Giọng nói của viên cảnh sát vang lên:
– Có người tới bảo lãnh.
Trần Yến vẻ mặt hớn hở vô cùng đắc ý,định chuồn đi,ai ngờ Vương Quý đột nhiên giở giọng,sắc mặt vô cùng nghiêm trọng:
– Đứng lại,ai nói người nhà tới là sẽ được rời đi.
Thái độ hống hách của cô vừa rồi rõ ràng không coi ai ra gì.
Bước chân Trần Yến cũng vì lời nói của Vương Quý mà khựng lại,vẻ mặt biểu lộ sự chống đối:
– Chú à,chẳng phải vừa rồi cháu đã khai đầy đủ họ tên rồi còn gì.
Mấy viên cảnh sát nghe xong không nhịn được mà quay đầu,nhìn Vương Quý đã sớm sa sầm,giống như sắp phát hoả.
Có ai lại nói Vương Quý khó tính thẳng vậy đâu,mà sự thật con bé nói cũng không sai,mấy người kia thầm tán thưởng Trần Yến.
Bây giờ Vương Quý mới kịp nhìn Trần Yến,cô ta mặc một chiếc áo khoác thể thao,mái tóc dài được tết hai bên,bên dưới là chiếc váy ngắn để lộ ra đôi chân thon dài,chân đi bốt cao cổ.
Còn chưa kịp phản bác thì đã bị Trần Yên châm chọc:
– Vừa rồi,con nhỏ Lục Hàm kia cũng được người nhà đón đi sao chú không gây khó dễ,chú cứ nhắm vào tôi làm gì?
Đúng lúc này,Trần Vỹ bước vào,anh đứng bên ngoài đã nghe thấy tất cả,thái độ của Trần Yến thật không thể nào chấp nhận nổi,anh cất giọng lạnh lùng:
– Trần Yến em nói ai là con nhỏ?
Nói xong,Trần Vỹ nhìn Vương Quý nở nụ cười khách sáo:
– Vương Quý,thất lễ rồi,xem ra đứa em gái này tôi phải mang nó tới trại giáo dưỡng.
Trong lòng bực bội,Vương Quý từng gặp không ít người hống hách nhưng chưa thấy ai ăn nói xấc xược như Trần Yến.
Nếu không phải cô gái này là em gái của Trần Vỹ,anh ta đã cho một trận rồi.
– Trần Vỹ,sao lại là anh?
Trần Yến lúc này không còn ra vẻ là đại tiểu thư kiêu ngạo nữa mà giọng điệu nhỏ hơn vài phần.
Không nghĩ tới Trần Việt như vậy mà lại nhờ Trần Vỹ tới đón cô.
Phen này,về nhà chắc chắn là bị phạt quỳ ở từ đường rồi.
Vương Quý sờ sờ mũi,tựa như đang xem kịch.
– Oh,em hy vọng hôm nay Trần Việt tiếp tục tới đón em,nhà họ Trần cũng sẽ không phát hiện ra việc em thường xuyên phải vào đồn cảnh sát phải không? Lần trước là vì tụ tập quán ba,lần này là đi xe quá tốc độ,học hành không lo,suốt ngày cùng ba cái đứa nít ranh này tụ tập ăn chơi.
Dáng vẻ ngoan ngoãn của em khi ở nhà thật là lừa mọi người đấy.
Gương mặt Trần Vỹ lộ rõ sự tức giận,từng câu từng chữ như muốn lột da Trần Yến.
Chưa bao giờ Trần Yến cảm thấy nhục nhã như bây giờ,Trần Vỹ lại còn mắng cô trước mặt bạn bè,sau này còn ai dám cùng cô chơi bời nữa chứ.
Trần Yến đã cúi gằm mặt xuống đất tới mức không dám ngẩng đầu lên nữa rồi.
Nhìn thấy Trần Yến không dám nói gì,Trần Vỹ nghiêm giọng nói:
– Còn không mau xin lỗi chú cảnh sát đi?
"Oanh ",cái gì,nghe Trần Vỹ nói mà Trần Yến muốn nổ tung cái đầu,còn muốn cô ta đi xin lỗi cái người đàn ông kỳ lạ kia,nhưng nếu không làm theo kiểu gì cũng sẽ bị Trần Vỹ tống vào trại giáo dưỡng luôn không chừng.
Cho nên vẻ mặt Trần Yến rất không cam chịu:
– Xin lỗi chú,vừa rồi cháu không hiểu biết,mong chú bỏ qua cho.
Khoé miệng,Vương Quý co rút một trận,ánh mắt sắc bén quét qua Trần Vỹ,chỉ thấy anh bôn dạng vô cùng thành tâm,chẳng lẽ hắn già tới vậy sao?Hắn còn chưa lấy vợ mà.
Vương Quý là một người rất chuyên nghiệp,nhiều năm huấn luyện trong quân đội,dù ở trong hoàn cảnh nào cũng sẽ không tỏ ra hoảng loạn,mặt không đổi sắc:
– Được rồi,không có lần sau.
Sau khi hoàn tất thủ tục thanh toán,Trần Yến cũng được Trần Vỹ đưa đi.
Ra khỏi phòng,đi được một đoạn,bước chân Trần Vỹ dừng lại,vóc dáng Trần Vỹ thuộc kiểu người cao gầy,ấm áp nhưng lúc này lại tản ra khí lạnh khiến Trần Yến thật muốn chạy,bước chân vội vã như muốn lướt qua Trần Vỹ.
Sắp sửa đi qua thì giọng nói lạnh lùng lại vang lên,rõ ràng là không có ý định từ bỏ:
– Đứng lại,tính chuồn là sợ anh sẽ hỏi chuyện Lục Hàm?
Từ đằng sau có thể nhìn thấy vai Trần Yến khẽ run,trong nhà ngoại trừ ba cô ta cùng ông nội thì người Trần Yến sợ bị uy hiếp nhất chính là Trần Vỹ.
Bề ngoài trông ôn hoà, ấm áp nhưng mỗi lời nói ra đều có sức sát thương chí mạng.
Trần Yến không dám thở mạnh, bắt đầu nói lắp:
– Em! em!
Thật ra nếu không phải xe của Trần Yến đi quá tốc độ,cố tình kè sát xe Lục Hàm thì Lục Hàm cũng sẽ không bị đâm vào cột đèn,chỉ là có mình Trần Yến biết thôi,căn bản Lục Hàm cũng không phát hiện ra nên khi nãy không vạch trần cô ta.
Chẳng lẽ Trần Vỹ phát hiện ra.
Cuối cùng Trần Yến cũng không nhịn được mà oà lên,cô ta xoay người,hai tay bám lấy góc áo của Trần Vỹ thút thít:
– Anh ơi,em sai rồi,lần sau em không làm thế nữa,em chỉ là đi hơi nhanh,em không có biết người ngồi trong xe là Lục Hàm,ai bảo đi chậm vậy chứ,em chỉ kè sát xe cô ta chút thôi,Lục Hàm cũng không có sao hết!.
còn có Diệp Bắc Thần tới đón cô ta đi rồi.
Hu! hu! , anh ơi nếu Lục Hàm biết có phải sẽ tới tìm em tính sổ không?
Có điều mỗi một câu Trần Yến nói ra,sắc mặt Trần Vỹ đã không nhịn được mà càng thêm lạnh lẽo,u ám.
Trần Vỹ không nghĩ tới Trần Yến còn dám đua xe,trên đường lại còn ép xe của Lục Hàm.
– Em nói là thật?Em chắc Lục Hàm không sao?
– Vâng!.
,Trần Yến gật đầu lia lịa như sắp muốn long ra rồi.
Nhưng thái độ của Trần Vỹ bình tĩnh tới mức làm người ta sợ hãiTrần Vỹ vốn không hề biết mà là Trần Yến tự khai.
Toang rồi,toang rồi!
– Vậy ban nãy em nói Diệp Bắc Thần đón Lục Hàm đi rồi.
Nghĩ tới Diệp Bắc Thần luôn bảo vệ Lục Hàm,Trần Vỹ liền thở phào nhẹ nhõm,sắc mặt có chút giãn ra.
Trần Yến chỉ gật đầu,bây giờ cô ta còn không biết phải nói gì nữa.
Nhưng mà nghĩ tới Diệp Bắc Thần đối với Lục Hàm cũng thật thân thiết,còn Trần Hy thì sao.
Trần Hy lúc nào cũng trước mặt Trần Yến khoe khoang sắp thành Diệp phu nhân,có khi còn chưa lần nào được nói chuyện với Diệp Bắc Thần cũng nên.
Chỉ cần Trần Hy không vui,Trần Yến cũng thấy vui vẻ thêm vài phần.
Sau khi Trần Vỹ cùng Trần Yến đi ra khỏi sở cảnh sát,một cái bóng đen dài từ trên cầu thang xuất hiện.
Ánh mắt vô cùng thâm trầm.
Một viên cảnh sát đi ngang qua nhìn một cái liền cúi đầu vô cùng lễ phép:
– Đội trưởng Phương!
Phương Tư Nam nhìn viên cảnh sát cũng gật đầu một cái rồi đáp lại,giọng nhẹ mà trầm:
– Mọi chuyện bên trong giải quyết ổn thoả rồi chứ?
Không nghĩ tới một người chuyên phá những vụ án lớn như Phương Tư Nam lại cũng có lúc quan tâm tới những chuyện nhỏ nhặt bên giao thông, viên cảnh sát khẽ gãi đầu:
– Dạ,cũng may có cảnh sát Vương nên mọi việc cũng ổn rồi ạ.
Phương Tư Nam trước giờ luôn làm việc ở sở cảnh sát trung tâm thành phố Lạc Thành,gần đây có thông tin mật báo ở Viên Thành xuất hiện không ít đám thanh niên tụ tập nghiện hút,ăn chơi phá phách cho nên giám đốc sở đã phái Phương Tư Nam cùng Vương Quý tới đây.
Ai ngờ,mấy ngày nay chỉ xoay quanh mấy đám trẻ vi phạm giao thông.
Còn chuyện Thiên Vân Hội tạm thời phải nán lại thời gian.
Bên trong căn biệt thự to lớn,một mảng tối đen.
Bên ngoài cửa sổ,bóng cây lắc lư,thỉnh thoảng từng chiếc lá phong theo gió lùa vào rơi trên lan can.
Ánh trăng nhàn nhạt chiếu lên từng chiếc lá còn đọng hơi sương phát ra từng tia sáng lấp lánh.
Từng cơn gió luồn qua khe cửa len lỏi từng ngõ ngách trong phòng,trên bàn,cuốn sách cũng không tự chủ được mà từng trang từng trang cũng tự lật mở như có một bóng dáng vô hình nào đó đang xem sách.
“Cạch ",cánh cửa phòng hé mở,một bóng dáng mảnh mai đi vào,hành lang tối tăm bỗng chốc phát ra tia sáng le lói,căn phòng yên tĩnh bỗng phát ra hương thơm mê hoặc.
Phát hiện bên trong thư phòng không có người,cô gái đi tới trước bàn ở chính giữa căn phòng, đặt tách hai cà phê xuống.
Cô nhìn chung quanh,không thấy có gì bất thường,đi tới từng giá sách,đi tới đi lui nhưng lại không có thứ cần tìm.
Đột nhiên,trên bàn có thứ thu hút,cô gái đi tới,trên bàn xuất hiện một phong bì.
Cuối cùng khuôn mặt cũng không nhịn được mà nở nụ cười.
– Tìm thấy rồi!
Tiếng bước chân càng ngày càng gần,Diệp Bắc Thần mặc áo phông đơn giản,quần âu,vội vàng đi tới phòng sách.
“Két "
Cánh cửa bật mở,giọng nói trầm thấp truyền đến:
– Lục Hàm,sao em lại ở đây?
Lục Hàm đang ngồi trên sofa,mái tóc dài được cột đuôi ngựa,để lộ ra chiếc cổ trắng ngần,đôi tai hơi vểnh lên,cô đặt tách cà phê xuống,xoay người lại nhìn người đàn ông đang từng bước đi tới,mỉm cười nói:
– Dì Vu nói anh đang ở phòng sách,bảo tôi mang cà phê lên đây.
Thấy trong phòng không có ai,tôi nghĩ chắc anh ra ngoài một chút sẽ quay lại,tình cờ nhìn thấy trên bàn anh có quyển sách này rất hay,tôi mượn đọc chút nhé?
Môi của Diệp Bắc Thần khẽ cong lên,hai mắt híp lại nhìn cô:
–Cứ tự nhiên,không nghĩ em có thể đọc sách ngược.
– Hả!
Lúc này,Lục Hàm mới cúi xuống,quyển sách cô đúng là đang để ngược,chẳng phải Diệp Bắc Thần phát hiện ra chuyện gì rồi đó chứ?Cô chớp chớp mắt người đàn ông nhàn nhã ngồi xuống ghế sofa đối diện,chân phải thon dài vắt lên chân trái,hai tay đan chéo vào nhau,ánh mắt sâu thẳm nhìn cô.
Mái tóc đen như mực,làn da trắng nõn trong suốt,ngũ quan xinh đẹp,hơn nữa hôm nay cô lại mặc một chiếc áo khoác trắng trông giống nữ sinh cấp ba,dường như có thể nhìn ra hai má của cô sớm đã đỏ ửng lên rồi.
Khoé môi không nhịn được mà lần nữa cong lên.
Diệp Bắc Thần lúc này mới phát hiện người phụ nữ này chột dạ rất đáng yêu.
Không hiểu sao,Lục Hàm cảm thấy mặt mình nóng bừng lên,cô lúng túng nhấp một ngụm cà phê.
– Dạ dày không tốt thì đừng uống cà phê.
Diệp Bắc Thần nhìn cô lạnh giọng nói.
Động tác của Lục Hàm liền ngưng lại,sao hắn lại biết cô bị đau dạ dày.
Cô chớp mắt nhìn hắn:
– Sao anh lại biết dạ dày tôi không tốt?
Đối với biểu hiện ngơ ngác này của cô,Diệp Bắc Thần giống như không muốn nói,anh cau mày,đè thấp giọng một chút:
– Tôi nghe nói,tuần nào trợ lý của em cũng tới Ôn Hân lấy thuốc.
Trong lòng Lục Hàm cũng sớm tỉnh táo,anh là chủ của Ôn Hân,đương nhiên không cần nói cũng biết.
Có điều biết thì sao,dù sao căn bệnh này ai cũng có khả năng mắc phải.
Nhìn sắc mặt kia của Diệp Bắc Thần giống như muốn nhìn xuyên thấu nội tạng của cô luôn vậy.
.