Thành phố về đêm vẫn luôn nhộn nhịp.
Thứ bảy cuối tuần, nhiệt độ không khí vẫn dưới độ, người trên đường không nhiều lắm, chỉ có vài chiếc xe lười biếng thỉnh thoảng chạy ngang qua.
Lò sưởi bên trong điều chỉnh ấm hơn một chút, cách cửa sổ bằng kính, Lục Hàm nhìn thấy một đôi tình nhân đang cãi nhau ở dưới lầu, chàng trai nghĩ cách để dỗ dành cô gái vui vẻ, cô gái không thèm để ý tới, ôm mặt khóc nức nở.
– Anh họ,tối nay em bận rồi,chắc em không qua được đâu.
Anh cùng Nhược Na đi chơi vui vẻ.
Một bên vừa cầm điện thoại giải thích với đầu dây bên kia, một bên khẽ thở dài, nhìn thấy vẻ mặt đầy tính trẻ con của hai người bên dưới, đáy mắt Lục Hàm xẹt qua một tia hâm mộ.
– Bận gì vậy?Cuối tuần không phải là ngày nghỉ sao?Tiểu Hàm,mấy tháng nay em không tới Vân Thành,ông ngoại rất nhớ em!
Đầu dây bên kia không dấu được sự lo lắng trong lòng.
Lâm Nhược Na đang nướng bánh cùng Trần Yến khẽ quay lại thấy Trần Vỹ nhìn cô cười cười.
Cô quay sang nói với Trần Yến:
– Yến Yến em nướng bánh giùm chị,để chị quá chỗ Trần Vỹ xem một chút.
–Oke,để em trông cho.
Trần Yến mấy dạo này trở nên vô cùng ngoạn ngoãn,sau khi bị Trần Vỹ giáo huấn một hồi thì như trở thành một con người khác vậy,không biết có phải giả vờ hay không nhưng sự thay đổi tích cực của Trần Yến cũng khiến người trong nhà Trần gia phải lâu mắt mà nhìn.
Ngày thường đi học đến giờ sẽ có mặt ở nhà đúng giờ,không dám tụ tập phá phách nữa,Trần Vấn đối với cô cháu gái này cũng thêm phần hảo cảm.
Bên này,Lục Hàm nhìn qua cửa kính,ánh mắt vẫn chăm chú nhìn đôi tình nhân bên dưới,cô nhíu mày:
– Không phải em lấy cớ gì đâu,em bận thật sự,để sau khi em quay xong Kim Thế Gia,đảm bảo sẽ tới Vân Thành.
Đầu dây bên kia còn chưa kịp trả lời đằng sau đã vang lên một âm thanh trong trẻo:
– Cô Lục!
Lục Hàm ngoảnh lại sau đó nhìn ra phía ngoài cửa,ra hiệu với nhân viên phục vụ đang đẩy một xe thức ăn đi vào chờ một lát sau đó nói với Trần Vỹ bên kia:
– Được rồi,tạm thời nói tới đây thôi,em bận rồi,gặp lại sau nha.
Sợ Trần Vỹ nói thêm gì đó ngăn cản Lục Hàm vội vàng tắt máy.
Bên tai vẫn còn vâng lên tiếng đàn vĩ cầm mang giai điệu du dương,ngọt ngào.
Đợi Lục Hàm trả lời điện thoại xong xuôi,nhân viên phục vụ mới tiếp tục đẩy xe thức ăn đi vào bên trong,mỉm cười lịch sự nói tiếp:
– Cô Lục,thức ăn đã chuẩn bị xong rồi,tôi xin phép.
Buông điện thoại xuống,Lục Hàm xoay người mỉm cười lịch sự với người phục vụ xem như lời cảm ơn.
Trong bóng đêm, trung tâm CLB Thành Tô như một viên ngọc toả sáng lấp lánh giữa màn đêm dày đặc,thông quá cửa kính nhìn xuống bên dưới đã không còn đôi tình nhân cãi nhau vừa rồi.
Chiếc xe thương vụ màu đen chậm rãi vòng qua đài phun nước dừng trước cổng chính.
Từ bên trong xe,một người đàn ông mặc áo khoác đen bước ra.
Một trận gió thổi qua,từng chiếc lá phong nhè nhẹ rơi xuống,đậu trên nóc xe.
Thoáng chống người đàn ông liền biến mất ngay cửa ra vào.
Sau khi Lục Hàm đột nhiên tắt điện thoại,Trần Vỹ vội nhíu mày,Lâm Nhược Na đi tới vỗ vai anh:
–Sao vậy?Lục Hàm không tới?
Trong bóng đêm,xuyên qua hàng cây bách tùng,ánh trăng nhẹ nhàng xuyên qua từng kẽ lá chiếu xuống khuôn mặt kiều diễm của thiếu nữ,Trần Vỹ nhìn Lâm Nhược Na cười ôn hoà:
– Ừm,Lục Hàm nói tối nay bận.
– Bận?Cuối tuần có cái gì mà bận? Không lẽ là đang ở cùng Diệp Bắc Thần.
Giọng điệu Lâm Nhược Na tỏ ra vô cùng bất mãn nhưng lại không nghĩ ra bản thân đã nói hơi quá lời.
– Nhược Na,em nói Lục Hàm qua lại cùng Diệp Bắc Thần.
Chẳng phải Diệp Bắc Thần có bạn gái rồi hay sao.
Bây giờ Lục Hàm lẽ ra nên tránh xa anh ta mới phải.
Bốn năm trước nếu không phải vì Diệp Bắc Thần qua lại cùng Tịnh Vân thì Lục Hàm sẽ phải chạy trốn ra nước ngoài hay sao.
Mặc dù,nhà họ Trần hợp tác với Diệp Thị cũng vì mục đích kinh doanh nhưng riêng chuyện này với Trần Vỹ vẫn như là điều gì đó canh cánh trong lòng.
Hai chuyện này chẳng thể đem ra so sánh,hơn nữa Diệp Bắc Thần là người như thế nào,ai ai cũng biết,trước giờ thủ đoạn luôn tàn nhẫn.
– Trần Vỹ,anh làm sao vậy chứ? Diệp Bắc Thần là người thế nào,anh ta có điểm nào không tốt.
Lục Hàm sao lại không thể,hay là anh đang lo lắng cho em gái Trần Hy của anh đi.
Cô ta chẳng phải cũng rất thích Diệp Bắc Thần.
Lâm Nhược Na là bạn thân của Lục Hàm đương nhiên sẽ muốn tốt cho bạn mình.
Có lẽ,Trần Vỹ chỉ nghĩ rằng Lục Hàm bị Diệp Bắc Thần đuổi đi,chứ không nghĩ tới năm đó là Lục Hàm tự ý rời đi.
Diệp Bắc Thần cũng không phải là người máu lạnh,nếu không sẽ không sắp xếp cô xuất hiện bên cạnh Lục Hàm bốn năm kia.
Chỉ là từ đầu tới cuối Lục Hàm có thể tốt đẹp vượt qua bốn năm là vì Diệp Bắc Thần cố ý sắp xếp,một người đàn ông hy sinh âm thầm như vậy có chỗ nào không xứng.
Nhưng Lâm Nhược Na không có cách nào để giải thích cho Trần Vỹ nhưng cũng không thể để Trần Vỹ hiểu lầm Diệp Bắc Thần.
Trong mắt Trần Vỹ hiện lên một chút khó xử,Trần Hy nói với anh,cô rất thích Diệp Bắc Thần,Trần Hy là em gái anh,Lục Hàm cũng là em gái anh,anh cũng không biết phải trả lời Lâm Nhược Na như thế nào.
Bởi hai bên đều là những người mà Trần Vỹ không muốn thương tổn.
Không khó để nhìn ra sự lúng túng của Trần Vỹ,Lâm Nhược Na không muốn đôi co với anh,cô đi tới bên chiếc ghế đá cạnh cây bách tùng ngồi xuống.
–Em biết chuyện này anh cũng có chút khó xử.
Nhưng anh nghĩ kỹ xem,Diệp Bắc Thần nếu yêu Tịnh Vân sao lại còn quan tâm tới Lục Hàm,nếu hai người họ yêu nhau thì đã kết hôn với nhau từ lâu rồi.
–Cho nên,những thứ mà chúng ta nhìn thấy chẳng qua chỉ là một chiếc vỏ hồ lô,bên trong chứa bí mật gì chúng ta thật sự không nhìn ra.
Có lẽ,bốn năm trước Diệp Bắc Thần có chuyện khó nói mới gây ra hiểu lầm như vậy.
Những điều cần nói Lâm Nhược Na cũng đã nói hết với Trần Vỹ rồi,cô không biết Trần Vỹ có suy nghĩ không nhưng cô tin chắc rằng sau này chỉ cần ở bên Diệp Bắc Thần,Lục Hàm mới thật sự hạnh phúc.
Trong căn phòng ngập tràn mỹ thực,khi người đàn ông mặc áo khoác đen xuất hiện tiếng vĩ cầm êm ái liền chuyển sang thuần chất đầy mê hoặc của đàn ghi ta.
Điệu nhạc chuyển từ thành thoát sang trầm lắng,ngồi đối diện với người đàn ông,Lục Hàm không dấu được nỗi nghĩ hoặc trong lòng.
Người đàn ông này,đã bốn năm rồi,ngay cả khi xuất hiện cũng thật ngẫu nhiên,cho nên xúyt nữa Lục Hàm cũng quên mất ngoài Lâm Nhược Na,cô còn có một người bạn.
Cho miếng bít tết vào miệng,sau một loạt động tác nhai nhai sau,Lục Hàm khó khăn nuốt xuống.
Một ly nước được đẩy tới, Lục Hàm không khách khí mà nhận lấy uống một ngụm,không quên nói lời cảm ơn đối với người đối diện:
– Cậu vẫn chu đáo như trước đây nhỉ?
Người đàn ông buông nĩa,khẽ ngước lên nhìn,đôi mắt đen láy trầm tĩnh như nước,giọng trầm trầm vang lên dường như có chút tùy ý:
–Nhai thịt bò không nên giống như cậu,sẽ làm mất đi hương vị tự nhiên của nó! Cho nên quá trình nhai rất là quan trọng.
Nhìn đĩa bít tết trước mặt,Lục Hàm đương nhiên biết,có lẽ trước giờ việc ăn uống đối với cô khá là tùy hứng.
Hơn nữa cô còn biết rất rõ đây là bít tết kiểu Pháp.
Không giống các loại beefsteak phong cách Mỹ truyền thống, bít tết kiểu Pháp thường sử dụng thêm bơ Café de Paris được đặt bên trên miếng steak.
Đây là một loại bơ đặc trưng của Pháp,làm dậy lên sự béo ngậy khi thưởng thức.
Việc kết hợp khéo léo giữa bơ cùng steak đã đem đến sự cộng hưởng vị giác vô cùng mạnh mẽ.
Phần thịt khá mềm,mọng nước thêm chút béo ngậy từ bơ khiến món ăn như mang thêm một loại hương vị đặc biệt.
Chỉ là,ban nãy Lục Hàm cắt một miếng khá to cho nên lúc nhai cũng hơi khó một chút.
Cô đặt lý nước xuống,dùng khăn giấy khẽ lau khoé miệng,mỉm cười dịu dàng:
– Không nghĩ tới một người luôn quanh quẩn ở phòng thí nghiệm như cậu lại có ngày phân tích quá trình nhai nuốt.
Mấy cái thứ dược liệu rồi sinh phẩm kia còn không đủ làm cậu đau đầu sao?
– Đối với một nhà nghiên cứu thì bất kể thứ gì cũng có thể đem ra phân tích.
Thịt bò cũng thế,nhai là một quá trình để cảm nhận!
Tiếng nói trầm thấp đầy nhẫn nại vang lên ở phía đối diện vừa hay bản nhạc du dương cũng khép lại.
Không khí liền trở nên yên tĩnh,Lục Hàm không nhịn được mà cau mày,giống như một chiếc diều vừa kéo dây chưa kịp ngắm nhìn khung cảnh nó bay lượn,sợi dây đã bị cắt đứt vậy.
Miếng thịt bò nhai trong miệng cũng không còn giống như tưởng tượng bạn đầu,mùi vị béo ngậy của bơ cũng làm người ta cảm thấy chán ngấy.
Lục Hàm nhìn người đàn ông đối diện,trong lòng khẽ than,nhẹ nhàng lên tiếng:
– Mã Thiên Quốc,lúc nói chuyện với mình cũng không cần mang mấy cái lý thuyết vớ vẩn kia ra để răn đe mình đâu.
.