Yêu Phải Tình Địch

chương 222: 222: trùng hợp

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trì Viễn Đoan tắm xong vào phòng ngủ, phát hiện trên mặt Ngô Sở Úy mang theo nụ cười khó thể che giấu.

“Vui cái gì đó?”

Ngô Sở Úy vội đặt cổ tay vào trong ổ chăn, quy củ nằm thẳng, nhìn Trì Viễn Đoan nói: “Không vui gì hết.”

Trì Viễn Đoan sinh lòng nghi ngờ, bước đến trước mặt Ngô Sở Úy, vén chăn y lên, không phát hiện ra vật nào khả nghi.

Lại sờ khắp toàn thân y một lượt, vẫn không tìm được bất cứ công cụ thông tin nào.

Chỉ có một chiếc đồng hồ nhìn rất đáng nghi, thế là nâng cổ tay Ngô Sở Úy lên.

Ngô Sở Úy giả vờ thẹn thùng đẩy Trì Viễn Đoan ra.

“Đừng sờ bậy.”

Nói xong còn mang tinh thần bị người ta chiếm tiện nghi lấy chăn phủ kín đầu.

Mặt già của Trì Viễn Đoan lập tức xanh mét, đồng hồ đáng nghi nhanh chóng bị xóa khỏi đầu, chỉ còn lại bộ dáng sau khi bị người phi lễ thì cảm thấy thẹn thùng của Ngô Sở Úy.

Cho đến khi đèn trong phòng đã tắt, Ngô Sở Úy mới thò đầu ra thở nhẹ.

Nhớ lại con số đưa tình với Trì Sính trước đó, trong lòng ngứa ngáy, giống như có sâu đang bò.

Nhưng hiện tại y đang nằm trên giường của Trì Viễn Đoan, hơn nữa còn dùng thân phận “phạm nhân” bị cột ở đây, y làm sao dám lén làm chuyện đó chứ?!

Thế là chỉ có thể dùng đồng hồ tiết dục.

Trì Sính bên kia tựa vào đầu giường hút thuốc, cùng Quách Thành Vũ thương lượng làm sao tìm ra Ngô Sở Úy.

Kết quả kim đồng hồ lại chấn động một chút.

Trì Sính cúi đầu nhìn, đồng hồ hiển thị sáu giờ đúng.

Không hiểu ý Ngô Sở Úy.

Không bao lâu, kim lại chuyển sang chín giờ.

Tiếp theo, kim lại bắt đầu liên tục thay đổi “, , …”.

Trì Sính hiểu rồi.

Cảnh giới dâm đãng cao nhất chính là một cái đồng hồ cũng có thể khiến bạn cương lên.

Từ sau khi Ngô Sở Úy mất tích, mỗi buổi tối đối với Trì Sính đều là thời gian khó chịu nhất, hôm nay vì có Quách Thành Vũ bàn việc chính sự với hắn, nên tạm thời đè được đống lửa đó.

Ai ngờ Ngô Sở Úy lại dùng chiếc đồng hồ để châm ngòi thổi lửa, tâm tư Trì Sính lập tức chuyển hướng.

Hỏi Quách Thành Vũ: “Hôm nay cậu đến đây với tôi, Khương Tiểu Soái không giận?”

Quách Thành Vũ nói: “Không, là cậu ấy bảo tôi qua đây với cậu, cậu ấy vẫn có lòng tin với tôi, ngủ một đêm ở đây không đến nỗi nào.”

Trì Sính mài răng, ánh mắt nóng cháy ném qua cho Quách Thành Vũ.

“Hai cậu tối nào cũng làm?”

Quách Thành Vũ nhếch môi cười: “Nếu không có gì bất ngờ thì đúng.”

“Bất ngờ mà cậu nói là?”

Quách Thành Vũ vỗ đũng quần: “Chẳng hạn jj của tôi gãy.”

“Má!”

Hai người nhất loạt phát ra tiếng cười cường hãn của đàn ông.

Quách Thành Vũ lấy một chai rượu trên giá xuống, vừa rót vừa nói với Trì Sính: “Một người bạn ở nước ngoài tặng, tôi uống rồi cảm thấy không tệ, cậu uống một ly đi, đúng lúc tiêu sầu.”

Trì Sính nói: “Một người uống không có hứng, cậu cũng uống chung.”

Thế là Quách Thành Vũ lại lấy thêm một cái ly, rót xong, hai người cụng ly.

Trì Sính càng uống trong lòng càng nóng, tay chặn sau đầu Quách Thành Vũ, trêu chọc: “Hai cậu ngày nào cũng làm, Khương Tiểu Soái chịu được sao?”

Quách Thành Vũ lau miệng, cười không phúc hậu.

“Tôi cũng không muốn mệt như thế đâu, nhưng cậu ấy cứ quấn lấy tôi đòi, vừa lên giường là ‘ông xã làm em đi’, ‘ông xã muốn anh thao quá’ đủ thứ.

Ối trời, tôi cũng không thể không làm.”

Trì Sính nghe mà cười: “Hạ tiện thế sao?”

“Ừm, tiện vô địch.”

Trì Sính dùng sức lên tay, xoay mặt Quách Thành Vũ đối diện mình, hơi rượu đầy miệng ập đến.

“Những lời này do miệng cậu nói ra cũng rất có hứng.”

“Nói vậy là sao?” Quách Thành Vũ hỏi.

Trì Sính chế nhạo: “Thì chính là câu ‘ông xã làm em đi’, ‘ông xã muốn anh thao quá’.”

“Cút mẹ cậu đi!”

Quách Thành Vũ cười mắng, đấm Trì Sính sang một bên.

Trì Sính lại nói: “Đem Khương Tiểu Soái nhà các cậu đến cho tôi mượn thao hai ngày đi, cậu ta muốn như thế, hai người cùng thỏa mãn cậu ta không phải càng tốt hơn sao?”

“Cảm ơn ngài rồi!” Quách Thành Vũ vỗ đũng quần, “Tôi đây dư dả rồi.”

Trì Sính chỉ cười không nói, lại một ly vào bụng.

Đặc biệt đặc biệt nhớ Đại Bảo, giống như có hai con mèo đang động dục dùng vuốt gãi vào lòng hắn, đã không chỉ là ngứa, mà là đau, đau ngấm tận xương.

Đặc biệt muốn ôm y vào lòng, liếm mút vuốt ve chỗ bị thương của y, thương yêu một trận.

Lúc này, đồng hồ lại vang lên.

Bốn giờ bốn mươi phút ba mươi giây.

Tư thế hai chân mở rộng đâm vào.

Mầm lửa trong lòng Trì Sính xoẹt xoẹt bùng lên, phía dưới cương phát đau.

Bộ vị gồ lên đã không thể dùng gò núi để hình dung, phải dùng là cự phong, đỉnh núi cao đến tận mây.

Trì Sính nuốt ngụm rượu cuối cùng xuống, kéo dây khóa, giải cứu cự long bị vây nhốt.

Sau đó, làm như chốn không người bắt đầu vuốt ve.

Quách Thành Vũ nghe tiếng động khác thường, nhìn sang bên cạnh một cái, lập tức hít ngược một hơi.

“Đại ca ngài thu liễm chút không được sao?”

Trì Sính híp mắt, yết hầu gợi cảm chuyển động theo tiếng thở thô nặng, gân nổi đầy cổ, giống như đang chịu đựng thống khổ to lớn.

“Tôi rất sợ cậu ấy chịu ủy khuất ở chỗ ba tôi.” Trì Sính nói.

Trì Sính rất ít dùng từ “sợ”, càng khỏi nói là “rất sợ”, đủ thấy hắn lo lắng cỡ nào.

Nghe câu này, Quách Thành Vũ cũng không tránh Trì Sính nữa, trực tiếp an ủi: “Cậu yên tâm đi, nhóc đó ranh lắm, đảm bảo sẽ không chịu thiệt thòi.”

Trì Sính thở dốc vài cái, tiếp tục hung hãn phát tiết.

“Nói thì nói thế, nhưng ai có thể bảo đảm chứ? Lỡ ba tôi sỉ nhục cậu ấy thì sao? Cậu đừng thấy cậu ấy huênh hoang khoác lác mà lầm, thật ra da mặt cậu ấy mỏng lắm, nói không được mắng không được, có chút chuyện gì thì sẽ nghĩ không thông.”

Quách Thành Vũ đặc biệt muốn nói, thật ra đó là để cậu chiều, trước mặt chúng tôi cậu ta không như thế, chúng tôi tùy tiện đánh mắng cậu ta còn cười hê hê.

Đương nhiên, câu này Quách Thành Vũ không dám nói, hắn sợ nói xong Trì Sính chỉ nghe được bốn chữ “tùy tiện đánh mắng”.

Trì Sính uống đủ rồi, những lời nói ra toàn là từ tận tâm can, bình thường sẽ không trút ra ngoài.

Hắn là đàn ông, muốn hắn thừa nhận sủng ai yêu ai thì giống như sỉ vả hắn vậy.

Thật ra sâu trong nội tâm, Ngô Sở Úy chính là một miếng đậu hũ.

Dù người khác có nói y là tảng đá, trong lòng Trì Sính y vĩnh viễn chỉ là miếng đậu hũ.

Về điểm này, Quách Thành Vũ đặc biệt lý giải hắn.

Nhưng lý giải thì lý giải, đao to búa lớn chơi vuốt súng trước mặt tôi là sao hả?

Trước đó còn cùng tôi nói thật nhiều vấn đề “mẫn cảm” về Khương Tiểu Soái, mẹ nó còn muốn tôi uống rượu với cậu, cậu cố ý châm lửa đúng không?

Trì Sính đã nhìn ra Quách Thành Vũ có chút hứng thú từ lâu, trực tiếp kéo quần hắn.

“Đến đi! Lần chần gì nữa?”

Hai người đàn ông diễn một cảnh long tranh hổ đấu trong phòng, mùi hương phái mạnh nồng nặc sắp đánh bay trần nhà luôn rồi.

Thật ra, Khương Tiểu Soái chẳng yên tâm về Quách Thành Vũ chút nào.

Hắn bảo Quách Thành Vũ đến chỗ Trì Sính, ba phần thật tình, bảy phần khách sáo.

Nào ngờ Quách Thành Vũ liền túm lấy ba phần đó không buông, không chút do dự đồng ý, còn cố sức hôn lên mặt Khương Tiểu Soái một cái, khen hắn hiểu chuyện.

Như thế, Khương Tiểu Soái cũng không tiện nói thêm cái gì, nói thêm thì cứ như hắn hẹp hòi lắm vậy.

Thật ra hắn đúng là hẹp hòi.

Trong lòng hắn không phòng ai hết, chỉ phòng Trì Sính.

Không phải nghi ngờ tình cảm của Trì Sính dành cho Ngô Sở Úy, cũng không phải nghi ngờ tác phong nhân phẩm của Trì Sính.

Nguyên nhân chủ yếu là vì trong nội tâm tà ác của hắn lại cảm thấy Trì Sính và Quách Thành Vũ rất xứng đôi.

Cho nên nửa đêm canh ba không ngủ, qua xét nhà.

Trước khi đến còn tìm lý do, thật ra cũng không thể tính là lý do, phải nói là Khương Tiểu Soái đột nhiên có linh cảm như thế.

Hắn cũng nhớ đến cái đồng hồ của Ngô Sở Úy, nhưng hắn không nghĩ đến chuyện đưa tình mà nghĩ đến dùng nó để truyền ám hiệu.

Mang theo tuyệt chiêu đó, Khương Tiểu Soái quang minh chính đại đến trước phòng của Quách Thành Vũ.

Nhẹ gõ cửa, không ai đáp.

Nện một cái thật mạnh, không ngờ cửa chỉ khép hờ, bị nện liền trực tiếp mở ra.

Trì Sính và Quách Thành Vũ vừa làm xong chuyện, quần còn chưa kịp mặc, Trì Sính đang đưa khăn giấy cho Quách Thành Vũ.

Mặt Khương Tiểu Soái lập tức đen thui.

Mặt Quách Thành Vũ cũng xanh theo, bước nhanh đuổi theo, cản Khương Tiểu Soái lại ở lối đi.

“Soái Soái, nghe tôi nói, chuyện này…”

Khương Tiểu Soái không nói mấy câu cẩu huyết như “tôi không muốn nghe anh giải thích” gì đó, trực tiếp phun một câu.

“Anh nói đi! Tôi đứng đây nghe anh nói!”

Quách Thành Vũ ngược lại nói không ra lời, chuyện này nói sao cũng không có lý hết đó!

“Là thế này, vừa rồi tâm trạng Trì Sính rất tệ, hai chúng tôi uống một chút rượu, sau đó… không phải, cậu biết mà, Trì Sính là người chẳng biết cố kỵ gì, cùng tôi nói mấy chuyện đó đó, còn cởi quần châm lửa, tôi kích động lên… không phải, nói vậy cũng không đúng, sao càng nói càng loạn thế này?”

“Anh khỏi nói nữa.” Khương Tiểu Soái đấm một cái lên mặt Quách Thành Vũ: “Mẹ nó coi như tôi đã nhìn rõ anh rồi!”

Nói xong quay người định đi.

Quách Thành Vũ kéo hắn về, ôm chặt không cho đi, vừa hôn vừa dỗ đều vô dụng.

Khương Tiểu Soái trực tiếp phun một câu.

“Anh nói với Trì Sính, tôi biết làm sao tìm được đại Úy, anh bảo anh ta đi mà hối hận đi!”

Nói xong, đẩy Quách Thành Vũ ra, quay đầu hiên ngang bỏ đi.

Sau khi Quách Thành Vũ về phòng, hối hận muốn nện tường.

“Cậu nói đi, hai chúng ta so xem thời gian kiên trì của ai dài hơn làm gì? Nếu so xem ai bắn nhanh hơn thì tốt biết bao?!!”

“…”

Ngô Sở Úy bên kia cũng “nổi lửa” rất lớn, nhưng cha vợ tọa trấn, y nào dám làm chuyện vượt mức?

Cố nhịn một hồi, thực sự nhịn hết nổi, vẫn lén lút thò tay vào quần lót.

Làm bậy chột dạ liếc nhìn Trì Viễn Đoan, thấy hô hấp của ông vững vàng, liền chậm rãi hoạt động ngón tay.

Ban đầu còn có thể cố nén không phát ra chút âm thanh nào, nhưng khi nhiệm vụ tiến triển thuận lợi, Ngô Sở Úy càng lúc càng động tình, càng lúc càng chìm sâu, bắt đầu có hơi bất kể tất cả.

Trì Viễn Đoan ngủ không sâu, lại thêm bên cạnh là đối tượng trông coi trọng điểm, cho nên ngủ rất cảnh giác.

Ngô Sở Úy thở dốc một cái, ông liền lật người quay mặt về phía Ngô Sở Úy.

Ngô Sở Úy căng chặt thần kinh, lại lật người đưa lưng về phía Trì Viễn Đoan.

Nhưng luôn cảm thấy có một đôi mắt dòm chằm chằm sau lưng, thế là rón ra rón rén xuống giường, đi vào nhà vệ sinh.

Vào rồi, lập tức thoải mái vuốt ve, tăng tốc độ để sớm xong việc.

Ngô Sở Úy vừa vào nhà vệ sinh, Trì Viễn Đoan đã mở mắt ra, ông không nghĩ về mặt đó, đơn thuần cảm thấy Ngô Sở Úy muốn chạy.

Thế là ông nằm trên giường chờ đợi một chút, cảm thấy thời gian hơi dài, liền bước qua nhà vệ sinh.

Ngô Sở Úy đã gần lên đỉnh.

Trì Viễn Đoan gõ cửa.

Ngô Sở Úy “a” một tiếng, kích động quá độ, bắn.

Trì Viễn Đoan nghe động tĩnh khác thường, nhanh chóng mở cửa.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio