Nửa đêm,hành hang khu chung cư cực kỳ yên tĩnh,chỉ có ánh đèn chiếu sáng.
Hạ Minh Triệt đứng trước cánh cửa lớn màu đen nặng nề.
Nhớ tới những chuyện xảy ra,còn cả ám hiệu vừa rồi,trong lòng anh ta bỗng lạnh toát.
Khẽ hít một hơi thật sâu,Hạ Minh Triệt mới đưa tay bấm chuông,nhưng bên trong mãi không có động tĩnh.
Anh ta cũng rất kiên nhẫn mà bấm thêm lần nữa "King! kong," tiếng chuông vang lên dồn dập vội vã.
Nhưng rất lâu vẫn không có ai ra mở cửa.
Lúc này điện thoại của anh ta liền đổ chuông.
Giọng nói trầm khàn bên kia vang lên,mamg theo hơi thở uể oải:
– Con người anh có phải điên rồi không? Bây giờ mới hai giờ sáng?
– Cậu đang trong nhà phải không? Mau mở cửa?
Giọng điệu mang theo hơi thở lạnh lùng uy hiếp.
Chưa tới một phút sau,cánh cửa đang đóng chặt bỗng mở toang,thấp thoáng bóng dáng một người đàn ông,anh ta mặc áo choàng tắm,đầu tóc vẫn còn hơi ướt nước như vừa tắm xong đang đứng đằng sau cánh cửa.
Cổ áo cố tình mở rộng để lộ vòm ng ực trắng trẻo,mịn màng,bên trên còn đọng mấy giọt nước,nếu không để ý kỹ thì còn tưởng anh ta là con gái.
Anh ta nhìn Hạ Minh Triệt một cái,mỉm cười nói:
– Nhớ tôi tới nỗi gấp gáp vậy sao?
Hạ Minh Triệt không thèm để ý anh ta,trực tiếp đi thẳng vào bên trong.
Người đàn ông hơi nghiêng đầu nhìn,khẽ nhếch môi cười rồi cũng đóng cửa lại,rồi đi theo sau vào phòng.
Căn phòng ngập tràn mùi xạ hương hoà lẫn rượu vang Pháp,mang theo hơi thở mê hoặc ma mị,ánh đèn trần phát ra tia sáng yếu ớt,thật thích hợp cho khung cảnh lãng mạn.
Rèm cửa không ngừng tung bay trong gió,thỉng thoảng ánh sáng theo khe hở lẽn vào bên trong tạo thành những vệt sáng nhấp nhô tựa như những con sóng nhỏ.
Phòng tắm được bao quanh bằng lớp kính thủy tinh nên mơ hồ có thể nhìn thấy hơi nước nóng vẫn còn bốc lên.
Rõ ràng là người đàn ông này vừa tắm xong.
Hạ Minh Triệt đi tới bàn sofa ngồi xuống,hai tay khẽ đan vào nhau,lưng hơi trùng xuống,trông ánh mắt có vẻ mệt mỏi nhìn người đàn ông chăm chú,rồi cất giọng lạnh lùng:
– Mã Thiên Quốc,cậu rốt cuộc muốn làm gì?Chẳng phải đã nói là mọi chuyện tôi cũng chỉ giúp cậu đến mức đó,không thể nhiều hơn nữa!
Ánh mắt khẽ nhàn nhạt lướt qua người đàn ông được gọi là Mã Thiên Quốc:
– Cậu cũng hiểu rõ,mọi chuyện đều không thể ép buộc.
Mã Thiên Quốc nhìn bộ dạng tức giận của Hạ Minh Triệt,anh ta cũng không có tỏ ra khó chịu,nhàn nhã ngồi xuống ghế đối diện bộ dạng ung dung:
– Chẳng phải anh ban đầu cũng là tự nguyện sao,tôi cũng chưa từng ép buộc anh.
Nói xong,đi tới kệ bên cạnh tủ lạnh lấy ra một chai rượu vang Pháp,cùng hai chiếc ly thủy tinh đế cao,sau đó đi tới chỗ cũ ngồi xuống,hai chân trắng nõn vắt chéo lên nhau.
Mã Thiên Quốc rót một ly rượu đưa tới Hạ Ming Triệt đồng thời cũng rót cho mình một ly.
Hạ Minh Triệt cũng không khách khí mà uống một hơi cạn sạch.
Mã Thiên Quốc thoáng nhìn qua yết hầu của đối phương mà khẽ nuốt một ngụm nước bọt,rất lâu sau,giọng nói trầm khàn lại vang lên mang theo hơi thở phong tình:
– Anh vẫn luôn nóng nẩy như vậy,đây vốn không phải tính cách của anh.
Phải chăng,anh thực sự bị con ả họ Lục tẩy não!
Cầm ly rượu sóng sánh trên tay khẽ lắc lư,Mã Thiên Quốc lại nâng lên nhấp một ngụm lại nói:
– Anh cùng Diệp Bắc Thần thật giống nhau,đều vì một con đàn bà mà mà mất kiểm soát.
Xem ra tôi nên xử lý cô ta ngay từ đầu mới phải.
Lời nói của Mã Thiên Quốc mang theo tia trào phúng cùng phẫn nộ,có thể thấy ánh mắt của anh ta lộ ra sát khí,ly rượu trong tay tựa như muốn bóp nát.
Vừa hay chọc giận Hạ Minh Triệt,anh ta đứng dậy túm lấy cổ áo Mã Thiên Quốc không khách khí mà nói:
– Cậu dám động tới cô ấy,tôi sẽ không để cậu yên đâu.
Mã Thiên Quốc đối với hành vi uy hiếp này cũng không hề sợ hãi,anh ta còn mỉm cười,nhưng khác với nụ cười ngọt ngào ban nãy,giờ đây càng thêm phần quỷ dị,giọng điệu của anh ta mang theo sự hưng phấn và có chút tà khí:
– Minh Triệt,nếu anh thật sự muốn giết tôi thì đã tố cáo với Diệp Bắc Thần từ lâu rồi,nhưng anh vẫn không đủ nhẫn tâm để làm vậy.
Nếu Lục Hàm biết anh cả trai lẫn gái đều xơi thì thế nào đây? Anh có tư cách gì để thích cô ta.
Anh so với Diệp Bắc Thần còn thua xa.
Ha! ha!
Đối với một người đàn ông mà nói những lời này còn thâm độc hơn,rõ ràng là hạ thấp đối phương triệt để.
Mà một người đàn ông thực thụ thì sẽ rất coi trọng phẩm cách và danh dự của mình,còn Hạ Minh Triệt không hẳn là một người đàn ông.
Nhận thấy bản thân không phải là đối thủ của Mã Thiên Quốc,Hạ Minh Triệt đi tới bên cửa sổ,ánh mắt nhìn xuống thành phố phồn hoa bên dưới có chút mê man,rốt cuộc điều gì đã biến anh ta trở thành một con người như thế này.
Anh ta không xứng có tình yêu và cũng không xứng được yêu thương,ngay từ khi sinh ra,mẹ mất,mọi sự thương yêu cha cũng dành hết cho chị gái chỉ vì sinh ra anh ta mà mẹ mới không qua khỏi.
Tính cách và hoàn cảnh sống đã tạo nên một con người như anh ta,cho đến khi Mã Thiên Vũ xuất hiện,anh ta cũng giống như gặp được người đồng cảm.
Nhìn bóng lưng người đàn ông có vẻ cô độc,chưa bao giờ Mã Thiên Quốc thấy bộ dạng của Hạ Minh Triệt lại thế này,nhưng nghĩ tới anh cùng Lục Hàm ngày càng thân thiết,anh ta lại không cam lòng.
Ban đầu chính anh ta sắp xếp Hạ Minh Triệt tiếp cận Lục Hàm cũng vì mục đích trả thù Diệp Bắc Thần,nhưng không nghĩ Hạ Minh Triệt lại thích Lục Hàm,nghĩ tới người đàn ông của mình cùng cô gái khác thân mật,lòng đố kỵ của anh ta dâng cao,không cho phép Mã Thiên Quốc do dự.
Một lát sau,Hạ Minh Triệt bất ngờ bị ôm từ đằng sau,anh có thể nghe ra giọng điệu khổ sở từ đối phương:
– Minh Triệt,xin lỗi,tôi thật sự không cố ý làm tổn thương anh.
Tôi chỉ sợ anh sẽ không cần tôi nữa,tôi không biết phải làm sao,mỗi lần nhìn anh đi cùng cô ấy,tôi không nhịn được mà nghen tị,tôi cũng cố gắng tự nhủ rằng chỉ là một vở kịch thôi phải không?
Đúng như dự đoán,Hạ Minh Triệt quả nhiên mềm lòng,anh ta khẽ xoay người lại,lấy tay lau đi nước mắt trên gương mặt đối phương,trở về dáng vẻ dịu dàng nói:
– Thiên Quốc,xin lỗi cậu!
Có lẽ tình yêu là thứ mà con người ta lầm tưởng phải có được bằng mọi thủ đoạn,tiếc là đến sau cùng lại mất tất cả.
Ánh trăng vẫn tiếp tục soi sáng,khẽ nhìn người đàn ông say giấc nồng trên giường,Mã Thiên Quốc khẽ vuốt v gương mặt ấy rồi mỉm cười.
Minh Triệt,hy vọng anh có thể tha thứ cho sự ích kỷ của tôi lần này.
.