Nhìn đồng hồ,cũng vừa điểm giờ,trong những ngày cuối thu,lá cây từ màu xanh đậm cũng chuyển sang màu vàng úa,lá phong đỏ rơi đầy khắp đường,chạy ràn rạt theo từng cơn gió bấc thổi dọc lòng những con phố nhỏ.
Cái lạnh đầu mùa đông khiến Lục Hàm khẽ rùng mình,cô vội kéo cổ áo cao hơn một chút nhấc đôi giày cao gót đi về phía trước.
Ở thời điểm giao mùa,cả đất trời tựa như thấm đẫm một làn hương diệu kỳ,cô có thể ngửi thấy mùi thơm của những cánh hoa oải hương kết hợp với vị mật ong ngọt ngào mở ra vị hương thơm đầy nữ tính,nếu cô đoán không sai thì đây là nước hoa "Terre de Lumière".
Cửa hàng nước hoa thuộc thương hiệu LOCCITANE nằm phía bên cạnh cửa hàng quần áo Uniqlo,phía sau ô tô chỗ Hạ Minh Triệt đậu cách đó không xa.
LOCCITANE: Là một thương hiệu mỹ phẩm và chăm sóc da nổi tiếng của Pháp.Lấy cảm hứng từ hương thơm thảo mộc lấp đầy các khu chợ Provence cũng như cảnh sắc thiên nhiên chung quanh,chàng trai trẻ tuổi Oliver Baussan đã bắt tay vào chiết xuất tinh dầu hương thảo để bán từng vùng.
LOCCITANE là một bộ sưu tập kết hợp từ nhiều loại hương thơm độc đáo khắp bốn mùa xuân,hạ,thu,đông.
Lục Hàm trước giờ vẫn luôn quen dùng mùi oải hương,nên khi ngửi cô vẫn luôn có cảm giác quen thuộc,một hương thơm nhẹ nhàng,thanh khiết và ấm áp.Làn váy trắng tung bay theo từng bước chân cô,toả ra hương thơm đặc biệt mà vô cùng quyến rũ.
Cô đi tới phía chiếc xe Masteri màu đen,Hạ Minh Triệt hơi tựa lưng vào cửa xe,hôm nay anh ta mặc một chiếc áo khoác đen,phía trong là bộ vest màu xám thẳng tắp.Cô cũng có thể nhận ra mùi gỗ hương nhàn nhạt vây quanh chóp mũi.
– Anh tới lâu chưa?,cô mỉm cười dịu dàng.
Hạ Minh Triệt nhìn cô,ánh mắt hiện lên sự cưng chiều:
– Không lâu lắm,trên đường có hơi kẹt xe,vừa hay vẫn kịp giờ em tan tầm.
Nói xong thì liền đi tới cầm túi xách và vòng qua mở cửa phụ cho cô rồi mới ngồi vào vị trí lái xe.Vóc dáng anh cao lớn,ưu nhã tựa như một chiếc cây cao vững chãi có thể che chở tuyệt đối an toàn,chỉ đáng tiếc,Lục Hàm nhận thấy cô không có loại phúc khí này.Hạ Minh Triệt tốt như vậy,quanh anh có biết bao nhiêu cô gái ưu tú,cô cùng anh không cùng một thế giới,giới giải trí có đôi lúc rất phức tạp.
Chiếc xe từ từ lăn bánh dần dần hoà nhập vào làn đường tấp nập.
– Bữa tiệc bắt đầu lúc mấy giờ vậy anh?
Lục Hàm khẽ hắng giọng,cô đưa tay đè lên trên làn váy,ánh mắt chăm chú nhìn Hạ Minh Triệt.
Hạ Minh Triệt vừa lái xe,anh khẽ quay qua nhìn cô mỉm cười ôn hoà:
– Khoảng h,bây giờ vẫn còn sớm,anh sẽ đưa em đi thay đồ rồi chúng ta sẽ tới đó.À,em có muốn ăn chút gì để lót dạ không?
Bây giờ vẫn còn sớm,từ đây tới biệt thự nhà họ Lâm cũng tầm phút,mà hiện tại mới hơn giờ cho nên vô cùng thoải mái.
– Dạ không cần đâu ạ!Lát em tới đó tìm chút gì đó ăn cũng được,em sợ ăn bây giờ sẽ làm em no mất.Dù sao đi dự tiệc thì cũng phải ăn chút gì đó chứ!
Nghĩ tới,Lục Hàm không khỏi cảm thấy dạ dày có chút đau,buổi trưa cô cũng chỉ ăn một ít bánh sanwich cùng ly cà phê nhưng cô vẫn duy trì bộ dạng điềm tĩnh trước mặt Hạ Minh Triệt,cô sợ anh sẽ lo lắng làm gián đoạn bữa tiệc.
Đối với Lục Hàm,Hạ Minh Triệt luôn biểu hiện sự quan tâm dịu dàng,anh khẽ đưa bàn tay nắm lấy đôi tay nhỏ bé đang run lên vì lạnh của cô.Lục Hàm có chút ngạc nhiên,cô định rút tay lại nhưng lại bị giọng nói trầm ấm mê hoặc:
– Em lại nói dối anh,nhưng biểu hiện của em lại không thành thật chút nào...
Anh khẽ ngưng một lát sau đó chậm rãi ấn
nút cửa sổ xe đóng lại.Trong nháy mắt,không gian trở nên ấm áp hơn,thỉnh thoảnh cô còn phát hiện ra mùi gỗ hương nhàn nhạt toát ra từ người anh.Anh lại tiếp tục,giọng điệu vẫn ấm áp như cũ:
– Ở trước mặt anh,em vốn dĩ không cần tỏ ra mạnh mẽ,anh hoàn toàn có thể trở thành chỗ dựa cho bất cứ lúc nào em cần tới.
Hạ Minh Triệt nhìn cô vẫn ôn hoà nhưng ánh mắt anh lại lộ ra sự kiên định khiến cô không cách nào phản kháng.Trước giờ,anh luôn đối xử với cô rất tốt,chỉ là cô chỉ xem anh giống như một người anh trai không hơn kém.
Có lẽ,người ta nói đúng,người tốt mặc dù có thể đem lại cho bạn cảm giác an toàn nhưng lại không khiến bạn cảm thấy rung động.
Cho dù là giả vờ không muốn nhìn,nhưng Lục Hàm cũng biết ánh mắt của anh dành cho cô có biết bao nhiêu si tình.
Cô vội rụt tay lại,ánh mắt có chút lơ đễnh nhìn ra bên ngoài,vừa hay cũng tới nơi cần đến,Lục Hàm khẽ nói:
– Anh Minh Triệt,hình như là cửa hàng này đúng không?
Khẽ thu lại tầm mắt,Hạ Minh Triệt biết vẫn không thể lay chuyển được cô,dù sao anh vẫn còn rất nhiều thời gian để chờ cô chuyển ý.
Trong đáy mắt,Hạ Minh Triệt lên khôi phục bộ dạng điềm tĩnh,anh cười nói:
– Đúng rồi,hoá ra em vẫn còn nhớ nơi này!
Trước mặt hai người là tiệm váy dạ hội nổi tiếng Rose Reviria đến từ thương hiệu Pháp.
Trước đây,khi còn ở nhà họ Diệp cô cũng được tham dự không ít tiệc tùng,so với trước kia “Rose Reviria " bây giờ có vẻ sang trọng hơn.
Khi bước vào bên trong,cô có thể ngửi được mùi thơm nhè nhẹ của hoa lan dương.
Nhân viên cửa hàng rất nhanh đã tiến tới,thấy Hạ Minh Triệt cùng Lục Hàm ăn mặc sang chảnh đương nhiên có phần tiếp đón nồng nhiệt hơn.
– Cô Lục,đây là những mẫu váy mới nhất năm nay,đều là những mẫu thiết kế độc quyền mà anh Hạ đã chuẩn bị cho cô.
Một người phụ nữ xinh đẹp tiến tới trước mặt Lục Hàm như đã được biết trước,cô ta cười đến dịu dàng,giọng nói vô cùng ngọt ngào như một lời mời gọi không tên.
Quả nhiên, khi bạn muốn mua một thứ gì đó,thái độ phục vụ quyết định tất cả.Dĩ nhiên,với một cửa hàng cấp cao thì trình độ xử lý cũng khá chuyên nghiệp,nhân viên cũng dựa vào túi tiền của bạn mà trở nên nhiệt tình hơn,thảo nào nếu có tiền người ta thường lựa chọn những cửa hàng cao cấp để phục vụ.
Nhưng trước mắt,Lục Hàm vẫn chưa trả lời,ánh mắt cô lập tức bị chiếc váy dạ hội màu đen thu hút,cô lập tức đi tới,người phụ nữ xinh đẹp cũng lập tức đi tới,giọng nói vô cùng ngọt ngào:
– Xem ra cô Lục rất có mắt nhìn,chiếc váy màu đen này là thiết kế nằm trong bộ sưu tập đến từ thương hiệu Stephane Rolland,mẫu thiết kế này gần đây rất thịnh hành,thông thường gam màu chủ yếu là màu đen kết hợp cùng chất liệu ren xuyên thấu.Cô nhìn chân váy này đi,tuy là chất liệu ren nhưng lại thiết kế dập ly,nhìn vừa đẹp lại mang đến cảm giác quý phái,còn phía trên là thiết kế hở vai đơn giản vừa làm nổi bật chiếc cổ và bờ vai thon dài của cô.
Chính Lục Hàm cũng bị phong cách giới thiệu của người phụ nữ thu hút,cô mỉm cười quay qua nhìn Hạ Minh Triệt.Dường như người đàn ông này chưa từng rời mắt khỏi cô.Đa phần khi đưa phụ nữ đi mua đồ,hiếm khi nhìn thấy đàn ông sẽ chú ý tới bạn,thường anh ta sẽ xem điệm thoại,hoặc là làm gì đó nhưng dường như Hạ Minh Triệt đối với Lục Hàm là một sự bao dung cùng nhẫn nại.
Cô khẽ ho nhẹ ôn nhu hỏi anh:
– Em cảm thấy chiếc váy này không tệ,anh cảm thấy nó có lố quá không?
Lục Hàm nghĩ nếu là tiệc mừng thọ thì hẳn nên mặc lịch sự một chút,nhưng Hạ Minh Triệt lại nói với cô,ở đó toàn là những vị khách của giới thượng lưu,còn có rất nhiều nhà đầu tư cho nên không thể quá mức đơn giản được.
Nhưng từ đầu đến cuối,Hạ Minh Triệt cũng không có một tia lo lắng,anh vẫn rất nhàn nhã,ngón tay thon dài kiên định hướng tới chiếc váy cô vừa chọn mà nói:
– Lấy cái này đi.
Mười phút sau,Lục Hàm sau khi thử đồ thì trở ra ngoài dưới con mắt kinh ngạc của nhân viên cửa hàng.
Người phụ nữ thử đồ cho cô cũng vô cùng ngạc nhiên:
–Giám đốc Hạ rất có mắt nhìn,cô Lục mặc bộ này rất đẹp.
Họ không nghĩ chiếc váy này lại hợp với cô như vậy,cực kỳ đẹp,so với mẫu có khi cô mặc lại còn đẹp hơn,chiếc váy tôn lên vóc dáng cao gầy,làn da cô rất trắng kết hợp với màu đen của chiếc váy lại khiến cô càng nổi bật hơn.Mái tóc cô lúc này đã được búi lên cao lộ ra chiếc cổ thon dài xinh đẹp.
Chiếc váy thiết kế chiếc eo khiến cho eo cô lại càng nhỏ,giống như công chúa bước ra từ sứ sở thần tiên.
– Chiếc váy màu đen này thật sự rất hợp vưới em.
Hạ Minh Triệt nhìn cô say đắm,giọng điệu vô cùng khẳng định.Anh thừa nhận,Lục Hàm có dáng người rất đẹp,chỉ cần cô mặc lên đều toát lên vẻ đẹp cao quý khó ai có được.
Lục Hàm biết mình đẹp,cô được trời phú cho gương mặt xinh đẹp lại có vóc dáng hoàn mỹ,đương nhiên cô hoàn toàn hợp với mọi kiểu dáng.Có thể nói,người đẹp vì lụa là có thật,ngay cả khi bạn có dáng đẹp,bạn mặc " giẻ lau" cũng tạo thành tác phẩm.
Lát sau,Hạ Minh Triệt đưa thẻ đen cho nhân viên.
Cầm thẻ đen trong tay vẻ mặt nhân viên hết sức vui mừng.
Lục Hàm không khỏi cảm thán,hoá ra người đàn ông sẵn sàng chi tiền vì phụ nữ là có sức hút nhất.Cô đột nhiên nghĩ tới Diệp Bắc Thần,có phải lúc anh đưa Tịnh Vân đi mua đồ cũng sẽ phóng khoáng và ưu nhã vậy không.
Ký xong hoá đơn,Hạ Minh Triệt dẫn Lục Hàm ra khỏi cửa hàng,cô bất giác nói:
– Nếu mà em biết chiếc váy này đắt như vậy em đã không mua rồi.
Khi nghe cô nói xong,đương nhiên lòng Hạ Minh Triệt không vui,anh khẽ nhíu mày nhưng rất nhanh vẫn lộ ra nụ cười ôn hoà:
– Vì phụ nữ mà tiêu tiền là một vinh hạnh..