Tháo bỏ lớp vỏ bỡn cợt đời, lần đầu tiên Quách Thành Vũ nghiêm túc nói chuyện với Khương Tiểu Soái.
Trong phòng khám thoảng mùi thuốc khử trùng.
Trầm mặc hồi lâu, Quách Thành Vũ mở miệng: "Tối hôm đó tôi không chạm vào cậu."
"Tôi biết." Khương Tiểu Soái lạnh nhạt.
"Biết rồi cậu còn tránh tôi?" Quách Thành Vũ chuyển giọng: "Lẽ nào cậu đang trách tôi tối hôm đó không ngủ với cậu?"
Lập tức đổi lấy một tiếng cút.
Qua một lát, không biết Khương Tiểu Soái nghĩ đến điều gì, tự dưng lại cười.
"Thật ra hôm đó trước khi vào nhà anh, tôi đã biết anh sẽ không làm gì tôi, con người khi rơi vào trạng thái tuyệt vọng, sẽ không có tinh thần làm những chuyện đó.
Đương nhiên, anh có thể phủ nhận, giống như anh đã phủ nhận anh không đi theo xe của anh ta vậy."
Quách Thành Vũ không theo kịp suy nghĩ của Khương Tiểu Soái.
"Tuyệt vọng? Tại sao tôi phải tuyệt vọng?"
Khương Tiểu Soái cũng không quanh co nữa, nói thẳng: "Vậy tối hôm đó tôi xông vào nhà anh chất vấn anh, chắc anh đã biết rõ tôi lén chuồn về phòng khám, thấy cảnh tượng không hài hòa, mới vạch trần gian kế của anh.
Cho nên vào lúc đó, trong lòng anh rất tuyệt vọng, vì tôi chạy tới hỏi tội, đại biểu cho một quá trình ái bị tôi tận mắt chứng kiến."
Quách Thành Vũ cười phả một hơi thuốc.
"Hóa ra cậu phát hiện như thế à?"
Khương Tiểu Soái bĩu môi: "Không giả vờ sẽ chết hả?"
Quách Thành Vũ thật khó hiểu: "Rốt cuộc thì tôi giả vờ cái gì?"
Khương Tiểu Soái cười lạnh, lại nói: "Anh biết không? Trì Sính xa Ngô Sở Úy một tiếng là chịu không nổi rồi.
Mỗi ngày anh ta đều bám dính lấy Ngô Sở Úy, xa nhau một chút là phải gọi điện thoại nói chuyện, tên tài khoản mạng của anh ta là cậu là nhóc tệ hại tâm ái của tôi, bên trong chỉ có một bạn tốt, chính là Ngô Sở Úy."
Câu này ngược lại khiến sắc mặt Quách Thành Vũ thay đổi, ngay lập tức mở miệng hỏi: "Thời kỳ cuối rồi?"
Khương Tiểu Soái bị hỏi ngẩn ra: "Thời kỳ cuối gì?"
Quách Thành Vũ cười cười, "Người ta khi sắp chết sẽ nói lời thật lòng, không mắc phải bệnh hiểm nghèo, sao lại làm chuyện nhân tính hóa thế được."
Khương Tiểu Soái nói: "Xin lỗi, làm ngài thất vọng rồi, người ta vẫn khỏe mạnh, không bệnh tật."
"Cậu là muốn biểu đạt lòng ghen tỵ của cậu với tôi đó à?" Quách Thành Vũ hỏi.
Khương Tiểu Soái chẳng chút lưu phản bác: "Da mặt của anh có thể dày thêm chút nữa không? Suy nghĩ của bản thân mà cứ luôn đẩy qua cho người khác, tôi đã nói đến nước này rồi, anh thú nhận đi thôi!"
Quách Thành Vũ bị Khương Tiểu Soái làm cho mang khó hiểu, ngẩn ngơ không biết hắn phải thú nhận cái gì.
Thấy Khương Tiểu Soái lúc căng thẳng lúc hưng phấn, trong lòng cũng lo ngại, giơ tay vuốt trán Khương Tiểu Soái, ấm áp, không giống bị bệnh nha!
"Có phải cậu trúng tà rồi không?"
Mặt Khương Tiểu Soái triệt để lạnh đi, vung tay, giọng điệu lạnh nhạt.
"Anh đi đi, tôi không muốn nói chuyện với anh."
Quách Thành Vũ dùng cái đầu lươn lẹo của mình xâu chuỗi tất cả những lời của Khương Tiểu Soái lại với nhau, suy xét cả buổi, thoáng chốc bùng ra một suy nghĩ đáng sợ, suýt nữa thiêu cháy tóc hắn.
"Chắc không phải cậu cảm thấy, tôi thích Trì Sính chứ?"
Lời này vừa nói ra, ánh mắt Khương Tiểu Soái cuối cùng cũng trở nên tập trung.
"Cuối cùng anh cũng thừa nhận rồi."
Quách Thành Vũ không biết nên nói gì mới tốt, lấy điếu thuốc cài ở tai bỏ vào miệng, dồn sức hút vài cái, hiện tại hắn cần phải bình tĩnh một chút.
Khương Tiểu Soái còn đang lầm bầm: "Nhưng tôi cảm thấy cơ hội của anh không quá lớn, Trì Sính si mê đại Úy rồi, dù món dưa chua của anh ngâm càng lâu càng ngon, cũng không thể sánh bằng bữa tiệc tinh xảo ngon lành đó."
Quách Thành Vũ không nói gì, bảo trì trầm mặc.
Khương Tiểu Soái lại nói: "Nhân còn sớm rút lui đi, hai anh không hợp thuộc tính, căn bản không thể bên nhau."
Điếu thuốc trong tay Quách Thành Vũ chỉ còn lại một đoạn ngắn.
Khương Tiểu Soái vẫn chưa chịu ngưng, "Thôi thì anh cũng là người bị thương tâm, sau này đến phòng khám, anh đây sẽ bày rượu bày đồ ăn chiêu đãi anh."
"Sau này tôi sẽ không đến quấy rầy cậu nữa." Quách Thành Vũ đột nhiên mở miệng.
Khương Tiểu Soái nghiến ra mấy chữ: "Vậy tôi cảm ơn anh."
Quách Thành Vũ nói tiếp: "Cậu nên bỏ thêm nhiều thời gian khám bệnh cho bản thân đi."
Khương Tiểu Soái: "..."
Quách Thành Vũ cho một bình luận hoàn mỹ với cái độ suy diễn vĩ đại của Khương Tiểu Soái.
"Vậy tôi hỏi cậu, hôm đó cậu thấy hiện trường biểu diễn của hai người họ, tại sao lại kích động chạy tới chỗ tôi hỏi tội? Cậu vừa thấy hai người họ thân thiết, tại sao lại tức giận bừng bừng quay đầu về nhà? Khi Ngô Sở Úy bị rắn độc cắn, tại sao cậu liều mạng chạy tới? Ngô Sở Úy chơi trò tâm nhãn lừa Trì Sính, tại sao cậu sẵn lòng đứng sau bày mưu tính kế mà không mong chút báo đáp? Theo như suy nghĩ của cậu, có phải tôi cũng nên hỏi một câu, cậu thích Ngô Sở Úy đúng không?"
Khương Tiểu Soái tức giận không kìm được: "Anh đừng dời vấn đề lên người tôi!"
Quách Thành Vũ lại nói, "Để tôi cho cậu biết tại sao tối hôm đó tôi không ngủ với cậu.
Vì cậu bị tôi bỏ thuốc rồi, vẫn luôn gọi tên người khác, tôi thấy cậu đáng thương, không nhẫn tâm hạ thủ."
"Cút, cút càng xa càng tốt!"
Quách Thành Vũ cười lạnh, "Trước khi tôi đi, tôi còn muốn nhắc nhở cậu một câu: Khuyên đồ đệ của cậu đi, nếu không muốn chuốc phiền toái lớn, nên mau chóng thừa nhận với Trì Sính cậu ta là bạn trai cũ của Nhạc Duyệt."
Khương Tiểu Soái lộ vẻ kinh hãi, Quách Thành Vũ đã ra đến cửa, hắn liền la lên một câu.
"Đợi một chút, mẹ kiếp anh trở lại cho tôi!"...
Sau khi về nhà, Ngô Sở Úy vẫn luôn nghĩ biện pháp để hạ thủ với di động trong túi áo Trì Sính, muốn nhân lúc Trì Sính không chú ý, xóa đi cái tin nhắn B trước đó.
Kết quả tìm hoài không thấy cơ hội, mỗi lần đều là vừa thò tay vào, đã bị Trì Sính nắm lại.
Trì Sính kéo tay Ngô Sở Úy qua, ép buộc cắt móng tay cho y.
Ngô Sở Úy oán thán đầy miệng, "Vừa mới mọc ra một chút thôi, anh lại cắt của tôi! Cắt sát như thế làm gì chứ? Thư ký của tôi cũng cười tôi, toàn thân trên đưới không có một chỗ nào không hói."
"Đừng động đậy." Trì Sính căng mặt, "Giữ móng tay để cậu lẳng lơ cho ai xem?"
Ngô Sở Úy không hiểu, sao y để móng tay lại là lẳng lơ?
"Vậy nhóc lẳng lơ ở câu lạc bộ kia dụ dỗ anh, móng tay cậu ta vừa nhọn vừa dài, không phải anh rất thích sao?"
"Cậu so sánh với cậu ta?" Trì Sính trừng mắt hổ: "Nếu cậu đặt mình vào cùng một hàng ngũ với cậu ta, vậy hiện tại để tôi quất một trận, rồi muốn để móng tay dài cỡ nào tôi cũng không quản nữa!"
Ngô Sở Úy sụ mặt không lên tiếng.
Thật ra nguyên nhân chân chính Trì Sính ép Ngô Sở Úy cắt móng là hôm đó hắn thấy nữ nhân viên của công ty Ngô Sở Úy nhờ y nạy đồ giúp, Ngô Sở Úy đặc biệt nhiệt giúp đỡ, lúc đó đã dùng móng tay để nạy.
Thế là Trì Sính cho ra kết luận, hễ là bộ vị nào dư thừa trên người Ngô Sở Úy, đều có thể trừ bỏ tất.
Ngô Sở Úy nhân lúc hai tay Trì Sính đều bận rộn trên người mình, thò tay xuống dưới ra giường với qua, trực tiếp nhắm vào túi áo Trì Sính.
"Tay đó cũng đưa qua đây."
Sau đó hai tay đều bị người ta nắm lấy, cắt cùng lúc!
Cắt xong, Ngô Sở Úy hỏi: "Anh có nóng không? Nóng thì cởi áo khoác ra đi."
Trì Sính tựa nghiêng trên đầu giường, đưa mắt ý bảo Ngô Sở Úy cởi cho mình.
Ngô Sở Úy cầu còn không được, lập tức thò tay qua.
Vừa mới mở dây kéo, đã bị Trì Sính ấn vào ngực, sau đó Trì Sính lại xấu xa kéo dây kéo lên, "mặc" Ngô Sở Úy vào trong áo, nghẹn không ra được.
Cho cậu không thành thật ở bên tôi, rảnh rỗi chạy ra ngoài đa !
Ngô Sở Úy giãy một hồi thì không động đậy nữa, mặt dán lên ngực Trì Sính, bên trong Trì Sính mặc áo sơ mi, mùi nước giặt thoảng, còn xen lẫn mùi vị đặc biệt trên người hắn, ngửi rất dễ chịu.
Khi Trì Sính mở dây kéo ra, áo bên trong đã ẩm ướt một vùng.
Khẩn cấp ấn Ngô Sở Úy xuống bắt đầu đòi hỏi, hắn từng nhẫn nhịn được, hiện tại hoàn toàn nhịn không được, Ngô Sở Úy cứ lặng lẽ nuốt chửng lòng nhẫn nại của hắn.
Chưa từng điên cuồng như thế này vì một ai, ngửi mùi hương cơ thể của y thôi cũng có thể hưng phấn đến mức không thể tự thoát.
Ngô Sở Úy cũng thế, y cũng hoài nghi bản thân bị bỏ thuốc, sự điều giáo của Trì Sính dành cho y đã đạt đến đỉnh cao.
Có lúc chỉ mới bị hắn đùa nghịch đầu nhũ, thì đã lên cao trào.
Sau một hồi hợp, Ngô Sở Úy tựa vào đầu giường, ánh mắt có chút mê mang.
"Anh từng xem bộ phim Cảm quan thế giới chưa?"
Trì Sính từng xem, nhưng không nói.
Ngô Sở Úy lại nói: "Đó là một bộ phim cấm, hai người trong phim truy cầu không ngừng nghỉ, thậm chí họ còn không ăn không uống để làm , nhưng càng làm càng khó thể đạt được thỏa mãn.
Cho đến một ngày, hai người họ làm đến cực điểm, cô gái bóp cổ chàng trai, cắt bỏ bộ phận sinh của anh ta, mong được một khắc lạc cuối cùng."
Trì Sính nói: "Yên tâm, chuyện đó sẽ không xuất hiện trên hai chúng ta."
"Tại sao?" Ngô Sở Úy hỏi.
Trì Sính nói: "Cậu cắt không được."
Ngô Sở Úy: "..."
Trầm mặc nửa ngày, Ngô Sở Úy lại nói: "Thật ra không phải tôi muốn cường điệu hậu quả của hai người, mà là quá trình, có một chi tiết anh có chú ý không? Hai người họ không ăn không uống để làm ."
Trì Sính không có một chút phản ứng nào.
Ngô Sở Úy lại cường điệu đơn giản ngắn gọn: "Vì làm mà không ăn không uống, không ăn không uống!"
Mười lăm phút sau, Trì Sính đặt một phần cơm tối ở cửa hàng thức ăn nhanh dưới lầu đưa tới bên giường cho Ngô Sở Úy, Ngô gia gia tràn đầy cảm khái.
Nằm vắt trên giường ăn vồm ăn vã, sau đó phát hiện Trì Sính đang nhìn mình, liền có phần xấu hổ.
"Này, tôi từng xem qua một bài viết, nói đến mười hành động sát phong cảnh nhất trên giường.
Trong đó có một cái chính là ăn trên giường, cho dù anh chỉ có ký, cũng khiến bạn đời cảm thấy anh là kẻ ham ăn.
Hiện tại có phải anh cảm thấy như thế không?"
Trì Sính hờ hững đáp: "Sát phong cảnh cũng rất tốt, bớt cho tôi cả ngày thượng hỏa."
Ngô Sở Úy không khỏi mắc nghẹn, nghe ý của hắn, là thật sự rất ghét mình thế này sao?
Ngoài mặt thì không để tâm, nhưng ăn một hồi lại đưa lưng về phía Trì Sính, sau đó rón rén nhích xuống giường.
Trì Sính cảm thấy, có lúc những động tác nhỏ biểu hiện ra trong lúc vô ý của Ngô Sở Úy đặc biệt có thể khiến hắn xúc động.
Tối trước khi ngủ, Trì Sính đột nhiên cảm khái một câu: "Cậu đã lâu lắm rồi không nhét đồ ăn vặt vào túi áo của tôi nữa."
Ngô Sở Úy nói: "Anh sờ túi áo đi."
Trì Sính sờ thử, thật sự moi ra được hai miếng đậu khô, đương nhiên, hắn biết Ngô Sở Úy là vì thuận tiện lấy di động đi mới cố ý bỏ vào, nhưng cũng không vạch trần, cố ý trêu chọc một câu.
"Cậu đúng là không uổng từng làm kẻ trộm."
Ngô Sở Úy lấy di động của Trì Sính, lục tìm phần tin nhắn, mới phát hiện hắn đã xem rồi.
"Anh đúng là cũng không uổng từng làm cảnh sát."
Nói xong câu này, thì không lên tiếng nữa, nhắm mắt giả chết.
Thật lâu sau, Trì Sính mở miệng.
"Tôi biết cậu không có cảm giác an toàn."
Ngô Sở Úy đột nhiên thắt lòng, lời của Trì Sính đánh thẳng vào chỗ yếu hại, y quả thật không có cảm giác an toàn.
Mỗi ngày y hưởng thụ sự thương yêu và quan tâm như thế, nhưng trong đầu lại nghĩ đến khi nào sẽ mất đi.
Y không dám dễ dàng chìm sâu vào cảm này, cho nên luôn ám thị bản thân phải giữ tỉnh táo.
"Cậu không cần sợ hãi." Trì Sính lại nói, "Tôi thật sự có cảm với cậu."
Có lẽ Ngô Sở Úy vẫn chưa thể nhận định được rõ ràng, câu "có cảm" của Trì Sính rốt cuộc có sức nặng bao nhiêu..