Không đủ vote nhưng cứ up ha ;>
___________________________
Tang Du cảm thấy cô sắp tàn đời rồi.
Vị thần tiên này lại là đại mỹ nhân ốm yếu, sự nghiêm túc càng làm nổi bật vẻ dễ thương khiến cô hoàn toàn không đỡ nổi.
"Có thể... Vẫn có thể được mà..."
Là cô thiếu nợ anh!
Cô ngoài miệng thì như không tình nguyện, nhưng suy cho cùng thì nội tâm vẫn rất vui vẻ.
Dù sao thì đã thành lập quan hệ thuê mướn, từ bây giờ đến nửa năm sau sẽ chiếu cố lẫn nhau, sớm tối ở bên hỗ trợ.
Lam Khâm trưởng thành rất tốt, tính cách ôn hòa tâm tư tinh tế, đại đa số mọi lúc đều biết điều và hay ngượng ngùng, ở chung với anh rồi ngẫu nhiên trêu chọc anh quả thực như kéo dài tuổi thọ, có thể ở nhiều thêm một chút cũng là chuyện tốt.
Xe cừu nhỏ được chú Trần cho vào bãi gửi xe dài hạn của khu nhà, Tang Du có ý thức trách nhiệm mà cẩn thận đưa Lam Khâm lên xe, thu xếp ổn thỏa cho anh xong, cô đứng dậy muốn đi tới tay lái phụ, nhưng cửa xe chưa kịp đóng, cổ tay cô đã bị xiết chặt.
Ngón tay thon dài lành lạnh, yếu ớt nắm tay cô, từng khớp xương nhô lên đều như được điêu khắc tinh tế.
Lam Khâm nhanh chóng buông tay ra, dịch vào bên trong một đoạn, lẳng lặng nhìn cô.
Cổ tay Tang Du nóng lên như bị bỏng, cô thở nhẹ ra, cúi xuống nhìn anh cười, "Anh muốn mời tôi ngồi bên cạnh anh sao?"
Lam Khâm không dám gật đầu, là anh quá nóng vội rồi... Nhìn cô muốn rời đi nên mới có phản xạ...
Căn bản là thân thể anh không nghe lời anh.
Lúc anh còn đang ảo não, cửa xe "uỳnh" đóng lại, Tang Du đã ngồi vào, khóe mắt hơi cong lên, giọng nói ngọt ngào mềm mại, "Cái đó... tôi không khách khí đâu á."
Chú Trần ngồi vào ghế lái, thông qua kính chiếu hậu nhìn thấy lỗ tai tiên sinh hồng lên, cưỡng ép bản thân quay đầu nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, cả người cứng đờ.
Ông nín cười, hắng giọng hỏi: "Tang tiểu thư, bây giờ trực tiếp quay về chỗ ở của cô sao?"
Tang Du vừa đồng ý xong, chuông điện thoại đã vang lên.
Lam Khâm theo bản năng mà ngó qua tiếng điện thoại, ánh mắt lướt qua màn hình điện thoại của cô, thu hết vào mắt dòng chữ.
Anh Tiểu Mạnh: "Bảo bối Tiểu Ngư, đừng quên tới tìm tớ, chờ cậu!"
Ảnh ava là bóng lưng của một người đàn ông, cuỗi dòng chữ là một chuỗi icon trái tim.
Lúc này Tang Du mới nhớ ra đã đồng ý với Mạnh Tây Tây, phải dạy cô ấy làm bánh ngọt tặng cho bạn trai, vội vàng nhắn lại: "Đừng nóng vội, mười phút nữa nhé."
Sau đó thoát ra rồi tắt màn hình, nói với chú Trần: "Chú Trần, cháu phải đến nhà bạn, phiền chú đến giao lộ phía trước thì rẽ trái."
Chú Trần đáp lại, trong xe lại không có tiếng động gì nữa.
Lẽ ra Lam Khâm không nói chuyện, bầu không khí trầm mặc thế này là chuyện bình thường, nhưng Tang Du cảm thấy sau khi gửi tin nhắn xong, cả người không được tự nhiên, vị thần bên cạnh cô bây giờ, hai tay nắm chặt vào, gương mặt bình tĩnh nhìn khung cảnh lướt qua bên cửa sổ, tựa như anh đang đóng băng lại không động đậy dù chỉ một chút.
Cô... không nói gì sai đấy chứ?
Đôi mắt Lam Khâm hơi mở, trái tim đang lơ lửng bị hạ xuống, khiến anh tỉnh táo lại, rơi xuống vực sâu thăm thẳm không thấy đáy.
Anh Tiểu Mạnh... Trong nhà... Tang Du cô, cô đã... có người yêu?
Anh đưa tay chống ở cửa sổ đỡ vùng thái dương, ngón tay hung hăng bấu chặt vào lòng bàn tay, mùi hương thơm ngọt của Tang Du văng vẳng bên mũi, anh ngửi một chút đã cảm thấy như muốn bốc cháy.
Trái tim cháy sạch hóa thành tro.
Nháy mắt đã qua mười phút, chú Trần vững vàng dừng ở dưới chân của một tòa chung cư cao tầng.
"Tang Tiểu thư, cháu từ từ đã, sau khi xong việc thì gọi điện thoại cho chú, chú tới đón cháu."
"Không cần đâu ạ, bạn của cháu sẽ đưa cháu về," Tang Du lén lút liếc nhìn Lam Khâm, chủ động nói: "Tiên sinh, phương án hồi phục cụ thể, ngày mai tôi sẽ nói chuyện với bác sĩ trưởng của anh, vậy hôm nay tôi đi trước nhé."
Lam Khâm cố hết sức mà quay đầu, lông mi dài trùng xuống ẩn giữa một mảng tối đen.
Không hiêu vì sao trái tim Tang Du co rút lại, nhìn vào đôi mắt đầy sương mù nặng nề hiện ra nét khổ sở, thiếu chút nữa cô xúc động mà đưa tay xoa xoa đầu dỗ dành anh.
"Tiên sinh, sao vậy?"
Anh không có phản ứng.
Chú Trần nhìn, Tang Du cũng không thể gặng hỏi gì nữa, cô nắm chặt túi, chậm rì rì bước xuống xe, lo sợ đi vài bước, nhưng nhịn không được quay đầu lại.
Xe vẫn đứng nguyên ở đó, không được lái đi.
Cô lại đi tiếp hai bước, xe vẫn bất động như trước.
Mắt thấy sắp đến cửa khu rồi, điện thoại Tang Du lại vang lên, sức chịu đựng của Lam Khâm đã đến giới hạn, gửi tin nhắn cho cô.
"Tang Du..."
"Có thể nói cho tôi biết, người cô muốn gặp là ai không?"
Hai tin nhắn mười lăm chữ, Tang Du lướt qua đã đọc xong, theo bản năng muốn lập tức trả lời lại, nói cho anh biết là người chị em tốt Mạnh Tây Tây của cô, nhưng hàng chữ vừa đánh xong, tay cô bỗng nhiên khựng lại bất động.
Không đúng lắm, vừa nãy cả người anh là áp suất thấp, do dự cả buổi mới hỏi ra câu này thôi sao?
Anh làm gì mà lại quan tâm mấy chuyện nhỏ nhặt này.
Tang Du lại đọc đi đọc lại tin nhắn của Lam Khâm bảy tám lần, không đoán ra được ý của anh, cô thuận tay nhấn quay lại màn hình chính wechat, bỗng chú ý tới tên của Mạnh Tây Tây... "Anh Tiểu Mạnh".
Không chỉ cái tên giống đàn ông, mà ảnh ava cũng là bạn trai cô.
Rất dễ khiến người ta hiểu lầm...
Tang Du không khỏi thở gấp, mơ hồ ý thức được cái gì đó, tâm tư nhỏ vốn thuần khiết không nghe theo sự khống chế mà đột nhiên rung động.
Trái tim cô giống như bé thỏ con bị làm giật mình, không chịu ngồi yên mà nhảy loạn lên.
Lúc này điện thoại lại vang lên, vẫn là tin nhắn của Lam Khâm, không hỏi gì cả, chỉ đơn giản là gọi tên cô, "Tang Du."
Ngôn từ đè nén, không mang theo ngữ điệu, nhưng Tang Du như có thiên nhãn, hết lần này tới lần khác có thể thông qua hai chữ mà cảm nhận được ánh mắt đáng thương chít chít của anh.
Cùng lúc đó, ở phía xa xa đằng sau truyền đến tiếng mở cửa xe, Tang Du vội vàng xoay người nhìn lại, một chân dài của Lam Khâm đã bước ra khỏi xe.
Gần bảy giờ, sắc trời mờ nhạt, lạnh hơn nhiều so với buổi chiều.
Tang Du lo anh đi ra ngoài sẽ bị lạnh, không rảnh cân nhắc điều gì nữa, vội vàng bước chân nhẹ nhàng trở lại xe.
Lam Khâm đang muốn xuống xe, thấy cô xuất hiện, sửng sốt.
Tang Du đặt tay lên cửa xe, đối mặt với anh, đáy mắt mơ hồ lóe lên: "Tiên sinh, người ở trên tầng là bạn của tôi, sao vậy?"
Mi tâm Lam Khâm nhíu lại, sắc mặt trắng thuần.
Cái kiểu đó... là bạn?
Tang Du tinh tế quan sát vẻ mặt của anh, trong thâm tâm bỗng có tâm trạng muốn đánh trống reo hò không ngừng, cô dừng một chút, giọng nói dịu dàng mềm mại mà giải thích: "Quan hệ bọn tôi khá tốt, tôi thuờng hay đến nhà cậu ấy."
Vừa dứt câu, thấy rõ thái dương Lam Khâm đổ mồ hôi lạnh.
Tang Du nghĩ nếu cô còn tiếp tục nói, Lam Khâm chắc hẳn sẽ không chịu nổi, mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân gì khiến anh để trong lòng, cô cũng không dám kéo dài thêm, từng câu từng chữ rõ ràng mà nói ra sự thật: "Là Mạnh Tây Tây bạn thân của tôi, đồng nghiệp ở trung tâm hồi phục, chị, em, tốt!"
Chị em... tốt?
Khóe môi Lam Khâm hơi run rẩy, mím lại, chăm chú nhìn cô.
Làm gì vậy trời... dáng vẻ như chịu ủy khuất lớn vậy...
Tang Du đau lòng, lại có chút buồn cười, thở dài khẽ khàng, cúi người sờ lên đùi phải đang ở ngoài của anh, nhấc lên giúp anh cho vào trong xe thật kỹ càng, dặn dò: "Tiên sinh, ở ngoài lạnh lắm, anh đừng tùy tiện xuống xe, nhanh để chú Trần đưa anh về nhà đi."
Lam Khâm mở điện thoại, máu xông lên não nên có chút chóng mặt, "Là chị em tốt trong nhà?"
Tang Du gật đầu, "Đúng vậy."
Trong mắt Lam Khâm như có thủy quang gió mát, trái tim bị nghiền nát thành bùn cũng một lần nữa liền lại, khôi phục mà đập bịt bịt bịt bịt, anh ngơ ngác trong chốc lát, cảm giác mình được một tấc lại muốn tiến một thước, rồi lại nhịn không được, trái tim vừa bị khoét ra giờ lại muốn có gì đó lấp đầy lại.
Anh đưa cho cô xem, "... Sau này, đừng gọi tôi là tiên sinh được không?"
Không gọi tiên sinh? Tang Du nhìn khung đối thoại, nhất thời không hiểu rõ.
Lam Khâm cúi thấp đầu gửi cho cô, "Ở nhà, cô cứ gọi tên tôi."
Nghe thấy cô gọi tên anh rồi, anh lại không muốn cô gọi anh là tiên sinh nữa.
Sau khi gửi xong, trong chốc lát Tang Du không lên tiếng, cả người Lam Khâm đầy căng thẳng, sợ khiến Tang Du mất hứng, vội vàng đánh chữ muốn thu hồi lại, lại thấy Tang Du nở nụ cười.
Cô dứt khoát ngồi xổm người xuống bên cạnh xe, ngẩng đầu lên nhìn Lam Khâm, gương mặt trắng nõn mềm mãi cỡ chỉ khoảng một bàn tay, tràn ngập vẻ xinh đẹp, "Được, không gọi tiên sinh, chúng ta sẽ sớm ở chung với nhau, kỳ thật gọi Lam Khâm cũng có chút không quen."
Bởi vì yêu cầu nho nhỏ này của anh, trái tim Tang Du như hòa tan ra, không nỡ từ chối anh.
Cô cong mắt, nghiêng đầu hỏi: "Nếu anh muốn, sau này tôi sẽ gọi anh là Khâm Khâm được chứ?"
Vừa dứt lời, Tang Du cũng không kịp nhìn biểu cảm của Lam Khâm nữa, đã bị một tiếng gào rống to tựa như sấm sét, "Tang Tiểu Ngư! Cậu còn không lên lầu ngồi xổm dưới đó làm gì! Chờ cậu hơi bị lâu rồi đấy!"
Tang Du che tai lại nhìn hướng lên trên tầng, sân thượng tầng bốn mở rộng cửa sổ ra, Mạnh Tây Tây thò nửa người ra dùng sức vẫy tay, "Nhanh lên, nhanh lên!"
Cái con nhỏ này!
Tang Du cũng cao giọng: "Biết rồi, lên ngay!"
Ánh mắt cô dừng lại trên mặt Lam Khâm, lóa mắt nhìn thấy tia đỏ khả nghi, anh trốn tránh vào trong xe, sắc trời tối dần cũng không thấy rõ nữa.
Tang Du đi vào cửa nhà Mạnh Tây Tây vẫn còn đang suy nghĩ thấy vệt hồng thoáng qua kia, Mạnh Tây Tây nói với cô mấy câu cô cũng không để ý.
"Tiểu Ngư, mê mẩn rồi hả?"
Tang Du cảm thấy trên lưng bị véo, cuối cùng cũng bừng tỉnh: "Đâu, làm gì có!"
Mạnh Tây Tây cười, "Còn chối, nãy giờ cứ ngây ngẩn ra, cái xe vừa nãy là của ai?"
Tang Du không có ý định giấu giếm, ăn ngay nói thật, "Ông chủ đấy."
Một từ đã khiến Mạnh Tây Tây cả kinh thiếu điều nhảy dựng lên, vội vàng hỏi cô tất tần tật mọi chuyện, Tang Du nói hết tất cả mọi chuyện ngoại trừ việc Lam Khâm đưa ra cái giá cao kinh hồn để thuê cô về.
"Khó trách khi đó không cho tớ tiêm, hóa ra là muốn thuê cậu," Mạnh Tây Tây nghe xong khẽ thở phào, "Mọi phương diện đều không tồi, cậu có ý định qua đó ở không?"
Tang Du do dự, "Tớ còn chưa nghĩ đến, nếu chuyển qua đó thì khá thuận lợi, nhưng phải ở cùng chỗ cũng không được tự nhiên..."
Mạnh Tây Tây đồng ý, vừa đi vừa nói, "Không sai, cậu còn chưa hiểu rõ anh ta hoàn toàn, an toàn của bản thân là quan trọng nhất," cô đi đến ban công cầm đồ nấu ăn, trong lúc vô tình nhìn lướt xuống dưới tầng, kinh ngạc đến ngây người, mặt dán lên lớp thủy tinh cao cấp vài giây, "Tiểu Ngư Tiểu Ngư! Mau nhìn xuống dưới tầng kìa..."
Cô quay đầu lại kích động vẫy tay, Tang Du nghi ngờ đi theo, hai người cùng nhìn xuống.
Bên cạnh bồn hoa của tiểu khu, xe hơi màu xám vẫn đứng tại chỗ, cửa xe đằng sau mở ra, một người đàn ông dáng người thon dài đứng thẳng đó, làn tóc đen dần khuất dưới áng trời chiều lộ ra gương mặt nhu hoà tuyệt sắc, ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ.
Hai ánh mắt lướt qua nhau.
Trái tim Tang Du mãnh liệt nhảy dựng, kéo Mạnh Tây Tây lùi xa một chút.
Lam Khâm vẫn chưa đi?!
Cô có chút khó hiểu... không biết phải làm sao.
Mạnh Tây Tây chợt nhận ra, "Là ông chủ cậu à?!"
"... Đúng vậy."
"Rõ ràng vẫn còn trẻ như vậy! Gương mặt đúng là bùng nổ! Có bạn gái chưa?"
"Vẫn chưa..." Dì Hà từng nói, tiên sinh vẫn luôn đơn độc một mình.
Mạnh Tây Tây đỡ trán, nửa đùa nửa thật: "Đột nhiên không muốn làm bánh cho bạn trai nữa, làm sao bây giờ, anh ấy xấu quá à."
Cô nàng vỗ vai Tang Du, "Tiểu Ngư, tớ thu hồi lại lời vừa nói, nếu không cậu dọn đến đó ở đi, người này ấy..."
Mạnh Tây Tây không có tiết tháo mà đào ngũ, cắn khăn tay, "Thật muốn tiến triển thành quan hệ thân mật, chị em chúng ta có lợi không hại!"
Độ nhan khống của Mạnh Tây Tây, nhìn thấy sắc đẹp thì sức miễn dịch về thành số âm.
Tang Du đau đầu nhức óc nhìn cô nàng, cúi đầu gửi tin nhắn cho Lam Khâm, "Về nhà chưa?"
Người nào đó do dự trả lời lại: "Về rồi."
Lừa đảo!