Sau khi Lục Hàm trở lại phòng ăn,cô khôi phục sắc mặt điềm tĩnh vốn có nhưng lại không thể qua nổi Phong Kính Lăng,anh đã ăn xong,hơi ngẩng đầu nhìn Lục Hàm nở nụ cười rất nhẹ, đầu hơi nghiêng qua người cô nhìn về phía sau:
– Tiểu Hàm, làm sao vậy,Bắc Thần không cùng em xuống sao?
Lục Hàm nheo mắt thầm đánh giá Phong Kính Lăng,đúng là cô đã quên mất mục đích lên lầu là gọi Diệp Bắc Thần xuống ăn cơm, đầu chân mày hơi nhíu lại,trong lúc cô đang bối rối không biết nên trả lời những ánh mắt đang nhìn cô tò mò thì đằng sau vang lên âm thanh trầm thấp.
– Cậu ăn no rồi thì về đi.
Phong Kính Lăng đang gặp táo bỗng dưng bị câu nói của Diệp Bắc Thần làm cho xúyt nghẹn họng mà ho khụ khụ,anh ta chỉ nói một câu thôi cũng có bắt nạt ai đâu mà tự nhiên cũng bị dính đạn.
– Diệp Bắc Thần đây là đạo mời khách của cậu đấy à,tôi còn chưa kịp tiêu hoá thức ăn.
Cô,cô xem tính cách này thì có ai thèm cưới cậu ta chứ!
Ánh mắt nhìn Phong Thương Lan cầu cứu.
Trước giờ anh ta luôn hiểu tính cách của Diệp Bắc Thần có điều nhất định là xảy ra chuyện gì đó nên mới đuổi anh ta về,anh ta lần nữa liếc qua Lục Hàm,cô chẳng thèm nhìn anh ta lấy một cái.
Tính cách này chẳng khác nào Diệp Bắc Thần.
Cho nên bây giờ trong nhà này cũng chỉ có Diệp Thiên cùng Phong Thương Lan mới cho anh ta một chút sắc mặt tốt.
Nhưng Diệp Thiên ăn xong từ lâu sớm đã ra phòng khách ngồi.
Phong Thương Lan mỉm cười gắp thức ăn cho Diệp Bắc Thần,rồi dịu dàng nói:
– Bắc Thần,mau ăn đi,thức ăn chờ con đến sắp nguội cả rồi.
Bây giờ bà mới chăm chú nhìn thật kỹ gương mặt của con trai mình,không khó để nhìn ra vết thương trên miệng,mặc dù chỉ nhỏ xíu nhưng cũng có thể đoán ra chuyện gì vừa xảy ra,nở nụ cười đầy ẩn ý.
Có điều không phải chỉ mỗi Phong Thương Lan nhìn thấy,Phong Kính Lăng là ai chứ,một con cáo ẩn mình,chuyện nhỏ như vậy còn không phát hiện đúng là mất mặt.
Anh ta nở nụ cười tươi rói nhìn Lục Hàm một cách vô hại.
Diệp Bắc Thần hơi ngẩng đầu lên sau đó nhìn tới Lục Hàm,thấy cô vẫn đứng yên một chỗ không động đậy,rồi nhìn tới bát thức ăn vẫn còn nguyên,liền cất giọng trầm thấp:
– Sao còn đứng đó?
– Tôi no rồi không muốn ăn nữa?
Lục Hàm nhón chân muốn xoay người rời đi,đúng lúc này Diệp Bắc Thầnvẫn luôn giữ im lặng cuối cùng cũng dừng lại động tác ăn cơm, buông bộ đồ ăn xuống,sau đó đứng lên đi tới kéo cô ngồi xuống bàn ăn,sau đó trực tiếp ra lệnh trước sự kinh ngạc của mọi người.
– Hình như em quên mất là nhà này có quy định là không được lãng phí thức ăn,tôi xác định em vẫn chưa ăn no thì đúng hơn?
Hành động của Diệp Bắc Thần trước giờ luôn rất dứt khoát nhưng trong lúc này lại lộ rõ sự độc tài vô lý,Phong Thương Lan hơi nhíu mày,bà ở đây nhiều năm chưa có nghe cái quy định kỳ quái như vậy,định nói gì đó nhưng lại nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo đầy uy hiếp từ con trai mình.
Bà liền quay qua Lục Hàm ôn nhu nói:
– Tiểu Hàm,bác thấy ban nãy con ăn hơi ít đi lâu như vậy chắc là cũng đói rồi,mau ăn thêm một chút đi,đúng là không nên lãng phí thức ăn,con gầy như vậy ăn nhiều một chút cũng không có béo đâu.
Bắc Thần cũng là lo lắng cho con nên mới nghiêm khắc như vậy.
Ngưng một lát,vẫn không quên quay qua con trai quở trách:
– Con nói chuyện với em gái mình thì nhẹ nhàng một chút,cứ như vậy chọc em con chạy đi mẹ cũng hết cách.
Lời của Phong Thương Lan giống như nhắc nhở Diệp Bắc Thần nên kiềm chế tính cách của mình một chút,trước giờ bà chưa bao giờ thấy hắn mất bình tĩnh như thế này, nhưng bà không thể chấp nhận việc con trai mình có loại tính cách cực đoan như vậy.
Lục Hàm là một cô gái đơn thuần,hẳn sẽ không thích bị ép buộc.
Nhìn bát thức ăn đầy ắp,dạ dày Lục Hàm giống như bị kích thích không nhịn được mà muốn trào lên.
Xúyt nữa thì cô quên mất cô bị đau dạ dày,cho nên nhìn thức ăn liền cảm thấy buồn nôn.
Để ngăn cho cơn buồn nôn phát tác,Lục Hàm múc một chén canh liền uống một ngụm.
Quả nhiên cơn đau cũng giảm dần,Lục Hàm mới bắt đầu gắp thức ăn,khó nhọc cho vào miệng.
Dường như Diệp Bắc Thần cũng nhìn thấy sự khác lạ của cô,liền phẩy tay một cái.
Một lát sau,dì Vu bưng một tô cháo nóng hổi đến trước mặt Lục Hàm nói:
– Tiểu Hàm ăn cháo này sẽ dễ chịu hơn.
Lục Hàm ngẩng đầu lên,lúc này ngồi đối diện cô là Diệp Bắc Thần,anh nhìn cô một cái sau đó nhàn nhạt ăn thức ăn trước mặt.
Rõ ràng là biết cô bị đau dạ dày nhưng không có vạch trần mà chỉ âm thầm chuẩn bị món khác,cô có nên cảm động anh ta hay không đây.
Cô nhìn dì Vu có chút cảm động:
– Cảm ơn dì.
– Đúng rồi,tiểu Hàm ăn thêm cháo vào mới có sức.
Phong Thương Lan nhìn cô dịu dàng nói.
Cô khẽ gật đầu sau đó bắt đầu ăn cháo,cơn đau dạ dày mặc dù vẫn còn nhói nhưng cũng không còn ảnh hưởng.
Lục Hàm không nghĩ tới chứng kén ăn cũng ảnh hưởng tới dạ dày.
Bữa ăn cứ thế trôi qua trong yên lặng,không ai nói thêm một câu nào nữa.
Ánh đèn neon vàng nhạt hắt xuống khiến căn phòng trở nên trầm tĩnh.
Dường như chỉ còn nghe thấy âm thanh lờ mờ phát ra từ ti vi phòng khách.
Ngoài cửa sổ phòng làm việc là san sát những toà nhà cao tầng được xây dựng theo lối kiến trúc hiện đại,toà nhà nào cũng rất cao,dường như nơi cao nhất chính là minh chứng cho sự phát triển vượt bậc.
Diệp Bắc Thần lấy một tập tài liệu từ trong két an toàn sau đó đặt lên bàn trà.
Vóc dáng cao lớn thoải mái ngồi xuống sofa,hắn châm một điếu thuốc,khẽ hút một hơi rồi nhìn người đàn ông đối diện nói:
– Kính Lăng,xem thử cái này đi.
Kính Lăng nhìn tập tài liệu có hơi nhíu mày,bìa bên ngoài trông giống như là công văn mà chính xác hơn logo của mặt ngoài chỉ có sở cảnh sát mới có.
Anh cầm tài liệu trên bàn mở ra nhìn một lúc,sau đó ánh mắt không dấu được sự kinh ngạc:
– Cậu làm sao lại có được bản hoàn chỉnh của vụ án Thiên Vân Hội? Còn có,cậu muốn tiếp tục phá đường dây buôn lậu thuốc giả, việc này không phải thuộc về địa phận cảnh sát hay sao?
Diệp Bắc Thần nhìn anh trầm ngâm,gảy tàn thuốc lá:
– Chỗ tài liệu này lấy ở văn phòng Phương Tư Nam.
Đúng như cậu nói,người của Thiên Vân Hội vẫn tồn tại.
Có điều không phải là thay cảnh sát làm việc mà chúng ta chỉ giúp họ tiếp cận gần chứng cứ hơn thôi.
Ngưng một lát,sắc mặt Diệp Bắc Thần càng trở nên sắc bén,hắn nói:
– Tôi cảm giác người này vẫn luôn theo dõi chúng ta,thậm chí là ở ngay bên cạnh chúng ta.
Phong Kính Lăng rơi vào trầm tư,nếu như theo suy đoán của Diệp Bắc Thần,khả năng cao Thiên Vân Hội sẽ được lập lại,chỉ là lần này hành động của đối phương vô cùng cẩn trọng,vẫn chưa phát hiện ra kẻ thao túng đằng sau là ai,điêu này càng thêm nguy hiểm.
– Cậu có thắc mắc?
Diệp Bắc Thần nhìn thấu băn khoăn trong anh.
Phong Kính Lăng hít sâu một hơi:
– Bắc Thần,trước mắt có thể xác định Lâm Mặc cùng Phương An Nhã đều có dính dáng tới Thiên Vân Hội lần này còn hợp tác cùng Hạ Viễn,không nghĩ tới một người nho nhã như Hạ Minh Triệt sau khi thay Hạ Hướng tiếp quản lại bắt đầu mưu lợi như vậy.
Cho tới nay,Phong Kính Lăng đều giúp Diệp Bắc Thần điều tra nhà họ Lâm,Lâm Mặc ngoài việc kinh doanh dược còn có buôn lậu thuốc giả hầu hết số thuốc giả ông ta làm ra được cung cấp tới một bệnh viện,mà bệnh viện này chính là của nhà họ Hạ - Bệnh viện quốc tế Hạ Viễn.
Không hiểu Hạ Minh Triệt làm cách gì,lâu như vậy vẫn chưa bị phát hiện ra,ngược lại còn là bệnh viện quốc tế hàng đầu trong nước.
Chỉ là gần đây bọn họ cũng mới điều tra được,có điều còn liên quan tới cả người bộ Y tế,hiển nhiên không phải là một vấn đề đơn giản.
Đôi khi nắm được bằng chứng cũng chưa chắc đã thắng,bởi big mouth thật sự vẫn chưa xuất hiện, nếu bây giờ làm loạn lên e là sẽ kinh động tới đối phương.
– Hạ Minh Triệt cũng không phải người đơn giản,kinh doanh thuốc giả để đầu cơ trục lợi đúng là một hành động mạo hiểm,hơn nữa còn có chứng nhận của bộ y tế đương nhiên sẽ không dễ bị phát hiện.
Hơn nữa,mọi người thường tin rằng bệnh viện là nơi cung cấp thuốc gốc tốt nhất.
Diệp Bắc Thần lạnh lùng mở miệng,dập điếu thuốc vào gạt tàn, tiếp tục nói:
– Hắn ta tuy bề ngoài nho nhã nhưng trong kinh doanh sẽ không từ thủ đoạn để đạt được mục đích.
Hơn nữa,thái độ của Lâm Mặc cùng Phương An Nhã đối với Hạ Minh Triệt có vài phần kính nể.
Cho nên,tạm thời tôi muốn dùng phương án khác để đối phó với Hạ Viễn.
– Bắc Thần,có khi nào người kia đứng sau thao túng Hạ Minh Triệt?
Đi theo Diệp Bắc Thần nhiều năm,chỉ cần nhìn nụ cười lạnh của hắn liền biết rõ không có chuyện tốt.
– Dù sao,tham nhũng cũng là một vấn đề và giới chức hải quan nhận tiền hối lộ để làm ngơ trước những kiện hàng thuốc tây giả.
Hơn nữa,hình phạt còn rất nhẹ so với buôn lậu ma túy.
Tóm lại,có thể dễ dàng bắt được kẻ bán thuốc dạo nhưng lại khó bắt được ông trùm.
Diệp Bắc Thần hơi nheo mắt.
Phong Kính Lăng nghe xong cũng cảm thấy mọi chuyện càng ngày càng phức tạp.
Thuốc giả nếu không sớm bài trừ sẽ trở thành vấn nạn của xã hội.
ư thiếu nữ mang hơi thở thanh xuân.
.