- Giữa chúng ta còn cần hợp đồng gì nữa sao? - ông vỗ đùi cười, cho rằng cô đang nói đùa
- Ý cháu muốn nói giấy xin nghỉ phép bên Mĩ của cháu sắp hết hạn, cháu phải trở về. Đây coi như là chuyến đi cuối cùng của cháu. Sau khi kết thúc hợp đồng, cháu mong chuyện cháu là bạn học được giữ bí mật - Tư Du mím chặt môi nói
- Nhưng, bác không hiểu. Tại sao cháu lại không muốn nói? Chuyện đó chẳng có gì, hơn nữa, cháu ở đây có gì không tốt. Công ty kia là chỗ quái nào, ta phải đến xem thử. Còn nếu là về vấn đề tiền lương ta có thể thương lượng - Tử Thiên bức xúc
- Không phải ạ - cô cười nhạt lắc đầu - công việc của cháu ở đây đã hoàn thành rồi. Phúc Nhật đã ổn định, Tử Ngạn cũng tìm được niềm sống, chỉ đáng tiếc, có lẽ cháu sẽ không thể nhìn đến lúc anh ấy sáng mắt
- Vậy hãy đợi ở đây đi, đợi đến khi Tử Ngạn nó nhìn thấy. Bởi vì bác chắc là nó muốn nhìn thấy cháu đầu tiên - Hạ Phong tuy có hơi không hiểu nhưng bà biết chồng mình đang cố gắng làm điều gì
- Chắc không kịp mất. Hơn nữa, bác nhầm rồi, người anh ấy muốn nhìn nhất sau khi thấy lại không phải là cháu, anh ấy có người mình thương rồi - cô nói bằng giọng chua xót
- Nó có người mình thương? - cả hai người đều ngạc nhiên - chẳng phải cháu cũng thích Tử Ngạn đó sao? - Tử Thiên có một chút mong mỏi nhìn cô. Thấy trong mắt cô vụt qua tia sáng, rất nhanh liền biến mất, tâm trạng ông càng trở nên não nề hơn
- Chuyện đó không quan trọng ạ. Cuộc sống của cháu vốn là ở Mĩ, cháu chỉ trở về để trả món nợ năm xưa cho cậu ấy mà thôi - giọng cô kiên quyết hẳn
- Mọi người nói chuyện gì mà rôm rả thế? - hắn từ trên lầu đi xuống
- Không có gì, tôi, à em về trước chuẩn bị đồ - cô đứng dậy đi về
- Được, mai gặp - hắn vô tư vẫy tay mà không hay tâm trạng của ai cũng nặng nề
Lần cuối cô đến đây là mùa hè năm trước. Tư Du bước qua dãy hành lang cũ kĩ đầy rẫy học sinh. Tự nhiên cô thấy nhớ lúc mình đi học. Thật ra cũng chẳng có nhiều kỉ niệm, hay những kỉ niệm chỉ bắt đầu khi có hắn?
Cô không nhớ hắn đã từng xâm nhập vào cuộc sống mình như thế nào. Cô nhớ hồi đó mình cũng khá cứng đầu. Suy nghĩ một lúc, chân cô đã dừng trước cửa phòng thầy hiệu trưởng. E rằng thời gian đã trôi qua lâu đến mức ông cũng không nhận ra cô. Tư Du cười an ủi rồi cũng vặn tay cầm. Một không khí cũ kĩ của giấy tờ, khói tàn của thuốc lá và một lão già đang ngồi nghiên cứu ván cờ thật lâu không ngẩng đầu nhìn người vừa mở cửa
- Thầy, thầy có muốn đánh cùng em ván cờ? - giọng nói đầy kiêu ngạo này có chút quen thuộc. Ông ngẩng đôi mắt với cặp kính trễ xuống tận mũi, thật lâu nhìn cô
- Lương, Lương Tư Du? - ông run run hỏi. Tư Du bật cười rồi đóng cửa, ngồi xuống ghế sofa
- Thầy nhìn ra em ngay cũng thật là....
- Chỉ có em mới tự tiện mở cửa mà không gõ, ngồi xuống mà không xin phép thầy thôi, con nhóc vô lễ - mấy nếp nhăn trên mặt thầy xô lại với nhau. Cô nhận ra tóc thầy đã bạc nhiều hơn xưa
- Trong mắt thầy em là một học sinh như vậy ư? - cô nheo mắt. Thầy lắc đầu cười, tâm trạng xem ra rất thoải mái
- Em thay đổi rồi, còn biết nói đùa nữa - rồi, thầy hỏi về rất nhiều thứ, về mọi thứ ở Mĩ. Cô cũng thật lòng trả lời, chỉ có điều lí do về nước thì cô chỉ nói là đi công tác - rồi, có gặp lại ai không? Nhìn em khác trước quá
- Cũng có, gặp lại một người bạn - nói đoạn, ánh mắt cô buồn hẳn
- Em biết không Tư Du, em rất dễ đoán
- Em dễ đoán? - cô ngạc nhiên, cô thì không nghĩ vậy
- Nếu em chưa để ý ai, thầy có thể giới thiệu đứa cháu trai của thầy, nó cũng ở bên Mĩ - thầy nhanh chóng đổi chủ đề
- Xin lỗi thầy nhưng....em chưa nghĩ đến chuyện đó - cô vội lảng tránh. Cô không nghĩ trái tim mình có thể chứa thêm người thứ
Trò chuyện dăm ba câu với thầy xong, cô xin phép ra về. Tư Du lặng lẽ trở về khách sạn thu dọn đồ đạc. Một là chuẩn bị cho chuyến đi ngày mai, hai là....cũng nên rời khỏi đây rồi. Cô kiểm tra vé máy bay đã đặt trước của mình. Chốc lát, trời đã tối rất nhanh. Cô kiếm thứ gì đó ăn tạm dưới khách sạn sau đó lên phòng kiểm tra điện thoại
cuộc gọi nhỡ của hắn từ một tiếng trước và cuộc gọi nhỡ khác từ số nước ngoài từ vài phút trước. Đoán rằng chắc Đông Hạo gọi thì điện thoại lại rung
- Alo
- Chị hai, chị thế nào rồi?
- Vẫn ổn - cô tựa đầu lên thành giường
- Em nhớ chị muốn chết mất. Chị mau mau về đi. Ba và dì suốt ngày gọi cho em
- Chị biết, như đã hứa, đúng ngày chị sẽ trở về - giọng cô có hơi miễn cưỡng
- Vậy được, à đúng rồi, cô gái mà chị nói là hay đến nhà chúng ta, cuối cùng hôm đó em cũng được gặp mặt
- Ừm, thế nào?
- Còn thế nào nữa, em không thích kiểu phụ nữ sỗ sàng như vậy. Quả nhiên, em vẫn hợp với kiểu châu Á truyền thống mà thôi
- Cũng tốt, chỉ là sau này đừng để chị phải đi khắp nơi tìm vợ cho em - cô cười khẽ
- Chị! Chị biết nói đùa từ khi nào thế? - Đông Hạo bên kia giận đỏ mặt. Rồi nó nghe thấy tiếng cười giòn tan của cô - Chị, chị cười sao?
- Hửm? - đầu dây bên kia thật im lặng
- Em chưa từng nghe thấy chị cười như vậy bao giờ. Quả thật về nước, đã làm chị thay đổi nhỉ? - Đông Hạo không ngờ hiệu ứng "Tạ Tử Ngạn" lại ghê gớm đến vậy - thôi không có gì, em cúp máy đây
Tư Du nhìn trân điện thoại trên tay. Cô đã cười sao? Cô không ý thức được rằng bản thân sẽ mỉm cười. Hơn nữa cô còn nghĩ, mình từ lâu đã không thể cười cùng khóc nữa. Vậy mà chỉ một tháng, một tháng thôi hắn liền làm cô trở nên như vậy, cô cũng không biết nên khóc hay nên cười nữa. Đang suy nghĩ thì điện thoại lại rung lên. Cô vừa ấn nút nghe, bên kia đã léo nhéo vài tiếng
- Em làm gì mà lâu bắt máy thế? Không thấy cuộc gọi nhỡ từ anh à? - hắn có vẻ rất nóng giận
- Bây giờ em mới cầm điện thoại - cô điềm đạm trả lời làm hắn chột dạ
- Ừm, anh chỉ muốn hỏi em thích ăn thịt heo hay thịt bò?
- Thịt bò
- Thích uống nước táo hay nước cam
- Nước táo
- Thích ăn xoài hay nho?
- Nho
- Thích ăn sanwich hay bánh mì ngọt?
- Sanwich
- Thích anh hay người khác? - Tử Ngạn đột nhiên hỏi, sau chẳng thấy cô trả lời
- Anh hỏi những thứ này để làm gì?
- Để chuẩn bị thức ăn cho ngày mai. Em vẫn chưa trả lời câu cuối
- Có liên quan gì sao?
- Có chứ. Em thích thứ gì thì mới mang theo thứ ấy - hắn cao giọng
- Thế nếu em trả lời người khác thì anh sẽ ở nhà?
- Đương nhiên không rồi
- Vậy thì có gì khác nhau. Nếu không còn chuyện gì nữa thì em cúp máy
- Khoan đã!....alo?
- Chuyện gì? - nghe tiếng cô hắn thở phào, cô vẫn còn ở đó
- Anh đã lâu lắm rồi không gọi điện cho ai, điện thoại cũng sắp móc meo rồi. Nên anh chỉ muốn nghe giọng em thêm một chút - cô nghe được tiếng sột soạt bên kia, có lẽ hắn đang nằm trên giường - em đã từng hẹn hò rồi có phải không? Vậy những cặp đôi, họ thường làm gì?
- Buổi tối dắt nhau đi ăn, xem phim, đi dạo. Cuối tuần thì đi chơi đâu đó, mua sắm. Có rất nhiều kiểu để thể hiện tình yêu, không nhất thiết là phải gặp nhau
- Tuyệt vời! Không ngờ người khô khan như em cũng biết nhiều như vậy - hắn bên kia cười khúc khích - vậy còn em, em đã làm những gì
- Tất cả những chuyện trên
- Tất cả luôn sao? Vậy anh kém cỏi hơn em rồi, anh chưa từng đi chơi với con gái bao giờ - Tử Ngạn có hơi uất ức, cô mà làm hết chẳng phải hắn lặp lại sẽ rất chán sao?
- Anh luôn kém cỏi hơn em mà - cô kiêu ngạo - anh chưa từng có ai luôn sao? Với điều kiện của anh thì không thể nào - cô tỏ ra không tin
- Đúng là trước đây thì khác, nhưng bây giờ thì là như vậy - cô hiểu, chẳng ai lại đi hẹn hò với một gã mù
- Thế còn cô gái mà anh thầm mến thì sao? Cô ấy có biết anh....
- Biết chứ, cô ấy đương nhiên biết anh bị mù, vậy mà còn không hề tỏ ý xa lánh. Vậy nên anh mới định cùng cô ấy làm tất cả những chuyện trên - hắn kể về dự định của mình nghe có vẻ xa xôi lắm
- Vậy chúc anh may mắn - nói xong câu đó, cô liền cúp máy, cảm thấy lồng ngực hít thở thật khó khăn
Nhìn vẻ mặt hơi xanh xao của hắn, cô thấy khó hiểu. Đã ngồi được một lúc trên xa buýt rồi, hắn thì giành vị trí ngồi cạnh cửa sổ mà sao vẫn có vẻ không hào hứng lắm. Tư Du nhìn hắn siết chặt gấu quần, rồi môi thì mím chặt như đang cố gắng kìm chế thứ gì đó ghê gớm lắm. Cô lấy trong túi một viên thuốc màu trắng và nước đưa cho hắn
- Anh uống vào đi, có thể sẽ đỡ hơn - cô không nỡ nhìn hắn say xẩm mặt mày trong chuyến đi chơi. Không nói gì nhiều, hắn uống thuốc của cô, rồi thấy dạ dày của mình có vẻ khá hơn - em cho anh mượn vai - thấy hắn vẫn còn hơi nhíu mày, cô nói tiếp
Tử Ngạn dường như thiếp đi trên vai cô. Đoạn đường từ thành phố đến trang trại còn khá xa. Xe buýt cũ mềm cứ bon bon chạy trên đường, đầu hắn cứ nghiêng qua nghiêng lại nhưng nhìn chung vẫn cố giữ yên trên vai cô. Khoé môi cô cong lên, ngắm thật gần hàng lông mi khẽ cử động của hắn, rồi cô lại phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ
Khung cảnh quá mức bình dị. Thành phố xa hoa đã rời xa bọn họ lắm rồi. Cô ngửi thấy mùi lúa xanh ngắt và cả tiếng cối xay gió, cảm giác mình đang đến gần với đồng cỏ. Thời tiết hôm nay đẹp bất thường, trời xanh và cao vun vút, hầu như rất ít mây. Trên xe buýt chỉ lác đác vài người đang đọc báo hoặc ngủ
Tư Du nhìn vào túi đồ dưới chân của hắn. Hắn đem theo một cái giỏ đựng đầy thức ăn. Thật là....cô lắc đầu cười. Tối qua hắn gọi điện cho cô cũng chỉ hỏi về những thứ này. Rồi cô nhớ đến câu hỏi cuối cùng của hắn. Nếu thật sự bắt buộc phải trả lời thì.....
- Tất nhiên là anh rồi - Tư Du nhìn hắn trìu mến rồi vén sợi tóc vương dưới mí mắt hắn