Trần Anh năm nay mười tuổi, lớp bốn tiểu học.
Mỗi một năm học đều lấy học bổng, năm nay cũng không ngoại lệ.
Cô lên đài lĩnh thưởng, hiệu trưởng tự mình đem giấy khen đưa cho cô, cũng cùng cô bắt tay.
Bốn năm đến đều giống nhau.
Trần Anh tầm mắt đột nhiên dừng lại trên vai hiệu trưởng, vỏn vẹn trong nháy mắt, cô thu hồi tầm mắt, như không có việc gì chờ đợi trao giải chấm dứt.
Nếu muốn tinh tế truy cứu cô nhìn thấy gì, vậy thì đáng sợ.
Cô thấy được, một bóng đen nho nhỏ, bộ dáng giống như anh nhi (trẻ sơ sinh), nằm sắp ở đầu vai hiệu trưởng.
Chính xác mà nói, đây không phải là anh nhi.
Đó là phôi thai ước chừng lớn bằng bàn tay.
Mang theo máu, mang theo chất lỏng trong suốt nồng đậm, trôi nổi ở không trung, hai tay gắt gao nắm chặt, nằm sắp ở trên vai hiệu trưởng.
Trần Anh tuổi tuy nhỏ, nhưng cô biết đó.
Anh hai nói, đó là quỷ.
Cha mẹ Trần Anh là đạo sĩ, ông nội bà nội Trần Anh là đạo sĩ… Nếu ngược dòng đi lên, không dứt. Cuối cùng có thể được đến một kết luận, gia tộc Trần gia sự nghiệp là đạo sĩ.
Nghe nói, Trần gia thần quái cảm có thể di truyền.
Nhưng là, mãi cho đến cha mẹ Trần Anh một đời này, thần quái cảm cơ hồ là số không.
Bất quá, cha mẹ Trần Anh nghề nghiệp vẫn là làm đạo sĩ này.
Ngoài ra cha mẹ Trần Anh thường giảng một câu: Tâm thành tắc linh (thành tâm có hồi báo).
Nói cách khác, chỉ cần bọn họ tưởng tượng chỗ đó có quỷ, chỗ đó liền có quỷ; tưởng tượng chỗ đó có thần, chỗ đó liền thật sự có thần.
Quá thần đi.
Cứ việc Trần gia thần quái cảm cơ hồ biến mất hầu như không còn, nhưng anh hai Trần Anh thấy được, Trần Anh cũng thấy được.
Trần Anh thấy được Quỷ Hồn hoàn chỉnh, mà anh hai chỉ có thể cảm giác được chúng nó ở phụ cận, chỉ có thể nhìn thấy bóng đen không hoàn chỉnh.
Anh hai nói, năng lực của cô so với hắn mạnh hơn.
Nhưng mà, cô tuyệt không cao hứng.
Dù sao không là cái chuyện gì đáng giá cao hứng.
Cô đối trong hoạt động gia đình cầu thần bái phật một chút hứng thú cũng không có, cô thậm chí không thích cầu thần bái phật.
Nếu thật sự có thần, vì cái gì còn có nhiều người bất hạnh như vậy.
Cho nên, cô không tin.
Anh hai nói, có vài thứ cho dù cô không tin, nó vẫn tồn tại.
Cho dù như thế, cô vẫn không tin “Thần” tồn tại.
Bất quá cô tin tưởng “Quỷ” tồn tại. Dù sao “Chúng nó” là cô mắt mở trừng trừng nhìn sự thực, tỷ như, những Quỷ Hồn không yên trôi nổi ở đám người xung quang.
Trao giải chấm dứt, hiệu trưởng sắc mặt càng ngày càng khó coi.
Mọi người chuẩn bị trở về đội ngũ lớp mình, xung quanh một ít Quỷ Hồn bị anh linh trên người hiệu trưởng hấp dẫn càng ngày càng nhiều, xung quanh biến thành chật chội, biến đến khó có thể hô hấp.
Trần Anh làm bộ nhìn không thấy. Cô không nhìn chúng nó, xuyên qua chúng nó.
Cho dù biết, xuyên qua mấy thứ Quỷ Hồn này thì sẽ không hay ho cả ngày.
Cô vẫn là nghĩa vô phản cố xuyên qua chúng nó.
Anh hai nói, tuyệt đối không thể để cho Quỷ Hồn phát hiện mình thấy chúng nó. Bằng không chúng nó sẽ cùng cô về nhà, thẳng đến cô hoàn thành tâm nguyện chúng nó.
Bản thân cô đã có nhưng ví dụ đẫm máu. Bởi vậy, cô tình nguyện không hay ho cả ngày, cũng không muốn bị chúng nó phát hiện cô thấy được quỷ.
Trần Anh trở lại đội ngũ của mình, ngẩng đầu nhìn hướng đài phát biểu.
Hiệu trưởng đứng ở bên cạnh đài phát biểu, Trần Anh dùng khóe mắt trộm ngắm liếc mắt một cái.
Bỗng nhiên, cô siết chặt nắm tay, sợ hãi run rẩy.
Khóe mắt hình ảnh đáng sợ khiến người buồn nôn.
Có Quỷ Hồn ăn luôn anh linh trên vai hiệu trưởng, tiếp sau quỷ lại ăn luôn con quỷ kia, tựa như chuỗi thức ăn một nối một. Thậm chí có chút bắt đầu ăn lẫn nhau.
Những Quỷ Hồn này đã không còn hình thể, vì thỏa mãn dục vọng ăn uống không tồn tại, không báo động trước tự giết lẫn nhau.
Trần Anh bức chính mình đừng sợ, đừng phát run.
Nếu như bị phát hiện mà nói, cô liền xong.
Rốt cục bị chúng quỷ áp bách hiệu trưởng ngất đi, ngã vào đài bên cạnh phát biểu, rất nhiều người vây đến, xuyên qua Quỷ Hồn không ổn này.
Có người ôm lấy hiệu trưởng, chạy đế phòng y tế.
Đám học sinh bắt đầu nhao nhao hỗn loạn, bất an rối loạn.
Lớp Trần Anh cũng như thế, tất cả mọi người tại thảo luận cùng một việc.
“Phát sinh chuyện gì?”
“Hiệu trưởng té xỉu.”
“Không thể nào?”
“Thật sự, thầy thể dục ôm cô đi phòng y tế.”
Mọi người ầm ĩ thảo luận.
Trần Anh thân thể như trước phát run, bởi vì hiệu trưởng rời đi, nhưng chúng nó thì không.
Phạm vi chúng nó tự giết lẫn nhau càng lúc càng lớn, chia năm xẻ bảy mảnh nhỏ không trọn vẹn, có chút trên mặt đất mấp máy, có chút nằm máu chảy đầm đìa.
Những Quỷ Hồn có thể chảy máu, vừa mới chết không lâu.
Trong đó, cô nhận ra một Quỷ Hồn.
Tuần trước đó, nhà các cô vừa mới xong xuôi tang sự người kia. Một lão bà bà nhìn như hòa ái.
Không nghĩ tới, một lão bà bà nhìn như hòa ái, cũng lại tới đây tranh ăn.
Nhớ đến, cô cảm giác càng thêm đáng sợ.
Lão bà bà xé rách thi thể, từng khối từng khối, thong thả mấp máy.
Cô muốn nôn.
Đột nhiên có người vỗ vai cô, hỏi cô: [Cậu không sao chứ?] Là tiếng của đồng học Nhân Nhân.
Cô trả lời, “Tớ không sao.” Quay đầu, kinh ngạc.
Không phải Nhân Nhân, là một đứa bé Quỷ Hồn.
[Chị, chị thấy được em?] Đứa bé lộ ra tươi cười dị thường vui sướng, trên đầu của nó bị xe cán qua đầu, rỗng tuếch, má trái cơ hồ toàn bộ hủy.
Thật đáng sợ.
Trần Anh không chịu nổi run rẩy.
“A Anh, cậu không sao chứ?” Đồng học Nhân Nhân thật sự xuất hiện, cô lo lắng hỏi.
Trần Anh lắc đầu, dùng âm thanh run rẩy nói, “Tớ muốn về nhà.”
“Tớ cũng muốn về nhà.” Nhân Nhân cười nói. Còn tưởng rằng Trần Anh chỉ nói mà thôi.
“Tớ là thật sự muốn về nhà.” Trần Anh nói, “Giúp tớ nói với giáo viên, tớ về nhà.”
“Thật sao?” Nhân Nhân còn tưởng rằng cô đang nói đùa. Không nghĩ tới là nói thật.
“Nhờ cậu. Cám ơn.” Trần Anh nói xong, chạy thẳng đến cổng trường.
[Chị ơi, chị thật sự thấy được em! Chị có thể giúp em một việc hay không?] Đứa bé Quỷ Hồn hưng phấn đi theo Trần Anh.
Cô thấp giọng nói, “Mi muốn cho tất cả quỷ nơi này đều biết ta thấy được mi sao? Nhỏ giọng chút!” Cô cảnh cáo, cô phải đem này tiểu quỷ mang về nhà, giao cho anh hai giải quyết.
Tiểu quỷ thối đáng giận.
Cô chán ghét nhất quỷ.
Chán ghét, chán ghét chết.
Nhà Trần Anh ở bên cạnh miếu thờ cha mẹ công tác, Trần Anh chuẩn bị vòng qua miếu thờ đi thẳng vào nhà, đột nhiên tiểu quỷ bên người bắt lấy cô, không để cô đi.
[Chị ơi, không được a, em không qua được.] Tiểu quỷ vừa khóc vừa nói. Nó khủng hoảng nhìn miếu thờ, bên trong thờ phụng thần minh, nó căn bản không thể tới gần.
“Vậy mi ở chỗ này chờ ta.” Trần Anh chán ghét nói.
[Đừng mà! Chị ơi!] Tiểu quỷ không báo động trước cố tình gây sự, nắm chặt Trần Anh không buông, [Mẹ em cũng là bảo em chờ mẹ, kết quả em liền biến thành như vậy.] Than thở khóc lóc.
“Đúng vậy, thật đáng thương. Không thì mi theo ta cùng nhau đi vào a.” Trần Anh tuyệt không đồng tình nó, chỉ cảm thấy phiền, đều đã chết còn khóc sướt mướt.
[Nhưng em không qua được a.] Tiểu quỷ khóc đến kinh tâm động phách.
Khóc đến Trần Anh tâm phiền ý loạn.
Phiền chết, tiểu quỷ thối.
Cho nên nói, cô chán ghét nhất quỷ.
“Không thì ở chỗ này chờ ta tìm người giúp mi, không thì theo ta đi vào.” Trần Anh phiền táo cầm ra chìa khóa, cách cửa nhà còn có một khoảng.
Cách miếu thờ ngược lại là rất gần, hy vọng anh hai hôm nay không có tiết. Anh hai thân là sinh viên, thường sẽ ở miếu thờ hỗ trợ.
Hy vọng hắn ở.
[Chị, đừng bỏ lại em.] Tiểu quỷ khóc nói, lôi kéo quần áo Trần Anh, đau khổ cầu xin.
“Mi thực phiền nha.” Trần Anh cả giận nói.
Đột nhiên, một bàn tay vỗ lên vai Trần Anh, âm thanh trên đầu Trần Anh vang lên, “A Anh làm sao?”
Trần Anh ngẩng đầu vừa thấy, lộ ra tươi cười vui vẻ.
Quá tốt, là anh hai.
“Anh hai!” Trần Anh vui vẻ nói, nhào về anh hai.
Anh hai ôn hòa quay lại ôm cô, tầm mắt đứng ở trên người tiểu quỷ. Tuy rằng nhìn không thấy bộ dáng tiểu quỷ, nhưng có thể tinh tường cảm nhận được nó, thậm chí mơ hồ có thể nhìn thấy bóng đen mơ hồ.
“Đó là…” Anh hai hỏi.
“Em không cẩn thận bị nó phát hiện được.” Trần Anh bĩu môi, giải thích, “Sau đó liền theo em, em chỉ đành về nhà tìm anh hỗ trợ.”
“Như vậy a.” Anh hai đánh giá bóng đen, “Thoạt nhìn không lớn. Là hồn trẻ con sao?”
“Ân.” Trần Anh gật đầu, “Hẳn là bị mẹ nó vứt bỏ, sau đó liền chết.” Vừa rồi tiểu quỷ nói như vậy, đại khái là ý tứ này đi.
“Đứa bé đáng thương.” Ánh mắt anh hai đau thương nhìn bóng đen. Đưa tay sờ sờ bóng đen, từ tầm mắt Trần Anh, chính xác không có lầm sờ nửa đầu thiếu khuyết của tiểu quỷ, anh hai ôn nhu nói, “Vất vả em.”
Tiểu quỷ nghe anh hai nói, khóc càng hung.
Trần Anh lén lút líu lưỡi, phiền chán nhìn tiểu quỷ.
Thật là, mắng nó cũng khóc, đối nó tốt cũng khóc.
Phiền chết. Tiểu quỷ thối đáng giận.
“Anh hai, anh sẽ giúp nó siêu độ chứ?” Trần Anh hỏi, nhân cơ hội đứng ra, che ở giữa tiểu quỷ cùng anh hai. Khiến anh hai ôn nhu cách tiểu quỷ yêu khóc xa một chút.
“Đương nhiên.” Anh hai nói, “Chỉ là công phu của ta còn chưa tới nơi, không thể quá mạo hiểm.” Hắn ngồi xổm người xuống, đối với bóng đen trước mắt hỏi, “Em còn tâm nguyện gì vẫn chưa xong sao?” Tựa như đối đãi người mà đối đãi tiểu quỷ.
Tiểu quỷ gật đầu như giã tỏi.
“Có cũng nhanh nói a.” Trần Anh ngữ khí không kiên nhẫn.
“A Anh đừng như vậy. Nó chỉ là trẻ con.” Anh hai giúp tiểu quỷ nói chuyện.
Trần Anh càng tức giận. Thở phì phì trể môi.
[Thực xin lỗi ── ] Tiểu quỷ giải thích.
“Với mi không quan hệ rồi.” Trần Anh nghe được nó giải thích, cũng vui vẻ không nổi, “Đúng vậy ta không đúng, ta không nên không kiên nhẫn.” Ngoan ngoãn tự mình kiểm điểm.
“Rất tốt, A Anh là bé ngoan.” Anh hai ôn nhu sờ sờ đầu Trần Anh.
Trần Anh đỏ mặt nói, “Em vốn chính là bé ngoan.”
“A Anh có thể nói cho anh biết, nó còn có tâm nguyện gì không?” Anh hai mang theo mỉm cười xuân phong, hỏi.
“Có thể, ” Cô gật gật đầu, cúi đầu hỏi tiểu quỷ, “Mi rốt cuộc có nguyện vọng gì?”
[Em, em, em muốn gặp mẹ em.] Tiểu quỷ trả lời. Nghĩ đến mẹ, lại một trận khổ sở.
“Nó nói, ” Trần Anh trung thực chuyển đạt, “Nó muốn gặp mẹ.”
“Như vậy a.” Anh hai gật gật đầu, tự hỏi. Hắn lại hỏi, “Còn nhớ rõ tên mẹ, hoặc là sinh nhật không?”
Trần Anh nhìn tiểu quỷ.
Tiểu quỷ nghi hoặc nhìn Trần Anh, nghi hoặc nhìn anh hai.
Tên mẹ? Sinh nhật mẹ?
Tiểu quỷ thong thả lắc đầu.
Nó không biết tên mẹ, cũng không biết sinh nhật mẹ.
“Nó không biết.” Trần Anh chuyển đạt.
“Như vậy không dễ làm.” Anh hai phức tạp nói.
“Không bằng trực tiếp siêu độ nó, để nó ở nơi đó trực tiếp tìm mẹ nó.” Trần Anh ngại phiền toái nói.
“Không được, ” Anh hai rất nhanh phủ quyết, “Siêu độ linh hồn vẫn chưa xong tâm nguyện, rất dễ dàng ra vấn đề.”
“Cho dù ra vấn đề, cũng là vấn đề của tiểu quỷ.” Trần Anh nói, cô mới không thèm để ý tiểu quỷ sẽ như thế nào.
“Không thể nói như vậy.” Anh hai vẫn là không tán thành.
“Haizzz, thật phiền toái.” Trần Anh bĩu môi.
Nếu có loại pháp thuật khiến Quỷ Hồn hôi phi yên diệt, cô khẳng định học.
“Ngày mai chính là tế Sơn Thần mỗi năm một lần, không bằng chúng ta hỏi Sơn Thần xem xem.” Anh hai nghiên đầu hỏi tiểu quỷ, “Lại đợi một ngày, được không?”
[Em còn có thể thấy được mẹ em sao? ] Ánh mắt tiểu quỷ trợn đến sáng như tuyết, chờ mong hỏi.
“Nó hỏi, nó còn có thể gặp mẹ nữa hay không.” Trần Anh chuyển đạt.
“Anh cũng không xác định, nhưng chúng ta có thể hỏi thần minh thử xem. Nói không chừng thần biết rõ.” Anh hai trả lời, “Có thể lại đợi một ngày không?”
[Vâng.] Tiểu quỷ dùng lực gật đầu, sau đó tán đi.
“Rốt cục đi.” Trần Anh nhìn nó rời đi nhẹ nhàng thở ra. Nhưng là vừa nghĩ đến ngày mai còn có thể gặp lại, tâm tình cũng rất nản.
“A Anh, vào đi thôi.” Anh hai khoác vai A Anh, nhẹ nhàng mà mang cô về nhà.
“Anh hai, hỏi sơn thần thật sự có ích sao?” Sơn Thần sẽ thật sự quản chúng ta sao? Trần Anh thực hoài nghi.
Anh hai cười khẽ, “Không biết nha.”
“Tiểu quỷ kia tìm không thấy mẹ, có thể vẫn quấn quít chúng ta hay không?” Trần Anh hỏi.
“Em cứ nói đi?” Anh hai cười hỏi.
Sẽ, nhất định sẽ. Trần Anh nghĩ thế.
“Đành phải khẩn cầu thần minh ngày mai có không, quản quản chúng ta đi.” Anh hai cười nói.
Trần Anh thở dài thật sâu.
“Anh hai, có chú ngữ gì không có thể làm cho Quỷ Hồn nháy mắt hôi phi yên diệt a?” Cô thật muốn học. Trần Anh oán thán.
“Có thì có.”
“Dạy em, xin anh.”
“Đáng tiếc không thể dạy em.”
“Tại sao?”
“Không được chính là không được.”
“Thật xấu xa.”
Tiếng anh hai cười khẽ, tựa như gió nhẹ thổi qua chuông gió, thanh thúy, sạch sẽ, vang lên.
Cô thích nhất anh hai.
“Đúng rồi, A Anh, ” Anh hai nhắc nhở cô, “Chuyện ngày hôm nay không thể để cho ba mẹ biết, không thể lộ ra dấu vết nha.”
“Ân, tuyệt đối sẽ không.” Trần Anh gật gật đầu. Cô cũng không muốn để trong nhà những người khác phát hiện cô thấy được quỷ quái, cô mới không muốn giống anh hai mỗi ngày đều tịnh thân, lạy lạy.
Cô mới sẽ không để cho những người khác biết.
Ba, mẹ, đại ca, anh ba, cô cũng sẽ không kể.
Bởi vì, đây là bí mật nhỏ của cô cùng Nhị ca.
Trần Anh ngọt ngào cười, xoay người, lôi kéo tay anh hai, cùng nhau dắt tay về nhà.
Cô thích nhất, nhất, nhất anh hai.
Hôm sau.
Mỗi năm tế Sơn Thần một lần, sau khi anh hai cực lực thuyết phục, vốn Trần Anh không thể đi được cha mẹ cho phép, rốt cục ngoại lệ để cho cô vào.
Trần Anh đi theo phía sau đội ngũ, tuyệt không vui sướng.
Nếu ngươi thân ở trong hoàn cảnh ầm ĩ, mà giấy tiền vàng mả còn không ngừng mà từ phía trước bay đến trên người của ngươi, bên người còn tiểu quỷ một nửa đầu không thấy. Khẳng định vui sướng không nổi.
Cho nên, Trần Anh, tuyệt không vui sướng.
Không chỉ như vậy, cô còn chán ghét niệm kinh cùng thường thường gõ chuông.
Thật sự ồn chết.
Đoàn người trùng trùng điệp điệp, đi vào đỉnh núi, chuẩn bị thực hiện.
Cha mẹ cùng anh hai cầm hương, đại ca cùng anh ba cầm tam sinh tố quả, còn có một chút thiện nam tín nữ hỗ trợ cầm vật phẩm tiến cống.
Khi mọi người chuẩn bị sắp xếp, cha mẹ bắt đầu thực hiện.
Anh hai đứng ở bên cạnh, lúc này không việc làm, vụng trộm tới gần Trần Anh.
“Anh hai, sơn thần lúc nào xuất hiện?” Trần Anh hỏi, cô thấy cha mẹ niệm kinh niệm nửa ngày, ngay cả bóng ảnh cũng không có.
“Nhanh.” Anh hai mỉm cười nói.
Tiếp, Trần Anh nhìn thấy hai con yêu quái lợn núi, theo phương xa đi tới, đến cống bàn. Chúng nó ngửi ngửi cống phẩm, nhìn như muốn ăn hết.
Trần Anh quay đầu lại hỏi anh hai: “Sơn Thần là lợn núi sao?”
“Không, không phải.” Anh hai nói, “Đúng là gia hỏa càng lớn.” Nhẹ nhàng nở nụ cười.
Phảng phất là đáp lại lời anh hai, chung quanh không khí biến đến rét lạnh trong vắt, như bị tinh lọc. Trần Anh ngẩng đầu, nhìn được tơ lụa bạch sắc tung bay xẹt qua phía chân trời, dừng ở trước người anh hai.
[Nói ta là gia hỏa càng lớn?] Tơ lụa biến ảo thành bóng người, nhẹ nhàng phiêu đãng, người nọ bắt được thân thể anh hai, dựa vào hắn, ôm hắn, phảng phất thân mật như người yêu.
Sơn Thần đẹp làm người ta hít thở không thông, tơ lụa bạch sắc tung bay, nó xuất hiện tinh lọc hết thảy sự vật quanh mình.
“Anh hai! Kia, cái kia!” Trần Anh chỉ vào “người” bên cạnh anh hai kinh hô.
Anh hai theo Trần Anh chỉ nhìn bên cạnh hắn, trong mắt của hắn, “người” kia chỉ là một đoàn hắc ảnh, hắn đối với kia đoàn hắc ảnh mỉm cười, chính xác không lầm sờ khuôn mặt “người” kia.
“Đây mới là Sơn Thần.” Anh hai giới thiệu, “Đây là em ta.”
Sơn Thần vòng quanh vai anh hai, toàn dựa vào trên người hắn, hai người thân mật như là người yêu.
[Ngươi hình như thấy được ta.] Sơn thần đối Trần Anh nói.
“Ta xem thấy được.” Trần Anh trả lời hắn. Chán ghét nhìn Sơn Thần. Không được toàn thân dán trên người anh hai!
[Ngươi nghe được ta nói chuyện?] Sơn Thần hết sức kinh ngạc.
“Nghe được.” Trần Anh liếc trắng nó một cái. Tên Sơn Thần nhân yêu không phân nam nữ này, cách anh hai của cô xa một chút.
[Linh cảm của ngươi so Huân hoàn hảo. ] Nó nói. Trực tiếp gọi tên thân mật của anh hai, khiến Trần Anh càng thêm không vui.
“Ngươi không được quấn quít anh của ta không buông.” Trần Anh tức giận chỉ vào nó nói.
[Không triền hắn, triền ngươi như thế nào?] Nó hỏi. Mang theo mỉm cười lạnh lùng.
“A Anh, không thể không lễ phép.” Anh hai phụng phịu nói, tuy rằng hắn nghe không được lời Sơn Thần, nhưng hắn nghe được Trần Anh nói. Bất luận Sơn Thần nói gì đó, chỉ vào người ta nói chuyện đều là hành vi rất không lễ phép.
“Anh hai, là nó ──” Trần Anh muốn biện giải, nhưng nghĩ đến anh hai lại nghe không được âm thanh Sơn Thần, nói cái gì cũng vô dụng. Liền buông tay biện giải.
Thấy A Anh buông tay biện giải, anh hai cũng không muốn trách cứ cô lắm. Hắn đối Sơn Thần nói, “Có chuyện muốn nhờ ngươi hỗ trợ.” Chỉ vào bóng đen vẫn tránh ở phía sau A Anh.
“Có thể xin ngươi giúp nó tìm mẹ không?” Anh hai nói.
Sơn Thần vung tay lên, trên đất viết xuống vài chữ. Viết: [Không muốn.] Quả quyết cự tuyệt hắn.
Tiểu quỷ nhìn chữ, khóc lên.
“Anh hai! Sơn Thần làm tiểu quỷ khóc!” Trần Anh đưa tay che lỗ tai, ồn chết.
Anh hai còn chưa mở miệng nói chuyện, Sơn Thần vung tay, vải bạch sắc đánh về phía tiểu quỷ, đánh cho nó thiếu chút nữa hồn phi phách tán.
“Dừng tay!” Anh hai ngăn cản cũng không còn kịp rồi.
Tơ lụa thu trở về, Sơn Thần như trước dựa vào tại trên người anh hai, anh hai quay đầu trách cứ nhìn nó.
[Ta đã thủ hạ lưu tình.] Sơn Thần cười nói, cho dù anh hai nghe không được lời nó nói.
Sau tiểu quỷ bị đánh, an tĩnh lại, chỉ dám nhỏ giọng khóc nức nở.
Hừ, không nghĩ tới Sơn Thần có một mặt như thế. Trần Anh nghĩ vậy. Đối Sơn Thần có chút cải biến.
Tiểu quỷ rốt cục im lặng, cô cũng coi như nhân họa đắc phúc.
“Đối phương chỉ là trẻ con.” Anh hai trách cứ. Bởi vì Sơn Thần vẫn dán trên người mình, cho nên cũng không dám tùy tiện tiến lên an ủi tiểu quỷ.
Sơn Thần lại lần nữa phất tay, viết xuống: [Ta có thể trực tiếp đưa nó thăng thiên.]
“Vậy không thể tốt hơn! Mau đưa nó đi đi.” Trần Anh kích động. Hận không thể lập tức thoát khỏi tiểu quỷ.
[Ta không nói chuyện với ngươi.] Sơn Thần khinh thường. Đầy mặt chán ghét.
Cái gì a! Trần Anh cảm nhận được Sơn Thần rõ ràng thái độ khác biệt.
“Nếu như có thể trực tiếp thăng thiên đương nhiên rất tốt, bất quá đối phương tựa hồ cũng muốn gặp mẹ một chút.” Anh hai đọc chữ xong, nói. Hắn nhìn bóng đen phía sau Trần Anh, hỏi ý kiến nó.
Tiểu quỷ mãnh liệt lắc đầu, sợ hãi nhìn Sơn Thần bên người anh hai.
“Nó nói nó từ bỏ.” Trần Anh thay nó chuyển đạt.
Tuy rằng nó cũng không có nói như vậy.
Anh hai đối em gái của mình rất tin không nghi ngờ, “Vậy quá tốt.”
[Ngươi là đứa trẻ rất thức thời.] Sơn Thần khen ngợi.
“Cám ơn.” Trần Anh thản nhiên nhận.
Một thần một người đạt thành nhận thức chung, quyết định trực tiếp đưa tiểu quỷ thăng thiên.
Hắc hắc hắc ──
Gặp lại, tiểu quỷ thối. Trần Anh âm thầm cười trộm.
Vù!
Đột nhiên một trận gió mạnh thổi tới.
Thổi ngã cống bàn, cống phẩm trên bàn rơi đầy đất, mọi người quần áo trên người bị gió thổi đến tung bay.
Trần Anh, anh hai, Sơn Thần, tiểu quỷ, cùng nhìn phương hướng gió thổi đến.
Đối diện là một tòa núi không cao, nhưng trên sườn núi lại đứng vững một gốc cây cao.
Gió là từ cây kia thổi ra.
Từ tầm mắt anh hai, cây kia không ngừng trào ra bóng đen, lấy cực nhanh tốc độ hướng bốn phương tám hướng bay đi.
Chuyện Trần Anh cùng Sơn Thần, cây kia không ngừng trào ra yêu ma quỷ quái, lấy tốc độ cực nhanh hướng bốn phương tám hướng trốn thoát cây kia.
Một ít yêu quái ngửi được hương vị nhân loại, hướng ngọn núi này bay tới.
Trên đường, đám yêu quái không ngừng thôn phệ các yêu quái khác cùng phi hành.
Phát ra kêu rên đáng sợ, cùng gào thét hưng phấn.
Trần Anh sợ hãi nhìn một màn này, đám yêu quái càng tới gần bọn họ, cô lại càng có thể thấy chúng nó rõ ràng.
Một đám yêu quái gương mặt dữ tợn, thân hình cực lớn, như là đói khát thật lâu, đem yêu quái nhỏ yếu quanh mình thôn phệ.
Cho dù như vậy, cũng rất bất mãn.
Chúng nó nhe răng há miệng mà đến.
Trần Anh thậm chí không kịp thét chói tai, một trận gió mạnh thổi tới. Nháy mắt, tiểu quỷ bên người, đã bị yêu quái thôn phệ, biến mất vô tung.
Tiểu quỷ... Tiểu quỷ…
Tiểu quỷ bị ăn!
“A ──!” Trần Anh trừng lớn mắt, lớn tiếng thét chói tai.
Yêu quái ăn luôn tiểu quỷ, nghe được tiếng cô thét chói tai, quay đầu xem, phát hiện càng nhiều người, hoặc là nói là càng nhiều thức ăn, nó lộ ra tươi cười tàn bạo.
Cùng với nó đi tới, nước miếng trong miệng nó chảy ra nhỏ giọt rơi xuống đất.
Trần Anh sợ tới mức không thể động đậy.
Bị người từ phía sau ôm lấy, là anh hai xông lên ôm lấy cô, bảo hộ cô.
Cô qua đầu vai anh hai nhìn lại, yêu quái kia tới gần, bị khoảng cách vô hình ngăn lại, cách thật xa. Sơn Thần đứng ở trước mặt bọn họ, tính cả hai con yêu quái lợn núi một trái một phải, như là hộ pháp đứng ở bên người Sơn Thần.
Đó là Trần Anh lần đầu tiên nhìn thấy, cái gọi là kết giới.
“Anh hai, quá tốt, yêu quái bay!” Trần Anh vui vẻ nói.
Anh hai lại không có bởi vậy buông cô ra, cô cổ quái nhìn lên trên, phát hiện anh hai đang khóc. Rầu rĩ, nặng nề khóc.
“Nhờ ngươi ──” Anh hai cúi đầu thỉnh cầu. Trần Anh biết, anh hai không phải nói với mình. Âm thanh anh hai run rẩy, thỉnh cầu Sơn Thần, “Cứu cứu mọi người.”
Trần Anh ngẩng đầu, nhìn phía Sơn Thần, chỉ thấy nó nhìn chằm chằm anh hai, nó hỏi: [Cứu, ta có chỗ tốt gì?]
Như là có tâm linh cảm ứng, rõ ràng anh hai nghe không được lời nó, lại có thể trả lời nó.
“Ta đem mình hiến dâng cho ngươi.” Hắn nói.
Sơn Thần mỉm cười, vui vẻ cực.
[Một lời đã định.]
Trần Anh nhìn phạm vi kết giới mở rộng, bao phủ cả ngọn núi, đem yêu ma quỷ quái bài trừ bên ngoài, thậm chí tiêu diệt yêu quái khoảng cách tương đối gần.
Hồi lâu, anh hai buông cô ra, cô mới có thể nhìn đến tình huống phía sau.
“Anh──” Cô xông lên phía trước, đứng ở trước mặt đại ca, tay đại ca bị yêu quái xé rách, trên đất còn có xương trắng, vết máu loang lổ.
Nhưng mà, đại ca lại không phải người thảm nhất.
Còn có người bị hại thi cốt vô tồn, còn có người mắt rơi trên mặt đất, còn có người bụng bị đào rỗng, còn có còn có ──
Trần Anh đứng ở giữa khóc rống, cô ngẩng đầu nhìn tấm màng trên không trung trong suốt, là sơn thần bảo hộ bọn họ.
Nhưng mà, nhưng mà vì cái gì không nhanh một chút?
Cô quay đầu, đối với Sơn Thần rống giận: “Vì cái gì không cứu bọn họ?”
Sơn Thần nhìn cô, cười lạnh.
“Vì cái gì không nhanh một chút?” Cô khóc rống, ánh mắt theo khổ sở, biến thành oán hận, “Ngươi không phải Sơn Tthần sao? Ngươi không phải hẳn là phải bảo vệ chúng ta sao?”
Đừng nói nữa. Anh hai run rẩy, bao bọc chính mình, khóc.
“Vì cái gì không cứu mọi người? Ngươi căn bản không phải thần, ngươi tàn nhẫn như vậy, không có khả năng là thần!” Cô ra sức mắng.
Anh hai đứng lên, khổ sở về đưa tay về phía cô, vươn tay, ôm lấy em gái khóc đến thảm thống.
“A Anh, đừng nói nữa.” Anh hai khiến âm thanh của mình nghe trấn định chút, có thể thân thể hắn lại run rẩy đến đáng sợ, nhiệt độ cơ thể hắn thấp đủ dọa người.
“Anh hai ──” Trần Anh khóc kêu, “Đại ca anh ấy ─ tay anh ấy ── “
“Anh biết.” Anh hai chậm rãi khôi phục bình tĩnh. Hắn cần phải bình tĩnh.
“Làm sao được, tất cả mọi người ──” Trần Anh lau nước mắt, nhưng nước mắt vẫn chảy ra, bọn họ quanh mình đều là máu, khắp nơi đều là máu tươi.
“A Anh, bình tĩnh một chút, em có thể giúp anh một việc không?”
Trần Anh gật đầu.
“Chúng ta kiểm tra có bao nhiêu người còn sống.”
Trần Anh gật đầu.
“Làm được không?”
“Làm được.” Trần Anh nói, rốt cục cô cũng có thể tỉnh táo lại.
Anh hai buông cô ra, một người một bên, kiểm tra người sống sót.
Sơn thần lạnh lùng đứng ở một bên, không cho bất cứ hiệp trợ dư thừa nào, chỉ là thờ ơ lạnh nhạt.
Hai người một trận bận rộn, xác định số người chết, trong đó còn bao gồm người nhà bọn họ, tổng cộng bốn chết tám bị thương.
“A Anh, ngọn núi kia còn có yêu quái xuất hiện sao?” Anh hai đi đến bên người Trần Anh hỏi, hắn nhìn đỉnh núi trào ra yêu quái, đã không còn nhìn thấy bóng đen.
Trần Anh quay đầu nhìn, nhìn kỹ hồi lâu, mới dám xác định không có yêu quái xuất hiện, “Đã không có.”
“Vậy tốt, A Anh, anh xuống núi tìm người hỗ trợ, em có thể cùng Sơn Thần chờ trong kết giới không?” Anh hai nói, cầm tay Trần Anh, như là rót thêm dũng khí, cho cô lực lượng.
Trần Anh mãnh liệt lắc đầu, cô khóc nói: “Không cần, anh hai đừng đi.”
“A Anh không phải sợ, Sơn Thần sẽ bảo hộ em.”
“Anh hai không phải rời khỏi kết giới, bên ngoài có yêu quái.” Trần Anh lo lắng an nguy anh hai sau khi ra khỏi kết giới, yêu quái không biết sẽ ở nơi nào như hổ rình mồi.
“A Anh, rất nhiều người đều bị thương rất nặng, Anh hai phải nhanh tìm người cứu mạng. Ngoan, không phải sợ. Anh hai sẽ không có việc gì.” Anh hai ôn nhu nói.
“Anh hai ──” Trần Anh khóc nức nở, anh hai nhẹ nhàng đẩy cô ra.
Anh hai đối với phương hướng Sơn Thần nói: “Em ta liền nhờ ngươi.”
Sơn Thần không đáp lại, chỉ là nhìn hắn. Nhìn hắn, đi ra kết giới nó thiết hạ. Nó ý bảo hai con yêu quái lợn núi cùng ở bên cạnh hắn, xem như bảo hộ hắn.
[Tuy rằng của ta tả hữu hộ pháp không mạnh như ta, nhưng dầu gì cũng là tinh quái tu hành ngàn năm, ngươi yên tâm đi.] Sơn Thần đối Trần Anh nói.
Anh hai vừa đi, vốn đối Trần Anh hờ hững Sơn Thần cư nhiên chủ động nói chuyện.
Trần Anh đề phòng trừng nó, không dám nói lời nào.
[Đừng sợ.] Sơn Thần từng bước tới gần cô, [Ngươi xem ngươi, ánh mắt đều nhanh rơi ra rồi.] Nó mị cười.
Trần Anh cảm giác mắt phải một trận đau đớn, xoạt một tiếng, mắt phải thật sự rơi ra đến, cô đưa tay chụp lại mắt phải, con mắt còn mạch máu, xúc cảm máu chảy đầm đìa dính ướt
“A ──” Trần Anh thét chói tai.
Mạnh liệt tỉnh lại, nháy mắt mấy cái, cô nhanh chóng sờ mắt phải xác nhận.
Còn ở, còn ở, cô cực kỳ thả lỏng.
Cô nhìn phía Sơn Thần, chỉ thấy nó cười như trước.
Thật đáng sợ. Trần Anh đối Sơn Thần sinh ra sợ hãi, không dám nhìn nó nữa.
Đây là Trần Anh bản thân lần đầu tiên kìm nén, cảm thấy tuyệt đối kính sợ đối với tồn tại của thần, cảm thấy sợ hãi.
Sơn Thần cười ngượng ngùng hỏi: [Không phải mới vừa còn rất có tinh thần vừa la vừa mắng? Tại sao không nói nữa?]
Trần Anh lắc đầu, lắc đầu lại lắc đầu, sợ hãi đến nói không nên lời.
[Linh cảm của ngươi so anh của ngươi hoàn hảo, tính uyển chuyển rất cao, dứt khoát đem linh hồn của ngươi giao cho ta, ta đến hảo hảo bồi dưỡng ngươi khiến ngươi cũng thành hộ pháp cho ta. Như thế nào?]
Trần Anh mãnh liệt lắc đầu, cô sợ hãi phát run.
Cô nghĩ đến yêu quái lợn núi hộ pháp cho Sơn Thần, chẳng lẽ nói yêu quái lợn núi nguyên thân kỳ thật cũng là có linh cảm nhân loại?
Nhớ đến, cô càng thêm sợ hãi.
Cô không muốn trở thành yêu quái lợn, anh hai, như thế nào vẫn chưa trở lại.
Cô chỉ dám cúi đầu, yên lặng khóc.
Thời gian qua bao lâu, Trần Anh không xác định, nhưng khi cô thấy anh hai trở về, cô tưởng rằng như cách một thế kỷ vậy.
Anh hai đi vào kết giới, quần áo có lôi dấu vết kéo qua, trên vai còn có dấu vết móng vuốt bị chim trảo thương cùng vết máu, mang về thiếu một con yêu quái lợn núi, một con khác tựa hồ biến mất.
“Anh hai!” Trần Anh liều lĩnh, xông lên.
“Đợi lâu.” Anh hai miễn cưỡng cười, chân mềm nhũn, ngã vào trên người Trần Anh. Tiểu Trần Anh thẳng người chống đỡ không nổi thể trọng anh hai, hung hăng ngã ngồi dưới đất.
Sơn Thần nhẹ nhàng dừng ở trên người anh hai, hai tay vây quanh, thi pháp đưa hắn nhẹ nhàng trôi nổi.
Trần Anh nhìn anh hai bay lên, anh hai suy yếu vô lực ngã vào trên người Sơn Thần, tơ lụa bạch sắc chung quanh Sơn Thần cuốn lên, phảng phất muốn mang theo hắn bay về phía phía chân trời.
Cô khóc cầu Sơn Thần: “Đừng mang anh ta đi.”
[Không còn kịp rồi, hắn đã muốn hiến dâng cho ta, là của ta.] Sơn Thần mỉm cười, thân mật bên tai anh hai nói nhỏ.
“Anh hai! Anh hai! Anh hai đừng bỏ lại em!” Trần Anh bất lực nhìn anh hai càng ngày càng cao, đã đến độ cao cô không thấy được, cô chỉ có thể nhìn lên bọn họ. Cô kêu lớn tiếng, bất lực khóc.
Anh hai ──
Anh hai hôn mê nghe được em gái khóc kêu, rốt cục tỉnh lại. Hắn chỉ nhìn đến bóng đen bên người, cũng không thấy Trần Anh, hắn theo âm thanh, nhìn xuống, mới phát hiện mình cách mặt đất thật xa.
“Sơn Thần đợi đã.”
[Đổi ý?] Sơn Thần nheo mắt, quanh mình ngưng tụ bầu không khí tức giận tối đen.
“Ít nhất để ta bồi em ấy tới khi có người lại đây, được không?” Cũng không phải muốn bội ước. Hắn giải thích.
Bầu không khí tối đen tán đi, Sơn Thần tuy tức giận, nhưng đáp ứng. Nó hai tay thả ra, khiến hắn như vật rơi tự do, thẳng tắp rơi xuống đất.
Anh hai quỳ rạp trên mặt đất, chạm đất trùng kích khiến hắn đau đến nhất thời không thể nói chuyện, trong cơ thể như là bị ép chặt. Thậm chí phun ra một hơi lại một hơi máu.
Sơn thần nhẹ nhàng chấm đất, như trước tựa vào trên người anh hai, phảng phất như người yêu ôm lấy hắn.
Ngoan ngoãn cùng nó đi cũng không cần khổ thân. Sơn Thần hàm cười, gảy quần áo hắn.
“Anh hai, rất đau đi? Làm sao đây, làm sao đây?” Trần Anh bên cạnh bàng hoàng khóc. Cô cái gì cũng không thể làm, cái gì đều làm không được.
Đại ca bị thương, anh ba không thấy, ba mẹ hôn mê bất tỉnh, còn có một đống dì chú ──
Tay cô nhỏ như vậy, khí lực của cô ngay cả giúp đại ca lấy tay bị mất đều làm không được.
Cô chỉ biết ỷ lại anh hai, còn hại anh hai bị thương, hại anh hai hộc máu.
“Không ── quan trọng ──” Anh hai miễn cưỡng nói chuyện.
[Anh hai ngươi sắp chết.] Sơn Thần nằm ở trước ngực anh hai, kết luận. Mang theo nụ cười thỏa mãn.
“Ngươi nói bậy! Anh hai sẽ không chết.” Trần Anh khóc nói, tay nắm vạt áo anh hai, lắc đầu, cuồng loạn nói: “Anh hai đừng bỏ lại em một mình.”
“A Anh, anh ở trong này, không có việc gì, xe cứu thương rất nhanh sẽ đến.” Anh hai an ủi cô. Nhắm mắt lại, giống như có thể nghe được tiếng chuông cảnh báo phía xa.
“A Anh, nghe được không? Âm thanh xe cứu thương.” Anh hai suy yếu nói.
Trần Anh cẩn thận nghe, giống như thật sự có âm thanh, hơn nữa càng ngày càng gần.
“Em nghe được! Anh hai, em nghe được âm thanh xe cứu thương!” Trần Anh kích động nói, cô nhìn đường núi, rất xa hồng sắc đèn chợt lóe chợt lóe tiếp cận, “Anh hai em nhìn thấy đèn xe cứu thương! Có người tới cứu chúng ta.”
“Quá tốt.” Anh hai mỉm cười, cố gắng đưa tay sờ hướng mặt em gái, nhưng tay hắn đều là máu, khiến mặt em gái nhiễm máu của hắn.
Xe cứu thương đến đây bảy chiếc, dừng ở một bên, nhân viên cứu hộ nhanh chóng xuống xe, người chia nhau chạy đến bên cạnh người hôn mê bất tỉnh, hai người tới trước mặt Trần Anh kiểm tra thương thế.
“Em nhỏ, em có bị thương không?” Có người hỏi. Nhìn vết máu trên mặt cô hoảng sợ, còn tưởng rằng cô bị thương rất nặng.
Trần Anh lắc đầu, tỏ vẻ không có. Cô nhanh chóng cùng bọn họ nói, “Anh hai em bị thương. Hắn từ nơi rất cao rơi xuống.”
“Được, tôi xem xem.” Nhân viên cứu hộ đẩy Trần Anh ra, xem thương thế anh hai. Trần Anh tay không chịu buông anh hai ra, cô rất sợ, cô sợ cô buông tay ra, anh hai sẽ rời đi.
Nhưng, cho dù cô không buông tay, anh hai vẫn đi.
Nhân viên cứu hộ nhìn lẫn nhau, song song lắc đầu.
“Anh hai em không có dấu hiệu sự sống.” Có người tuyên cáo, trong đó một người đi đến bên người những người khác kiểm tra thương thế.
“Gạt người!” Trần Anh kêu to, “Anh hai cháu mới vừa rồi còn nói chuyện với cháu! Chú gạt người!” Tay anh hai rõ ràng vẫn ấm, anh hai mới vừa rồi còn cùng cô nói chuyện, như thế nào có thể không có dấu hiệu sinh mệnh.
Nhân viên cứu hộ biết cô khổ sở, hắn đẩy Trần Anh nói: “Đi, tôi mang em lên xe.”
“Không cần!” Cô đẩy tay của đối phương ra, cô kêu to, “Anh hai cháu còn chưa có chết, mau cấp cứu cho hắn!” Cô lôi kéo tay hai người, khóc kêu: “Anh hai mau nói, anh rõ ràng vừa mới còn nói chuyện với em. Đừng giả vờ. Nhanh nói chuyện.”
“Em nhỏ, em lên xe trước, chúng ta đợi lại đem anh hai em mang theo xe.” Chỉ là anh hai sẽ là lên xe cuối cùng, bởi vì cấp cứu là chở người còn có dấu hiệu sinh mệnh, thương thế nặng cần cứu gấp.
“Không cần, em không muốn rời khỏi anh hai!” Trần Anh khóc nháo. Cô nắm chặt tay anh hai không buông, “Anh hai đừng rời khỏi em.”
“Em nhỏ, em nhanh lên xe, chúng ta còn có rất nhiều người muốn đưa.” Nhân viên cứu hộ cũng nóng nảy, lôi kéo Trần Anh, buộc cô buông tay ra.
“Không muốn không muốn không cần!” Trần Anh cuồng loạn kêu to, “Anh hai, mau tỉnh lại a!”
Trần Anh chỉ là trẻ con, đánh không lại khí lực người lớn, cứ việc cô dùng lực như thế nào, cuối cùng vẫn bị bức bách cùng anh hai chia lìa.
Nhân viên cứu hộ lôi kéo, đem Trần Anh tha vào xe cứu thương.
“Không cần! Ta cầu xin ngươi, đừng mang anh hai ta đi.” Lần này Trần Anh hướng Sơn Thần cầu xin, nhưng Sơn Thần tựa hồ khi xe cứu thương đến liền tiêu thất, cô chỉ có thể đối với không khí kêu to cầu xin.
“Đừng mang anh hai ta đi!” Trần Anh khóc kêu, sụp đỗ giãy dụa, cô cào nhân viên cứu hộ bị thương, cũng cào thương chính cô.
“Sơn Thần, ta cầu xin ngươi, đừng mang anh hai đi. Anh hai nói chuyện với ngươi a, ngươi mau tỉnh lại! Đừng bỏ lại ta một mình.” Trần Anh khóc.
Một bên nhân viên cứu hộ trong lòng nhận định, tâm lý Trần Anh nhận thương tích rất lớn, cần đưa đi tư vấn tâm lý.
Nhân viên cứu hộ mạnh mẽ lôi kéo cô, kéo đến trên xe.
Trên xe còn có một vài người, tín đồ hôn mê bất tỉnh, nhân viên cứu hộ một người ở bên trong, hai người tại ghế điều khiển, Trần Anh bị một người trong đó nắm.
Cô nhìn chằm chằm anh hai, anh hai còn trên mặt đất, sau đó tầm mắt càng ngày càng xa.
Cô lên xe, cũng không tranh cãi ầm ĩ nữa.
Bởi vì cô biết, anh hai là thật bị Sơn Thần mang đi.
Sơn Thần vẫn dẫn hắn đi.
Cô trầm mặc chảy nước mắt, không nói gì cùng anh hai nói lời từ biệt.
Trần Anh bị đưa đến khoa tâm thần làm tâm lý trị liệu, hết thảy đều rất bình thường, cũng không lo ngại, nhưng vẫn cần tái khám. Ba mẹ Trần Anh sau khi tỉnh lại, đối sự tình một chút ấn tượng cũng không có. Đại ca Trần Anh từ nay về sau mất đi một cánh tay.
Anh ba Trần Anh không bao giờ trở về nữa, anh hai Trần Anh chết.
Tín đồ vô cớ tử vong, dẫn đến miếu thờ Trần gia mất đi tín lực, cũng dần dần xuống dốc.
Hết thảy nguyên nhân, cảnh sát cũng tra không ra nguyên cớ, bởi vậy biến thành án chưa giải quyết.
Trong tâm lý thơ ấu Trần Anh, cô hận quỷ, hận yêu quái, hận thần.
Là thần mang đi anh hai của cô, là yêu quái, làm cho người nhà cô lâm vào bên trong mây dày mù sương, là quỷ, thúc đẩy cô thấy hết thảy.
Từ nay về sau, cô càng là không muốn để cho người khác phát hiện năng lực của cô, đối quỷ suy yếu trôi nổi không trung, cũng nhìn như không thấy.
Cứ như thế, cô ở sâu trong nội tâm, vẫn rất muốn nhìn linh hồn anh hai một chút.
Đáng tiếc, nhiều năm sau cô lại lên núi lần nữa, cũng chưa từng nhìn thấy linh hồn anh hai, cũng chưa từng nhìn thấy bóng dáng Sơn Thần.
Cho dù là yêu quái lợn núi, cô cũng muốn thử thời vận tìm xem.
Nhưng cái gì cũng không có.
Cô cũng từng đi ngọn núi làm yêu quái bay ra, tìm kiếm cái cây căn nguyên kia.
Rễ cây rối rắm giao triền cùng một chỗ, cây lớn lên rất lớn mạnh cao ngất, nhưng gần bên trong cây lại là ánh sáng.
Trần Anh tiến lên vừa thấy, phát hiện một tờ phong ấn phù bị xé bỏ.
Trần Anh cầm phong ấn phù, tỉnh ngộ. Thì ra lúc trước yêu quái bay ra là yêu quái phá phong ấn mà ra.
Nếu như không có tờ phù này, nếu như không có phong ấn nhiều yêu quái như vậy.
Giờ này khắc này, cô càng hận đạo sĩ.
Cô đấm vào đại thụ, phát ra âm thanh trống rỗng.
Anh hai ──
Cô cúi đầu, cuồng loạn khóc.
Cho dù tìm được nguyên nhân, anh hai của cô cũng sẽ không trở lại.
Đột nhiên bừng tỉnh.
Trần Anh ngồi dậy, kinh hồn chưa định, đổ mồ hôi đầm đìa, thở gấp thật mạnh.
Thì ra là mộng. Tại sao lại nằm mộng.
Gần đây vẫn mơ trở về trước đây, giống như hồi ức.
Tuy rằng đã là ký ức xa xôi trước đây, nhưng mỗi lần đều khiến cô khổ sở không thể hô hấp, càng miễn bàn trên mặt không nhịn được nước mắt.
“Làm sao?”
Người bên gối cô tỉnh lại, cầm lấy kính mắt trên bàn nhỏ, thuận thế mở đèn giường.
Bên trong cuối cùng có chút ánh sáng.
“Em khóc!” Người ên gối kinh hô, theo ánh sáng thấy rõ mặt của cô, nước mắt của cô.
“Không có việc gì.” Cô bụm mặt, che khuất nước mắt. Mỗi lần mơ thấy anh hai đều là như thế này, nước mắt một khi chảy ra, liền rất khó khắc chế. Không nhịn được nước mắt, cô đơn giản che khuất mặt.
“Em lại mơ ác mộng giống nhau.” Người bên gối vừa thấy liền hỏi thăm. Hắn vươn tay, vây quanh cô, muốn cho cô lực lượng, làm cho cô chẳng phải bi thương. Hắn từng nghe cô nói nội dung ác mộng, thật thật giả giả trong đó, quả thật kinh sợ đáng sợ.
“Đã nói em không nên xem quá nhiều phim ma.” Hắn nói, vỗ vỗ lưng của cô.
Hắn không hiểu, mộng của Trần Anh là chân chính hồi ức. Hắn tưởng rằng mộng chẳng qua là trong tiềm thức kết hợp hiện thực, như hắn nhìn không thấy quỷ, liền nghĩ rằng quỷ không tồn tại. Hắn không thể lĩnh hội, cũng không biết.
Ngay cả như vậy, có người ôm lấy chính mình, trấn an chính mình, cô cũng có thể cảm thấy an tâm.
“Muốn uống nước hay không?” Bàn nhỏ bên cạnh có nước trà, muốn lấy rất tiện. Hắn rót ly nước cho cô, “Uống nước, cho đỡ sợ.”
Cô cười nhạo, “Học được bí phương à?”
“A? Em chưa từng nghe qua sao? Đây là phong tục cũ nha, phải một hơi uống sạch.” Hắn cười nói, không khí dịu đi rất nhiều.
“Cám ơn.” Cô nhận nước, một hơi uống sạch. Uống xong, hoạt bát nói, “Hiệu quả không tệ, anh có thể đem này bí phương truyền thành sinh hoạt vua chúa.”
Hắn cũng trêu ghẹo nói: “Không sai nha, ngày sau có thời gian đi báo danh, thêm một ly hay không?” Lắc lắc ấm trà hỏi.
“Không cần.” Nàng đem cái tách trả hắn. Chỉnh chỉnh gối đầu, thoải mái nằm xuống.
“Còn ngủ sao?” Hắn hỏi.
Cô lắc đầu, “Không nmuốn ngủ, em hiện tại tương đối muốn nói chuyện phiếm.”
“Trò chuyện cái gì đây?” Hắn cất kỹ cái tách, kéo chăn bông, chui vào bên người cô, cố ý nằm trên bụng bằng phẳng của cô, “Bảo bảo, con cứ nói đi?”
“Bé nghe không được rồi, mới bốn tuần mà thôi.” Cô cười nhìn bên cái gối có mặt đứa trẻ, lời nói bướng bỉnh ngây thơ.
“Làm không tốt bảo bảo nghe được.”
“Anh mau đứng lên.”
“Không, Anh Anh, ” Biểu tình hắn đột nhiên nghiêm túc.
“Làm sao?” Sẽ không thật sự có đáp lại chứ!
“Anh đáng ảo tưởng bảo bảo đá đầu của anh.”
Bệnh thần kinh!
“Em đá anh đó.” Cô khẽ nâng đầu gối, làm động tác đá người.
Hắn tâm không cam tình không nguyện rời đi, “Anh Anh thật xấu, còn chưa kết hôn đã đánh chồng.”
“Đã nói còn chưa kết hôn, em ở đâu có chồng.” Trần Anh chọt ngay câu của hắn.
“Đương nhiên là anh a.” Hắn ai oán nói, “Anh cũng muốn nhanh kết hôn một chút a. Đều là Anh Anh vẫn kéo dài, hại anh ngày mai mới có thể đi gặp cha vợ mẹ vợ.”
“Trách em a.” Cô nhẹ nhàng nắm mũi hắn, “Em công tác bề bộn nhiều việc a. Ba mẹ em về hưu sau tại ở nông thôn làm ruộng, em đâu ra thời gian về quê, nếu không mang thai, em còn không muốn đi ở nông thôn.”
“May mắn em mang thai.” Hắn cảm khái, may mắn có bảo bảo.
“Trước khi đi nông thôn, phải thuận tiện nhìn đại ca của em.”
“Anh nhớ rõ đại ca là ông từ (người coi miếu).”
“Đúng vậy a, em ngày hôm qua gọi điện thoại cho ba mẹ, bọn họ nói thuận tiện mang đại ca về nhà.”
“Em ngày hôm qua có gọi điện thoại trở về? Anh như thế nào không biết.”
“Anh hiện tại chẳng phải đã biết, cái đó không quan trọng rồi.”
“Rất quan trọng, vợ chồng phải hảo hảo câu thông.”
“Được rồi, lần sau gọi đi sẽ nói cho anh.” Cô hôn hắn một cái, chấm dứt đề tài này.
“Anh ngày mai phải lái xe, đi ngủ sớm một chút.” Cô nói.
“Em không phải nói muốn nói chuyện phiếm?”
“Em hiện tại muốn một mình yên lặng một chút.”
“Không cần anh bồi?”
“Không cần, em có bảo bảo theo giúp em, ngủ ngon.” Giúp hắn đắp kín chăn.
“Ngủ ngon.”
Trần Anh đóng cửa tắt đèn, cầm quyển sách đến phòng khách đọc.
Cô tính toán, xem sách chán, liền xem tv.
Tóm lại, chính là chưa muốn ngủ.
Ngày mai mang đại ca về nhà, cô có thể ngủ.
Ngẫm lại, cô cũng đã rất lâu không gặp đại ca còn có ba mẹ. Mặc dù như thế, cô vẫn là không quá muốn đối mặt bọn họ.
Cô không muốn đối mặt người nhà mê tín lại không có linh cảm, hơn nữa chán ghét nhà sự nghiệp gia tộc cô gạt người.
Tâm thành tắc linh cái rắm.
Ít nhất, cô thành tâm khẩn cầu nhiều năm như vậy, anh hai thủy chung không xuất hiện.
Buổi trưa sắp gần mười một giờ.
Trần Anh cùng người yêu tới miếu thờ đại ca chủ trì, đại ca sớm ở một bên chờ từ lâu, vừa pha trà vừa ăn hạt dưa.
“A Anh, em tới rồi!” Đại ca ngoắc tay, lớn tiếng tiếp đón.
“Anh, đây là vị hôn phu em Lục Nhân. Lục Nhân, đây là đại ca em.” Trần Anh giới thiệu hai người nhận thức.
“Chào cậu chào cậu.” Đại ca nhiệt tình vươn tay, “Tôi chính là đại ca một tay của Trần Anh.” Đại ca lộ ra cánh tay không trọn vẹn, vui vẻ giới thiệu.
“Anh đừng dọa anh ấy.” Trần Anh đẩy ra đại ca quá nhiệt tình.
“Anh nào có.” Đại ca ủy khuất nói, hắn đối Lục Nhân nhướn mày nói: “Cậu xem tôi có giống Dương Quá hay không?”
“Giống…” Lục Nhân xấu hổ nói.
“Anh có thể không trả lời anh ấy.” Trần Anh lườm hắn một cái, oán giận người yêu rất phối hợp.
“Nếu đã đến đây, anh tới giúp các em tính bát tự hợp không hợp.”
“Không cần tính.” Trần Anh cự tuyệt.
“Như thế nào có thể không tính.” Đại ca cũng rất kiên trì.
“Dù sao cho dù bát tự không hợp, chúng ta cũng vẫn sẽ kết hôn a, tính tương đương không tính.” Trần Anh nói, kiên trì không tính.
“Không được, nhất định phải tính.” Đại ca nghiêm túc nói, “Đưa ngày sinh tháng của cậu đẻ cho tôi.” Hắn trực tiếp hỏi Lục Nhân.
“Mau cho tôi.” Đại ca khí thế bức nhân.
Lục Nhân khẩn trương khó hiểu, hắn như là học sinh bị thầy giáo buộc trả lời vấn đề, chân tay luống cuống, hắn khẩn trương mở miệng nói: “Tôi, tôi tôi…”
“Không cho phép nói!”
“Nói mau!”
Dưới song phương áp lực, Lục Nhân bất cứ giá nào hô to: “Tôi không biết cái gì ngày sinh tháng đẻ hết!”
Trần Anh một trận phì cười. Cô đắc ý tựa vào bên cạnh người yêu, cười nói, “Em quên nói, Lục Nhân là tín đồ đạo Cơ Đốc, anh ấy không tin cái này. Cho nên đương nhiên không biết cái gì ngày sinh tháng đẻ, còn cái gì bát tự hợp không hợp gì đó.”
Đại ca không để ý tới Trần Anh trào phúng, hắn hỏi Lục Nhân, “Không thì sinh nhật cũng có thể.”
“Chỉ biết sinh nhật thì tính ra cái gì a?” Trần Anh cười nhạo.
“Anh, anh giúp các em tính tính chòm sao hợp không hợp.” Đại ca cứng rắn muốn tính.
“Thôi đi.” Trần Anh kéo tay Lục Nhân, “Anh thu dọn đồ đạc nhanh lên, chúng ta còn phải đi nông thôn.”
“Sớm cất kỹ.” Đại ca cầm lấy hành lý một bên chuẩn bị xuất phát.
“Miếu của anh không cần thu sao?” Lục Nhân hỏi.
“Không cần, đồ đệ của tôi sẽ nhìn.” Đại ca cười nói, chỉ vào thiếu niên sửa điện ở bên cạnh, “Em trai, liền giao cho nhóc.”
Bị gọi em thiếu niên cũng không ngẩng đầu lên phất tay, tỏ vẻ nghe thấy được.
“Đi nhanh đi. Ba mẹ còn chờ.” Đại ca công đạo xong, thúc giục nói.
“Còn không phải tại anh lôi thôi.” Trần Anh lườm hắn một cái.
Bọn họ đến vùng quê, đã là buổi chiều năm giờ rưỡi.
Ở nông thôn, chung quanh đều là ruộng đất, bờ ruộng đan xen, nơi nơi có thể ngửi được nồng đậm mùi phân, mùi heo thối, cùng với một chút, hương cỏ xanh mỏng manh.
Tuyệt không vui vẻ. Trần Anh tay chống đầu, để lộ nhàm chán.
Từ khi xuống xe đến bây giờ vẫn nghe được ba mẹ nói tốt tốt tốt, cũng không biết tốt ở chỗ nào, chỉ thấy Lục Nhân luôn luôn hỗ trợ rửa hoa quả.
“Tốt tốt tốt.”
“Tốt tốt tốt.”
Tốt tốt tốt không ngừng truyền đến.
Ba mẹ tựa hồ rất thích Lục Nhân, phải nói, bọn họ rất vui vẻ cô sắp kết hôn. Chính xác mà nói, hẳn là bọn họ rất vui vẻ rốt cục có thể ôm tôn tử.
“A Anh lúc nào con a?” Ba hưng phấn hỏi.
“Còn thật lâu.” Trần Anh không kiên nhẫn nói: “Mới vài tuần mà thôi.”
“Con xem ba con muốn ôm tôn tử muốn đến điên rồi.” Mẹ trêu chọc.
Tám lạng nửa cân, bà vừa mới rồi còn ép hỏi cô lúc nào mua đồ dùng cho trẻ.
“Đúng rồi, con vừa mới phát hiện, nửa thân cây mục này là chuyện gì xảy ra? Làm gì để ở trong này?” Trần Anh đi đến nhìn một cái không giống như là thân cây trang trí, nó xếp ở phòng khách hồi lâu, bởi vì ngoại hình không trọn vẹn thậm tệ, vỏ cây đều khô héo, thậm chí bong ra, nhìn rất chướng mắt.
Ba vừa nghe, cao hứng giới thiệu: “Đây chính là thần mộc chặt bỏ đến khúc giữa thân cây. Con không biết, gốc cây thần mộc này đã cứu ba một mạng.”
“Ba con mấy ngày hôm trước đi leo núi, vừa vặn gặp được đất đá rơi. Thiếu chút nữa đã bị một đống đá đập đầu, may mắn có thần mộc này vướng ở bên trong, mới để cho đám đá dừng lại.”
“Sau, nhân viên cứu hộ mời người đến chặt cây, chặt thành ba đoạn, ba mang một đoạn trong đó trở về. Thân cây này, không cúi bái tử tế không được.” Ba nói xong, còn chấp tay đã bái bái.
Khó trách cảm giác có linh quang. Trần Anh nghĩ thế.
“May mắn không có việc gì.” Lục Nhân nói.
“Nếu thân cây này thần như vậy, có thể cho con mượn đến trong miếu bái không?” Đại ca nói.
“Đương nhiên, không thì gọi con trở về làm gì?” Ba cười nói.
Tất cả mọi người nở nụ cười, không khí vui vẻ thuận hòa.
Buổi tối chín giờ.
“Các con buổi tối ngủ ở phòng trên lầu ba, mẹ ngày hôm qua đã sửa sang lại.” Mẹ nói, chuẩn bị lên lầu ngủ.
“Mẹ, ngủ ngon.” Lục Nhân nói.
“Ngủ ngon.” Mẹ cười đến vui vẻ, lên cầu thang.
“Làm sao?” Lục Nhân nghi hoặc hỏi, trẻ con mang biểu tình nghi hoặc trên mặt, cũng là siêu cấp đáng yêu.
“Không có gì, chỉ là nhìn anh kêu mẹ kêu thật sự thuận miệng.”
“Đương nhiên.” Lục Nhân dùng mũi cọ cọ mặt Trần Anh, chọc cho cô cười ha ha.
“Thai khí, cẩn thận thai khí.” Cô lấy đứa bé làm tấm mộc.
“Được rồi, xem ở phân lượng bảo bảo, không đùa em.” Dừng lại động tác, ngáp một cái.
Trần Anh thấy thế, săn sóc hỏi: “Muốn đi ngủ chưa?”
“Ân, có chút mệt.”
“Chúng ta đây đi ngủ đi.”
Quyết định ngủ hai người, tay nắm nhau đi lên lầu ba.
Trên đường đi thang lầu, Trần Anh đột nhiên dừng bước lại.
“Không có gì.” Trần Anh lắc đầu. Vừa rồi cô giống như nghe được có người kêu cô, nhưng rất khẳng định không có người nói chuyện. Nếu như là quỷ quái, cô có thể lập tức nhận ra được. Nhưng lần này thật sự không cảm thấy, hẳn là quá mệt mỏi.
“Hắc, anh thật ra rất cường tráng.”
“Đúng vậy, là, rất cường tráng.” Vừa nghe liền biết nói cho có lệ.
“Em không tin?” Lục Nhân hoài nghi quay đầu nhìn cô.
“Tín, như thế nào không tin.” Cô đành phải “nghiêm túc” có lệ hắn: “Anh đương nhiên cường tráng, không thì em sao lại mang thai chứ?”
Lời vừa ra khỏi miệng, nam nhân thẹn thùng cười nói: “Biết thì tốt.”
Hai người rốt cục đến lầu ba, sửa sang xong hành lý, chuẩn bị ngủ.
“Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Chúc nhau ngủ ngon, hôn ngủ ngon xong, hai người nằm ở bên người đối phương, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Rạng sáng ba giờ.
Trần Anh đang lúc nửa mê nửa tỉnh, nghe được một âm thanh.
[A Anh ──]
Đó là âm thanh thực xa xôi lại rất gần, vừa quen thuộc lại xa lạ, nhưng cô thật sự nghe thấy được.
[A Anh ──]
Cô sắp đoán được là ai.
[Đừng sinh đứa bé ──]
Vì cái gì không được sinh đứa bé?
“A anh! A anh!”
Trần Anh giật bừng tỉnh, là đại ca, đại ca đầy mặt hoảng sợ, là nhìn đến cái gì dọa thành như vậy. Cô nhìn đồng tử đại ca, nhìn thấy ảnh ngược của mình.
Thì ra là mình, khiến anh ấy dọa thành như vậy.
“Làm gì?” Cô hỏi, vừa nói xong mới phát hiện hai má rát đau đớn, kêu thảm: “Đau quá.”
“A Anh, em sao ngủ ở trong này?” Đại ca hỏi, hắn một bàn tay siết Trần Anh, lực đạo rất lớn, hắn vừa còn tát cô một cái.
Cô ở giữa phòng khách, trên tay ôm thân cây thần mộc ba mang về, cô nhất thời toàn thân mất đi khí lực.
“A Anh, em không sao chứ.” Đại ca lo lắng hỏi. Hắn chỉ là nửa đêm rời giường uống nước, liền phát hiện em gái nằm ở giữa phòng khách, còn ôm thần mộc không buông.
“Anh…” Trần anh vô lực hỏi, “Ba lên núi, là ngọn núi tế thần trước kia của chúng ta phải không?”
“Anh, anh không biết.”
Đúng vậy, nhất định là vậy.
Trần Anh cúi đầu, khổ sở khóc, hai tay vẫn là ôm chặt thân cây không buông.
Cô nhận ra được.
Cái âm thanh kia, là tiếng của anh hai.
Là anh hai cùng cô nói chuyện.
“A Anh, em đừng làm anh sợ, anh ngày mai giúp bớt sợ, em trước buông ra thân cây.” Đại ca bị hành động của cô sợ tới mức nói đều lắp bắp, hắn một bàn tay lôi kéo tay Trần Anh, muốn kéo cô ra khỏi thân cây.
Trần Anh mãnh liệt lắc đầu, cùng đại ca lôi kéo.
“Buông em ra!” Trần Anh vừa khóc vừa nói. Cô dùng chân đá, muốn đá văng đại ca ra.
Cô không muốn rời khỏi nó, nếu không đợi lát nữa anh hai còn có thể cùng cô nói chuyện.
“A Anh em rốt cuộc là làm sao!” Đại ca bị đá vài cái, hỏa khí cũng bốc lên.
“Tránh ra tránh ra!” Trần Anh khóc lớn kêu to, bộ dáng cuồng loạn, như là điên rồi.
Bốp! Một tiếng vang nặng nề, đại ca lực lớn tát cô một cái.
Rốt cục, Trần Anh tỉnh táo lại.
“A Anh, em bình tĩnh chút được không?” Đại ca thật cẩn thận hỏi, bộ dáng em gái cùng trúng tà không khác gì. Hay là nói, bệnh tâm lý trước đây của cô lại tái phát.
“Em không sao.” Trần Anh ngữ khí bình tĩnh, nhưng nước mắt vẫn chảy, “Anh, em muốn uống nước.” Cô ánh mắt trống rỗng yêu cầu.
“Được, em cách thân cây xa một chút. Anh đi lấy nước.” Đại ca nói xong, lập tức đến phòng bếp lấy nước.
Trần Anh thừa dịp đại ca rời đi, cạy một chút vỏ cây héo rũ giấu ở trong túi áo, sau đó rời khỏi thân cây.
Đại ca trở về, đưa nước cho cô. Cô uống xong, tâm tình càng thêm ổn định.
“A Anh, em vừa rồi làm cái gì còn có ấn tượng sao?” Đại ca không dám rất nói thẳng hành vi cô nổi điên.
Trần Anh lắc đầu, giả ngu. Cô buông cái ly, đứng lên, “Em muốn trở về phòng ngủ, ngủ ngon.”
“Anh với em đi lên.” Đại ca đỡ cô lên lầu.
Vào lúc ban đêm, đại ca tựa vào trước cửa phòng bọn họ, một bước cũng không dám rời đi, thay cô gác đêm.
Đồng thời, trong phòng Trần Anh một đêm không ngủ, cô nhìn vỏ cây trong túi áo, rốt cuộc ngủ không yên.
Anh hai, lại nói chuyện với em đi. Trần Anh hy vọng.
Sáng sớm, Lục Nhân tỉnh lại. Mắt buồn ngủ sương mù, không phát hiện bên người Trần Anh tỉnh, mơ mơ hồ hồ mở cửa.
Sặc! Bị đại ca cạnh cửa gác đêm ngủ dọa.
“Đại, đại ca!” Lục Nhân thật bị dọa đến, đột nhiên tỉnh táo lại.
“Sớm.” Đại ca đánh ngáp thật lớn.
“Đại ca anh sao lại ──” Lục Nhân kinh ngạc chỉ vào, nói năng lộn xộn.
Đại ca đứng lên, bàn tay vỗ vỗ quần, sau đó tay che khuất miệng, lại ngáp một cái, “A!”
“Sao, làm sao?” Lục Nhân bị hắn a một tiếng lại lần nữa dọa đến.
“Có miệng thối.” Đại ca mắt buồn ngủ lờ mờ, “Trời đã sáng, không có việc gì thì tốt, ta muốn đi ngủ. Ngủ ngon. Không, là sớm an.”
“Đúng vậy, phải” Tuy rằng sờ không được đầu mối, Lục Nhân vẫn như cũ có lễ đáp lại hắn, nhìn theo hắn trở về phòng.
Thiếu chút nữa quên, còn chưa đánh răng rửa mặt đâu. Lục Nhân gãi gãi đầu, đi vào phòng tắm.
Lục Nhân rời giường, lại bị đại ca hoảng sợ, lại cũng không trở về phòng.
Trần Anh cất kỹ vỏ cây, ngồi ở bên giường chờ ở vị hôn phu, không ngờ hắn thủy chung chưa có trở về.
Bỏ đi, vẫn là chính mình đi tìm hắn đi. Trần Anh rời giường, sửa sang xong quần áo, mới đi ra ngoài.
Vừa xuống lầu, liền nhìn thấy Lục Nhân cùng cha mẹ nhà mình nói nói cười cười, trên tay lột đậu nành vừa hái xuống, lật ngược làm động tác bỏ xác đậu nành.
“A Anh khốn đến nay nha tạp đứng lên!” (A Anh, ngủ đến bây giờ mới thức) mẹ ngữ khí mang trách cứ.
“Anh Anh, em tỉnh rồi, nhanh lên gia nhập chúng ta.” Lục Nhân giống như chơi rất vui vẻ, còn mời cô gia nhập.
Trần Anh phất phất tay.
Không được, anh vui vẻ là được. Cô biểu tình phảng phất nói như vậy.
Đánh răng rửa mặt, đổi xong nông phục, Trần Anh đi ra, bọn họ còn lột đậu nành, một bộ vui vẻ thuận hòa.
Mau tới gia nhập chúng ta. Lục Nhân từ lúc cô đi ra, liền dùng loại vẻ mặt này nhìn chằm chằm cô.
Cô âm thầm thở dài, tiến lên kéo ghế dựa ngồi xuống, gia nhập hàng ngũ lột cây đậu.
Mẹ, cây đậu này cũng nhiều lắm, phải lột đến năm nào a. Ác Ma trong lòng Trần Anh trào ra, nhịn không được oán thầm một phen.
“Ba, có phải ba gặp nạn ở ngọn núi tế sơn thần trước kia?”
“Đúng vậy, ba chưa nói sao?” Ba kinh ngạc, hắn tưởng rằng hắn có nói.
Cô càng thêm xác định là anh, cô hưng phấn mà siết chặt đậu nành trong tay.
“A.” Hạt đậu bay ra đánh tới Lục Nhân vô tội.
“Xin lỗi xin lỗi, rất dùng lực.”
“Tra người nào đó nha tạp ấu tú tử.” (nữ hài tử phải ôn nhu chút) mẹ trách cứ.
Từ ngữ địa phương, bó chiếu, méo biết edit thế nào -.-
“Đúng vậy ” Đối Trần Anh mà nói, này nói được nhưng không hưởng ứng. Cô nếu rất ôn nhu, hiện tại đã sớm thất nghiệp, không công tác.
“Con không sao rồi.” Lục Nhân cười giải quyết.
“Không đại chí hảo.” (không có việc gì thì tốt) mẹ cười nói.
Động, rốt cuộc ai là con ai. Trần Anh rất không tư vị. Đừng trách cô lòng dạ hẹp hòi, chỉ là mẹ quan niệm trọng nam khinh nữ, cô đã quen nhìn nhiều năm.
Bỏ đi, xem trên mặt mũi anh hai trở về, coi như xong.
Anh hai nhất định còn có thể lại đến tìm cô. Trần Anh tin tưởng như vậy.
Cô nhất định phải hỏi kỹ anh hai, vì cái gì không được sinh đứa bé.
Đang lúc hoàng hôn, đại ca ngủ bổ sung xong xuống lầu, tìm kiếm bóng dáng em gái, ở cổng lớn tìm được Trần Anh, hắn tiến lên thấp giọng nhỏ nhẹ hỏi: “A Anh, em hiện tại có chỗ nào không thoải mái không?”
Trần Anh cười nói: “Không có a.”
“Em có biết hay không em đêm qua ──” Đại ca đang muốn nói tình huống đêm qua, lại bị Trần Anh đánh gãy, cô nói: “Em đêm qua gặp ác mộng. Ai a, nên sẽ không em mộng du chứ?”
“Mộng du?” Đại ca sửng sốt.
“Đúng vậy, em sẽ mộng du a. Hơn nữa em có thể giương mắt với anh nói chuyện, nhưng trên thực tế em còn đang ngủ. Hình như là di chứng sau sự kiện tế sơn thần.”
“Thật sự?” Nhưng mà sao hắn lại không biết?
“Thật sự, em thật lâu không phát tác, nhất định là tại ngủ không quen.” Cô nói cứ như có thật.
“Như vậy a.” Đại ca bị hù qua đi.
“Không nói nữa, chúng ta muốn đi.” Trần Anh nói. Lục Nhân đi lái xe lại đây, cô đứng ở cạnh cửa chờ hắn. Cô đã cùng ba mẹ nói lời từ biệt, “Anh muốn cùng nhau trở về hay không?”
“Không được, anh gọi là đồ đệ của anh đến, nó sẽ tới giúp anh đem thần mộc mang đi.” Đại ca nói.
“Làm gì phiền toái như vậy, chúng ta giúp anh là được.” Trần Anh nói. Trên thực tế, là cô muốn cùng thần mộc cùng nhau, nói không chừng anh hai tùy thời sẽ xuất hiện.
“Không.” Không thể lại đem em cùng thần mộc để cùng một chỗ. Đại ca cự tuyệt.
Lục Nhân lái xe lại đây.
“Chúng ta đi đây.” Trần Anh nói lời từ biệt, cô mở cửa xe đi vào.
“Đại ca gặp lại.” Lục Nhân nói.
“Gặp lại.”
Sau này bọn họ rời khỏi nông thôn, trở lại đô thị. Cô đem vỏ cây thần mộc cẩn thận cất kỹ, lẳng lặng đặt trong ngăn kéo. Chờ đợi anh hai tìm cô.
Cô tin tưởng anh hai sẽ lại xuất hiện. Cô tin tưởng như thế.