Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tang Du đang cầm một cốc trà trái cây, cánh tay để sát vào áo len dệt kim của Lam Khâm, làn da bị sợi len nhỏ cọ cọ khiến cô có chút ngứa ngáy.
Trong lòng... Cũng có rất nhiều chỗ ngứa, ngứa đến khó chịu.
Có lẽ cô không hiểu rõ đạo lý đối nhân xử thế, nhưng năng lực xem mặt đoán ý nhất định phải có, rõ ràng Lam Khâm đang bảo vệ cô.
Anh làm trò trước mặt mấy vị đại nhân vật như hổ rình mồi này, biết rõ dưới tình huống đối phương đang đối chọi gay gắt, nhưng lại bảo vệ cô không chút nghĩ ngợi gì chỉ vì vài câu nói nhỏ.
Ý nghĩ của Tang Du xoay chuyển rất nhanh, nếu cô đã xen vào, mà thái độ của Lam Khâm lại rõ ràng như vậy, cô nhất định phải thêm dầu vào lửa một phen.
Theo lời chú Trần, ông già đeo kính này có suy nghĩ lệch lạc với Khâm Khâm đúng không? Thèm nhỏ dãi điều kiện của Khâm Khâm nên muốn gả con gái cho anh sao?
Cho nên thấy cô không vừa mắt, còn vênh mặt hất hàm sai khiến cô. Nhưng suy cho cùng, dù cô thật sự là một người hầu thì cũng là người của Lam Khâm. Ông ta lấy đâu ra tư cách mà quát mắng cô?
Còn không phải là vừa khoe mẽ vừa không cam tâm mà chèn ép Khâm Khâm sao?
Cô càng không thể để cho ông ta được như ý, cho ông ta tức chết.
Đôi mắt đẹp của Tang Du cong cong, thoải mái nhìn cổ đông họ Lương một cái, sau đó vuốt tóc mai, quay đầu lại cười với Lam Khâm, giọng nói tám phần ngọt ngào: "Không cần, anh đi nấu rất vất vả, em sẽ đau lòng."
Hai mắt Lam Khâm sáng ngời.
Tang Du giả bộ bình tĩnh tự nhiên, kéo nhẹ cánh tay anh, nghiêng đầu, vẻ mặt ngoan ngoãn đáng yêu: "Với lại, anh thích uống cái gì, em cũng thích uống cái đó."
Cô vợ nhỏ vô cùng chu đáo và hiểu chuyện.
Đối với ba người đàn ông ngồi đối diện mắt hình viên đạn.
Tang Du hoàn toàn không phát hiện, mắt lấp lánh chăm chú nhìn Lam Khâm.
Lam Khâm hiểu ý cô, đề nén lại lồng ngực đang phập phồng, lấy hết can đảm, nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô. Khóe môi nhịn không được cong lên, đáy mắt đầy ẩn ý.
Mối quan hệ thân mật không cần nói cũng biết.
Thể diện của cổ đông họ Lương cuối cùng cũng không nhịn được, bỗng dưng đứng lên: "Lam Khâm, cậu——"
Lam Khâm nắm lấy tay Tang Du nhưng không ảnh hưởng chút nào tới tốc độ đánh chữ, giọng nói chuẩn xác cắt lời ông ta: "Ở trong nhà tôi còn nói chuyện lỗ mãng với người của tôi, hợp lý không?"
Giọng nói đều đều, không gay gắt, nhưng lại có uy lực.
Cơ mặt của cổ đông họ Lương run lên, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt dị sắc của Lam Khâm, hung hăng liếc nhìn chú hai nhà họ Lam một cái.
Chẳng phải do anh ta nói Lam Khâm còn độc thân, lại càng ngày càng có ảnh hưởng đối với tập đoàn, vậy nên ông ta mới bắt đầu suy nghĩ đến. Nếu không ai mà không biết tên dị đồng yêu quái của Lam gia, còn là một người câm, nói không chừng còn mắc bệnh tâm lý, ông ta cũng chẳng muốn dây vào đâu!
Ông ta tìm cho mình một cái cớ hay, tức giận phất tay áo, trước tiên rời đi, làm bộ muốn hung hăng đóng sầm cửa lại. Nhưng chú Trần nhanh tay lẹ mắt giữ lấy cánh cửa: "Ngài đi thong thả, không tiễn."
Cổ đông hói đầu họ Triệu nheo mắt, vài câu trách mắng lý do thoái thác đã đến bên miệng.
Lam Khâm không cho ông ta cơ hội, dứt khoát để một bản thảo đã hoàn thành lên bàn trà.
Chú hai nhà họ Lam và cổ đông họ Triệu đột nhiên kinh hãi, không hẹn mà cùng định cầm lên nhìn kỹ, nhưng những ngón tay thon dài nhợt nhạt đã đè lên trên, phần mềm giọng nói cũng vang lên theo: "Tôi đã trả lời xong rồi, hôm nay dừng ở đây. Nếu các người quyết định giữ nguyên, cuối tháng tôi sẽ hoàn thành tất cả bản vẽ theo kế hoạch, nếu các người có thay đổi, tôi cũng sẽ tìm đối tác khác."
Sắc mặt chú hai tệ đi: "Khâm Khâm..."
Lam Khâm dùng một câu chấm dứt đề tài: "Các người có thể chọn, tôi cũng có thể, tôi không phải vật sở hữu của nhà họ Lam."
Chủ trương đổi mới nhà thiết kế của cổ đông họ Triệu, sau khi xem qua bản vẽ cũng á khẩu không trả lời được. Không thể không thừa nhận vị trí của Lam Khâm không thể thay thế, liền đen mặt rời đi. Chỉ còn lại một mình chú hai.
Chú hai thấy cuối cùng người ngoài đều đi rồi, như trút được gánh nặng, xoa xoa hai tay nghiêng về phía trước, ngạc nhiên đánh giá Tang Du: "Khâm Khâm, không giới thiệu với chú hai một chút sao? Cô đây là..."
Lam Khâm nắm tay Tang Du đứng lên, xa cách gật đầu một cái với anh ta rồi đi thẳng lên lầu hai.
Đi đến nửa đường, anh chợt nhớ đến việc gì, liền quay trở lại bàn trả. Trong ánh mắt háo hức chờ đợi của chú hai, cầm cốc trà trái cây do Tang Du nấu lên, ôm vào trong lồng ngực.
Ngón tay còn không quên dán lên thành để thử độ ấm.
Đã nguội mất rồi...
Thật đáng tiếc.
Anh nhíu mày, ánh mắt bất mãn xẹt qua người chú hai.
Tang Du đứng giữa cầu thang chứng kiến toàn bộ sự việc, dở khóc dở cười dựa vào tay vịn.
Lam Tiểu Khâm à Lam Tiểu Khâm, muốn lạnh lùng thì kiên trì đến cùng đi chứ, đi nửa đường còn chạy về ôm trà hoa quả, thèm khát đến mức nào vậy?
Lam Khâm một tay cầm đồ ăn, một tay che chở Tang Du lên lầu hai. Dừng ở ngoài phòng làm việc, bảo cô đi vào trước rồi theo sau, tựa lưng vào cánh cửa, đóng chặt, cả thế giới trở nên yên tĩnh.
"Khâm Khâm, vừa rồi tôi có làm sai gì không?" Tang Du lập tức hỏi: "Tôi thấy người kia đang tính kế anh, tức chết đi được, nên tôi mới tự quyết định..."
Đóng giả cặp tình nhân trẻ.
Lam Khâm cụp mắt xuống, sao anh có thể nói với cô... Anh cầu còn chẳng được, hiện tại cứ giống như đang nằm mơ vậy.
Anh chỉ có thể lắc đầu một cách chắc chắn, giơ ngón cái lên khen ngợi cô.
Tang Du nhận được khẳng định, bật cười ngọt ngào, nhanh tay xoa mặt anh một cái, ăn chút đậu hũ: "Tôi biết rồi."
Xung quanh không còn ai quấy rầy nữa, Lam Khâm không có lý do để tiếp tục chạm vào cô. Anh chậm rãi buông ra tay, lưu luyến nắm chặt tay, muốn lưu lại độ ấm của cô.
Vốn dĩ Tang Du đang đói bụng, nhưng khi vào gian phòng này, lực chú ý của cô bị giấy vẽ đầy tường hấp dẫn. Cô xem xong hai hàng theo thứ tự, kinh ngạc khi phát hiện được một bộ trang sức phỉ thúy nhiều lần được lên hot search do các nữ minh tinh tranh nhau đeo nó để tham gia các lễ hội nửa năm trước.
Đoạn thời gian đó lướt Weibo mỗi ngày đều sẽ thấy có người thảo luận, không muốn biết cũng khó.
"Cái này..." Vẻ mặt cô đầy ngạc nhiên: "Hóa ra là do anh thiết kế sao?"
Lam Khâm không còn dùng vẻ mặt bình tĩnh như đối với người ngoài, có chút thẹn thùng, gật đầu nhẹ một cái.
Tang Du nhảy đến cạnh anh: "Khâm Khâm, anh thật là lợi hại!"
Lam Khâm càng cúi đầu thấp hơn, ôm chặt cốc trà nhỏ của anh.
Tang Du tươi cười cướp lấy cốc "Ôm nó làm gì, đã nguội rồi. Nếu anh thích tôi lại đi nấu."
Anh luyến tiếc, đánh chữ thương lượng với cô "Hâm nóng lại một chút được không?"
Tang Du không trả lời.
Giọng nói của anh vừa rồi phát ra tự nhiên như vậy, sao giờ lại bắt đầu đánh chữ rồi?
Cô ngẩng đầu tò mò nhìn anh: "Phần mềm giọng nói anh dùng tốt như vậy, tại sao anh chưa bao giờ nói với tôi mà chỉ đánh chữ, viết chữ cho tôi vậy?"
"Văn bản trang trọng hơn."
Chỉ vậy thôi?
Anh dừng lại một chút, gửi tiếp: "Âm thanh kia khó nghe."
Cực kì... Khó nghe.
Khi giao tiếp trong công việc, không ai có kiên nhẫn để đọc văn bản của anh. Phần mềm giọng nói hiện có trên thị trường đọc chữ không mạch lạc, rất nhiều từ ngữ chuyên ngành không thể biểu đạt rõ ràng. Anh không thể gửi hy vọng vào người khác, vì vậy phải dành rất nhiều thời gian tự mình học tập, nhìn vào tình huống của bản thân để tạo ra phần mềm này...
Chỉ là giọng nói kia, anh thấy rất lạ và cực kì chói tai.
Anh là dân nghiệp dư, kỹ thuật không tốt, dự báo thời tiết dành riêng cho Tang Du cũng bị lỗi, còn hại cô sinh bệnh.
Lam Khâm gõ chữ chậm lại "Ứng dụng tôi làm chưa được hoàn thiện, trong thư viện cũng chưa có giọng nói tốt hơn, không muốn..."
Không muốn để cô nghe được.
Phòng làm việc rất yên tĩnh, lông mi của anh rũ xuống như một cánh quạt nhỏ, che đi bóng dáng hình cung ảm đạm trên gương mặt.
Từ đầu đến chân đều cố gắng che giấu, nhưng lại không thể giấu đi sự tự ti sâu sắc.
Tang Du và anh dựa vào cánh cửa, cùng nhìn nơi làm việc gọn gàng ngăn nắp của anh. Cô tưởng tượng ra cảnh anh mang bệnh mà phải ở chỗ này ngày đêm bận rộn, không khỏi kéo ống tay áo anh: "Khâm Khâm, anh lo lắng quá nhiều rồi. Đôi mắt thì ngại nó đáng sợ, vết sẹo anh sợ nó dọa người, tạo ra được ứng dụng lợi hại như vậy lại sợ nó khó nghe, nhưng tôi thấy——"
Giọng nói cô dịu dàng: "Đôi mắt của anh đẹp đến không chân thật, vết sẹo làm cho người ta đau lòng. Về phần giọng nói này, lúc tôi vừa nghe thiếu chút nữa nhảy dựng lên, tôi đã rất vui vì anh có thể lên tiếng."
Lam Khâm yên lặng nghe, không dám thở mạnh.
Bàn tay của Tang Du lại tiến gần thêm một chút, thử cầm ngón tay út lạnh lẽo của anh lắc lắc một cái: "Anh chỗ nào cũng tốt hết. Nếu anh không tin vào bản thân thì cũng nên tin lời tôi nói chứ?"
Vô số tảng đá gồ ghề đè lên người Lam Khâm nhiều năm dường như cứ được cô nhấc ra từng tảng một.
"Anh tin tôi không?"
Lam Khâm yếu ớt gật đầu.
"Tin hay không——"
Nói nặng hơn một chút.
Tang Du cong môi: "Nếu anh tin tôi, giờ tôi đi hâm nóng trà hoa quả cho anh đó——"
Người nào đó bỗng dừng lại, bối rối một chút, dứt khoát hơn rất nhiều.
Tang Du cười to, anh tham ăn muốn chết!
Lầu dưới vắng tanh, chú hai nhà họ Lam không biết đã đi từ lúc nào. Chú Trần xong việc cũng đã đi nghỉ. Tang Du đi vào phòng tìm được bếp điện nhỏ mà cô thích dùng, định về phòng lấy dây cắm điện.
Chân cô vừa mới bước lên cầu thang, thiếu nữ theo đuổi Tống lại xuất hiện: "Tối nay Tiểu Ngư biểu hiện rất tốt, mưu đồ của mấy lão già này nên bị chặt đứt! Khâm Khâm thế nào rồi? Cháu đừng nhìn vẻ bình tĩnh của nó, không chừng còn phát ốm đấy."
Tang Du trả lời: "Tình trạng của anh ấy rất tốt, cháu đang nấu trà hoa quả cho anh ấy uống."
Thiếu nữ theo đuổi Tống: "Được, cháu dỗ nó đi, nó không thích mấy việc này, đều là do bất đắc dĩ."
Tang Du nhớ tới nghi vấn trong lòng lúc trước, do dự hỏi Tống Chỉ Ngọc: "Bà nội, cháu mạo muội hỏi một câu, thân thể của Lam Khâm không phải nên tĩnh dưỡng sao? Sao lại..."
Làm công việc có áp lực lớn như vậy.
Cách nửa phút.
Câu trả lời mới tới.
Thiếu nữ theo đuổi Tống: "Nếu không cho nó tìm việc làm, nó cũng chẳng thể sống đến ngày hôm nay."
Thiếu nữ theo đuổi Tống: "Số lần nó thử tự sát trước kia cũng không ít hơn so với số bản vẽ nó vẽ đâu."
Tay Tang Du run lên, dây cắm bếp điện đột nhiên rơi xuống "Bộp" một tiếng đập vào lan can cầu thang bằng kim loại.
Cô nhìn chằm chằm hai hàng chữ này như không nhận ra, đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần. Lỗ tai ù đi, cô vịn chặt vào lan can, hai chân khuỵu xuống rồi ngồi bệt xuống bậc thềm.
Trời đã sắp tối, cảnh đêm ngoài cửa sổ sát đất rực rỡ, mặt sông hắt ra ánh sáng nhẹ, phản chiếu sương mù mênh mông phía chân trời.
Trên lầu có tiếng bước chân truyền đến.
Lam Khâm đợi lâu không thấy cô lên, nóng lòng xuống xem.
Tang Du cố gắng hít thở, kìm nước mắt, vỗ vỗ mặt nặn ra nụ cười, đứng lên chạy về phía anh: "Khâm Khâm, tôi tìm được bếp điện rồi này, anh xem——"
Cô bật bếp điện, đèn đỏ sáng lên, đặt ấm trà lên trên, cùng Lam Khâm ngồi vây quanh bàn làm việc, tập trung tinh thần chờ nước sôi.
Hai phút sau, Tang Du gãi đầu: "Khâm Khâm, chúng ta chờ như vậy có phải có chút ngốc không?"
Vẻ mặt Lam Khâm tràn đầy chờ mong, viết chữ đưa cho cô: "Tôi chưa từng uống, muốn nếm thử."
Tang Du nằm sấp trên bàn, đè lên sấp giấy vẽ thật dày của anh ở phía dưới, có một giọng mũi không dễ phát hiện: "Anh còn muốn ăn cái gì khác không?"
Vừa nhắc tới đề tài này, Lam Khâm tràn đầy năng lượng. Anh rút ra một tờ giấy trắng bắt đầu viết. Trước ánh mắt càng lúc càng khiếp sợ của Tang Du, không hề dừng lại mà viết đến dưới cùng...
"Cánh gà chiên, mực vòng, thịt xiên nướng..."
"Gà Cung Bảo, thịt kho tàu, sườn xào chua ngọt..."
"Bánh red velvet, bánh matcha ngàn tầng, chocolate mousse......"
[] Mực vòng
[] Gà cung bảo
[] Chocolate mousse
"Chờ đã, chờ đã..." Tang Du nhìn anh viết thiếu chút nữa tràn ra khỏi giấy, nhanh tay cản lại: "Thực đơn của anh sợ là sắp tới không thể thực hiện được."
Lam Khâm ngây người: "Vì sao?"
Tang Du chống hai má, trong mắt phản chiếu ngũ quan của an:h "Bởi vì bây giờ thực đơn của anh là thực đơn cho trẻ em một tuổi. Tuần sau có thể lớn lên đến ba tuổi. Nếu hồi phục tốt, tuần sau nữa có lẽ sẽ lên năm tuổi. Nhưng những đồ ăn anh yêu cầu nếu muốn ăn... Ít nhất phải chờ đến khi anh tám tuổi mới được."
Lam Khâm thật sự không dám tin, nhìn danh sách đồ ăn, lại nhìn cô, bị sự thật tàn nhẫn đả kích đến mức đôi mắt ẩm ướt.
Rất nhanh hốc mắt đã đầy nước.
Nước sắp tràn ra ngoài.
Đồng tử có thể so sánh giống như hai viên ngọc ướt sũng.
Tang Du mím môi, tim trong lồng ngực đập thình thịch, ngắm khuôn mặt thiên thần của anh mà răng cắn môi đến đau. Hết lần này đến lần khác cảnh cáo bản thân thu hồi móng vuốt sói, bình tĩnh, vững vàng.
Cô càng nhịn, anh lại ngược lại, dưới ánh đèn là một thân sạch sẽ vô tội, đẹp quá mức.
Nghĩ đến anh nhiều năm phải chịu đủ muôn vàn thể loại tra tấn không ai biết, còn suýt chút nữa từ bỏ cả sinh mạng... Cô thật sự không thể nhịn được nữa, nhất cổ tác khí (), cô đưa tay lên xoa đầu anh.
() Một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm
Rốt cuộc cũng đã làm được!
Muốn dỗ dành anh, muốn xoa đầu anh, muốn an ủi anh... Muốn chạm vào anh, muốn chắc chắn rằng anh đang sống tốt ở đây.
Tang Du yên lặng nắm tay, hận không thể được một lần sờ cho thoải mái.
Sợi tóc đen nhánh của anh thật mềm mại.
Sinh ra là để bị xoa!
Lam Khâm bất ngờ hé môi, yết hầu giật giật khiến hơi thở bị bóp nghẹt. Cúi thấp người, tiến lại gần cô, nheo mắt lại, không khỏi có chút thèm thuồng.
Cô... lại xoa đầu anh...
Hy vọng lần này... có thể lâu hơn một chút...
Trà hoa quả ùng ục sôi, hương thơm ngọt ngào tỏa ra bốn phía. Lam Khâm hoàn toàn không quan tâm, chỉ để ý tay cô đang chạm vào mình.
Sùng sục, lách tách.
Trà hoa quả tràn ra khỏi miệng ấm và rơi xuống một lượng lớn nước trên bàn làm việc.
Tay Tang Du rụt lại, sợ làm giấy vẽ của Lam Khâm bị ướt, vội đi tìm khăn giấy để lau. Trong lúc vô tình quay đầu lại thấy Lam Khâm còn ngoan ngoãn đứng yên, vẫn chưa thỏa mãn nhìn cô, môi đỏ răng trắng, đôi mắt ngấn nước.
Đáng chết...
Cô khó khăn nhắm mắt lại, cô xoay cốc đựng trà hoa quả đẩy qua cho anh: "Không phải anh muốn uống sao? Cho anh này!"
Lam Khâm bị cô xoa đến mức toàn thân nóng lên, chống cằm nhìn hơi nóng của nước trà.
Bàn tay bận rộn của cô gần trong gang tấc, anh không nhịn được, cầm tay cô, nâng lên, đặt lên trán mình.
"Tiểu Ngư..."
Anh cụp mắt xuống, xiêu xiêu vẹo vẹo viết chữ.
"Cô xem có phải tôi lại phát sốt rồi không?"