Khi điện thoại Lục Hàm đổ chuông,Lâm Nhược Na vẫn còn chăm chú nhìn lên màn hình tivi,ly cà phê trên tay cô dừng giữa không chung.
Là Hạ Minh Triệt
Trong nháy mắt,điện thoại liền truyền tới giọng nói trầm thấp,ôn nhu từ đầu dây bên kia tới Lục Hàm.
– Em vẫn khoẻ chứ,anh nghe nói em vừa về nước cách đây không lâu.Chỉ là công việc anh bận quá nên giờ mới có thời gian liên lạc cho em,em không giận anh chứ.
Trong đáy mắt,Lục Hàm khẽ cười dịu dàng:
–Dạ không có gì.
Anh cũng lo cho em nhiều rồi mà,công việc dù sao cũng rất quan trọng,nếu như chưa hoàn thành mà quan tâm chuyện khác thì kết quả cũng sẽ không tốt.
Dưới ánh trăng sặc sỡ,bóng cây lắc lư theo làn gió kéo theo hương thơm của bánh khoai vào tận khoang mũi,kết hợp cùng vị cà phê Espresso tạo nên hương vị nồng nàn khiến cho dạ dày Lục Hàm có chút quặn đau.
Lẽ ra,cô không nên uống cà phê mới phải.
Từ phía xa,trong một chiếc ô tô đen Masteri sang trọng, Hạ Minh Triệt khẽ hạ cửa kính xe,ở cự ly khoảng hai con đường,anh vẫn có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt thanh tú của Lục Hàm,thỉnh thoảng cô sẽ cười cũng có khi cô khẽ nhíu mày như bây giờ,trông cô như một đoá hoa lan trắng xinh đẹp,trong sạch không nhiễm bụi trần.
Khoé mắt Hạ Minh Triệt hơi cong,lộ ra ý cười,giọng điệu vẫn đều đều,ôn nhu mà từ tốn.
– Em đang ở đâu? Có cần anh tới đón em không?
Tuy âm lượng cô không lớn nhưng cũng khiến Lâm Nhược Na phải di chuyển động tác,ánh mắt trừng lớn nhìn Lục Hàm.
Cho dù Lục Hàm không mở loa ngoài thì nhìn biểu hiện của cô ấy cũng có thể nhận ra đối phương không ai khác là Hạ Minh Triệt,số đàn ông thì trong máy Lục Hàm có mỗi số anh ta thôi.
Khẽ bĩu môi Lâm Nhược Na bắt đầu suy diễn,nào có phụ nữ giải thích hộ đàn ông chứ.
Bởi vậy,cô đến cùng là không ưa nổi Hạ Minh Triệt,miệng thì nói quan tâm nhưng thực tế lại khẳng định công việc anh quan trọng.Sao đàn ông luôn lấy lí do củ chuối này ra để giải thích cho sự hời hợt thiếu tinh tế của mình được nhỉ.
Thật là khiến Lâm Nhược Na chói mắt mà.
Nhưng Lục Hàm cơ hồ không để ý tới ánh mắt khó chịu của cô ấy,vẫn rất ung dung,thỉnh thoảng còn cười đến dịu dàng.
– Anh Minh Triệt,anh thật sự không cần tới đây đâu,hiện tại em đang ở cùng Nhược Na,anh yên tâm đi...
Cô quay sang nhìn,phát hiện Lâm Nhược Na đang cau mày gặm bánh khoai,Lục Hàm có chút khó hiểu.
Đột nhiên đầu giây bên kia lại vang lên,giọng của anh có hơi mất tự nhiên một chút:
– Lục Hàm...!Tối mai em có thể đi dự tiệc cùng anh không? Anh hy vọng em sẽ không từ chối.
– Em...
Lục Hàm như sực tỉnh từ trong suy nghĩ,cô mới hiểu lý do anh khác thường, hoá ra là muốn đưa cô đi dự tiệc.Vốn định từ chối nhưng căn bản câu cuốicủa Hạ Minh Triệt khiến cô không từ chối được.
Cảm nhận được cô ấp úng, Lâm Nhược Na liền đặt ly cà phê sang bên cạnh,sau đó đặt chiếc bánh lên trên,nghiêng đầu định nói gì đó nhưng lại bị sự ra hiệu của Lục Hàm ngăn lại,cô ấy chỉ có thể tiếp tục gặm bánh khoai.
Lục Hàm đành mím môi trả lời,nếu nói là cô thật lòng thì cũng không đúng,nói là cam tâm tình nguyện bị ép buộc thì đúng hơn.Dưới ánh đèn đường,cô vẫn là duy trì trạng thái mỉm cười hết sức tao nhã,nhẹ nhàng đáp:
– Không có,chỉ là em không biết ngày mai nó sẽ diễn ra ở đâu.
Em còn chưa kịp chuẩn bị trang phục nên có hơi lo lắng.
Hạ Minh Triệt nghe cô nói thì không khỏi bật cười thành tiếng,trong giọng điệu chứa đựng sự cưng chiều vô hạn:
– Em đừng lo,ngày mai anh sẽ tới đón em,còn trang phục thì anh đã cho người chuẩn bị sẵn,hoàn toàn phù hợp với dáng người tiêu chuẩn của em.
Còn có gửi vị trí nơi ở của em cho anh là được,anh sẽ lái xe qua.
Nghe anh có ý định lái xe tới tận nơi đón cô thì Lục Hàm vội xua tay,dù sao ngày mai cô cũng tới Thừa Nhu,hẳn là chiều mới trở về,nếu còn quay về nhà thì e là muộ mất,cho nên cô liền nói:
– Không cần đâu,ngày mai em ở Thừa Nhu cả ngày để tập kịch bản,dù sao còn hai ngày nữa là chính thức khởi quay "Kim Thế Gia " rồi.Anh cứ qua đó chờ em là được.
Rất nhanh,Hạ Minh Triệt liền vui vẻ,chỉ cần cô có thể cùng anh đi dự tiệc là tốt lắm rồi.
– Vậy được,không còn sớm nữa,ngoài trời khuya sẽ rất lạnh,em mau về nhà đi.
Lục Hàm không hiểu vì sao,cô luôn có cảm giác ai đó vẫn luôn quan sát mình,cô vô thức nhìn quanh chỉ thấy toàn là người đi đường qua lại,cô mới an tâm.Biết Hạ Minh Triệt trước giờ luôn quan tâm cô,Lục Hàm đối với anh vô cùng cảm kích:
– Cảm ơn anh,em biết rồi...haizz...nói chuyện lâu như vậy lại làm phiền công việc của anh rồi.Anh mau tắt máy làm việc đi.
Trong điện thoại,rất nhanh cô có thể nghe được âm thanh trầm ấm mà dịu dàng:
– Anh đợi em cúp máy trước.
Trước giờ,phụ nữ đương nhiên rất thích kiểu đàn ông tâm lý như thế này,ga lăng lại tinh tế,luôn biết cách chiều chuộng phái nữ.Nhưng Lục Hàm cũng không nghĩ được nhiều như thế,cô đối với đàn ông cũng không còn hứng thú,cô luôn xem Hạ Minh Triệt tựa như một người anh trai bảo vệ em gái mà thôi.
Đợi đến khi Lục Hàm tắt máy,Hạ Minh Triệt vẫn luôn lưu luyến,anh ta không ngừng vuốt v dãy số điện thoại quen thuộc.
Tuy là cuộc trò chuyện rất ngắn,nhưng lại khiến người ta mong chờ khôn nguôi.
Trong tình yêu chính là như vậy,giữa người yêu và được yêu luôn lo lắng giữa được và mất.Dù kết quả có như thế nào đi chăng nữa thì vẫn luôn tồn tại khoảng cách vô hình.Dần dần khiến người ta nhận ra nếu tình yêu không đồng thời xuất phát từ hai phía thì kết quả cũng chẳng đi về đâu.Cho nên tình yêu chân chính là không cưỡng cầu, mà là cam tâm tình nguyện.
Bởi hiểu rõ sâu sắc đạo lý này Hạ Minh Triệt vẫn luôn mong chờ tới ngày Lục Hàm chấp nhận anh ta hoàn toàn.
Xong xuôi,Lục Hàm mới ngẩng lên thì phát hiện Lâm Nhược Na vẫn luôn nhìn cô chằm chằm một cách khó hiểu:
– Lục Hàm,sao mặt cậu lại lúng túng như ăn trộm vậy chứ?
– Lâm Nhược Na?
Lục Hàm giả vờ nhìn cô,giọng điệu giả vờ như kiểu đang dạy bảo:
– Cậu không thể nghĩ một cách lịch sự hơn được à?
– Tất nhiên là không,nhìn bộ dạng này của cậu có khác gì vừa bị bắt quả tang "trộm gà không được còn mất nắm thóc" hay không? Cậu không phải là thích tên ngốc Hạ Minh Triệt đấy chứ?
Lâm Nhược Na mỉm cười hết sức kỳ dị còn cố tình dí sát vào màn hình điện thoại đang hiện ba chữ “ Hạ Minh Triệt."
Lục Hàm mặt vẫn không biến sắc,ngược lại rất bình tĩnh,vô cùng thong thả đưa ly cà phê lên nhấp một ngụm,cô với Hạ Minh Triệt không nghĩ tới loại quan hệ đó.
Nhưng tính cách nhiều chuyện của Lâm Nhược Na hiển nhiên sẽ không bỏ qua cho tới khi cô ấy đạt được mục đích.
– Nhưng dù sao tớ cũng không mong cậu sẽ thành đôi với Hạ Minh Triệt.Tớ thấy người trên màn hình ti vi kia trông khá được.
Ánh mắt Lâm Nhược Na như phát sáng,còn sáng hơn cả ánh đèn phát ra từ chiếc ô tô vừa lướt qua nữa,ngón tay thon dài đang hướng về phía người đàn ông trên màn hình lớn kia.
Chương trình trực tiếp đã kết thúc từ lâu,vốn không còn bóng dáng của Diệp Bắc Thần,bây giờ là một người đàn ông mập đang dẫn chương trình.Lục Hàm có chút khó hiểu thảo nào Lâm Nhược Na mãi không đồng ý Trần Vỹ thì ra đàn ông tốt trong mắt cô ấy là đầy đặn như này sao.
– Nhược Na,cậu...
Hưng phấn trong mắt của Lâm Nhược Na đột nhiên bị biểu cảm nén cười của Lục Hàm chú ý,Diệp Bắc Thần không phải là người đàn ông ưu tú nhất Lạc Thành,không phải cô gái nào nhìn thấy thì sẽ nhất kiến chung tình sao.
Nhưng cho tới khi cô ấy thật sự nhìn rõ người đàn ông trên màn hình mới hiểu vì sao Lục Hàm lại nhìn cô kỳ quái như vậy.Lâm Nhược Na khẽ nuốt một ngụm nước bọt,lập tức trở nên ỉu xìu:
– Rõ ràng ban nãy là...
Ba từ “ Diệp Bắc Thần "còn chưa kịp phát ra thì Lục Hàm đã nói trước:
– Nhược Na,không còn sớm nữa,chúng ta mau về thôi,tớ thấy hơi lạnh rồi!
Ánh sáng của đèn đường chiếu sáng trên gương mặt cô,làn da trắng nõn càng thêm tươi tắn,đôi môi đỏ xinh khẽ cong lên,cười nhẹ.
– Ai nha,thái độ của cậu vẫn luôn hờ hững như vậy,chỉ sợ có người tốt hơn xuất hiện cậu cũng không muốn yêu đương nha.
Lâm Nhược Na cầm túi xách đi bên cạnh Lục Hàm ríu rít.
Lục Hàm nghe xong,dù ít nhiều cô vẫn luôn cảm thấy băn khoăn, ly cà phê vừa rồi làm cô cảm thấy dạ dày có chút quặn đau.
– Được rồi mà,cậu không phải cũng đâu có thích ai.Tớ nghe nói Trần Vỹ năm nay cũng hai tám rồi,bác cả sắp xếp bao nhiêu là cuộc xem mắt nhưng anh ấy cũng đều không vừa ý,còn không phải đối với Nhược Na nhà chúng ta là nhất kiến chung tình hay sao.
Cậu thử nghĩ đi,Trần Vỹ vừa giàu lại còn đẹp trai,ưu tú như vậy,cậu không thích à?
Lâm Nhược Na vốn định nói gì đó,nhưng cô cũng không có cách nào phản bác,cô đối với Trần Vỹ không phải là không thích, chỉ là không biết làm sao để mở lòng.Hiện tại,trước mắt cô chỉ có mục đích duy nhất là trở thành người thừa kế nhà họ Lâm,sau đó quét sạch tất thảy những kẻ đã gây ra cái chết cho cha mẹ cô năm đó..