Giống như bị ấn nút tạm dừng.
Giọng nói, hình ảnh, ánh sáng giống như khung cảnh bất động, gian phòng ngủ lớn biến thành bức vẽ phác họa đen trắng, màu sắc bị rút toàn bộ, chỉ còn đôi mắt như trân bảo của anh.
Nâu nhạt, xám khói, được những tia nắng ban mai chiếu xuống, lại càng thêm rực rỡ sáng rọi, khiến người ta không thể kiềm chế mà rơi xuống vực thẳm.
Tang Du hơi nhếch môi, bình tĩnh đối mặt với đôi mắt này, căn bản không nhớ ra mình phải hô hấp.
Mãi đến khi người nào đó bị túm chặt mà co rúm vào, cô mới giật mình tỉnh táo.
Đôi mắt cong hơi đỏ lên, kết mạc sưng huyết, thấy rõ bị viêm, giữa hai hàng lông mi rung rung là con ngươi dị sắc bị khóa lại bởi tơ máu, tràn ngập vô vọng cùng với... sự chán ghét muốn vứt bỏ chính mình?
Tay Tang Du không nghe theo sự sai khiến của bản thân, kinh ngạc che miệng lại sợ hãi thán phục, trong lúc ngỡ ngàng buông ra, thật khó tin nhẹ giọng thì thào: "Anh... Tránh tôi vì... Đôi mắt?"
Nếu các bạn không giải được pass thì vào dembuon đăng ký tài khoản và nhấn thích chap đó sẽ đọc được ngay nha >
Link mình đính ở phần mô tả.
Câu hỏi trả lời lấy pass chương : Quà tặng đầu tiên Tang Du mang đến cho L:am Khâm là gì? (Pass có chữ, không viết hoa, viết liền, không dấu)
Mọi người thấy pass có khó quá không, cho mình ý kiến nhé >