Bên ngoài trời mưa càng lúc càng lớn, thỉnh thoảng từng cơn sấm chớp lại thỉnh thoảng như cũ mà rạch ngang bầu trời như muốn phá cửa sổ xông vào bên trong phòng.
Lục Hàm lần nữa nhìn người đàn ông ở phía đối diện,giọng không mấy dễ chịu:
–Anh không tính ngủ ở đây chứ?
Trong này chỉ có một cái giường chẳng lẽ anh ta định ngủ trên đó,sau đó cho cô ngủ dưới sàn.
Dù sao,ở đây cũng không còn phòng trống.
– Chẳng lẽ,trời mưa như vậy,em nhẫn tâm đuổi anh về?
Diệp Bắc Thần vừa nói vừa cởi áo khoác,bên trong lộ ra chiếc áo sơ mi màu trắng, hôm nay hắn không đeo caravat, không giống như vừa từ công tỷ trở về, áo sơ mi còn cố tình bụng hai cúc trên cùng.
Lớp áo sơ mi bằng lụa satin mỏng tanh, giống như ôm sát lấy cơ thể cường tráng của người đàn ông, lần nữa Lục Hàm dường như có thể nhìn thấy kết hầu đang lên lên xuống xuống vô cùng mê người.
Môi khẽ mấp máy,Lục Hàm khẽ nói:
– Nhưng mà có không thích hợp cho lắm,cô nam quả nữ cùng chung một phòng còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì,tôi nghĩ!
– Em nghĩ có thể xảy ra chuyện gì!
Thoáng nâng cao giọng nói,đáy mắt Diệp Bắc Thần thoáng hiện tia cười nhưng lại toát ra vẻ mà mị.
Lục Hàm mở tô mắt muốn trừng hắn,vừa hay lại bắt gặp ánh mắt không nhiệt độ phát ra từ đối phương,bạn đầu cô cũng cảm thấy người này có dung mạo vô cùng đẹp đẽ,tính cách cũng rất tốt nếu không trước kia cũng đã không thích anh tận mấy năm trời,có điều bây giờ nghĩ lại não cô trước đó đúng là bị úng mới thích anh.
Mãi giây sau,Diệp Bắc Thần thấy cô không có phản ứng,nhẹ nhàng đặt áo khoác sang một bên đứng dậy đi tới chiếc tủ bên cạnh đầu giường,lấy ra một chiếc đệm sau đó trải xuống,lấy thêm một chiếc gối bên trên giường.
Một loạt hành động thuần thục,Lục Hàm không biết có phải anh lén cài thiết bị quay lén trong phòng cô hay không,đồ vật để chỗ nào cũng có thể tìm thấy,ngay cả bản thân cô cũng không biết chỗ đó có thêm một cái đệm dự phòng.
Nếu để người ngoài nhìn vào còn nghĩ Diệp Bắc Thần mới là chủ nhân của căn phòng này,nhưng bây giờ thì hay rồi,anh ta chính là chủ nhân của căn nhà này,nói một cách chính xác thì là chủ nhân của cả khu biệt thự Hoài Nam này.
Ngay lúc này,Lục Hàm không biết nên phản ứng như thế nào,cô từ đầu tới cuối trơ mắt nhìn người đàn ông này tự ý hành động.
Diệp Bắt Thần nhìn thấy bộ dạng khuất phục im lặng của cô,lấy tay đẩy day thái dương,chân dài liền sải bước tới đứng trước mặt Lục Hàm.
Cô giống như mãi còn chìm đắm trong suy nghĩ của mình,mí mắt trùng xuống cho đến khi nhìn thấy đôi giày da bóng loáng dưới tầm mắt,giọng nói trầm thấp vâng lên:
– Đang nghĩ chuyện gì?
Giống như một con mèo bị doạ cho kinh sợ,Lục Hàm lùi bước ra phía sau,ngẩng đầu chớp chớp mắt nhìn hắn:
– Không có,tôi đi thay quần áo,anh đi ngủ trước đi.
Nói xong,Lục Hàm muốn chạy trối ánh mắt kia,kết quả vừa chạy vào nhà vệ sinh "rầm " một cái.
Diệp Bắc Thần vừa định đi tới nhưng Lục Hàm giơ tay về phía sau ngăn cản:
– Anh đừng có tới đây!
Nhìn bóng lưng của cô khuất dần sau cánh của nhà vệ sinh,Diệp Bắc Thần đưa tay sờ sờ mũi,khoé môi bất giác cong lên một nụ cười.
Trong một căn phòng xa hoa khác tại Thành Tô,ba người đàn ông ngồi đối diện trên một cái bàn tròn.
Bên ngoài trời vẫn không ngừng mưa,từng tiếng mưa rả rích như những cuộc nói chuyện âm thầm trong đêm.
Đột nhiên Phương An Nhã nhìn người đàn ông phía đối diện,anh ta mặc áo khoác đen,khuôn mặt như cũ được giấu sau lớp mặt nạ, đáy mắt hơi nheo lại:
– Tính ra, ngày hôm nay lô hàng kia cũng có thể được thông qua,nhưng đột nhiên có một nhóm người xuất hiện cướp mất lô hàng,hơn nữa còn có đám cảnh sát ở đâu xuất hiện,chúng tôi chỉ có thể né tránh.
Người đàn ông sau lớp mặt nạ đột nhiên mỉm cười,giọng trầm khàn vang lên:
– Ý anh là đang lo lắng những ký trình này bị lộ hay là số thuốc kia bị người khác cướp đi.
Nói xong,hắn ném một tệp giấy lên bàn,mà những thứ này chính là giấy tờ mà Phương An Nhã đã ký,nếu số giấy tờ này lọt vào tay cảnh sát thì chỉ e là hiện tại Phương An Nhã không thể nhàn nhã ngồi ở đây mà thưởng thức rượu vang,mà là đang ngồi trong phòng thẩm vấn.
Bất giác Phương An Nhã liền kinh ngạc,đúng là hắn đang lo lắng chuyện này,nhưng bây giờ xem ra cũng không cần thiết.
Hắn nhìn người đàn ông cười lớn:
– Đúng là anh Mã không làm tôi thất vọng!
Nhìn biểu hiện vui sướng của Phương An Nhã,Hạ Minh Triệt căn bản không thèm để ý,nâng một ly rượu vang lên uống một hơi cạn sạch,bỏ qua bộ dạng cợt nhã của Phương An Nhã,anh ta nghiêm túc nhìn người đàn ông đeo mặt nạ:
–Sau chuyện này vẫn là nên cẩn thận một chút,bọn người Diệp Bắc Thần cũng không dễ đối phó.
Trong số bọn hắn còn có một người rất giỏi thao tác kỹ thuật có biệt danh Y,lần trước hệ thống bảo mật của chúng ta có người xâm nhập chắc là người này làm.
Bên cảnh sát cũng bắt đầu để ý tới việc xuất nhập cảnh,bên anh Phương vẫn là không nên lơ là.
Dưới ánh đèn pha lê màu vàng nhạt trong suốt,dưới lớp mặt nạ chỉ lộ ra hai con mắt cùng bờ môi mỏng quyến rũ,Mã Thiên Quốc khẽ nở nụ cười.
Nghĩ tới lúc hắn lái xe đưa Lục Hàm trở về vòng qua đài phun nước,dường như có nhìn thấy bốn người Diệp Bắc Thần,nếu hăn đoán không nhầm,người mặc áo sơ mi màu xanh lam hẳn là Y.
Lúc này,bên trong nhà vệ sinh,Lục Hàm cúi sát mặt vào gương,một góc trán bị sưng lên một cục,thầm than trong lòng mắng bản thân xui xẻo.
Đã thế còn để cho Diệp Bắc Thần nhìn thấy bộ dạng xui xẻo của mình,anh ta chắc chắn là đang sau lưng âm thâm cười nhạo cô,Lục Hàm không nhịn được mà mang người nào đó ra chặt chém.
Cô cúi xuống,dùng bông tẩy trang tiến hành tẩy đi lớp make up,sau đó dùng sữa rửa mặt,bàn tay kỳ cọ thật kỹ,sau một hồi vệ sinh da mặt cuối cùng là gương mặt tự nhiên sạch sẽ,dùng khăn thấm khô rồi thay một bộ đồ ngủ mới trở ra ngoài.
Cánh cửa vừa mở,người mà Lục Hàm vừa đem mắng một trận trong kia lại đang đứng trân trân trước mặt.
Tay áo sơ mi hơi sắn lên cao đang khoanh lại trước ngực,không biết đã đứng đây từ bao giờ,có phải đã nghe thấy hết những lời mắng nhiếc vừa rồi hay không.
Lục Hàm không tự nhiên mà kêu lên:
– Anh! anh sao lại đứng đây,cũng không nói một lời nào,doạ chết tôi rồi.
Cô gái này vừa mắng sau lưng hắn,bây giờ còn lớn tiếng phách lối,Diệp Bắc Thần nhăn mày ra bộ lơ đi không quan tâm,sau đó lách qua người Lục Hàm nói:
– Trong này có bàn chải dự phòng không?
Hoá ra là muốn đánh răng,con người Diệp Bắc Thần trước giờ luôn sạch sẽ mà,Lục Hàm nhíu mày,ngón tay chỉ về phía hộc tủ bên trong phòng vệ sinh,lười biếng đáp:
– Ở ngăn bên trái ý.
Không để ý tới Diệp Bắc Thần,Lục Hàm đi tới giường chuẩn bị đi ngủ,liền phát hiện trong điện thoại xuất hiện hai cái tin nhắn,chủ yếu từ Mã Thiên Quốc.
– Tôi về đến nhà rồi,ngủ ngon.
– Xem xong không cần nhắn lại đâu,tôi đi ngủ rồi không xem được.
Khoé miệng khẽ có giật,Lục Hàm nhíu mày một cái liền xoá hai cái tin nhắn kia,cô không nghĩ tới người lạnh lùng như anh ta còn biết nhắn tin.
Ánh mắt nhìn về phía cửa nhà vệ sinh khép hờ,thấp thoáng bóng dáng cao lớn,Lục Hàm kéo chăn đắp lên rồi nằm xuống.
Chiếc chăn kéo lên cao rồi lại tuột xuống,Lục Hàm không thể nào nhắm mắt nổi,nghĩ tới cô ở cùng phòng với Diệp Bắc Thần là đã thấy phi lý rồi.
Hay là chạy sang phòng An Bách Thảo ngủ cho an toàn,nghĩ là làm,cô ngồi bật dậy,ôm gối đi sang phòng bên cạnh.
Diệp Bắc Thần nhìn cô không nói gì,mày kiếm khẽ nhếch liền đi tới chỗ của mình nằm xuống.
Chưa tới hai phút,bên ngoài cửa lại vang lên tiếng dậm chân khe khẽ.
Lục Hàm bực bội trở về phòng,lúc cô sang đó thì phòng An Bách Thảo đã khoá trái,cũng không tiện đánh thức người ta,trong phòng như cũ thoang thoảng mùi gỗ đàn hương vô cùng dễ chịu,nhưng lại khiến cô nhíu mày.
– Ngủ đi,nếu tôi muốn làm gì thì em căn bản không có cửa chạy trốn,tôi không đói tới mức ăn em bây giờ đâu.
Một đêm nay,Lục Hàm căn bản không ngủ được,ban đêm tỉnh mấy lần lại thiếp đi,đến khi mở mắt trời đã sáng tỏ.
Cô dụi dụi mắt,ngồi dậy đi tới cửa sổ kéo một bên rèm cửa sổ để cho ánh nắng xuyên qua lớp cửa kính chiếu vào phòng,sau cơn mưa quả nhiên là một ngày đẹp trời.
Theo bản năng,Lục Hàm nghiêng đầu nhìn sang chỗ bên cạnh giường phát hiện đã trống trơn.
Diệp Bắc Thần rõ ràng đã thu dọn sạch sẽ hiện trường, giống như tối quá chỉ có mình cô nằm trong phòng vậy.
.