Chiếc xe Audi màu đen chạy thẳng về phía khu biệt thự,chiếc cổng tự động hé mở,nhìn xe chậm rãi chạy vào trong sân,chạy dọc hai bên đường nhựa,vòng sang đường bê tông cuối cùng cũng biến mất ở đầu đường.
Tại biệt thự Diệp gia,sớm đã thắp đầy đèn,hôm nay cũng chính là chào đón Lục Hàm trở về nhà.
Phong Thương Lan cùng Diệp Thiên vô cùng trông ngóng nên từ sớm đã đứng ngoài cửa chờ đợi.
Đối với cô con gái nuôi này chính là còn thân thiết hơn con trai ruột.
Chiếc xe vững vàng dừng ở chỗ trống cạnh đài phun nước.
Diệp Bắc Thần mở cửa xe xuống trước,sau đó xoay người vào trong xe vươn tay cất giọng lạnh tanh:
– Còn cần anh lôi em xuống.
Lục Hàm nhìn Diệp Bắc Thần bằng nửa con mắt,xoay người về hướng ngược lại,tự động đẩy cửa bước ra ngoài.
Phong Thương Lan nhìn thấy Lục Hàm thì vô cùng vui mừng,bà nhón chân đi tới bên cạnh nhìn cô thật kỹ:
– Con bé này,có vài hôm không gặp xem ra lại gầy đi rồi.
Lần này trở về thì đừng có mà dọn ra ngoài nữa nhé!
Dáng vẻ ân cần dịu dàng của Phong Thương Lan dành cho Lục Hàm so với người con trai ruột đứng bên cạnh thật giống không khí.
Tính ra Diệp Bắc Thần đã mấy hôm không về nhà sao không có ai hỏi thăm hắn.
Lục Hàm còn chưa kịp trả lời thì một giọng nói ai oán chen ngang:
– Mẹ,mẹ hình như có con gái mà quên luôn thằng con trai này rồi!
Phong Thương Lan căn bản còn không thèm để ý,ánh mắt đột nhiên liếc qua chiếc xe Audi.
Từ trong xe,Phong Kính Lăng từ trên xe bước xuống,đầu tiên nhìn thấy một người đàn ông với giày da sáng bóng rồi đến đôi chân thon dài.
Khuôn mặt mang vẻ đẹp yêu nghiệt hướng tới cười thân thiện.
– Chào cô,chào chú,lâu rồi không gặp.
Nguyên quán nhà họ Phong nằm ở Vân Thành,Phong Cẩn Hành sinh được hai người con là Phong Cẩn Chấn cùng Phong Thương Lan.
Phong Kính Lăng là con trai của Phong Cẩn Chấn,cho nên Phong Thương Lan chính là cô của Phong Kính Lăng.
Cũng từ mối quan hệ thân sinh này hai nhà Phong - Diệp cũng vô cùng thân thiết.
Đã rất lâu từ khi gả tới nhà họ Diệp,Phong Thương Lan cũng rất hiếm khi trở về nhà mẹ đẻ hơn nữa từ Lạc Thành tới Vân Thành cũng khá xa.
Từ nhỏ,Phong Kính Lăng cùng Diệp Bắc Thần đã vô cùng ưu tú,lớn lên lại mang mỗi người một vẻ,một người thì tính cách lạnh lùng trầm mặc,một người lại phóng khoáng lạc quan.
Tầm mắt Phong Thương Lan nhìn tới anh vài cái,lát sau mới đi tới không kiêng nể mà vỗ vai Phong Kính Lăng một cái.
Lục Hàm đứng bên này cũng có thể nghe rõ tiếng "bốp".
Cô chỉ nhìn thấy Phong Thương Lan nở nụ cười rất dịu dàng:
– Thằng nhóc này lâu lắm rồi mới được gặp cháu,cao lắm rồi.
– Thế nào,có người yêu chưa.
Đối với hàng loạt câu hỏi của cô mình,Phong Kính Lăng cũng không kịp thời đáp ứng liền cười cho qua:
– Cô à,cháu nào có ai để ý,lấy đâu ra người yêu.
Đâu như Bắc Thần đầy người vây quanh.
Câu này rõ ràng là châm chọc,Phong Kính Lăng có thể nhìn thấy ánh mắt như muốn giết người của ai kia.
Ngược lại,Phong Thương Lan vô cùng yêu thương đứa cháu trai này.
– Nó có mà không ai để ý mới đúng.
Hơn rồi cũng không muốn lấy vợ! Đi thôi vào trong cô cháu mình nói tiếp.
Hai cô cháu vừa đi vào trong vừa nói chuyện vô cùng thân thiết,hoàn toàn ngó lơ Diệp Bắc Thần.
Săc mặt người đàn ông sớm đã bị thui cho đen kịt.
Hơi mỉm cười,Lục Hàm đi tới chỗ bậc thềm nhìn Diệp Thiên một cái liền chào một tiếng.
– Bác trai.
Diệp Thiên là cảnh sát về hưu nhưng tính cách vẫn vô cùng nghiêm túc,cẩn trọng,ông nhìn cô vỗ vai nhè nhẹ rồi gật đầu,giọng điệu vô cùng ôn hoà:
– Con bé này vẫn lùn thế!
Dáng người Diệp Thiên rất cao,xác định phải tầm m,mà Lục Hàm cơ bản chỉ cao có m , cho nên khi đứng cùng ông, trông cô vô cùng nhỏ bé.
Lục Hàm rất thích Diệp Thiên,tuy bề ngoài lạnh lùng nhưng bên trong lại rất ấm áp.
Nghĩ tới lần đầu tới nhà họ Diệp xa lạ,nhưng tình cảm ấm áp của Diệp Thiên cùng Phong Thương Lan đã giúp cô cảm nhận được tình cảm của ba mẹ.
Lục Hàm đối với lời trêu đùa của Diệp Thiên lại cảm thấy rất hài hước,cô chỉ cười nhẹ.
Bên ngoài sân,bóng dáng người đàn ông cao lớn,vững vàng,một cơn gió bấc thổi qua khiến người ta không khỏi rét run.
Một lát sau,Diệp Bắc Thần dứt khoát bước vào trong,không nghĩ tới một màn người nhà thân thiết này lại không dành cho hắn.
Diệp Bắc Thần vừa rời đi,một chiếc lá phong từ trên cao chậm rãi rơi xuống nền cẩm thạch lạnh băng.
Buổi tối,mới hơn giờ,phòng khách cùng phòng bếp đều sáng trưng.
Ánh đèn pha lê chiếu xuống toả ra từng ánh sáng lấp lánh.
Bên trong phòng ăn,bày biện rất nhiều thức ăn,còn có cả rượu vang trắng và rượu vang đỏ,toàn là những loại xa xỉ,đắt tiền.
Diệp Bắc Thần vừa bước vào cửa lại bị một bóng dáng lôi kéo nói chuyện,tâm tư nhất thời trùng xuống.
– Lần này,khó khăn lắm con bé mới trở về,con đừng có mà gây thêm rắc rối nữa đấy?
Từ lúc bước vào nhà,Diệp Bắc Thần có chút sửng sốt,nhạy bén quét một vòng căn nhà, liền phát hiện căn phòng được sửa sang theo phong cách yêu thích của Lục Hàm.
Bên trong phòng khách bày biện ghế ôm rồi thảm lông đủ kiểu,chẳng khác nào nhà cho trẻ.
Lục Hàm cũng lớn rồi nhưng Phong Thương Lan thì cứ xem cô như trẻ con mà đối đãi.
Thảo nào,Lục Hàm hai mươi hai tuổi rồi mà tính cách có đôi lúc cũng giống trẻ con,đây chẳng phải rất giống với mẹ hắn hay sao.
Diệp Bắc Thần nhìn một hồi rồi thu hồi tầm mắt.
Giọng nói vô cùng nhạt:
– Mẹ có phải định biến cái nhà này thành nhà trẻ sao.
Lục Hàm lớn rồi tínhá cách em ấy đã thay đổi,mấy thứ kia vẫn là dẹp đi thì hơn.
Nói xong liền kêu dọn người làm thu bớt mấy thứ lộn xộn kia,căn phòng liền trở nên hài hoà một chút.
Phong Thương Lan không nhịn được mà nhăn mày:
– Mẹ không biết,nhưng con đừng có chọc con bé bỏ đi là được.
– Thế thì làm người ta thành con dâu mẹ thì tự khắc sẽ không phải lo tới vấn đề này nữa.
Lời nói của Diệp Bắc Thần rất thản nhiên,nhưng lại khiến Phong Thương Lan nhất thời sửng sốt.
– Con!
Không đợi Phong Thương Lan trả lời,Diệp Bắc Thần lại cắt ngang:
– Con đi lên lầu thay quần áo đây.
Nói rồi liền cất bước lên lầu.
Phong Thương Lan đứng ngây ngẩn một lát,giống như đang cố gắng tiêu hoá lời nói của con trai.
Ý của Diệp Bắc Thần là nếu như Lục Hàm trở thành con dâu thì sẽ có lý do bắt buộc ở lại nhà họ Diệp,nhưng bà làm gì có thằng con trai nào ngoài Diệp Bắc Thần đâu.
Chẳng lẽ!
Bắc Thần thích Lục Hàm.
Chính vì thích,cho nên mới dùng mọi cách để ép buộc Lục Hàm trở về Diệp gia.
Nghĩ lại cũng không thể không nghi ngờ,Bắc Thần đối với Lục Hàm hình như rất khác biệt.
Tính cách của con trai mình là một người mẹ Phong Thương Lan hiểu hơn ai hết,nếu đã là thứ mình thích thì phải dùng mọi cách để đạt được.
Tâm tư của người mẹ đối mặt với tình cảm của con trai mình lúc này không biết là nên vui hay nên buồn.
– Bác gái,mau vào ăn cơm thôi ạ.
Lục Hàm đột nhiên đi tới gọi một tiếng đánh thức Phong Thương Lan từ trong suy nghĩ.
Bà nhìn cô quan sát một lượt từ đầu tới chân,công nhận Lục Hàm từ khi sinh ra đã rất xinh đẹp,mái tóc dài đen nhánh hơi búi lên một nửa,đôi mắt long lanh khẽ chớp.
Trên tay Lục Hàm đang cầm vài ba cái chén con,cô khẽ cười trông vô cùng linh động.
Có điều hơi thiếu dáng dấp của một người phụ nữ.
Nhưng mà nếu trở thành con dâu thì thật tốt,bà nhất định sẽ yêu thương cô.
Trước giờ bà cứ nghĩ Bắc Thần vì Tịnh Vân mà không muốn yêu đương nên đã giới thiệu Trần Hy cho anh, nghĩ giờ hối hận muốn chết.
Phong Thương Lan nhấc chân đi tới mỉm cười dịu dàng kéo tay Lục Hàm:
– Tiểu Hàm nhà ta lớn lên thật xinh đẹp, bây giờ cũng nên gả chồng thôi!
Lục Hàm không hiểu ngụ ý của Phong Thương Lan cho lắm,cô chỉ chớp chớp mắt,sau đó theo bà đi vào phòng ăn.
Ánh mắt không nhịn được mà nhìn về phòng khách,nơi có bức ảnh gia đình bốn người.
Trong ảnh,Lục Hàm khi ấy vẫn còn là một học sinh trung học vô cùng ngây thơ,cô nở nụ cười sán lạn như ánh mặt trời tràn đầy sức sống.
Chớp mắt một cái như bước về quá khứ.
Cô mặc đồng phục đứng dưới cây phong đỏ.
Phong Thương Lan đứng ở đằng xa vẫy tay gọi:
– Lục Hàm mau tới đây!
Lục Hàm nở nụ cười vui vẻ chạy tới,cô đứng bên cạnh Diệp Bắc Thần.
Dáng vẻ anh khi ấy rất lạnh lùng nhưng ánh mắt lại ôn hoà.
Hai người nhìn nhau mỉm cười.
" Tách ",bức ảnh gia đình đầu tiên của Lục Hàm,đánh dấu sự bắt đầu của một mối quan hệ.
.