Tang Du đang cầm điện thoại, bị thu hút bởi bức vẽ tay, nhịn không được phát ra tiếng cảm thán kinh ngạc nho nhỏ.
Trước kia cô chỉ thấy các biểu tượng khác nhau của dự báo thời tiết trông cực kỳ giống đồ ăn, không nghĩ tới đột nhiên trở nên tươi mới và nghệ thuật, chất lượng còn cao như vậy, còn khó quên hơn so với các loại sách tranh giá cao trên thị trường.
Cô lập tức ấn giữ màn hình thử lưu ảnh, nhưng dòng chữ đã lưu lại không bật lên, qua vài giây, màn hình khởi động biến mất, nhảy đến giao diện nhiệt độ của dự báo thời tiết.
Tang Du lục tung các chức năng trong điện thoại, cũng không tìm được cách lưu ảnh.
"Làm sao bây giờ..."
Cô sốt ruột lẩm bẩm, bỗng nhớ tới người phát triển ứng dụng là người khá dễ nói chuyện, cô định bấm vào phần mềm quản lý ứng dụng để hỏi anh ta cách lưu.
Tang Du vừa gõ vào ô bình luận, hô hấp người bên cạnh đột nhiên trở nên nặng nề hơn.
"Khâm Khâm?" cô buông di động, sự chú ý hoàn toàn chuyển hướng sang Lam Khâm, thấy môi anh mím chặt, hàng mi mỏng dài khẽ rung động, cô lập tức khẩn trương hỏi, "Mệt à?"
Lam Khâm lắc đầu, anh vẫn lặng lẽ nhìn cô nãy giờ, cô vừa tỉnh lại đã nghịch ứng dụng dự báo thời tiết, hiện tại lại muốn nhắn tin, nếu thành công, máy anh sẽ lập tức có tiếng thông báo...
Có thể... Có thể sẽ bại lộ.
Tay anh nắm chặt, viết chữ cho cô, "Phần mềm có vấn đề?"
Có phải đã xảy ra sự cố sau khi cập nhật khiến cô không hài lòng, hoặc cô không thích bức tranh mới vẽ, nên muốn hủy chức năng này...
Lam Khâm viết xong, thấp thỏm chờ đợi cô trả lời.
Lúc này Tang Du lại nhớ tới, Khâm Khâm là cao thủ có thể độc lập phát triển phần mềm điện thoại, việc lưu ảnh chắc chắn dễ như trở bàn tay, cô vội đưa điện thoại cho anh: "Dự báo thời tiết của tôi vừa mới cập nhật, hình nền khởi động rất đẹp, tôi muốn lưu nó để làm màn hình nền, nhưng lại không biết làm thế nào để lưu."
Lam Khâm ngạt thở, đầu ngón tay bấu vào lòng bàn tay, bình tĩnh nhìn cô.
"Sao vậy?" Tang Du nhăn mặt, "Khó lắm ư?"
Lam Khâm trừng lớn mắt, tim đập nổ vang, nhéo nhéo bút viết, "Đẹp lắm sao?"
Tang Du cho rằng anh tò mò, liền tắt dự báo thời tiết, khởi động lại, bức vẽ lại hiện ra, cô khoe nó với Lam Khâm, "Anh xem nha có phải rất —— rất đẹp không."
Màu lam biển đậm, mỹ nhân ngư nhỏ.
Mặt Lam Khâm nóng bừng, nhìn chằm chằm bức tranh do chính mình vẽ, lại lặng lẽ liếc nhìn đường cong xương quai xanh rõ ràng của Tang Du.
Trên xương quai xanh bên trái của cô, có một vết bớt nhỏ hình giọt nước, màu hồng nhạt.
Trên xương quai xanh bên trái của mỹ nhân ngư nhỏ... Cũng có.
Lam Khâm không nghĩ tới cô sẽ thích như vậy.
Cũng may... Cũng may kích thước của bức tranh không lớn, không đủ để cô nhìn thấy rõ.
Lam Khâm cầm lấy di động, tìm chức năng ẩn sau cập nhật trong cài đặt chương trình, lưu ảnh, đặt làm hình nền giúp cô.
Tang Du vui vẻ nhìn lại, xoa xoa mặt anh, "Khâm Khâm thật lợi hại"
Cô đẩy ghế ra đứng lên, "Tôi đi nấu bữa khuya cho anh, ăn xong rồi nhớ đi ngủ sớm một chút."
Nói rồi cô lê dép lộc cộc bước ra ngoài, vừa đi vừa vuốt tóc nhỏ giọng nói, "Cà phê gì... Uống một cốc lớn mà vẫn buồn ngủ.. Đã nói phải nỗ lực cùng Lam Khâm, cuối cùng ngủ mất tiêu!"
Rốt cuộc đêm nay Lam Khâm cũng thuận lợi chìm vào giấc ngủ.
Kết quả lại bị mắc kẹt trong một giấc mơ đẹp, không thoát ra được.
Một mỹ nhân ngư nhỏ tóc dài mỉm cười ngọt ngào đi vòng quanh người anh, vết hồng nhạt trên xương quai xanh xinh đẹp ướt át, mái tóc ẩm ướt quấn qua cánh tay anh, anh khát vọng đến mức ngực đau, cũng không dám bắt lấy.
Mỹ nhân ngư nhỏ tới gần anh nhẹ giọng hỏi: "Khâm Khâm, anh thích em không?"
Môi anh khẽ mấp máy, "Thích."
"Anh yêu em không?"
"Yêu."
"Vậy sao anh không nói ra, không nói thì làm sao em biết được?"
Hai mắt anh nóng rực, đè lại vết sẹo dữ tợn trên cánh tay, yết hầu tê tái chuyển động, "... Tôi không có tư cách."
Mỹ nhân ngư nhỏ cười cười, xoa xoa mặt anh, nhào thẳng vào lồng ngực anh.
Một khắc khi Lam Khâm ôm cô, bỗng nhiên bừng tỉnh.
Căn phòng tối om.
Anh nằm trên giường với hơi thở gấp gáp, nhiệt độ trên trán sau khi hôn cô lại bùng cháy lên.
Tiểu Ngư...
Anh chống tay ngồi dậy, một lúc lâu sau vẫn không thể bình tĩnh lại được.
Bốn giờ sáng.
Lam Khâm ra khỏi phòng ngủ, dựa vào lan can nhẹ nhàng đi xuống lầu, dừng lại trước cửa phòng Tang Du, trong màn đêm mờ mịt, đôi mắt nâu xám ngân ngấn nước, gương mặt nóng bừng, anh nằm lấy then cửa kim loại lạnh lẽo, bất lực dán mặt vào cánh cửa...
Nhiệt độ hạ xuống.
Hôm sau Tang Du trực ca đêm, từ mười hai giờ đến tám giờ sáng.
Trước kia cô rất thích trực ca đêm, mặc dù không thể ngủ, nhưng về đêm trung tâm hồi phục rất yên tĩnh, cô đọc sách và học ở trạm y tế, chắc cô sẽ qua đời sớm mất.
Nhưng từ khi có Lam Khâm, cô bắt đầu thấy cực kỳ phiền não với ca đêm.
Đơn giản là người vốn nên đi ngủ đúng vào lúc mười giờ, lại sống chết không chịu nằm xuống, một mực muốn theo cô ra cửa.
"Lam Tiểu Khâm tôi cho anh biết, nếu anh còn như vậy, lần sau tôi đi trực ca đêm trước ba tiếng." Vẻ mặt cô nghiêm túc nói, "Để anh ngủ lúc giờ."
Lam Khâm cúi thấp đầu, chọc chọc màn hình, "Như vậy tôi càng không ngủ được."
Tang Du thay giày ở cửa, thấy mắt anh trông mong, không thể hung hăng được nữa, nhẹ giọng nói, "Được rồi, chờ tôi đi rồi anh đi ngủ ngay lập tức, sáng mai cứ dậy muộn một chút, tôi về sẽ làm bữa sáng cho anh."
Lam Khâm vẫn đưa cô ra đến cửa thang máy, cũng không gật đầu.
Lần này... Anh không thể nghe lời.
Cô chịu ủy khuất, anh chỉ mới giải quyết một nửa, phần còn lại, hôm nay anh nhất định phải giải quyết nốt.
Tang Du đến trung tâm đúng giờ, cửa thang máy lầu một chậm rãi mở ra, tiếng nói chuyện bên trong truyền ra từ khe cửa, ban đêm an tĩnh, âm thanh rất rõ ràng.
"Có năng lực gì chứ, không phải chỉ làm bảo mẫu thôi sao."
"Nhà dinh dưỡng? Chủ yếu là đi hầu hạ người ta thôi, nhìn trông sạch sẽ thế thôi, hết tám phần là không bò lên giường đại thiếu gia nhà người ta được."
Tang Du chậm rãi siết chặt quai túi.
"Các cô đừng nói nữa... lão sư Tống bảo vệ cô ấy như vậy..."
"Lão sư Tống, cả cái trung tâm hồi phục này đều do bà ấy quyết định sau lưng, của cải bao sâu không ai biết hết, phỏng chừng loại vật cưng trong gia đình sẽ duy trì rất lâu."
"Đúng vậy, cô ta không phải cháu dâu, không chừng một ngày nào đó sẽ bị đuổi, còn thảm hơn so với người khác."
Cánh cửa ngày càng mở rộng, tiếng cười không còn vật cản cũng dần lớn hơn.
"Trong nhóm nói không sai, một con nhóc nghèo mà thôi, không phải bao nuôi thì là hầu hạ người ta, cũng không thể trông cậy một đại thiếu gia vừa trẻ tuổi vừa có tiền quang minh chính đại tới theo đuổi mình."
"Hơn nữa, còn không biết đại thiếu gia trông như thế nào đâu, không chừng——"
Thanh âm đột nhiên im bặt.
Cửa thang máy hoàn toàn rộng mở, Tang Du đứng thẳng người, ngẩng đầu nhìn bọn họ, khoé miệng nhếch lên.
Bên trong có ba năm y tá vừa hết ca, lấy Từ Chân làm trung tâm, sắc mặt đều cứng đờ.
Ngoài miệng thì im bặt, nhưng cuối cùng Tang Du có Tống Chỉ Ngọc ra mặt, không ai dám nghị luận thẳng mặt, bọn họ bị bắt tại trận, lúc này liền cúi đầu kéo nhau rời đi, chỉ còn Từ Chân ở phía sau.
Tang Du ngoắc ngoắc ngón tay, "Đừng đứng đờ ở thang máy, lại đây nói vài câu đi."
Trên đường đến đây, Tang Du có xem qua lịch trực ca, người mới tới Từ Chân này có thời gian làm việc dày đặc hơn cả cô, cô còn tưởng lúc vào đây, không cần chạm mặt bọn họ, kết quả rất tốt, còn đối mặt với nhau luôn.
Định mệnh.
Từ Chân không còn sự quen thuộc như trước nữa, trừng mắt nhìn cô, "Cô ——"
Tang Du cắt ngang, "Tôi chỉ có vài lời, thứ nhất, Trình Trì không có quan hệ gì với tôi, chỉ là bạn học cũ mà thôi, thứ hai, tôi làm nhà dinh dưỡng cho ai, là việc riêng của tôi, không cần cô phải nhọc lòng, đừng uổng phí sức mình nữa."
Nói xong cô liền nhấc chân rời đi.
Từ Chân cười lạnh, "Đừng tưởng rằng cô có lão sư Tống chống lưng, là cô có thể kiêu căng ngạo mạn, thật sự coi bà ấy là bà nội cô luôn rồi? Tôi cứ muốn Trình Trì biết, người anh ấy thích, cho dù không phải được bao nuôi, thì cũng là nấu ăn phục vụ cho nhà giàu, kiêm bảo mẫu!"
Tang Du quay đầu lại liếc cô ta một cái, cũng lười nổi giận.
Trình độ tư tưởng quá thấp.
Cô xua tay, "Tùy cô thôi, dù sao tôi cũng rất vui."
Tang Du phồng mặt đi tới trạm y tế, Giản Nhan, người phụ trách giao ca cho cô vẫn chưa rời đi, thấy cô đến, liền thở phì phì khoác tay lên vai cô, "Tiểu Ngư, không nghĩ tới Từ Chân là loại người như vậy, uổng công tớ nghĩ cô ta là người tốt, thân thiết với cô ta như vậy... Cậu đừng giận tớ."
Tang Du nghĩ nghĩ, cô thật sự không bận tâm lắm.
Cô bụm miệng nói, "Đồ ăn vặt nhập khẩu của họ ăn rất ngon, hay vẫn là đồ ăn vặt dưỡng sinh tớ làm ngon hơn?"
Giản Nhan trợn tròn mắt, "Tất nhiên là đồ cậu làm ngon hơn rồi, đồ của cô ta nào có thể so sánh được! Ai dám nói của cô ta ngon hơn, tuyệt đối là đầu óc có vấn đề rồi!"
Tang Du cười, trong lòng thoải mái, véo má Giản Nhan, "Được rồi, tha thứ cho cậu."
Giản Nhan ôm cô cười hì hì, "Đúng rồi, cuối tuần có kiểm tra cậu đã ôn tập chưa?"
Tang Du gật đầu.
Giản Nhan đau khổ, cho cô xem trang web trên máy tính, "Trước khi tan làm vừa mới nhận được thông báo, tạm thời tranh hạng nhất đánh giá qua việc sử dụng cơ sở dữ liệu mới, chúng ta cũng chưa từng tiếp xúc, nhưng đám người Từ Chân tới từ bệnh viện thành phố, trước kia đã từng được tiếp xúc, chắc chắn là quen hơn nhiều so với chúng ta!"
Cô buồn bực, "Tớ thật sự không muốn bị cô ta đánh bại!"
Tang Du nhíu mày, "Rất khó sao?"
"Nghe nói là vô cùng khó, các bài hướng dẫn được gửi tới cũng rất tối nghĩa." Giản Nhan vò đầu, "Trước khi đi Từ Chân còn rất đắc ý, nói chắc chắn sẽ vượt qua trung tâm của chúng ta, thể hiện thành tích cho giáo sư Tống xem."
Tang Du hiểu.
Nói cái gì mà vượt qua trung tâm hồi phục, chính xác là muốn vượt qua cô.
Nếu như cô thật sự thất bại trong kiểm tra, tất nhiên sẽ bị mọi người chế giễu, nói không chừng trong lòng cũng ngầm bàn tán về bà nội, nói bà cố gắng bảo vệ người không có năng lực, tài nghệ không bằng người khác.
Vì bà nội, cô tuyệt đối không thể thua!
Sau khi giao ca, Tang Du kiểm tra phòng, sau đó quay lại phòng nghỉ của trạm y tá, bắt đầu nghiên cứu hướng dẫn cơ sở dữ liệu mới.
Nhìn không đến mười phút đầu óc đã bắt đầu choáng váng.
Đúng là siêu cấp khó...
Cô đặt cằm lên bàn, tay vò mớ tóc đến rối tung, lúc đang thở ngắn than dài, điện thoại bên cạnh rung lên.
Dự báo thời tiết?
Nhưng bây giờ là nửa đêm!
Tang Du ngồi thẳng dậy, tò mò mở thanh thông báo ra xem.
Màn hình di động thoáng biến đổi, bản vẽ tay đột nhiên hiện ra phủ kín màn hình.
Trên bản vẽ ——
Tiểu mỹ nhân ngư dáng người yểu điệu, cánh tay tựa vào rạn san hô trên bờ mỉm cười, đuôi cá cuốn lên có chút tia nước xanh sẫm.
Ở cùng một vị trí, một dòng chữ hiện lên ——
"Đêm nay, tiểu mỹ nhân ngư bơi vào bờ, đại dương xanh thẳm, mong chờ người về nhà."
Tang Du nhịn không được khẽ "Oa" một tiếng.
Không hiểu sao lồng ngực cảm thấy xúc động mềm mại.
Theo bản năng cô ấn lâu trên màn hình, không ngờ lại thấy có thêm chức năng lưu trực tiếp, liền nhanh chóng lưu lại, đặt làm màn hình chính, đầu ngón tay sờ sờ vào mái tóc của tiểu mỹ nhân.
Rất đẹp...
Tang Du click mở phần mềm quản lý, vào trang dự báo thời tiết để lại tin nhắn, "Tôi rất thích bức vẽ tay mới!"
Lam Khâm đang ngồi tựa vào ghế, điện thoại trong tay vang lên.
Anh viết rất dài, lúc định gửi đi, lại cảm thấy mình quá dài dòng, xoá bớt từng hàng, đánh lại mấy lần nữa đều không thấy hài lòng, cuối cùng chỉ chừa lại ba chữ vô cùng đơn giản, "Tặng cho cô."
Đêm khuya tĩnh lặng.
Lam Khâm biết Tang Du sẽ không phản hồi lại, anh nằm trên giường, nhìn nhóm buôn chuyện khang phục trung tâm một hồi lâu. Một dòng trong lịch sử trò chuyện xuyên qua đầu anh ——
"Một cô gái nghèo khuôn mặt có chút xinh đẹp, cũng không thể trông cậy vào một cao phú soái trẻ tuổi đường đường chính chính theo đuổi cô ta!"
Anh không cho phép những lời như vậy tổn thương Tang Du.
Lam Khâm nhắm mắt lại.
Tuổi trẻ... Anh có.
Cao... Còn có thể.
Giàu... Có, có một chút tiền.
Đẹp trai... Tiểu Ngư từng nói, anh rất đáng yêu, rất đẹp.
Hẳn là anh đủ tư cách.
Lam Khâm nỗ lực đi vào giấc ngủ, anh muốn ngủ sớm, bảo đảm trạng thái một cách tốt nhất.
Anh đặt đồng hồ báo thức vào lúc năm rưỡi sáng, rời giường tắm rửa sạch sẽ, lấy ra chiếc kính áp tròng màu đen đã lâu không sử dụng mang lên, chớp chớp mắt, lau nước rửa mắt sinh lý.
Chú Trần đã đợi ở dưới lầu từ trước, vừa thấy Lam Khâm xuống lầu, trước tiên bị quần tây đen cùng áo sơ mi trắng hút mắt, rồi nhìn thấy màu sắc con ngươi, liền thở dài, "Tiên sinh..."
Lam Khâm lắc đầu, không cho ông nói tiếp.
Anh không thể để đôi mắt của mình, làm Tiểu Ngư mất mặt trước người khác.
Chú Trần lái xe, ra khỏi tòa nhà bên sông, quẹo qua một khúc cua, dừng lại trước một cửa hàng hoa trang trí tao nhã, ông chủ sớm đã chuẩn bị những bông hoa tươi tốt, che ngực nhìn hai mắt Lam Khâm, biết điều rời đi.
Ánh ban mai ấm áp, xuyên qua cửa kính, bao trùm lấy người Lam Khâm, phản chiếu vầng hào quang mỏng manh vào chiếc áo sơ mi trên người anh.
Chú Trần kiên nhẫn đợi ở cửa.
Ngón tay thon dài trắng nõn của Lam Khâm lướt qua những cánh hoa mỏng manh, rũ mắt, trân trọng chọn ra những bông hoa đẹp nhất, tự tay cắt tỉa cành lá, gói chúng vào một tờ giấy màu xám đậm được trải sẵn, rồi buộc chặt lại bằng dải ruy băng đỏ sẫm.
Xe lại