(Edit: Dii)
Cố Chiêu khẽ cười một tiếng như đã đạt được mục đích, hắn buông bàn tay đang chặn đôi môi đỏ kia ra.
Thay vào đó, sống mũi cao của hắn ghé sát vào gò má mềm mịn, từ từ cọ về phía đôi môi.
Hơi thở nóng rực gần trong gang tấc, tim của Kỷ Tô đập dữ dội hơn, cậu gần như không thở được, không chịu nổi phải quay mặt đi.
Cậu cảm nhận được hơi thở bên tai mình thoáng chững lại, ngay sau đó, một bàn tay to rộng nắm lấy cằm ép cậu quay mặt qua.
Cố Chiêu nhìn Kỷ Tô chằm chằm, chỉ giọng gió thôi cũng có thể nghe ra cổ họng hắn đã khản đặc: "Là cậu vượt ranh giới trước."
Cậu mời hắn lên giường trước, sau đó lại gác cẳng chân trúng người hắn, rõ ràng không hề đề phòng hắn một chút nào.
Kỷ Tô tự biết mình đuối lý, cắn môi dưới không biết phải nói gì.
Cố Chiêu vuốt ve phiến môi ướt át căng mọng kia bằng bụng ngón tay, ngón tay thon dài của hắn tách mở đôi môi cậu, đưa vào trong thăm dò.
"Ưm..." Kỷ Tô rên khẽ, vô thức muốn dùng đầu lưỡi đẩy ngón tay kia ra ngoài, nhưng lại bị hắn nhân cơ hội đó kẹp chặt lấy.
Con ngươi của Cố Chiêu ngày càng đen đặc, ngón tay với khớp xương rõ ràng từ từ khuấy đảo trong khoang miệng vừa nóng vừa ướt.
Kỷ Tô bị ép phải tách mở hai phiến môi, nước bọt trong suốt trơn trượt trong miệng rỉ ra khóe môi, vành mắt cũng rớm nước mắt sinh lý.
Trái cổ của Cố Chiêu động đậy, hắn không kìm nổi nuốt ực một cái.
Vì lo ngại em trai đang ngủ ở giường bên cạnh, người bị hắn giữ trong tay không dám giãy giụa. Cậu trưng ra dáng vẻ mặc người khác muốn làm gì thì làm, như thể hắn có thể làm chuyện quá đáng hơn.
Ánh nhìn chăm chú kia mang tính xâm lược quá mức, Kỷ Tô vừa xấu hổ vừa sợ hãi, chỉ còn cách giơ lòng bàn tay nắm lấy mu bàn tay nổi đầy gân xanh của Cố Chiêu, lặng lẽ cầu xin hắn buông tha.
Mắt Cố Chiêu đỏ quạch, hắn hung hăng nắm đầu lưỡi đỏ hồng của cậu, cuối cùng cũng chịu rút ngón tay đã ướt đẫm ra.
Tim của Kỷ Tô buông lỏng, đề phòng hắn lại làm thêm lần nữa, cậu dứt khoát cúi đầu xuống, vùi mặt vào ngực hắn.
Ngờ đâu vạt áo tắm trước ngực Cố Chiêu đã mở toang ra từ đời nào, mặt Kỷ Tô ngay lập tức cọ vào lồng ngực nóng hổi mà chẳng hề có vật gì ngăn cách.
Cố Chiêu rên lên một tiếng, giọng hắn trầm khàn trách móc: "Cậu đang hành hạ tôi đúng không..."
Gò má của Kỷ Tô lập tức đỏ bừng lên, cậu nhanh chóng tránh khỏi ngực hắn, lăn sang bên cạnh rồi quay lưng lại.
Mấy phút sau, tiếng cọt kẹt vang lên, Cố Chiêu ngồi dậy đi xuống giường.
Kỷ Tô len lén quay mặt lại, nhìn thấy người kia bước vào phòng tắm, ngay sau đó tiếng nước vang lên.
Nếu như là ngày trước, có lẽ Kỷ Tô không hiểu tại sao Cố Chiêu lại tắm thêm lần nữa, nhưng bây giờ khỏi đoán cũng biết...
Kỷ Tô nhắm mắt lại, cần cổ trắng trẻo ửng lên một màu đỏ xinh đẹp.
May mà lần này Cố Chiêu tắm đủ lâu, lâu tới mức cơn buồn ngủ vừa bị cậu đuổi đi lại quay về, hai mí mắt cũng dần sụp xuống.
Lúc Cố Chiêu ra khỏi nhà tắm chỉ nhìn thấy một bóng dáng gầy gò nằm co ro bên mép giường, trông đáng thương cực kỳ.
Hắn bước tới cạnh giường, khẽ khàng đặt cậu nằm lại đàng hoàng, sau đó đắp kín chăn, cuối cùng cũng nằm lên giường.
Cố Chiêu nằm nghiêng, một tay chống lên gáy, ánh mắt trầm lặng nhìn đăm đăm vào gương mặt đang say giấc kia.
Cứ như hắn có thể liên tục nhìn như thế mà chẳng thấy mệt mỏi.
*
Sáng sớm hôm sau, Kỷ Tô thức dậy thì phát hiện trên giường chỉ còn mỗi mình mình.
Cậu mơ màng chớp mắt, sau khi tỉnh táo lại thì ngồi dậy.
"Anh hai dậy rồi!" Kỷ Sâm phát hiện ra cậu đã thức, phấn khích trèo lên giường cậu để nhìn.
"Ừm." Kỷ Tô đáp, đối mặt với người đang ngồi trên sô pha.
Những sự việc xảy ra trước khi đi ngủ hồi đêm qua đột nhiên lũ lượt xuất hiện trong bộ nhớ, vành tai trắng ngần lại bắt đầu ửng đỏ.
"Chào buổi sáng." Cố Chiêu vẫn rất thản nhiên, hắn đứng dậy, "Tắm trước đi, xong rồi trả phòng."
Sau khi trả phòng, ba người cùng nhau đến tiệm ăn sáng ở gần đó.
Lúc ăn, Kỷ Tô hỏi: "Tiểu Sâm, hôm nay em muốn đi đâu chơi?"
"Em đi đâu cũng được hết!" Kỷ Sâm cười tươi rói, "Chỉ cần đi với anh hai, em thế nào cũng được!"
Cố Chiêu khựng lại, giương mắt liếc nó một cái.
"Vậy anh dẫn em về trường đi dạo tiếp." Kỷ Tô ngẫm nghĩ, "Em bảo thích Đại học A mà đúng không?"
Kỷ Sâm gật đầu lia lịa: "Dạ được!"
Thế là bọn họ lại quay về sân trường, đi dạo các nơi như thư viện.
Sau khi ăn trưa ở nhà ăn, Cố Chiêu nhận được tin nhắn của đội bóng rổ, bảo hắn đến nhà thi đấu tập bóng.
Kỷ Sâm cũng vô cùng hứng thú với bóng rổ, nó nóng lòng đi theo tới nhà thi đấu.
Cố Chiêu thay đồ chơi bóng màu đen ra, áo ngắn tay để lộ bắp tay mướt mát của hắn, vừa ra sân đã khiến đám đông xung quanh vỗ tay rần rần.
Kỷ Tô ngồi ở hàng đầu tiên của khán đài, Kỷ Sâm ngồi cạnh cậu, giọng nó hơi hâm mộ: "Anh Cố Chiêu không chỉ cao mà cơ bắp cũng xịn nữa!"
Kỷ Tô cười an ủi nó: "Em cứ ăn cơm đàng hoàng, chăm chỉ tập luyện là có thể được giống như vậy."
"Thật không ạ?" Kỷ Sâm lập tức phấn chấn lên, "Anh hai cảm thấy em có thể luyện được như vậy sao?"
"Ừ." Ánh mắt của Kỷ Tô vô thức đuổi theo bóng dáng cao lớn ở trên sân, đáp qua loa: "Em có thể."
Kỷ Sâm im lặng vài giây, đột nhiên mở miệng hỏi: "Anh hai... anh với anh Cố Chiêu... thật sự chỉ là bạn bè bình thường thôi sao?"
Kỷ Tô hoàn hồn: "Em nói gì cơ?"
"Thì..." Kỷ Sâm bối rối, cuối cùng vẫn quyết định nói ra: "Hồi sáng này lúc mới ngủ dậy, em nhìn thấy anh Cố Chiêu hôn lên tay anh một cái."
Kỷ Tô giật mình, vô thức phủ nhận: "Chắc em nhìn nhầm rồi."
Kỷ Sâm gãi sau đầu: "Chắc chắn em không nhìn nhầm đâu!"
Não Kỷ Tô vội vàng nhảy số, ỷ rằng em trai vẫn còn nhỏ, cậu định gạt cho qua chuyện: "Anh với cậu ấy đều là con trai, hôn lên tay một cái cũng chẳng sao cả."
"Không phải vậy đâu anh hai." Kỷ Sâm nghiêm túc hẳn lên, "Bây giờ hai người con trai cũng yêu nhau được mà!"
Kỷ Tô: "..."
En trai cậu mới tốt nghiệp cấp hai thôi mà, sao cái gì nó cũng biết hết vậy?
"Anh hai, anh ngây thơ quá, như thế dễ bị lừa lắm." Kỷ Sâm nói với vẻ mặt vô cùng sầu lo, "Dù là con trai hay con gái thì anh cũng phải cẩn thận!"
Kỷ Tô tạm thời không biết giải thích về mối quan hệ giữa mình và Cố Chiêu cho em trai như thế nào, chỉ có thể ậm ờ đáp: "Anh hai biết rồi."
Một lúc sau, Cố Chiêu ra sân nghỉ, tiến thẳng về phía khán đài.
Kỷ Tô đứng dậy ra đón, vặn mở một chai nước khoáng rồi đưa cho hắn.
Cố Chiêu nhận lấy chai nước uống non nửa chai, hắn ngửa mặt lên, dội hết nửa chai còn lại lên mặt mình.
Gương mặt điển trai ướt đẫm, dòng nước men theo khuôn hàm góc cạnh, chảy vào trong cổ áo làm ướt đồ chơi bóng, khắc họa rõ nét cơ ngực săn chắc.
Kỷ Tô mím môi rời mắt: "Tôi định đưa Kỷ Sâm về."
Cố Chiêu bóp dẹt cái chai rỗng, tiện tay ném nó vào thùng rác, cánh tay chưa buông xuống vòng trở về nắm lấy cằm cậu: "Đợi đã, tôi đi với cậu."
Kỷ Tô giật mình tránh né, lùi về phía sau.
Mắt Cố Chiêu híp lại, mặt hắn tỏ rõ vẻ không vui.
"Em trai tôi vẫn còn ở đây..." Kỷ Tô khẽ trách, "Hồi sáng này cậu lén hôn tay tôi, bị nó nhìn thấy rồi."
"Vậy sao?" Cố Chiêu thản nhiên đáp: "Thấy thì cứ thấy thôi."
Kỷ Tô hơi cạn lời: "Trước mặt trẻ con thì chú ý chừng mực một chút, được không?"
Cố Chiêu nhướng mày: "Ý cậu là, không ở trước mặt trẻ con thì không cần chú ý chừng mực?"
Kỷ Tô: "..."
Năng lực lý giải đẳng cấp gì đây?
Cố Chiêu không ghẹo cậu nữa: "Đợi tôi, tôi đi chào đồng đội một tiếng đã."
Kỷ Tô quay lại khán đài: "Tiểu Sâm, anh đưa em về nhà."
"Anh hai không cần đưa em về đâu." Kỷ Sâm đeo balo đứng dậy, "Em tự về được."
"Không được, anh không yên tâm." Kỷ Tô lấy điện thoại ra khỏi túi, "Vậy anh gọi điện cho ba, bảo chú Trương tới đón em."
"Không cần thật mà!" Kỷ Sâm giằng lấy điện thoại của cậu, "Em chuẩn bị lên cấp ba rồi, sao không biết đường về nhà cho được?"
Kỷ Tô nghĩ vài giây: "Vậy đi, anh bắt taxi cho em, đưa em về tới cửa nhà."
Bên kia Cố Chiêu đã thay đồ xong, sải đôi chân dài bước về phía họ.
Ba người đi tới cổng trường, Kỷ Tô vẫy một chiếc taxi, nói địa chỉ cụ thể với tài xế.
"Anh hai, em đi nhé." Kỷ Sâm ôm chặt cậu, không nỡ tạm biệt: "Đợi anh nghỉ hè thì nhất định phải về nhà liền nha."
Kỷ Tô không đồng ý ngay: "Đến lúc đó rồi tính."
Kỷ Sâm buông tay: "Nếu nghỉ hè anh còn bận việc ở trường thì em lại tới thăm anh vậy."
"Ừm, em lên xe đi." Kỷ Tô kéo mở cửa xe, "Đến nhà nhớ gửi tin nhắn cho anh."
Kỷ Sâm ngồi vào trong xe, nhưng mắt vẫn dán lên mặt cậu: "Anh hai, em sẽ nhớ anh lắm, anh cũng phải nhớ em đó!"
Cố Chiêu đứng một bên giơ tay đóng cửa xe lại: "Bác tài, đi được rồi."
Xe taxi từ từ lăn bánh ra đường lớn, Kỷ Sâm thò đầu ra khỏi cửa sổ xe, vẫy tay liên hồi: "Anh hai, hẹn gặp lại!"
Kỷ Tô treo nụ cười trên mặt: "Tạm biệt."
Đợi đến khi xe hoàn toàn khuất khỏi tầm mắt, Kỷ Tô mới khẽ thở phào một hơi.
Cố Chiêu nhìn cậu, cất giọng thờ ơ: "Em trai cùng cha khác mẹ của cậu bám cậu thật đấy."
Kỷ Tô cụp mắt: "Có hơi hơi."
Cố Chiêu còn định nói tiếp, nhưng thấy vẻ mặt cậu hơi mệt mỏi, hắn liền nuốt ngược về: "Đi thôi."
Hai người quay về, đi được một lúc, Kỷ Tô bất ngờ hỏi: "Cố Chiêu, cậu thấy tôi giả tạo lắm đúng không?"
Cố Chiêu dừng bước, đưa tay nắm lấy vai cậu, kéo cậu quay sang đối diện với mình: "Tại sao lại nói như vậy?"
Kỷ Tô ngước mắt, khóe môi hơi cong lên: "Rõ ràng không hề thích em trai cùng cha khác mẹ, nhưng lại giả vờ mình là một người anh tốt."
Thật ra ban đầu cậu thật lòng yêu quý em trai mình, có điều sau đó cậu nhanh chóng nhận ra, sự xuất hiện của em trai đã hoàn toàn cướp đi hết chút tình thương còn sót lại dành cho cậu.
Nhưng từ nhỏ Kỷ Sâm đã thích bám dính lấy cậu. Đứa bé ngây ngô năm ấy, có món gì ngon cũng đưa cho cậu ăn, có đồ chơi cũng chia cho cậu chơi, dù cậu đã qua tuổi chơi những thứ đó từ lâu.
Mà cậu thân là anh trai, Kỷ Chính Hải luôn dạy cậu, phải chịu trách nhiệm chăm sóc em trai đàng hoàng.
Thế nên, cậu sắm vai người anh tốt từ ngày này qua ngày khác, lừa gạt tất cả mọi người.
"Cậu không hề giả tạo, cậu đã làm tốt lắm rồi." Cố Chiêu nhìn vào mắt Kỷ Tô, giọng hắn nghiêm túc lạ thường, "Nếu như là tôi, tôi không những sẽ bỏ mặc nó, mà còn nghĩ cách dạy dỗ nó."
Kỷ Tô cười: "Cậu làm gì ác đến mức như cậu nói?"
Khóe miệng của Cố Chiêu cũng cong lên: "Cậu hiểu tôi vậy sao?"
Kỷ Tô khẽ đáp: "Có lẽ tôi không đủ hiểu cậu, nhưng tôi biết cậu là người tốt."
Cố Chiêu ngơ ra, vẻ mặt hắn trở nên phức tạp: "Lần đầu tiên tôi nghe có người nói, tôi là người tốt."
Kỷ Tô xoay người, tiếp tục bước về phía trước: "Trong lòng tôi, cậu là một người tốt."
Tuy có đôi lúc sẽ nghĩ cách bắt nạt cậu, nhưng lại đối xử tốt với cậu hơn bất kì ai khác.
Cố Chiêu cười một tiếng thâm sâu, sải bước đuổi kịp bước chân cậu.
*
Tuần tiếp theo, Đại học A bước vào tuần chuẩn bị thi cuối kỳ.
Bình thường Kỷ Tô học rất giỏi, sắp thi cuối kỳ cậu cũng rất ung dung, còn lại tất cả bạn cùng phòng bao gồm cả Kiều Cẩm đều rơi vào cảnh hoảng loạn nháo nhào.
Để việc thi cử trở nên thuận lợi, mọi người bắt đầu nước đến chân mới nhảy, việc chiếm chỗ ngồi ở thư viện cũng khó như lên trời.
Có điều Kỷ Tô không cần phải chiếm chỗ, bởi vì ngày nào Cố Chiêu cũng giành một chỗ trước cho cậu.
Trong thư viện vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng lật sách và tiếng viết bài sột soạt.
Kỷ Tô cố gắng tập trung tinh thần, nhưng quả thật khó mà lơ đi ánh mắt ở phía đối diện.
Cậu ngẩng lên, nhìn thấy Cố Chiêu đang nắm một cây bút trong tay xoay tới xoay lui, ánh mắt trầm lắng của hắn dừng trên mặt cậu.
"Nhìn sách đi." Kỷ Tô nói bằng khẩu hình, "Đừng nhìn tôi."
Cố Chiêu giơ tay ra hiệu: "Học xong rồi."
Kỷ Tô: "..."
Đáng ghét, tên này lại khoe khoang trí nhớ siêu tốt và hiệu quả học tập siêu đỉnh của hắn.
Chín giờ hơn, Kỷ Tô học bài xong, chuẩn bị về ký túc xá tiếp tục vẽ bài tập cuối kỳ.
Cố Chiêu đưa cậu đến dưới tòa ký túc rồi dừng bước: "Lên đi, đừng vẽ muộn quá."
Kỷ Tô do dự vài giây, sau đó mời một lần nữa: "Cậu muốn lên ký túc xá của bọn tôi ngồi một lát không?"
"Được." Lần này Cố Chiêu không từ chối, "Vậy lên một lúc."
Hai người lên lầu, Kỷ Tô đi tới cửa phòng mới phát hiện các bạn cùng phòng khác vẫn chưa về.
"Tuần thi cuối kỳ, chắc bạn cùng phòng của tôi vẫn đang nỗ lực." Kỷ Tô móc chìa khóa mở cửa phòng, "Trong phòng hơi bừa bộn, mong cậu không chê."
Cố Chiêu bước vào trong, ánh mắt đảo quanh một lượt, bắt chính xác đâu là giường của cậu: "Đây là giường của cậu?"
Kỷ Tô hơi bất ngờ: "Sao cậu đoán được?"
"Tôi nhận ra ga trải giường của cậu." Cố Chiêu thong thả nói, "Bức ảnh cậu mặc chiếc váy ngắn tôi mua, nằm lên chiếc giường này rồi chụp, đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ rất rõ ràng."
Mặt Kỷ Tô lập tức đỏ lên, vành tai cũng phớt hồng, cậu khẽ giọng kháng nghị: "Đã hứa không nhắc tới chuyện đó nữa rồi mà..."
Cố Chiêu cười nhạt, hỏi ngược lại: "Hứa lúc nào?"
"Cậu..." Kỷ Tô biết mình không nói lại hắn, cậu giơ tay đẩy hắn ra cửa: "Muộn quá rồi, cậu về đi."
Cố Chiêu mặc cho đôi tay kia đẩy mình đến trước cửa, mãi đến khi lưng đụng phải ván cửa mới dừng lại.
Kỷ Tô rút tay về: "Đụng có đau không?"
"Lo cho tôi vậy sao?" Cố Chiêu cười một tiếng, đột nhiên đưa tay ra bắt lấy eo cậu.
Trời đất đảo lộn, vị trí của hai người đổi cho nhau. Kỷ Tô bị đè lên ván cửa, hai cổ tay mảnh mai bị một bàn tay lớn bắt lấy đè lên trên đầu.
Bốn mắt nhìn nhau, tình cảnh đột nhiên trở nên giằng co một cách khó hiểu.
Cố Chiêu từ từ cúi thấp đầu, sống mũi cao thẳng của hắn cọ lên chóp mũi hơi lạnh của cậu.
Tim Kỷ Tô đập bình bịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cậu gần như đắm chìm trong ánh mắt chăm chú mà thâm tình kia.
Nhưng khi đôi môi mỏng kề sát vào, cậu vẫn gian nan quay mặt đi.
"Lần thứ ba rồi." Cố Chiêu nói sát bên tai cậu, "Đây là lần thứ ba em trốn tôi."
Kỷ Tô muốn giải thích: "Tôi..."
Vừa thốt ra một chữ, thùy tai mỏng manh đột nhiên bị ngậm lấy.
Kỷ Tô giật bắn người, một dòng điện lạ kỳ xuôi theo vành tai nhanh chóng chạy thẳng tới sống lưng, kích thích đến nỗi làm chân cậu nhũn ra.
Nếu như không phải nhờ bàn tay kia còn đang giữ chặt lấy eo cậu, thậm chí có thể cậu đã trượt ngã ra đất đầy mất mặt.
Cố Chiêu mút lên thùy tai vừa mềm vừa nóng, đầu lưỡi của hắn mạnh mẽ suồng sã trêu đùa nó, hệt như muốn nuốt luôn phần thịt yếu ớt nhỏ bé đó vào trong bụng.
"Ưm..." Tiếng rên khẽ bật ra từ cổ họng Kỷ Tô, cậu đưa tay đẩy hắn.
Nhưng Cố Chiêu vẫn cứ kìm chặt cậu như một bức tường làm bằng đồng bằng sắt.
"Cộc cộc cộc", sau lưng đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
"Có ai không?" Giọng Kiều Cẩm truyền tới từ bên ngoài, "Tô Tô, cậu đang ở trong ký túc xá sao?"
Kỷ Tô hết hồn, giãy giụa kịch liệt hơn.
Cố Chiêu thôi cắn, khàn giọng hỏi: "Em muốn bị bạn cùng phòng nhìn thấy à?"
Đuôi mắt của Kỷ Tô ửng đỏ, ngước đôi mắt long lanh nước lên nhìn hắn bằng vẻ cầu xin: "Đừng mà..."
Tay Cố Chiêu vẫn ung dung siết lấy vòng eo mảnh, hắn ngang ngược ép hỏi: "Bây giờ còn thấy tôi là người tốt nữa không?"
Tiếng gõ cửa biến thành tiếng đập cửa: "Ai ở trong ký túc xá vậy, mau ra mở cửa cho tôi với!"
Trong tình thế cấp bách, Kỷ Tô rướn lên, ôm lấy cổ của người trước mặt.
Cố Chiêu còn chưa kịp làm gì, tích tắc sau, một chiếc hôn ấm nóng rơi trên gò má của hắn.
Khẽ khàng và nóng bỏng đến thế.
Tác giả có lời muốn nói:
Cố cẩu: Vợ chủ động hôn tôi, thế này không phải là yêu thì là gì?
Tô Tô: Tôi rút lại lời nói, cậu không phải người tốt huhu...
Mẹ ruột: Cục cưng, cuối cùng con cũng sáng mắt ra, nó là chó đấy!