- Chị không biết chứ, ở công ty, bọn người này chẳng có biết hai từ xấu hổ đánh vần như thế nào - ngưng lại một lúc để nuốt miếng thịt trong miếng, Đông Hạo tiếp tục nói - ăn chơi, người yêu và tình dục, đó là những thứ họ nói đến - Đông Hạo đưa ngón tay ra đếm, tỏ vẻ coi thường. Nó nhìn cô, Tư Du vẫn ăn, nhưng cũng giống như không ăn - chị, chị hai, chị sao vậy? - Đông Hạo lay lay tay cô, tưởng cô bị ốm
- Hả? - Tư Du nhìn nó, rồi nhận ra hình như nãy giờ cô chẳng nghe lọt tai một từ
- Chị đang nghĩ cái gì mà đăm chiêu vậy?
- Không, không có gì - Tư Du cúi đầu ăn, nhưng lỗ tai lại gắn lên ti vi. Từ sau hôm đó, cô không còn nghe thấy bất kì tin tức gì từ Phúc Nhật nữa, không hiểu sao lại thấy hơi lo. Thật sự bọn họ không sao?
- Đúng rồi, hôm nay em nhận lương, tối nay chị em mình đi coi ca nhạc đi
- Em cứ rủ chị đi khắp nơi, không sợ sẽ không kiếm được bạn gái?
- Ầy, chị nói gì thế? Bạn gái gì, em thích thì em sẽ đi với chị thôi - Đông Hạo xua tay
- Chị thấy dạo này có một cô gái hay đến đây tìm em, nếu thấy chị cũng ở đây, có khi nào sẽ hiểu lầm?
- Tìm, tìm em? - Đông Hạo tròn mắt, chỉ vào mặt mình. Tư Du nhướng mày rồi không nói thêm gì nữa, trong đầu có chút tính toán
Trong công ty, một cô gái đang thu dọn đồ đạc trên bàn vào một thùng kết, bên cạnh có một người đàn ông mặc bộ đồ vest sang trọng, đôi mắt nhìn cô miễn cưỡng, miệng vẫn không ngừng nói bên tai cô, chỉ mong cô suy nghĩ kĩ lại một chút
- Jane, tôi thật sự không hiểu được lí do cô nghỉ việc là gì?
- Tôi chỉ là tạm thời nghỉ việc, ngài Jason, tôi có chút việc quan trọng phải về nước
- Nhưng nghỉ việc, ok, tôi sẽ cho cô nghỉ phép, nhưng, cô biết ở đây rất cần cô Jane, cô không thể cứ thế quyết định nghỉ tháng
- Ngài Jason - Tư Du ngưng động tác thu dọn của mình, quay lại nhìn ông - ngài hãy lấy tất cả ngày nghỉ phép trong năm nay của tôi đi, cho tôi tháng
- Nhưng Jan, chúng ta đã nói về chuyện này - người đàn ông lại vò đầu - cô thông minh, xinh đẹp, có trách nhiệm, có tất cả tố chất lãnh đạo, cô là trụ cột chính của công ty. Cô đi rồi, chúng tôi biết phải làm sao? - đúng lúc cô vừa thu dọn đồ xong, ôm một thùng lớn đi
- Tôi tin ngài sẽ giải quyết tốt thôi, ngài Jason, bởi vì ngài cũng là một lãnh đạo giỏi. Tôi nghĩ tháng sẽ trôi qua nhanh thôi - Tư Du nói một câu cuối cùng rồi lách qua người ông rời đi. Tiếng cao gót vang lên lộp cộp, không thể nhầm lẫn vào ai
- JANE - ông Jason lớn tiếng gọi tên cô. Tư Du quay đầu lại - tôi mong cô sẽ cười nhiều hơn sau khi trở về - cô không nói gì nữa, chỉ nhanh chóng đi đến bãi đậu xe. Cô không nghĩ mình sẽ là loại người sẽ cười nhiều
Lái xe về nhà, Tư Du xếp vài bộ đồ vào trong va li nhỏ của mình. Đông Hạo giương mắt nhìn cô làm mọi việc, lòng hơi trầm xuống. Sau khi nghe cô nói kế hoạch về nước của mình, Đông Hạo cũng muốn đi theo nhưng cô không cho, nó còn công việc ở đây nữa. Như vậy Đông Hạo sẽ phải ở nhà một mình? Thật cô đơn
Hơn nữa, cô lại còn đi tháng. tháng?! Là một quãng thời gian dài vô cùng. Tư Du đặt vé máy bay tối nay, cô không thể để phí phạm thời gian nghỉ phép của mình. Tạm gác lại tất cả công việc. Cô cảm giác mình phải về nước, phải làm cái gì đó, cho Tạ Tử Ngạn. Cô nợ hắn một lời tạm biệt. Hiện tại, nếu hắn hay ba hắn cần giúp đỡ gì, cô sẽ giúp một chút
Dù biết có thể bọn họ không cần sự giúp đỡ của cô, nhưng cô vẫn muốn. Đông Hạo nhìn cô bắt taxi đến sân bay, chỉ chào tạm biệt với cô một câu rồi quay vào nhà. Làm sao nó không biết, không biết cô đã nhận ra Tạ Tử Ngạn. Hôm đó, vốn dĩ nó không nhớ, nhưng là vì trùng hợp, bài báo trên mạng lại thu hút nó
Đông Hạo lập tức gọi điện cho bạn trung học của mình hỏi thăm, không ngờ lại đúng thật. Thế giới này quá nhỏ bé, Tạ Tử Ngạn bạn chị nó lại là giám đốc tập đoàn Phúc Nhật. Bây giờ nghe nói sau tai nạn không hề thấy xuất hiện nữa, thật khiến người khác tò mò. Cô là lần này muốn về dò thăm tình hình, nó không hỏi, cũng không cho ý kiến, cứ để cô thích làm gì tùy ý, nó chỉ hy vọng cô có thể một lần nữa tìm lại niềm vui của mình
- Cậu chủ, CẬU CHỦ. Cậu không thể ra khỏi nhà - một người làm cũng khá lớn tuổi giữ tay hắn lại
- Yên tâm, tôi chỉ đi loanh quanh ở đây thôi - người đàn ông cười nhạt như cố trấn an nỗi lo lắng của bà ta, tiện thể gỡ cánh tay đang níu giữ mình
- Nhưng mà ông bà chủ đã dặn..... - nét mặt bà thoáng chút khó xử
- Không sao đâu mà, sẽ không sao, tôi đảm bảo đó - người đàn ông gật đầu một cái, lời nói đầy sự tin tưởng. Thấy người kia không nói gì nữa, anh quay lưng đi. Duy chỉ có một điều lạ là, người đó trên tay lại cầm một cây gậy?!
Thấy hắn bước ra khỏi nhà, cô đứng nép vào một bên, sợ hắn thấy mình. Nhưng rồi cô hé mắt ra nhìn. Hắn đi từ từ, chầm chậm, gậy không ngừng dò thăm trên mặt đất. Giống như, giống như.....người mù?! Tư Du tròn mắt với suy nghĩ của mình. Hắn vậy mà bị mù? Tạ Tử Ngạn bị mù? Làm sao lại có chuyện như vậy? Chẳng lẽ là biến chứng sau vụ tai nạn?
Tư Du chà xát hai tay mình, rồi lặng lẽ đi theo hắn. Ánh mắt cô vẫn không có biểu cảm gì nổi trội. Chỉ lặng thinh đi sau bóng lưng cao ráo của hắn. Nếu không phải người làm gọi hắn là cậu chủ, cô có lẽ cũng không nhận ra hắn. Ngày xưa hắn như thế nào, bây giờ lại rũ rượi như một kẻ thang lang. Tóc dài qua tai, râu lồm xồm nhìn như những kẻ biến thái
Chẳng qua hắn cũng chỉ là một kẻ tuổi, nhìn sao lại già như vậy? Bất quá, nhìn từ đằng sau, hắn vẫn miễn cưỡng được coi là có dáng vẻ của một mĩ nam, nếu không phải người qua đường cứ giương mắt nhìn hắn như sinh vật ngoài hành tinh. Cô hơi khó chịu nhìn bọn họ, rồi lại nhìn tấm áo choàng trên người hắn
năm, hắn thay đổi nhiều đến nỗi cô nhận không ra. Hắn đã cao hơn rất nhiều, là một người đàn ông chững chạc vô cùng. Cứ nghĩ tới hắn sẽ sống lạc quan hơn bao giờ hết, nháy mắt vẻ mặt cô liền trở nên ôn hòa. Cô kéo gần khoảng cách của hai người hơn một chút. Người đi đường rất đông, có lẽ hắn sẽ không nhận ra có người đi theo mình
Tử Ngạn qua đường. Nhưng đèn còn chưa đổi sang màu xanh ở làn đi bộ. Cô suýt nữa muốn đứng tim, nhìn hắn bước một chân xuống lòng đường, cô suýt nữa sẽ chạy đến kéo hắn lại. Nhưng cũng may, hắn kịp thời rút chân, đổi hướng đi. Tư Du chầm chậm thở, thật quá nguy hiểm, để một người mù lang thang ngoài đường. Nếu lỡ như hắn bị tai nạn thật thì sao?
Lúc gặp lại hắn, cô thật sự rất xúc động, mặc dù phải mất một lúc để cô tìm kiếm nét mặt của hắn qua chòm râu trên mặt. Nhưng cô vẫn có chút lâng lâng khi gặp lại hắn. Vừa xuống sân bay, cô lập tức chạy đến đây mặc dù chưa chắc rằng hắn có ở nhà không, cô vẫn tự tin trí nhớ mình rất tốt. Không ngờ, không ngờ cô lại gặp hắn, trong tình trạng như vậy, đột nhiên rất buồn
Di chứng sau tai nạn, là một trong những điều không thể tránh khỏi, cũng không phải ai cũng hi hữu vượt qua được. Cô chắc hắn đã có một quãng thời gian khó khăn. Tính tình hắn thích đi chơi đây đó, thích cười nói vui vẻ với người khác, nay đôi mắt lại bị mù, tất cả những thứ đó đều trở thành hư vô. Cô là thấy, hắn sẽ rất đau khổ
Xem ra quyết định trở về đây của cô hoàn toàn chính xác. Hắn nhốt mình ở nhà, không đối mặt với truyền thông nên chuyện hắn bị mù cũng không ai biết. Tư Du suy nghĩ một chút, rồi lại nhìn hắn đang từng bước chậm chạp đi về nhà, một cách khó khăn với cây gậy trên tay. Đôi mắt luôn mở to nhưng chẳng bao giờ thấy được gì cả
Thấy hắn an toàn về nhà, cô mới trở về khách sạn. Cô tìm kiếm thông tin về những người bị mù sau tai nạn, một số người khỏe lại sau một thời gian, một số người không. Vậy là hắn có % để hồi phục đôi mắt. Tư Du lấy lại tinh thần, cô nằm xuống giường đánh một giấc. Kì lạ là đêm đó cô không ngủ được, cô bận suy nghĩ nên làm thế nào để giúp hắn đây
- Em nói xem anh phải làm thế nào?
- Anh đừng cứ một chút là nổi nóng được không? Tử Ngạn không hề có lỗi trong chuyện này
- Nhưng chính vì nó cả tin, tin cái thằng bạn chết giẫm nào đó mà mới giao hết quỹ trong công ty cho thằng hề kia, lại còn, lại còn đuổi theo nó, hại mình bị tai nạn, còn mù luôn cả mắt - Tử Thiên ôm đầu, tránh cho mình tức giận đến nỗi tăng huyết áp
- Nhưng cũng không phải vì thế mà anh cứ trách con, anh không biết nó phải chịu đựng những thứ gì ư? Là đôi mắt, là đôi mắt bị mù đấy
Không khí căn phòng trở nên lạnh lẽo. Tử Thiên thấy có lỗi vì mình là lớn tiếng mắng vợ nên ôm bà xin lỗi một tiếng. Còn Hạ Phong chỉ lặng lẽ rơi vài giọt nước mắt. Có lẽ công việc ở công ty dạo này bận bịu quá nên ông ấy hơi căng thẳng thôi. Nghe tiếng động ngoài cửa, hai vợ chồng lập tức buông nhau ra
Hạ Phong nhanh chóng ra xem, liền thấy một thân ảnh ở xa sờ soạng lên tường mà đi một cách khó khăn. Bà đau nhói nhìn theo hắn đi từng bước xuống cầu thang, chân không cẩn thận lại vấp một cái mà té, khổ sở vô cùng, bà lại bật khóc. Tử Thiên siết bả vai bà thật chặt, nhìn con mình trưởng thành lại chật vật như vậy, có người cha nào mà không mủi lòng
- Có lẽ đây là một kiếp nạn của nó
- Ngày mai em sẽ tìm người mới cho Tử Ngạn