Đến đêm, đèn hành lang tự động tắt một nửa, một nửa còn lại cũng chuyển thành điều khiển bằng âm thanh, chỉ khi cửa thang máy mở ra, hành lang mới được chiếu sáng.
Ánh đèn sáng trưng đã làm bóng dáng cô đơn của Lam Khâm hoàn toàn bại lộ.
Tang Du nhìn thấy rõ ánh mắt mờ mịt, ảm đạm của Lam Khâm, rõ ràng lúc thấy cô quay lại, anh đã phất đi lớp bụi bặm thật dày, lộ ra đôi mắt sáng rọi, vui vẻ chạy hai bước về phía cô.
Sau hai bước, anh lại chột dạ khi mình không nghe lời cô bị chính đương sự bắt được, cúi đầu bấm di động.
"Tiểu Ngư, không phải tôi cố ý đứng bên ngoài... Cô đi rồi, tôi không cảm thấy mệt nên chưa vào..."
"Tại sao cô lại trở về? Có phải quên cái gì không?"
Trên mặt Tang Du không có biểu tình gì. Cô bước tới, trực tiếp dắt tay Lam Khâm, dẫn anh vào nhà, cả quá trình đều không nói một lời.
Lam Khâm biết bản thân anh không đúng, thế nên vô cùng sốt ruột muốn giải thích, nhưng tay anh đang bị cô nắm chặt, không thể rút ra để đánh chữ được, đành bất an theo cô lên tầng.
Tang Du vừa dùng đầu gối đá cửa phòng quần áo của Lam Khâm, vừa rút điện thoại gọi cho Mạnh Tây Tây, người đang đợi thay ca với cô: "Tây Tây, hôm trước chủ nhiệm bảo muốn để căn phòng nhỏ bên cạnh trạm y tá cho chúng ta nghỉ ngơi tạm thời, có thật vậy không?"
"Cậu hỏi rất đúng lúc, căn phòng đó vừa mới thu dọn xong vào chiều nay.", Mạnh Tây Tây vừa lúc ở cạnh đó, đẩy cửa ra nhìn rồi nói: "Phòng rất sạch sẽ, giường có chút nhỏ, vẫn đủ dung, nếu tối nay cậu muốn, có thể đến đó nghỉ ngơi."
Tang Du hỏi: "Giường nhỏ cỡ nào?"
Mạnh Tây Tây cười: "Nếu cậu ngủ thì chắc vẫn có thể!"
Tang Du dừng lại một chút, cô liếc nhìn Lam Khâm, lí nhí nói: "Là để cho người đàn ông m ngủ..."
Mạnh Tây Tây im lặng vài giây, thấp giọng bùng nổ: "Tang Tiểu Ngư! Cậu nói có người nhà đến trực đêm cùng cậu?!"
Cúp điện thoại, Tang Du tìm áo khoác dài từ tủ quần áo cho Lam Khâm mặc, hình ảnh khi thang máy mở ra trong nháy mắt kia đã đánh sâu vào trí óc khiến cô chưa thể bình phục, trái tim run lên không thể tả được, thế nên Tang Du chưa dám nhìn vào mắt Lam Khâm, cô sợ, sợ bản thân không nhịn được mà hỏi anh, rốt cuộc là vì sao...
Vì sao lại để ý tới cô như vậy?
Cô vừa đi, anh đã biến thành bộ dạng này...
Nếu không phải cô đột nhiên trở lại, cô chắc chắn vẫn cho rằng anh đã lên lầu ngủ, yên bình qua một đêm.
Thực tế thì...
Tang Du nghĩ đến ánh mắt Lam Khâm lúc nãy mà đau long, cô thở hổn hển bảo: "Anh mặc nhiều đồ vào, đừng để cảm lạnh, trạm y tá luôn để nhiệt độ điều hòa thấp."
Cuối cùng Lam Khâm mới hiểu rõ ý định của Tang Du, anh có chút không tin, hoang mang kéo cổ tay áo cô.
"Phải, tôi dẫn anh đi, tối nay hai người chúng ta cùng trực ở trạm y tá," Tang Du bị cái kéo tay hoảng sợ của anh làm cho buồn cười, cô ngẩng đầu nhìn anh: "Lúc nãy tôi đã hỏi rồi, bên cạnh trạm y tá có một gian phòng để nghỉ ngơi, cũng có giường ở đó, đến khuya khi anh vẽ mệt rồi thì cứ vào trong đó mà ngủ, không thể cứ cố mãi."
Nghe xong, Lam Khâm nhanh chóng chạy đi mặc áo đội mũ, anh còn lục tung tìm cả một cái kính gọng vàng đeo lên, sau đó mới ra cửa đứng đợi Tang Du.
Tang Du lại lần nữa bị vẻ đẹp của anh đột kích.
Khâm Khâm nhà cô vừa đeo kính lên... là biến thành người đàn ông văn nhã cấm dục rồi, cô vốn đang đè ép con sói trong mình lại bỗng dưng sôi trào, muốn nhào lên lột sạch quần áo anh!
Tang Du đỡ trán, bình tĩnh kéo tay anh đi: "Đã tối rồi, anh còn đeo kính làm gì chứ, kích thích mắt."
Sau vài giây im lặng, Tang Du nhận được tin nhắn WeChat của Lam Khâm: "Người giao ban chính là bạn của cô, sẽ nhìn thấy tôi, vậy nên tôi phải che nó."
Tang Du xoay người, đưa tay gỡ kính anh xuống.
"Thứ nhất, anh không cần che."
"Thứ hai, bộ dạng đeo kính của anh không thể để người khác nhìn thấy!"
Nói xong hai câu này, Tang Du hít một hơi, vừa xoa mặt anh vừa bảo:
"Thứ ba, trả lời câu hỏi lúc trước của anh, đúng là tôi quên mất một chuyện quan trọng nên mới trở về."
Ánh mắt cô dịu dàng nhìn anh, đôi môi hồng hào, Lam Khâm bình tĩnh nhìn cô nói tiếp——
"Quên nói với anh rằng... Từ lúc tách nhau ra, phải đi làm một mình, thật ra tôi vẫn luôn nhớ tới anh, anh... sau này anh cũng phải nhớ tôi."
Lam Khâm ngơ ngẩn thu dọn dụng cụ vẽ tranh rồi đi theo Tang Du xuống lầu, lên xe, tới trạm y tá của khoa nội tiêu hóa, anh vẫn đắm chìm trong câu nói đường mật của cô.
Vừa nhận điện thoại của Tang Du xong, trong lòng Mạnh Tây Tây đã vô cùng hào hứng mà ngẩng đầu chờ đón, đợi đến lúc nhìn thấy hai người thật sự cùng xuất hiện, mắt trừng lớn sắp lòi khỏi tròng, miệng của cô nàng đã có thể nhét vừa một quả trứng.
Tang Du vô tình xoay đầu cô: "Cậu là người đã có bạn trai, chú ý một chút."
Mạnh Tây Tây hưng phấn: "Mẹ nó, nhìn gần thật quá đẹp trai! Hơn nữa, anh ấy còn có hai màu mắt? Rốt cuộc cậu có vận khí gì mà lại nhặt được bảo bối này ở thế!"
Mạnh Tây Tây liếc mắt, nói: "Còn đang xấu hổ nữa này? Quả thật là đáng yêu mà!"
Tang Du kiêu ngạo đáp: "Anh ấy xấu hổ là vì tớ nói nhớ anh ấy!"
"Tiểu Ngư được đó, ra tay là không giống bình thường, đã bắt đầu nói nhớ người ta rồi?" Mạnh Tây Tây vỗ tay: "Tiếp tục cố gắng, nắm thật chặt, cậu xem anh ấy để ý cậu nhiều thế nào kìa, ánh mắt cứ dừng trên người cậu hoài luôn."
Tang Du nghiêng đầu nhìn Lam Khâm, quả nhiên đụng phải tầm mắt anh, mặt cô hơi đỏ đẩy Mạnh Tây Tây ra: "Được được, sẽ cố gắng, cậu mau tan làm đi."
Đến khi trạm y tá khôi phục yên tĩnh, Tang Du liền chạy sang căn phòng bên cạnh kiểm tra giường trước, thấy giường cũng không đến nỗi nhỏ, trong lòng thả lỏng không ít, cô quay sang nói với Lam Khâm: "Anh mệt thì cứ nằm đây."
Lam Khâm lắc đầu, gửi cho cô một tin nhắn: "Bây giờ vẫn còn tỉnh táo, dễ có linh cảm, tôi muốn ngồi vẽ tranh một lúc, còn hai bản cuối cùng chưa vẽ xong."
Không muốn để Lam Khâm vất vả, Tang Du lưỡng lự chừa một bước nhỏ: "Vậy anh ngồi vẽ một tiếng thôi."
Nói xong, cô đưa tay đẩy cửa phòng nghỉ, trông thấy một cái tủ ven tường quen thuộc.
Tang Du nhướng mày, trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh của yêu quái nhỏ cuộn mình bên trong giờ đang ngoan ngoãn đứng bên cạnh, câu dẫn đến mức trái tim cô nhộn nhạo, không nhịn được mà cười khẽ: "Khâm Khâm, anh cứ từ từ, tôi đi thay quần áo đã."
Lam Khâm cũng thấy cái tủ kia, anh giấu khuôn mặt phiếm hồng trong áo, nhanh chóng gật đầu.
Cái ngăn tủ này đã bị Tang Du chiếm làm của riêng, Lam Khâm tránh bên ngoài cửa, cô để quần áo riêng của mình trong đó, lấy đồng phục y tá ra, buộc mái tóc dài lên, cô mới mở cửa để Lam Khâm bước vào.
"Tôi xong rồi."
Lam Khâm nghe tiếng nên làm theo, mở cửa ra liền giật mình.
Trắng sáng dưới ánh đèn điện, đột ngột đập vào mắt anh là bóng lưng nhỏ nhắn của cô y tá.
Mái tóc dài của cô đã được búi chỉnh tề, để lộ ra chiếc cổ trắng nõn, thon dài, bờ vai mảnh mai e lệ, bộ đồ y tá màu lam nhạt làm nổi bật lên vòng eo thon, cô quay đầu nhìn anh, đôi mắt cong như trăng khuyết.
Tang Du xoay người, hai tay vòng ra sau lưng, nháy mắt mấy cái: "Sao anh lại nhìn chằm chằm tôi như vậy, đồng phục y tá đẹp lắm hả?"
Lam Khâm vội vàng quay mặt đi, trong tiếng tim đập thình thịch của mình mà đánh chữ: "Đẹp."
Anh lại liếc nhìn, hơi thở càng nóng hơn, thành thật bổ sung thêm: "Cô mặc rất đẹp."
Tang Du nhìn mấy chữ này, trong lòng vui đến nở hoa.
Khâm Khâm đúng là ngọt ngào chết mất!
Cô bước đến bên cạnh Lam Khâm, kéo anh ngồi xuống bàn, sau đó lại giúp anh mở laptop, tablet và giấy bút: "Anh cứ làm việc trước, một tiếng sau mà vẽ xong sẽ có thưởng."
Lam Khâm sờ qua giấy bút, hỏi: "Phần thưởng gì thế?"
Tang Du cúi người, khuỷu tay đặt trên bàn tay nắm lấy cằm, khóe môi cong lên nhìn anh, mãi đến khi anh thấy xấu hổ, mới cười cười nói khẽ: "Anh muốn cái gì, tôi cho anh cái đó."
Trêu chọc Lam Tiểu Khâm hằng ngày, Tang Du cảm thấy mỹ mãn ngồi xuống đối diện anh, sầu khổ quay lại với sự thật ôn tập cho cuộc thi.
Cô thở dài thườn thượt, mở giáo trình về cơ sở dữ liệu mới, nghiên cứu từng tập file trong máy tính.
Từ lúc Lam Khâm lấy thân phận người theo đuổi cô xuất hiện trước cổng lớn trung tâm hồi phục, những lời bàn tán sau lưng đều biến mất, tuy rằng vẫn còn nhiều người ngoài sáng trong tối tìm hiểu thân phận cũng như tài sản của Lam Khâm, thế nhưng bọn họ đều e ngại danh tiếng của Tống Chỉ Ngọc, không ai dám lỗ mãng nữa, bọn họ dần chỉ hâm mộ cô thôi.
Tang Du không thèm để ý ánh mắt người khác, cho dù bọn họ ghen ghét hay hâm mộ cũng được, chỉ cần không quấy rầy đến cô và Lam Khâm, cô đều coi như chúng không tồn tại.
Nhưng mà, chuyện thi cử vẫn khiến cô phải chú ý, thành tích là chứng cứ duy nhất để phản lại những lời đồn vô căn cứ.
Cô không được để bà nội và Khâm Khâm mất mặt, nhất định phải thi cho tốt, cho dù cơ sở dữ liệu mới rất khó, nhưng cô phải học được.
Tang Du ngả người trên bàn nhíu mày xem giáo trình, không chú ý tới cổ áo cô bị rơi xuống, lộ ra xương quai xanh, cùng với vết bớt hình giọt nước tinh xảo của Tang Du, mà một màn này đều không thoát khỏi mắt Lam Khâm.
Bút vẽ Lam Khâm phác họa đường cong trên cổ, vô cùng tự nhiên quen thuộc, ở chỗ xương quai xanh còn thêm hình giọt nước nho nhỏ hồng nhạt.
Anh đã sớm hoàn thành bản thiết kế, còn dự tính vẽ thiết kế ban đầu, chỉ là vì cô mà thôi.
Tang Du vuốt tóc mái, đầu hoa mắt choáng mà nhồi nhét kiến thức giáo trình, vừa mới đặt bút xuống, cô đã nghe tiếng điện thoại phòng trực y tá vang lên, cô vội vàng lao ra, thấy là bệnh nhân phòng rung chuông.
Cô quay đầu vội nói với Lam Khâm: "Khâm Khâm, anh cứ vẽ trước nhé, tôi đến phòng bệnh kiểm tra chút."
Nói xong nhanh chóng chạy ra ngoài.
Lam Khâm không yên tâm mà chạy theo, đã thấy cô quẹo bước vào phòng bệnh, ngọn đèn bên trong sáng lên, lại không có tiếng động lạ truyền ra, đợi thêm vài phút, vẫn yên tĩnh như cũ, anh nghĩ chắc không có chuyện gì lớn, quay về chỗ ngồi.
Chẳng qua, Lam Khâm không thể tập trung vẽ được.
Cô không có ở đây, tâm cứ treo lơ lửng, không hạ xuống được.
Lam Khâm mở tablet ra, vừa viết bản thảo vừa vẽ bản thiết kế mới, mỹ nhân ngư nhỏ mặc váy liền áo, giống như nằm trong vòng ôm của biển cả.
Lam Khâm lại vẽ từng đợt sóng biển, để chúng không ngừng vỗ về trên lưng mỹ nhân ngư nhỏ.
Lam Khâm lại nhớ tới cảm giác lúc ôm Tang Du, anh nắm chặt tay, mang tâm tư ý đố muốn kéo sát hai người lại gần nhau hơn, ôm càng chặt hơn.
Lúc ấn lưu bản thảo, bên ngoài phòng nghỉ vang lên tiếng bước chân.
Cứ nghĩ là Tang Du trở lại, Lam Khâm tính đứng dậy ra đón, chợt thấy không đúng lắm.
Tiếng bước chân rất nặng, sải bước khá lớn... Là đàn ông.
Anh đứng dậy, lưng thẳng tắp, lẳng lặng nhìn về phía cánh cửa.
"Tiểu Ngư? Không ngồi trực ban lại chạy đi đâu," Bên ngoài truyền đến giọng nam trầm ấm từ tính như được gọt giũa, mang theo vui vẻ rõ ràng: "Anh Trình của em mang đồ ăn khuya tới cho em này."
Lam Khâm nhíu mày, cánh tay chống trên bàn cũng dần dần thu lại.
Trình Trì bước vào mà không thấy ai trong trạm y tá, quay đầu phát hiện ánh đèn trong phòng nghỉ hơi khép cửa, anh ta cứ tưởng Tang Du không muốn thấy mình, bất đắc dĩ đẩy cửa: "Tang Tiểu Ngư, chúng ta nhiều năm không gặp, thế mà em thật sự không buồn nhớ tới anh——"
Cánh cửa mở rộng, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Trình Trì ngạc nhiên lùi lại, còn một nửa chưa kịp nói cũng kẹt lại trong miệng, bị đôi mắt dị đồng nhìn đến mức hoảng sợ.
Anh ta đổi sắc, hỏi: "Anh là...?"
Mặc dù ngoài miệng hỏi vậy nhưng Trình Trì đã nhìn một vòng quanh phòng nghỉ, thấy giáo trình của Tang Du đang được mở đối diện với bàn làm việc Lam Khâm, tỏ rõ mối quan hệ không bình thường của hai người, trái tim hơi trầm xuống, mặt không biểu tình, tiếp tục thắc mắc: "Tang Du đâu? Tôi tìm cô ấy."
Theo bản năng Trình Trì muốn thể hiện sự đặc biệt, anh ta cầm hộp cơm đóng gói tinh xảo, nói: "Tôi mang đồ ăn khuya đến cho cô ấy."
Đầu ngón tay Lam Khâm hung hăng miết cạnh bàn, anh cụp mắt, viết từng chữ rồng bay phượng múa ra giấy: "Tôi đang cùng cô ấy trực đêm, cô ấy ra ngoài rồi."
Viết xong, anh dựng thẳng tờ giấy lên, đủ để cho Trình Trì thấy rõ.
Từ lúc thấy Lam Khâm viết chữ, Trình Trì đã bắt đầu khiếp sợ, lại cẩn thận đánh giá Lam Khâm, khóe miệng anh ta chậm rãi nhếch lên.
Anh ta còn tưởng kẻ trước mặt là đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ lắm.
Nào ngờ, nửa ngày trôi qua mới phát hiện bị câm, tuy rằng thân hình xấp xỉ với anh ta, thế nhưng màu da tái nhợt, cánh tay lộ ra một nửa khỏi áo cũng gầy yếu so với anh ta, thân thể nhìn qua yếu ớt vô cùng, không biết trong người còn bệnh tật gì nữa.
Lại liên tưởng về những lời đồn ở trung tâm hồi phục, không khó để nhận ra vị trước mặt chính là "đại thiếu gia" kia, mặt cũng không tồi, chắc cũng giàu có, nhưng cũng có sao đâu, Tang Du cũng không phải người tham tiền háo sắc.
Trình Trì tươi cười, đặt đồ ăn khuya trên bàn: "Khi cô ấy trở lại, phiền anh nói với cô ấy tôi đã tới đây."
Ánh mắt Lam Khâm trở nên lạnh băng: "Tiểu Ngư đã ăn rồi."
Trình Trì cong miệng, vừa nhìn chữ viết sắc bén của Lam Khâm vừa nói: "Có lẽ anh không biết, trước kia Tiểu Ngư rất tham ăn, cô ấy không thể thiếu bữa khuya." Anh ta vung tay, "Còn có, anh nói với cô ấy, bảo lần sau tôi sẽ dạy cô ấy cách dùng cơ sở dữ liệu mới."
Nói xong anh ta xoay người rời đi, đến khi đi xa rồi Trình Trì mới thở phào nhẹ nhõm.
Đùa à, cả đời này anh ta chưa từng sợ ai, vậy mà lúc giằng co với vị đại thiếu gia bị câm kia, anh ta lại không dám nhìn thẳng? Nếu còn không rời đi, e là cũng bị đè ép khí thế.
Trình Trì khó tin xoa xoa tóc mình, lắc đầu, theo thói quen ti tiện nhắn WeChat cho Tang Du: "Tiểu Ngư, bữa khuya anh đã đem cho em, khó trách có lời đồn nói em không đồng ý đại thiếu gia theo đuổi, hóa ra là vì thân thể anh ta có vấn đề, hiểu rồi hiểu rồi."
Tang Du vừa hết bận trong phòng bệnh, mới thuận khí cho người bệnh bị mất ngủ xong, vì nhớ nhung mà vội vàng chạy về trạm y tá thì nhận được tin nhắn.
Đọc xong, lửa giận của Tang Du đã vọt thẳng lên đỉnh đầu, bởi vì ban đêm không thể lớn tiếng mắng, thế nên cô đành nhanh chóng vung tay như múa nhắn lại: "Anh có bệnh hay gì, anh nói bậy gì với anh ấy? Tôi nói rõ cho anh biết, là tôi theo đuổi anh ấy, tôi theo đuổi, anh hiểu chưa?!"
Oán hận gửi tin nhắn xong, Tang Du cũng nhanh chân hơn, vừa đẩy cửa phòng nghỉ, thấy Lam Khâm đang cúi đầu vẽ, ngón tay cầm bút của anh lại trắng đến rợn người.
Mà hộp đồ ăn đóng gói tinh xảo đang nằm ở góc bàn.
"Khâm Khâm——"
Lam Khâm ngước mắt, Tang Du đối diện với đôi mắt anh, giống như rơi vào hố sâu không đáy.
Tang Du đã sớm nhận ra, Lam Khâm có dục vọng chiếm hữu với cô.
Cho dù không phải tình yêu, anh cũng không thể không quan tâm, tâm trạng