Diệp Bắc Thần ngồi trong xe,ánh mắt trầm tĩnh trở nên khác thường,khắp người hắn toả ra hơi thở lạnh lẽo,dường như lan toả tới cả Chu Tử Hạo ngồi phía trước.
Chu Tử Hạo vẫn chăm chú quan sát sắc mặt Diệp Bắc Thần,có điều ánh mắt người nọ lại đang nhìn sang một hướng khác.
Phát hiện người nọ không phản ứng,Chu Tử Hạo hơi nheo mắt nói:
– Lão Diệp,đèn cũng tắt rồi còn nhìn gì chứ?
– Nghe nói lúc Vương Nghị tự sát,Phương Tư Nam cũng có mặt.
Diệp Bắc Thần đột ngột lên tiếng.
Tại sao Diệp Bắc Thần lại đột nhiên hỏi một câu như vậy.
Phương Tư Nam là cảnh sát đương nhiên là phải có mặt ở hiện trường xảy ra vụ án.
Chu Tử Hạo không hiểu ý Diệp Bắc Thần cho lắm:
– Lão Diệp,cậu hỏi lấp lửng như vậy có phải là đang lảng tránh câu hỏi vừa rồi của tôi hay không? Phương Tư Nam đột ngột xuất hiện ở hiện trường là vì Vương Nghị sau khi nhận xác con gái luôn có biểu hiện bất thường nên cậu ta mới vội vàng chạy tới,có điều lúc tới nơi Vương Nghị vừa từ trên lầu nhảy xuống.
Hơn nữa,Phương Tư Nam mặc dù biết Vương Nghị hại chết chị gái Phương An Hoa của mình cũng không đến mức sẽ giết ông ta đâu.
Nhà họ Phương nằm ở trung tâm Lạc Thành.
Bộ trưởng y tế Phương Tư Hành sinh được một người con gái là Phương An Hoa,sau nhiều năm thì có thêm hai người con trai là Phương An Nhã,Phương Tư Nam,mặc dù là anh em nhưng hai người này chẳng giống nhau chút nào,Phương An Nhã cũng không có nét giống bộ trưởng Phương ngược lại càng giống với người chị cả Phương An Hoa hơn,cho nên Phương Tư Hành vẫn ưu ái Phương Tư Nam hơn,đáng tiếc cậu ta lại không thích nối nghiệp cha.
Năm xưa,Phương An Hoa được gả cho Vương Nghị sau khi sinh Vương Linh được vài năm,không hiểu lý do vì sao lại đột ngột nhảy lầu tự sát.
Nhà họ Phương sau khi cái chết của Phương An Hoa mà vẫn luôn nghi ngờ Vương Nghị,nhiều năm cũng không cùng nhà họ Phương qua lại.
Vương Linh tính ra cũng là cháu của Phương Tư Nam lại đột ngột chết thảm,đối với Vương Nghị cũng không có khả năng là không sinh hận.
Chu Tử Hạo:
– Lão Diệp,chẳng lẽ cậu nghi ngờ Vương Nghị tự sát là vì Phương Tư Nam!
Đối với vẻ mặt tò mò của Chu Tử Hạo,sắc mặt Diệp Bắc Thần nghiêm cẩn khẽ lắc đầu,nhàn nhạt mở miệng:
– Không phải,ngoài Phương Tư Nam cùng cái xác Vương Nghị khi ấy còn có một người nữa,chỉ là giết Vương Nghị mục đích của hắn là muốn Phương Tư Nam chứng kiến.
Nghĩ lại,lúc Phương An Hoa chết Phương Tư Nam cũng chứng kiến nhưng lại không làm được gì,lần này chứng kiến cháu gái bị bắt cóc cũng không thể cứu mà chỉ có thể tới nhận xác.
Diệp Bắc Thần sao lại biết còn có một người nữa.
Chu Tử Hạo nghi hoặc:
– Phương Tư Nam này đã đắc tội ai vậy chứ? Dù sao cậu ta cũng là cảnh sát,còn có người đe dọa cả cảnh sát hay sao?À,nghe nói Phương An Nhã không được lòng bộ trưởng Phương.
Hai người con này cũng đều là con nhưng tại sao lại có sự khác biệt đến vậy chứ?
– Phương An Nhã là con riêng của Phương An Hoa,là vết nhơ của nhà họ Phương,đương nhiên Phương Tư Hành sẽ không để tài sản của ông ta rơi vào tay của một đứa cháu ngoại.
Cháu ngoại dù sao cũng không bằng huyết thống được.
Lời Diệp Bắc Thần vừa nói ra khiến Chu Tử Hạo vô cùng kinh ngạc,chuyện này còn không phải là chuyện đùa hay sao.
Phương An Nhã cũng chỉ ít hơn Phương An Hoa có tuổi,không lẽ Phương An Hoa mang thai lúc đi học,cũng không phải là không có khả năng nhưng mà dù sao cũng là cháu ngoại có cần phải phân biệt thế không,trừ phi ngay cả Phương An Hoa cũng không phải con ruột của Phương Tư Hành.
Càng nghĩ càng không đúng,Phương An Hoa mặc dù là con gái nhưng lại rất giống bộ trưởng Phương Tư Hành.
Chu Tử Hạo thật sự bị doạ cho ngây người luôn rồi:
– Lão Diệp,tôi có chút khó hiểu,Phương An Nhã cứ cho là cháu của Phương Tư Hành đi,dù sao cũng là cháu ngoại,trừ phi cậu ta cũng không phải con ruột của nhà họ Phương,tôi thấy khả năng này là hợp lý rồi.
Nghĩ thấy như này Chu Tử Hạo thầm nghĩ bản thân cũng quá phi phàm rồi.
Gương mặt tuấn tú Diệp Bắc Thần cũng không có lấy một tia biểu cảm,đáy mắt dần hiện lên sự cương nghị.
– Chính Phương Tư Nam nói cho tôi biết,chẳng lẽ tin tức này còn giả được sao.
– Hả,!
Chu Tử Hạo giống như bị dội một gáo nước lạnh,rõ ràng Diệp Bắc Thần luôn nghiêm túc chỉ là cậu không tin mà thôi.
Xem ra chuyện này cực kỳ nghiêm trọng.
“ Reng!.
reng! ",điện thoại Diệp Bắc Thần lần nữa lại vang lên.
Rất nhanh bên kia đã vang lên tiếng dồn dập vội vã của Phong Kính Lăng:
– Lão Diệp,cậu đoán không sai.
Mục đích giết Vương Nghị chính là để Phương Tư Nam chứng kiến.
Còn có,tôi điều tra được Vương Nghị cũng từng là người trong Thiên Vân Hội!
Thông qua màn hình điện thoại cũng có thể nghe thấy âm thanh thở dài nặng nề của Phong Kính Lăng,ngưng một lát giọng nói có phần nghiêm túc lại lần nữa vang lên:
– Bắc Thần,chắc ba cậu từng là đồng nghiệp của Lục Sâm,chắc cũng từng nghe tới Mã Thiên Vân - thủ lĩnh Thiên Vân Hội,ông ta còn có một người con trai tên là Mã Thiên Quốc!.
Diệp Thiên là cảnh sát về hưu đồng đội cũ của Lục Sâm,năm ấy hai người cùng nằm trong tổ trọng án điều tra vụ án thuốc giả,tình cờ lại phát hiện ra tổ chức Thiên Vân Hội do Mã Thiên Vân cầm đầu.
Lâm Giang nằm gần biên giới nên khó tránh khỏi những giao dịch ngầm bất hợp pháp.
Trong quá trình truy bắt,Mã Thiên Quốc lâm vào đường cùng nên đã tự sát nhưng vợ của ông ta cùng con trau lại chạy thoát,cho dù sau đó biệt đội của Lục Sâm cố gắng điều tra nhưng không phát hiện ra manh mối gì,kể cả những thành viên từng tham gia Thiên Vân Hội cũng biến mất không dấu vết.
Sau nhiều năm,Thiên Vân Hội cũng trôi vào dĩ vãng.
Giết Vương Nghị cũng như một mặt táp thẳng vào danh dự cảnh sát của Phương Tư Nam,mặt khác là cảnh cáo những người đối đầu với Thiên Vân Hội,một tổ chức không còn tồn tại lại có khả năng uy hiếp lớn như vậy,trừ phi Mã Thiên Quốc thật sự quay trở lại.
Sau khi tắt điện thoại,sắc mặt Diệp Bắc Thần liền trở nên sa sầm,mặc dù không trực tiếp nghe rõ cuộc đối thoại giữa Diệp Bắc Thần cùng Phong Kính Lăng nhưng Chu Tử Hạo cũng lờ mờ đoán được tin tức Phong Kính Lăng đưa tới không mấy tốt đẹp.
Chu Tử Hạo khẽ đẩy gọng kính lên:
– Kính Lăng đã nói gì,sắc mặt cậu không được tốt lắm.
– Cậu ta nói Vương Nghị là người của Thiên Vân Hội!.
,Diệp Bắc Thần liếc qua Chu Tử Hạo lạnh nhạt mở miệng.
Diệp Bắc Thần xưa nay luôn kiệm lời,chỉ nói những vấn đề trọng tâm.
Chu Tử Hạo nghe xong liền hiểu.
Vậy lô thuốc giả lần trước chắc có liên quan tới Thiên Vân Hội.
Ánh mắt Chu Tử Hạo liền mở to như vì sao sáng:
– Lão Diệp,lẽ nào theo như Kính Lăng nói thì Mã Thiên Quốc chắc hẳn là người đã đưa Tịnh Trung ra ngoài.
Lần này,Diệp Bắc Thần không trả lời.
Muốn đưa Tịnh Trung ra ngoài không phải là chuyện dễ dàng,không chỉ dựa vào cải tạo tốt mà có thể ra ngoài,trừ phi người làm chuyện này hiểu rất rõ tình hình.
Trong phòng,tĩnh lặng đến mức không phát hiện ra hơi thở của con người.
Chiếc ghế gỗ trống không nhưng lại đang đung đưa,tựa như có một thế lực vô hình nào đó đang di chuyển vậy.
Ánh trăng vằng vặc chiếu vào khung cửa sổ chiếu loang lỗ hiện ra bóng sáng mờ mờ.
Tiếng cửa “két " hé mở.
Một người phụ nữ cầm đèn bước vào,chớp mắt,căn phòng thiếu ánh sáng nay lại được chiếu sáng liền trở nên có chút ấm áp.
Bà ta đi tới trước di ảnh của một người phụ nữ lộ ra nụ cười trào phúng,giọng điệu châm chọc:
–Trần Hy,nhiều năm như vậy rồi con gái cô chẳng khác nào cô,ngu ngốc y như mẹ của nó.
Muốn tìm bằng chứng! chẳng khác nào tự tìm chết.
Bà ta vuốt ve tấm ảnh mỉm cười rạng rỡ của cô gái trong ảnh.
Một cơn gió lạnh đột nhiên thổi qua khiến bà ra rợn người.
Ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm người phụ nữ trong ảnh căm hận:
– Chồng cô giết chết chồng tôi,hại gia đình tôi ly tán,tôi cũng sẽ như cũ mà trừng phạt lên từng người thân của cô.
Đừng tưởng có thể doạ nạt được tôi,cô chẳng qua chỉ là một người chết không thể mở miệng.
Bên ngoài,gió vẫn không ngừng rít lên,cánh cửa không ngừng vang lên âm thanh ma mị,đáng sợ.
Dưới ánh trăng mơ hồ có thể nhìn thấy khuôn mặt vặn vẹo tới đáng sợ của người phụ nữ.
.