý Phương Nặc thở ra một hơi, Văn Tuấn khó hiểu nhìn hắn, “Sao anh biết? Tôi nhớ rõ để lấy học vị tiến sĩ, đâu cần phải học máy tính?”
“Không biết, dù sao vừa nhìn thấy hắn, tôi liền cảm thấy an tâm.” Lý Phương Nặc mỉm cười, đôi mắt xinh đẹp tập trung nhìn về Âu Dương Thông ở phía xa xa, “Có lẽ đây là tín nhiệm.”
Văn Tuấn cũng cười, “Vừa rồi lúc người ta báo kho dữ liệu bị xâm nhập, anh còn không muốn cho tiến sĩ tham dự.”
“Ai, đó là vì tôi sợ thân thể hắn không chống đỡ nổi, không phải mới ra viện sao, tôi cũng không phải có ý nghi ngờ hắn.” Lý Phương Nặc ra vẻ đạo mạo nói, vỗ lan can, “Đi thôi đi thôi, chúng ta ở đây cũng không giúp được gì.”
Văn Tuấn đi theo hắn, “Ít nhiều gì cũng phải cho bọn họ chút tinh thần chứ boss.”
“Ới xờ, bây giờ lấy đao kề cổ bọn họ, bọn họ cũng chả sợ, trụ cột tinh thần bây giờ là tiến sĩ.” Lý Phương Nặc kéo hắn đi, cánh cửa sắt thép từ từ mở ra, lộ ra một thế giới khác.
Nơi này dĩ nhiên là hậu viện của biệt thự Lý gia, ở đây dựa vào kiến trúc trang viên mà kiến tạo, trung tâm chính thức của bang Tứ Hải, ngoại trừ Văn Tuấn và Tiểu Bạch thì không ai biết.
Lần này thình lình xảy ra công kích là chạng vạng hôm nay, Âu Dương Thông còn chưa kịp ăn cơm liền nhập cuộc, chờ mọi chuyện chấm dứt cũng đã ba giờ sáng, mọi người đều mệt mỏi nhưng trên mặt vẫn lộ ra nét hưng phấn, ôm nhau chúc mừng, có mấy người định xông lên ôm Âu Dương Thông đã bị hắn đẩy ra, cười cười có lỗi, chỉ chỉ băng vải trên ngực, “Cẩn thận đụng vết thương.”
“Tiến sĩ Âu Dương, anh thật giỏi!” Người tới không chút che dấu sự kính yêu, Âu Dương Thông chỉ thản nhiên cười cười, đứng dậy hướng ra ngoài, “Chỉ cần thời gian, cậu cũng có thể làm được.”
Hắn bước nhanh xuyên qua đám người, cường lực nhịn lại trận đau đớn trong g ngực, đại não thế nhưng lại cực kì hưng phấn, vừa rồi chương trình bị phá, đại lượng tư liệu đều thu vào trong đáy mắt, hắn đã bắt giữ được những tư liệu trong đống hỗn loạn đó, đem vào đầu chỉnh lại, chắp vá đưa ra mệnh lệnh cho chính mình.
Tất cả những điều này hắn đều làm trước mặt biết bao nhiêu người, nhưng không hề bị ai phát hiện, tất cả đều phát sinh quá nhanh, mọi người đều đang ứng phó với virus và Trojan làm cho luống cuống tay chân, ai cũng không hề chú ý tới tư liệu đó viết cái gì, huống chi là chú ý tới người ngồi trên bàn điều khiển, người mà được chính ông chủ của mình dẫn vào.
Bước ra khỏi cánh cửa bằng sắt, bước qua góc đường gấp khúc, mùi hoa thơm giữa đêm mang theo chút hơi thở của biển, Âu Dương cảm thấy tứ chi có chút mệt mỏi, bên môi không tự giác lộ ra nụ cười, cước bộ nhẹ nhàng bước về phía tây nơi mình đang ở, lúc bước vào phòng khách lại bị Lý Phương Nặc gọi lại.
Cả biệt thự đều đã tắt đèn, trong phòng khách có gắn đèn áp tường bên bốn phía, ánh sáng u ám, chính là loại mờ nhạt, Lý Phương Nặc ngồi trên sô pha, cười tủm tỉm ngoắc hắn, “Tiến sĩ, tới đây.”
Âu Dương Thông cảm thấy kì quái nhấc mi, theo lời bước tới ngồi xuống, “Boss còn chưa yên tâm sao? Tôi đã mã hóa firewall và chương trình của máy chủ, còn gửi cho đối phương rất nhiều virus, bọn họ nhất thời sẽ không có thời gian tới quấy rầy chúng ta.”
“Yên tâm, có cậu rồi thì tôi không lo lắng gì nữa.” Lý Phương Nặc mở g che thức ăn ra, tự mình múc canh cho hắn, “Tới đây, canh nhân sâm hầm chung với gà, đầu bếp hầm bốn giờ mới xong, hảo hảo cho cậu tẩm bổ.”
Âu Dương Thông biến sắc, khước từ nói, “Boss, tôi không uống đâu, mấy thứ dầu mỡ tôi không muốn ăn.”
“Biết cậu là đại tiến sĩ chuyên bắt bẻ, bình thường tôi cũng đâu dám cho cậu ăn mấy thứ bậy bạ, nhưng lần này là ngoại lệ, cậu mới vừa ra viện, lại phải làm việc mười mấy tiếng đồng hồ, uống chén canh gà tẩm bổ, cậu không biết đâu, ở Vân Nam Trung Quốc đều xem đây là ‘bồi dưỡng chính khí’, thứ tốt đó, so với mấy tổ yến gì gì đó đều bổ hơn, tới đây tới đây.” Lý Phương Nặc ôn tồn khuyên bảo.
Âu Dương Thông cau mày nghiêng đầu né tránh chén canh đưa tới trước mặt, “Cám ơn boss, nhưng mà tôi không muốn uống…”
“Coi như là uống thuốc Đông y đi, uống trước một chén, sau đó muốn ăn cái gì thì tôi bảo đầu bếp làm cho, tuyệt không phiền toái, bây giờ cấp dưới đều muốn ăn mừng, vừa rồi còn gọi một thùng bia, tối nay công của cậu là lớn nhất, lần này rất may mắn vì có cậu ở đây, bằng không không biết có bao nhiêu nhiễu loạn.”
Lý Phương Nặc cảm thán một câu, nhét muỗng vào tay Âu Dương Thông, Âu Dương Thông thật sự không thể cự tuyệt, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi ăn canh gà, từ tối qua đã chưa ăn cơm bây giờ uống canh gà, dạ dày thập phần thoải mái, cơ thể cũng thả lòng vài phần.
“Kho chứa dữ liệu với firewall có chút cũ, bình thường ứng phó thì được nhưng lần này thì không, chúng ta thực dễ dàng bị phá, nhưng mà tôi đã chuẩn bị tốt, về sau sẽ không còn vấn đề gì lớn.” Âu Dương Thông uống xong một chén canh, thực tự nhiên nói về công việc, “Tôi có đề nghị, boss nên tìm một người chuyên về việc này tới làm việc, không phải bảo bọn họ không làm được nhưng mà bọn họ thiếu kinh nghiệm cùng năng lực ứng biến, đối với virus nước ngoài cùng thủ đoạn công kích vẫn chưa quen thuộc.”
“Ngô, không phải có cậu rồi sao, tìm người khác để làm gì?” Lý Phương Nặc tiếp nhận cái chén trong tay hắn, cười tủm tỉm nhìn hắn, đôi mắt xinh đẹp trong ánh sáng hôn ám lập lòe tỏa sáng, “Tiến sĩ, tôi biết cậu là thiên tài, nhưng không nghĩ tới lại giỏi tới vậy, thật sự làm chuyện gì cũng đều một mình xử lý được, làm cho tôi càng lúc càng nhiều sự kinh hỉ.”
Âu Dương Thông bất động thanh sắc nhìn hắn, chuyển đề tài, “Tôi nghĩ lần này công kích phỏng chừng là cảnh sát, không giống như tổ chức của người bình thường, có thể vì bị bọn họ đoạt được máy tính trong phòng thí nghiệm tìm được dấu vết không rõ ràng cho nên mới tìm được nguồn gốc, vì thế phải nắm chặt, chẳng hạn như tăng cường phòng vệ, khuất mặt trong phạm vi của tôi, tôi sẽ không cần tham dự nữa?”
“Để làm chi? Chống trộm hả?” Lý Phương Nặc lộ ra nụ cười vô lại, đưa chén canh đã được múc đầy lại cho hắn, dùng một ngữ khí thân thiết ra mệnh lệnh, “Uống hết đi. Cái việc tăng cường phòng vệ, bang Tứ Hải mới là trung tâm, tất cả tài liệu cơ mật, sổ sách bao năm qua, quan hệ với mọi người, giao dịch lui tới… Tất cả đều ở đó, ngay cả tân dược mà cậu phát minh cũng ở đó, một khi bị người khác đánh cắp để lộ bí mật thì tập đoàn Tụ Long coi như xong đời, có thể nói đó là tính mạng của tôi, cậu sẽ không nghĩ muốn trở thành người nắm giữ chứ?”
Âu Dương Thông không hề để lộ cảm xúc, “Boss, tôi biết, bang Tứ Hải, bây giờ là tập đoàn Tụ Long, là một gốc đại thụ che trời, cành nhiều rậm rạp, anh cho tôi cơ hội tiếp cận, bắt đầu từ ngọn cây, từng bước một đi đến rễ cây, đúng vậy, rễ cây rất lớn, tôi là người ngoài, hẳn là đã thỏa mãn rồi, không hề tò mò muốn tìm hiểu thêm, giống như bộ rễ khổng lồ dưới lòng đất, không phải bí mật mà tôi có thể đụng chạm, tôi đã sớm không để tâm.”
“Tiến sĩ.” Lý Phương Nặc vỗ vai hắn, “Mau uống canh đi, để nguội uống không ngon đâu, tôi hiểu cậu cố kị điều gì, bởi vì thủy chung cậu không phải bước ra từ bang Tứ Hải, cho nên lo lắng tôi sẽ đối đãi theo cách khác? Hừ.”
Khuôn mặt hắn bỗng nhiên trở nên dữ tợn, ngũ quan xinh xắn mang theo cỗ sát khí, “Nhưng thật ra có một người làm việc cho Lý gia vào đời thứ ba, vì cái gọi là chính nghĩa công lý mà dám làm nằm vùng! Nhìn mặt boss lúc đó tôi chỉ có thể giết hắn, không thể giết cả nhà hắn! Tôi không phải loại cố chấp, cho rằng người từ nhỏ đi theo mình mới đáng tin, cậu vĩ đại như vậy, nếu tôi không đem cậu đặt lên vị trí cao thì chẳng những phải xin lỗi cậu mà còn phải xin lỗi chính mình.”
Âu Dương Thông miễn cưỡng uống thêm hai muỗng, đùa giỡn nói, “Boss, anh dùng người thực ngoan độc, bây giờ tôi kiêm hai chức, bên phòng thí nghiệm rồi còn nhà xưởng, bây giờ anh còn muốn tôi phụ trách luôn bên mạng dữ liệu. Lúc trước Văn Tuấn mời tôi tới làm việc cũng chưa từng nói tôi phải làm nhiều như vậy a.”
Lý Phương Nặc nở nụ cười, tựa hồ không chút để ý nói, “Đúng rồi, lần trước tên cảnh sát tới thăm cậu, có làm trò quỷ gì không?”
Bàn tay đang cầm muỗng hơi run lên, Âu Dương Thông trấn định ngay cả lông mi cũng không động, “Chỉ là một người không thể làm nghịch phản ứng hóa học mà thôi.”
“Tiến sĩ, cậu đừng đột nhiên biến thành cao thâm như vậy có được không?” Lý Phương Nặc vừa cười vừa tức, “Có phải cậu chọc tôi thất học? Nhưng mà không sao, trước mặt cậu, tất cả mọi người đều thất học.”
Âu Dương Thông mỉm cười không đáp, đứng dậy, “Tôi đi nghỉ ngơi, nếu không ngày mai sẽ không dậy nổi, boss, ngủ ngon.”
“Ân, ngủ ngon.” Lý Phương Nặc cũng đứng dậy, bỗng nhiên nắm cánh tay Âu Dương Thông, “Tiến sĩ, tôi biết tình cảm là thứ không thể khống chế, có lẽ cậu thích tên cảnh sát đó, không sao hết, tôi sẽ không nghi ngờ cậu.”
Rũ lông mi xuống, trên mặt Âu Dương Thông không có chút cảm xúc, thanh âm giống như bình thường, nói, “Cám ơn đã lo lắng, tôi và hắn đã sớm không còn gì.”
“Ách, thật ra, tôi muốn nói…” Trong trí nhớ đây là lần đầu tiên Lý Phương Nặc ấp a ấp úng, nhưng sau khi nhìn khuôn mặt Âu Dương Thông, trong lòng hắn đột nhiên dâng lên một luồng khí khô nóng, làm cho hắn càng thêm không thể diễn đạt, đến cuối cùng chỉ có thể nói lung tung, “Thôi quên đi, về sau, a về sau tôi sẽ… tìm cho cậu một người khác, cậu thích thế nào thì nói với tôi.”
Âu Dương Thông mở to mắt nhìn hắn, Lý Phương Nặc nhìn thấy bản thân trong mắt đối phương hết sức quái lạ, không khỏi nổi giận đứng lên, buông tay ra, “Ngủ ngon.”
Cánh tay Âu Dương Thông trơn tuột ra khỏi tay hắn, ngón tay hai người vô tình chạm vào nhau, làm cho Lý Phương Nặc cảm thấy một tia xa lạ cùng ngọt ngào, hắn nhìn theo bóng dáng của Âu Dương Thông, ngã xuống ghế sô pha.
Giống như có một tình huống bản thân không thể khống chế đã xảy ra…
Có chỉ thị của Lý Phương Nặc, Âu Dương Thông chính thức được làm chủ phòng kỹ thuật, cấp dưới cơ hồ đối với vị ân nhân ngày hôm qua cứu giúp vô cùng vui mừng, nhiệt liệt ra chào đón trưởng phòng mới. Âu Dương Thông chậm rãi bước tới trước bàn máy, khớp xương thon dài gõ bàn phím, nhập mật mã vào, tất cả dữ liệu mở ra trước mặt, tất cả đều là những thứ cảnh sát cần, hắn kiềm chế tia hưng phấn cùng khẩn trương ở trong lòng, giống như không có việc gì tắt máy đi, cứ như một vị trưởng phòng mới, xem sơ công việc của mình trước khi bắt đầu.
Hắn không biết ở ngoài kia, Văn Tuấn đang báo cáo tình hình cho Lý Phương Nặc, trong một tháng, Văn Tuấn phái người sang châu Âu, điều tra cuộc sống của Âu Dương Thông khi đó, bây giờ đã có kết quả, không có gì khác thường.
“Tất cả đều tương xứng với hồ sơ, không có phát hiện dấu vết không rõ ràng nào trong một thời gian dài, cũng không hề tiếp xúc với cảnh sát quốc tế, hơn nữa an bài cho tiến sĩ rất gấp, người ta lấy học vị tốn không biết bao nhiêu thời gian, hắn bây giờ đã cầm bốn cái, nói chi là mấy khóa trình hỗn loạn này, hắn không phải nhân viên được thụ huấn của cảnh sát. Em của hắn đúng là cảnh sát, nhưng tiến sĩ đã tới đây rồi, em hắn lại ở nước ngoài, tôi nghĩ không thể vì điều này mà nghi ngờ tiến sĩ, nếu như quả thật là nằm vùng
thì cảnh sát quả là đã phải thiên y vô phùng ().”
() áo tiên không thấy vết chỉ khâu.
Lý Phương Nặc gật đầu, lại hỏi, “Còn tên cảnh sát họ Trầm kia?”
Lúc nói chuyện, ánh mắt Lý Phương Nặc nổi lên sát khí mà chính hắn cũng không cảm nhận được, Văn Tuấn lo lắng nhìn hắn, “Boss, tạm thời nhẫn nại đi, trời biển bao la, tuy rằng tên đó rất đáng ghét, nhưng dù sao cũng là con của tổng thanh tra, em của tên bí thư làm trong cảnh cục, chúng ta chỉ có thể đuổi hắn đi, nếu hắn chết, tất cả mọi người đều không có lợi, lại nói, hắn cũng không nắm được điều gì từ chúng ta, cũng không càn quấy, chỉ có tên đội trưởng tập độc đội là chướng mắt thôi.”
“Hừ, hắn thật sự có quan hệ với tiến sĩ?”
“Ân, tình báo nói vậy, bọn họ ở Munich có thuê chung một căn hộ ở lầu ba khu L khoảng tám tháng.” Văn Tuấn theo bản năng đổi ‘ở chung’ thành ‘thuê chung’, không biết tại sao hắn nghĩ làm như vậy sẽ giúp boss tiêu hỏa đi một chút.
“Thuê chung?” Lý Phương Nặc phụng phịu, “Có ngủ chung giường không?” [Dạ có thưa anh =))]
“Đó là nhà trọ riêng biệt cho sinh viên thuê trọ, ba tầng tổng cộng có tám người, lúc đó tôi thật sơ sót, không điều tra hết cuộc sống của tiến sĩ, hơn nữa thời điểm đó, tên họ Trầm kia đã ra nước ngoài đặc huấn, không có mặt ở Munich, cho nên…” Văn Tuấn liếc mắt thấy sắc mặt Lý Phương Nặc càng ngày càng đen, nhịn không được liều chết khuyên can, “Boss, đều qua cả rồi, anh đừng vì thế mà khinh thường tiến sĩ, có phải có gì không ổn không? Nếu anh thật sự lo lắng, bây giờ đoạt lại quyền lực của hắn đi, hay chuyển hắn tới vùng núi, nếu thật là nằm vùng, ở đó khẳng định sẽ không gây ra được sóng gió gì.”
“Nếu tôi nghi hắn là nằm vùng, còn cho hắn làm trưởng phòng phòng kỹ thuật à? Đây không phải là cho trộm vô kho bạc sao?” Lý Phương Nặc cười lạnh, sau đó ấn điện thoại, hỏi bên kia, “Tiến sĩ hôm nay ở phòng kỹ thuật làm cái gì?”
Người bên kia lập tức cung kính trả lời, “Tiến sĩ khởi động máy nhìn một cái rồi đi, sau đó giải đáp một ít vấn đề cho mọi người, bây giờ đang giảng bài.”
Lý Phương Nặc tắt điện thoại, vươn tay sờ sờ cằm, bỗng nhiên nói với Văn Tuấn, “Tiến sĩ ở đây mấy ngày cũng không có gì khác thường, không liên lạc với người ngoài, chỉ nhờ đi lấy sách sudoku mà hắn đã đặt, mà chỗ hắn đặt hàng chỉ là một nhà sách đơn giản, tôi bảo Tử Ngôn đi, nhà sách đó cũng không lớn, không tra ra gì cả, đợi hắn chơi xong rồi bỏ, cậu bảo người hầu đi lấy đưa cho cậu kiểm nghiệm xem có cái gì khả nghi không?”
“Boss.” Văn Tuấn cười khổ, “Tôi đối với sudoku vốn kém cỏi, anh đâu phải không biết, mấy cái chuỗi số kỳ quái, tôi nhìn cỡ nào cũng không hiểu, thật sự tra không ra mật mã gì đâu a.”
“Ngu ngốc!” Tâm tình Lý Phương Nặc không hiểu sao lại xấu đi, tức giận nói, “Cậu không hiểu mật mã nhưng chắc là hiểu vân tay chứ? Cầm cuốn sách đem đi dò một lần, xem tiến sĩ ở trang nào để lại dấn vân tay nhiều nhất thì xé ra!”
Giáng sinh tới mới là thời điểm chính thức bắt đầu của mùa đông, gió nhiệt đới hải dương mang theo ẩm ướt cùng lạnh lẽo thổi vào, nhiệt độ xoay quanh khoảng độ, Tiểu Bạch long đong vất vả quấn khăn trở về từ vùng núi, vừa bước vào nhà liền nhảy tới kế bên lò sưởi bảo người hầu đưa ly trà nóng, gói ghém bản thân kỹ lưỡng trong chăn mới chào hỏi mọi người.
“Gần đây làm ăn không tốt lắm a.” Ánh mắt trông mong nhìn Lý Phương Nặc, “Cảnh sát hình như rất nghiêm ngặt, chỉ có một lượng nhỏ súng đạn cũng không chuyển đi được, kết quả lúc tới giao dịch thì bên kia bị tóm gọn.”
“Giữ đi, dù sao tương lai vẫn còn dùng.” Lý Phương Nặc thuận miệng nói một câu, tâm tư đặt trên ván cờ với Tử Ngôn, suy nghĩ nửa ngày lại kéo cánh tay Âu Dương Thông đang ngồi trên sô pha, “Tiến sĩ, giúp đi một nước đi.”
Âu Dương Thông vẫn im lặng ngồi trên ghế, trên tay cầm quyển sudoku, tay kia cầm cây bút viết viết, nghe thấy người kia nói liền giương mắt nhìn, nghiêng người tới, dùng ngón tay thon dài đẩy con kỵ sĩ, sau đó ngồi lại trở cũ.
Tiểu Bạch há mồm uống ngụm trà, nháy mắt nói, “Boss, anh khi dễ La ca nha, cùng tiến sĩ hai đấu một?”
“Đầu óc vĩ đại như vậy, không thích hợp với bản tính của tôi.” Lý Phương Nặc cười tủm tỉm, đôi mắt xinh đẹp khi nhìn về phía Âu Dương Thông liền tràn ngập cao ý cùng kiêu ngạo, “Đúng rồi, Tiểu Bạch, dù sao đạn cũng còn nhiều, mấy ngày nữa không có gì làm thì dẫn tiến sĩ đi tập bắn đi, cảnh sát làm việc chậm quá, phòng thí nghiệm bây giờ còn chưa được giải phong, hắn chán sắp chết rồi.”
“Không phải chứ boss, bắn súng thuộc về loại thô thiển, tiến sĩ nhã nhặn như thế, không hợp mấy nha?” Tiểu Bạch nghiêng đầu nhìn Âu Dương Thông đang điền số, bất giác đau khổ, “Cũng coi như là tôi đã từng đọc sách, nhưng khi so với tiến sĩ thì như thất học! Cái này là cái gì a, toàn là số, vừa nhìn thấy liền đau đầu. Ai, tiến sĩ, anh có kiêm luôn số học không vậy?”
Âu Dương Thông không ngẩng đầu lên, lên tiếng nói, “Sudoku nhìn bề ngoài là một trò chơi về con số, nhưng trên thực tế phải sử dụng phương pháp toán học để giải quyết, còn phải ăn khớp với suy đoán, cậu cảm thấy nó buồn tẻ vì cậu thấy mấy con số rất nhàm chán, nếu đổi con số thành cô gái đẹp khác nhau, vậy thì hiệu quả chắc cũng không khác mấy đâu ha.”
Hắn tạm dừng một chút, tựa hồ cảm thấy trước kia mình đã từng nói câu này rồi?
Hay là đừng nhớ tới thì tốt hơn, nhưng thân thể đã đi trước cái đầu, bất giác nhớ tới cảm giác ấm áp bao lấy cơ thể, đôi vai dày rộng, còn có nụ hôn nhẹ trên trán mình… Căng thẳng trong lòng nháy mắt lại có xu thế thả lỏng.
Hắn cắn chặt răng lấy lại lý trí, tiện tay khép cuốn sách lại quăng vào sọt rác, đứng lên lắc lắc thắt lưng, “Tôi đi chạy bộ một lát.”
“Mặc nhiều đồ vào! Bên ngoài trời lạnh lắm!” Lý Phương Nặc nhìn bóng lưng của hắn nhắc hai câu, cười cười xoay đầu lại, thấy Tiểu Bạch mắt chữ A mồm chữ O nhìn hắn, “Nhóc, bị cái gì vậy?”
“Không có gì… Chỉ cảm thấy hơi kỳ lạ, giống như tôi biến mất có mấy ngày, boss đã thay đổi vị trí tứ đại hộ pháp a?” Tiểu Bạch trêu chọc hỏi, “Tôi nghe nói tiến sĩ đã vào trung tâm, sao rồi, đã qua kì khảo sát rồi hả?”
Lý Phương Nặc chỉ cười mà không đáp, lúc này Văn Tuấn bước tới, cầm một phần báo cáo đưa cho Lý Phương Nặc, người kia không chút để ý hỏi, “Thế nào?”
“Mấy quyển sudoku đều đã tra qua, không hề có trang nào lưu lại nhiều dấu vân tay, trang nào cũng chia đều, ngay cả dấu vết bôi xóa cũng không có, chuyên gia nói không tìm được gì.” Văn Tuấn thấy cuốn sudoku vứt trong sọt rác bên cạnh, vươn tay cầm lên, “Cái này có cần kiểm nghiệm không?”
“Không cần nữa.” Lý Phương Nặc nhấc tay ngăn hắn, “Cứ như vậy đi.”
“Còn nữa, gần đây cảnh sát hình như nắm được một ít chuyện, mỗi chỗ đều bị nhìn chằm chằm rất gắt gao, câu lạc bộ với sòng bạc làm ăn xuống không ít, có cần nghĩ biện pháp gì không? Ví dụ như đi đường khác?” Văn Tuấn đề nghị.
“Muốn nhìn thì cứ nhìn, tôi là nghị viên, bọn họ không dám làm xằng bậy đâu.” Lý Phương Nặc khoái trá nở nụ cười, “Ai nha, kỳ thật làm một công dân được cảnh sát bảo vệ cũng không tồi, giống như làm câu lạc bộ với sòng bạc, vốn cũng chẳng thể kiếm tiền, đều là ông già nhớ tình bạn cũ mà giữ lại, giờ vừa lúc có thể dẹp, nga, đúng rồi, ngày mai thay tôi mời thống đốc ăn cơm, sớm một chút lo chuyện Tân Phương.”
“Được.” Văn Tuấn đáp ứng, Tiểu Bạch cười hì hì tiến tới xem ván cờ, “Ai nha, tiến sĩ ra tay thật độc, La ca nhận thua chưa?”
La Tử Ngôn trầm mặc nhìn hắn một cái, đẩy bàn ra nhận thua, Lý Phương Nặc cười ha hả đứng lên, vươn tay xoa tóc Tiểu Bạch, “Được rồi, ở đây vài ngày đi, đừng lo gì hết, nghỉ ngơi mới có sức kiếm tiền, có đúng không?”
“Tôi đúng là muốn nghỉ ngơi a, thuốc phiện ở vùng núi đều đã thu hoạch rồi, dù sao cũng không còn việc.” Tiểu Bạch mở chăn ra, vươn vai vài cái, “Nhưng mà boss à, lần này không có việc gì chứ? Tôi cảm thấy cảnh sát cắn rất chặt.”
“Cứ để bọn họ cắn.” Lý Phương Nặc xuề xòa cười, “Tôi nhận được tình báo, hành động lần này là toàn bộ Đông Nam Á, không chỉ có chúng ta mà còn rất nhiều chỗ khác đều bị ảnh hưởng, bị diệt hai phần ba rồi, đám chó cảnh sát này so với mũi chó còn thính hơn, rốt cuộc lấy tin tức từ đâu…”
“Chắc là nội quỷ đi?” Tiểu Bạch nhu nhu mũi, “Lúc tôi uống rượu với lão ngũ, hắn nói bên kia có nằm vùng trà trộn, bị hủy hơn phân nửa, bây giờ bên kia không có hàng bán.”
“Đừng nóng, chờ thời gian này qua đi, hàng của chúng ta có thể chiếm được vài phần thị trường, tiến sĩ xử lý rất tốt.” Lý Phương Nặc thản nhiên nói, “Nằm vùng nhà nào cũng có, chỉ cần bắt con sâu ra bóp chết là được.”
“Đúng rồi boss, vừa rồi lão gia gọi tới, bảo anh tối nay nhớ về.”
Lý Phương Nặc chán ghét nhíu mày, nói thầm một câu nhưng vẫn bất đắc dĩ đứng lên, “Tử Ngôn, chúng ta đi.”
Trong phòng khách chỉ còn Tiểu Bạch với Văn Tuấn, Tiểu Bạch cầm ly trà đã nguội, uống mấy hớp lớn, mở miệng nói giỡn, “Văn ca, lần này trở về, tôi phát hiện có gì đó không đúng a, boss giống như càng ngày càng coi trọng tiến sĩ, nhìn hắn cái gì cũng tốt hết, quả thực là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi.”
Văn Tuấn trầm mặc, “Đây cũng là điều tôi lo lắng.”
“Hả, không phải chứ?” Tiểu Bạch buồn rầu hỏi, “Mấy anh còn nghi ngờ hắn là nằm vùng sao?”
“Không phải…” Văn Tuấn thở dài, “Tôi lo chuyện khác…”
“Chuyện gì a?”
“Tây Thi đó!” Văn Tuấn bỗng nhiên trở nên phiền muộn, rống lên một câu rồi bỏ đi, Tiểu Bạch trợn mắt há mồm, “Nói cho rõ ràng đi a, cái gì Tây Thi chứ?”
Trung Quốc đa số đều theo đạo Phật, không khí Giáng sinh phi thường nhạt nhẽo, khác biệt ở Tụ Long lại cực kì náo nhiệt, nhưng chỉ ở dưới lòng đất mà thôi. Lý Phương Nặc trở về nhà, cả biệt thự im ắng, chỉ có một căn phòng còn đèn bật sáng.
Hắn kéo cà vạt, nhìn thoáng qua ánh đèn, trên mặt lộ ra nụ cười xấu xa, bước về phía đó, La Tử Ngôn ngoài dự đoán của mọi người, ngăn cản hắn, “Boss, đêm đã khuya.”
“Tôi biết, tôi đi xem hắn thế nào.” Lý Phương Nặc lập tức bước đi, “Cậu về nghỉ đi.”
La Tử Ngôn không nói gì, vô thanh vô tức đi theo hắn, Lý Phương Nặc dừng lại, tức giận xoay người nhìn, “Tử Ngôn, chẳng lẽ hôm nay tôi lên giường với tiến sĩ cậu cũng phải đi theo?” [Có muốn cũng đừng hòng anh ơi:v =))]
Ánh đèn nhợt nhạt vẫn có thể thấy rõ sắc mặt La Tử Ngôn đại biến, Lý Phương Nặc giống như rất vui ha hả cười, đá hắn một cước, “Biến giùm cái, tôi chỉ đùa thôi.”
Cửa phòng Âu Dương Thông không có khóa, Lý Phương Nặc dễ nhàng mở được, hắn nhẹ nhàng bước vào, trên mặt lộ ra tươi cười lưu manh, rón ra rón rén, định hù Âu Dương Thông.
Nhưng mà hắn thất bại, trong phòng khách nhỏ không có ai, cửa phòng ngủ mở rộng, trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy, laptop thì ở để trên giường, nhìn một cái là thấy, trên đó viết phương trình hóa học cùng với công nghệ kỹ thuật gì đó, đối với Lý Phương Nặc mà nói, hoàn toàn là một thế giới khác, hắn chỉ biết mấy hàng mà thôi.
Lý Phương Nặc đơn giản nằm xuống giường, đầu dựa vào thành giường, lấy tay chạm con chuột cho ánh sáng nhấp nháy, nghiêng tai nghe tiếng nước trong phòng tắm, không biết tại sao lại bắt đầu đứng núi này trông núi nọ, giống như muốn xuyên thấu qua cánh cửa kia nhìn thấy thân thể cao ráo đứng trong làn hơi nước, nước chảy dọc theo cơ thể, chảy từ đầu qua ngũ quan xinh đẹp xuống ngực, lướt qua hai điểm phấn hồng trên ngực, sau đó chảy xuống phần bụng bằng phẳng, hạ thân được bao phủ bởi hơi nước, xuống phía dưới nữa là đôi chân thon dài.
Lý Phương Nặc ngồi dậy, cảm thấy trong người một trận khô nóng, Âu Dương Thông bình thường không xài nước hoa, dầu gội sữa tắm cũng xài loại bình thường, cơ hồ không có mùi hương, chỉ có mùi hoa cỏ thản nhiên mà thôi, bình thường ở một mình với hắn cũng có thể ngửi thấy, nhưng đây là phòng của Âu Dương Thông, giường của Âu Dương Thông, tất cả đều tràn ngập mùi hương của hắn, nó vẫn rất thản nhiên, nhưng cứ quanh quẩn bên mũi, không thoát đi đâu được, ôn hòa như nụ cười của Âu Dương Thông.
Lý Phương Nặc suy nghĩ lung tung, không để ý tới tiếng nước đã dừng, Âu Dương Thông mở cửa ra, vừa dùng khăn lau tóc vừa đi, khi thấy Lý Phương Nặc thì kinh hãi, con ngươi lóe lên, nhưng khi mở miệng thì vẫn rất thong dong, “Có chuyện gì sao, Lý tiên sinh?”
“Nga… nga.. nga!” Vẻ mặt lưu manh lúc nãy không biết biến đi đâu, nói lắp nửa ngày mới tỉnh ngộ, “Hôm nay là Giáng sinh mà! Ở đây không có thói quen đón Giáng sinh nhưng cậu lại sinh ra ở nước ngoài, cho nên tôi cảm thấy vẫn nên tới chúc cậu Giáng sinh vui vẻ thì tốt hơn.”
Âu Dương Thông tất nhiên không tin lời hắn, đôi mắt đảo qua laptop trên giường sau đó nhìn hắn, không nói gì.
Đại khái vừa tắm xong, áo tắm hơi mở rộng, cổ hình chữ V, bộ ngực hấp dẫn lộ ra một mảng bóng loáng, giọt nước chảy dọc theo hai má xuống cằm, giọt nước trong suốt dưới ánh đèn phản xạ, Lý Phương Nặc hoàn toàn chú ý tới, hắn nhất thời không biết phải nói gì, ánh mắt như lang sói nhìn chằm chằm giọt nước. Sức hút của trái đất là không thể chống lại, cuối cùng giọt nước rớt xuống đất, tan biến.
Trước khi ý thức được mình đang làm cái gì, Lý Phương Nặc đã nhào tới, kéo cánh tay Âu Dương Thông ra sau, ngón tay khi đụng vào làn da đối phương, máu trong người lập tức sôi trào, mặc cho tiếp xúc với làn da sau lớp áo ngủ nhưng hắn vẫn cảm thấy vô cùng có mị lực, hắn liều lĩnh giữ lấy thân thể kia, tựa như năm tuổi, khi được trao chức boss, dã tâm bừng bừng muốn giữ lấy thế giới, chinh phục vĩnh viễn là thứ làm hắn rất hưng phấn, huống chi là chinh phục con mồi thông minh hoàn toàn mới mẻ và xa lạ này.
Âu Dương Thông bất ngờ không kịp đề phòng, thân thể không khỏi hơi ngã về sau, Lý Phương Nặc nhanh nhẹn ôm lấy thắt lưng hắn kéo vào lòng mình, hai người dán chặt nhau, cũng có thể cảm nhận được nhịp đập kịch liệt của trái tim.
Lý Phương Nặc là người nghĩ gì làm đó, hắn không hề hối hận bất cứ việc gì, nếu như muốn làm thì cứ làm, huống chi, Âu Dương Thông lại là một con mồi thoạt nhìn vô cùng ngon miệng, đôi môi mỏng màu hồng nhạt bởi vì kinh ngạc mà hơi mở ra, con ngươi tối đen phản chiếu hình ảnh của Lý Phương Nặc, hắn giống như một con dã thú hung hãn, đang muốn nhe răng cắn con mồi.
Đúng vậy, hắn đang định làm như thế.
Nụ cười không có hảo ý, Lý Phương Nặc không nói hai lời cúi đầu hôn xuống, trong lòng tràn đầy ham muốn cảm giác được nhấm nháp đôi môi kia, lúc môi sắp đụng nhau Âu Dương Thông lại gây khó dễ, cánh tay linh hoạt giãy ra khỏi cái nắm của Lý Phương Nặc, đồng thời đánh một quyền về đối phương uy hiếp, Lý Phương Nặc kêu lên một tiếng nhưng vẫn không hề lui lại, ngược lại còn bắt cổ tay Âu Dương Thông kéo ra sau, dùng sức đẩy Âu Dương Thông lên cửa sổ, trong mắt là cuồng bạo càng thêm đỏ lên.
Âu Dương Thông không hề có chút thất kinh, thậm chí sắc mặt cũng không đổi, khoảng cách gần như vậy, tư thế ám muội như thế mà hắn cũng không hề xúc động, con ngươi tối đen nhìn thẳng Lý Phương Nặc gần trong gang tấc, một tia né tránh cũng không có.
“Ngoan đi…” Lý Phương Nặc gần như là thì thầm, động tác lần này của hắn thả chậm hơn nhiều, thật cẩn thận tiến tới gần Âu Dương Thông, muốn kề cận đôi môi hồng nhuận chiếm lấy nụ hôn ôn nhu.
“Xin lỗi, Lý tiên sinh, tôi không có cảm giác với anh.” Thanh âm của Âu Dương Thông so với Lý Phương Nặc không lớn hơn bao nhiêu, càng giống như thì thầm, hắn tựa hồ cảm thấy như thế này rất thú vị, một chút cũng không quan tâm mình bị người ta ép lên cửa sổ, nghiêng đầu đi, thực thong dong nhìn Lý Phương Nặc.
Lý Phương Nặc nheo mắt lại, ánh mắt lưu luyến nhìn đôi môi hồng nhuận kéo xuống cổ, xuống chút nữa là làn da bóng loáng, bộ ngực màu mật ong, vừa rồi giãy dụa mà làm áo ngủ thêm mở rộng, hắn vừa rồi có ảo tưởng hai điểm phấn nộm kia đã như ẩn như hiện…
Không chút nào che dấu chính mình, Lý Phương Nặc cũng cười, “Đừng lo, tôi có cảm giác với em là được rồi.”
Nói xong, hắn liếm môi, cười đến thật vô sỉ.
Đang lúc có ý đồ muốn hôn môi đối phương, tay của Âu Dương Thông bị hắn giữ đột nhiên giãy ra, nâng khuỷu tay không nhẹ không nặng đánh vào cằm Lý Phương Nặc, lần này tuy rằng đã không chế nhưng vẫn làm mắt Lý Phương Nặc nổi đom đóm, ai nha một tiếng buông tay lui về sau, chưa đợi hắn hồi phục lại, một ly nước đá lập tức bị đổ lên đầu, nháy mắt dục hỏa giảm xuống, lửa giận tăng lên.
Phẫn nộ lau nước trên mặt, Lý Phương Nặc ngoan độc trừng mắt Âu Dương Thông đang bước ra ngoài, trên tay cầm cái ly, thần thái thong dong lại rất lễ phép nói, “Tôi nói, tôi không có cảm giác đối với anh.”
“Tiến sĩ, được, tôi thừa nhận.” Lý Phương Nặc giơ một bàn tay lên, “Gần năm sống trên đời, không, phải nói là ba đời nhà Lý gia chúng tôi, không hề có nghiên cứu về tình cảm nam nữ lãng mạn, hôn nhân chính là thủ đoạn, mà cặp bồ càng đơn giản, chỉ cần tôi nhìn thấy được là xong.”
Hắn bước về phía trước, “Em lại rất tốt, người tôi muốn, nhất định sẽ nắm được trong tay.”
Âu Dương Thông không nói lời nào, Lý Phương Nặc thở dài một hơi, nhìn khuôn mặt tuấn tú của đối phương, khẩu khí không tự chủ được mềm đi, “Đương nhiên, tôi sẽ cho em tất cả những gì em muốn, đây là thành ý của tôi, cũng là thứ em nên có.”
Không đợi đối phương trả lời, Lý Phương Nặc bước về phía trước, gần như là ôn nhu, nói, “Tiến sĩ, tôi thật sự thích em.”
“Xin lỗi, Lý tiên sinh, tôi không có cảm giác đối với anh.” Âu Dương Thông trấn định đón ánh mắt của hắn, ngữ khí tuy rằng bình thản, nhưng cũng không hề thoái nhượng.
Lý Phương Nặc căm tức, chua ngoa nói, “Người không biết cứ nghĩ em có tính cách lãnh đạm, đừng giả bộ, lúc trước không phải em đã ở chung với tên họ Trầm đó sao?!”
Con ngươi tối đen đột nhiên hiện ra ngọn lửa, Âu Dương Thông cắn chặt môi dưới, đơn giản hào phóng thừa nhận, “Đúng vậy, chúng tôi ở chung hơn nửa năm.”
“Em cố ý chọc tức tôi sao, tiến sĩ?” Lý Phương Nặc khó thở cười cười, “Tôi có cái gì không bằng hắn? Hả? Bốn năm trước em vẫn là một thằng nhóc không biết nhìn người, nhưng bây giờ em đã trưởng thành, chẳng lẽ không nhìn ra quen ai mới có lợi?”
“Tình cảm không thể dùng lý trí để phán định, tôi chỉ có thể nói, bây giờ tôi không còn thích hắn, nhưng điều này không có nghĩa tôi sẽ thích anh hay bất kì người nào khác.”
Hắn không hề day dưa, bước ra cửa, bỗng nhiên xoay người, nhìn chằm chằm Âu Dương Thông, cười vô lại, “Tiến sĩ, nhớ kỹ, tôi sẽ không bỏ cuộc, tôi cho em thời gian suy nghĩ vì tôi quý trọng em, em tốt nhất tự mình chậm rãi nghĩ cho thông suốt, bằng không tôi không đảm bảo tôi sẽ vẫn còn có thể kiên nhẫn như thế này.”
Âu Dương Thông nhấc mi, “Cho dù mạo hiểm mất đi một thủ hạ như tôi?”
“Em chính là một thủ hạ rất vĩ đại.” Lý Phương Nặc vươn tay làm ra động tác nổ súng, “Nhưng tôi thích nhất là những thứ mang tính khiêu chiến, nếu tôi không có được… thì ai cũng đừng hòng có!”
Hắn nặng nề đóng sầm cánh cửa rồi bỏ đi, Âu Dương Thông lúc này mới thả lòng toàn thân, hắn gần như mất hết sức lực ngã xuống ghế sô pha, mồ hôi lạnh chảy dọc theo sóng lưng, cổ tay bị nắm giữ bây giờ ẩn ẩn đau, mà càng khó chịu hơn chính là cảm giác bị khống chế, còn có tiếp xúc thân mật cùng Lý Phương Nặc làm hắn càng thêm khó chịu.
Hắn hung hăng lắc lắc đầu, ý đồ đem hết việc vừa xảy ra biến mất, vì mau chóng bình tĩnh, hắn cố gắng làm cảm xúc phản đối không thể chiếm cứ bản thân, hắn muốn nghĩ đến những chuyện vô hại để đầu óc có thể bình tĩnh xuống.
Nhắm mắt lại rồi đột nhiên mở ra, Âu Dương Thông không nghĩ tới, khi nhắm mắt lại, hình ảnh Trầm Chính Dương liền hiện lên trước mắt… Mùa đông ở Munich, tuyết phủ cả thành phố, tiếng chuông đón Giáng sinh ở quảng trường, mùi rượu phảng phất… cùng cái nắm tay thật chặt.
Đêm khuya bình an, ngoài cửa sổ tuyết rơi lả chả, trong phòng chỉ đốt một ngọn nến, ánh sáng toát ra, chiếu rọi cảnh triền miên của hai người trên giường, da thịt nóng bỏng dán sát vào nhau, tiếng thở dốc kề cận bên tai… Khi đó hắn được yêu rất ôn nhu, mỗi một tấc da thịt đều được người kia vuốt ve hôn liếm, mỗi một lần nhận sự tiến nhập của đối phương, thân thể đều ngọt ngào run rẩy, chưa bao giờ biết một người có thể cho mình cảm giác ấm áp lại an toàn như thế, làm cho hắn nhiều năm sau vẫn không thể quên cùng quyến luyến…
Hắn hoắc mắt đứng lên, vọt vào phòng tắm, xối nước lạnh vào người mình, mặc cho dòng nước lạnh băng chảy dọc thân thể, giống như muốn làm tất cả suy nghĩ lung tung theo dòng nước tan biến.
Nhưng một cái tên vẫn cố chấp nằm trong đầu, tựa như trong bóng đêm nhắc nhở hắn, thế giới vẫn còn tồn tại một ánh sáng duy nhất, mang tên Trầm Chính Dương.
Editor: Trời ơi ngược:(((( Rất chi là không thích phần này ;~;
Beta: Di~~~ duy nhất t thích ngược? =))))))