Theo ý của Tống Chỉ Ngọc, bà hy vọng Lam Khâm ở lại phòng làm việc của mình để nghỉ ngơi nhiều hơn, phục hồi sức khỏe tốt hơn, bốn giờ chiều mới đi đón Tang Du tan làm.
Nhưng ngay khi Lam Khâm nghe thấy tên Tang Du, thì hoàn toàn không thể kìm nén được, trái tim đang đập yếu ớt của anh như được bao bọc trong một lớp lụa mềm và chặt, quấn chặt một vòng đến ê ẩm ngứa ngáy, trong đầu anh chỉ còn lại một suy nghĩ, muốn nhanh chóng nhìn thấy cô.
Ngay cả chỉ nhìn thoáng một cái từ xa...
Cũng có thể được an ủi.
Lam Khâm cầm túi đựng giấy tờ kết quả kiểm tra, đẩy cửa đi ra ngoài, đứng trong hành lang trung tâm hồi phục nhìn xung quanh. Không thấy Tang Du đâu, anh gửi wechat cho cô ấy: "Tiểu Ngư, cô đang làm gì vậy?"
Gần mười phút sau, Tang Du mới có thời gian trả lời: "Bây giờ rất bận, đừng đến đón tôi sớm quá, có khả năng tôi phải tan làm muộn."
Lam Khâm nhìn chằm chằm vào màn hình: "Được rồi."
Anh lại hỏi: "Bây giờ cô đang ở phòng y tá sao?"
Lam Khâm biết nếu trực tiếp xuất hiện trước mặt Tang Du, cô sẽ phải phân tâm để chăm sóc anh, anh nhớ cô cũng không thể làm phiền cô làm việc, anh biết chỗ làm của cô, có thể đi qua nhìn một cái.
Tang Du đáp: "Đúng rồi."
Sau hai chữ đó, thì không còn động tĩnh gì nữa.
Phòng khám chuyên gia của Tống Chỉ Ngọc và khoa nội tiêu hóa cách nhau bốn tầng. Lam Khâm không muốn đứng chen Lam đám đông trong thang máy. Anh lựa chọn đi cầu thang thoát hiểm, đi được một tầng thì nghỉ ngơi một lát. Mặc dù vậy, anh vẫn thở nặng nề khi đến nơi.
Giữa cầu thang và khu vực phòng bệnh có một lối đi nhỏ hình chữ nhật để đặt thiết bị cấp điện, hai cửa thoát hiểm phía trước và phía sau thông đến hai nơi khác nhau.
Lam Khâm đứng ở lối đi nhỏ, chậm rãi dựa vào tường, cố gắng điều chỉnh lại hô hấp, nắm chặt túi giấy kiểm tra trong tay, nghĩ đến kết quả kiểm tra mình đã tiến bộ, khóe môi bất giác nhếch lên, lát nữa gặp nhau sau khi cô tan làm, nếu Tiểu Ngư biết nhất định sẽ rất vui, có lẽ cô sẽ không trách vì anh đã lén đi khám sớm.
Cánh cửa thoát hiểm khép hờ xuyên qua khu vực phòng bệnh, Lam Khâm mở nhẹ cửa ra, nghiêng người nhìn vào bên trong, đúng lúc có thể nhìn thấy toàn bộ phòng y tá.
Có hai cô gái nào đó không quen biết đang bận rộn, còn Tang Du thì không thấy đâu.
Lam Khâm nhíu mày thất vọng, sau đó nhìn vào phòng nghỉ nơi mà anh đã đến hai Lam, cửa phòng mở toang, không có một bóng người, tất nhiên Tang Du cũng không có ở đó.
Tiểu Ngư đâu...
Trong lòng Lam Khâm phát lạnh, đợi một hồi lâu, đến bốn giờ tan làm, vẫn không thấy Tang Du đâu. Anh cảm thấy cơ thể thực sự không khoẻ, cùng với tâm lý sau khi kiểm tra ban ngày, sự chờ đợi làm anh càng ngày càng hụt hẫng, như đấm từng cái vào dây thần kinh kỳ nhạy cảm của mình.
Tình trạng của anh không được tốt lắm, anh sẽ không làm phiền cô...
Đôi môi dưới lớp khẩu trang của Lam Khâm khô khốc, mí mắt hạ xuống. Anh lại gửi tin nhắn wechat cho Tang Du: "Còn bận không?"
Năm phút, mười phút, mười lăm phút.
Bây giờ là bốn giờ mười lăm...
Vẫn chưa có hồi âm.
Lam Khâm siết chặt điện thoại, mở cửa thoát hiểm rộng hơn, không nhịn được đi ra ngoài, vượt qua đám đông đang chờ thang máy, đi thẳng đến phòng y tá.
Giản Nhan đang cúi đầu viết bệnh án, nhận thấy bóng dáng cao lớn đang tiến đến, theo bản năng ngẩng đầu, đối diện với một đôi đồng tử hai màu cùng đường viền đẹp mắt và một chiếc khẩu trang hình mèo che nửa khuôn mặt.
Cô sững sờ tại chỗ, khuôn mặt tròn nhỏ nhanh chóng đỏ lên, ấp úng hỏi: "Xin, xin hỏi có chuyện gì vậy?"
Cô vừa hỏi vừa nắm chặt tay, đây là một con mèo lớn đẹp trai từ trên trời rơi xuống!
Cả phòng y tá ngay lập tức sáng lên!
Không nghe thấy câu trả lời, Giản Nhan lại nhiệt tình hỏi lại lần nữa: "Anh cần gì, chúng tôi có thể giúp đỡ!"
Lam Khâm cầm điện thoại lên, gõ chữ trên màn hình: "Xin hỏi khi nào thì Tang Du quay lại?"
Giản Nhan nhìn chằm chằm vào dòng chữ, nhịn không được hít nhẹ một cái.
Tìm Tiểu Ngư? Mà... Anh không thể nói chuyện?
Cô nuốt nước bọt rồi chỉ lên lầu: "Tiểu Ngư chắc là ở trong phòng họp hỗ trợ chủ nhiệm rồi." Cô nhìn đồng hồ trên tường, giật mình: "Hóa ra đã đến giờ tan làm rồi, chắc cô ấy sẽ quay lại nhanh thôi... "
Lam Khâm gật đầu, xoay người rời đi.
Giản Nhan vội vàng nhắc nhở: "Anh chờ cô ấy ở băng ghế đằng kia là được rồi." Lam Khâm dừng lại một chút, chọn quay lại lối nhỏ phía sau cửa thoát hiểm.
Có rất nhiều người ngồi trên băng ghế. Vừa rồi anh đi một mạch lại đây, đã có rất nhiều người nhìn anh bằng ánh mắt tò mò đánh giá. Có thể bọn họ không ác ý, nhưng anh không muốn... không muốn bị chỉ trỏ, lại càng không muốn có người cảm thấy hứng thú bắt chuyện với anh, anh không thể nói và cũng không muốn tiếp tục nhận lấy những ánh mắt đồng cảm ấy.
Nhìn bóng lưng Lam Khâm biến mất, Giản Nhan không bình tĩnh được nữa, vội vàng gửi wechat cho Mạnh Tây Tây: "Tin nóng, tin nóng! Có một anh chàng siêu đẹp trai đeo khẩu trang mèo, vừa tới phòng y tá tìm Tang Du của chúng ta!"
"Gần đây Tang Du thật sự rất đào hoa nha!"
Vài giây sau Mạnh Tây Tây trả lời: "Đẹp trai như thế nào?"
Giản Nhan hết sức vui mừng: "Là một nhan cẩu (), tớ ước gì mình có thể chết bên cạnh đôi chân dài của anh ấy."
() Nhan cẩu: Là một người thích, theo đuổi cái đẹp.
Mạnh Tây Tây không quá tin: "Cậu nói quá rồi, kể từ khi tớ thấy ông chủ của Tang Du, tớ không cảm thấy có người đàn ông nào đẹp trai hơn."
Giản Nhan đang định cãi lại thì thấy Mạnh Tây Tây đang cầm chiếc điện thoại của mình trên tay đi từ phía bên kia trên hành lang lại đây, cô vẫy tay với cô ấy, nói: "Thật sự, hơn nữa —— hơn nữa đó còn là một đôi đồng tử vô cùng hiếm gặp! Theo quan sát của tớ, đó không phải là kính áp tròng."
"Dị đồng?!" Mạnh Tây Tây giật mình: "Có phải là màu nâu và màu xám không?"
"Phải."
"Mẹ nó, đó là ông chủ của Tang Du!"
Giản Nhan vốn đang cúi xuống, bắt đầu thu dọn đồ đạc để chuẩn bị tan làm, nghe thấy thế cực kỳ hào hứng hỏi: "Thật không?''
Mạnh Tây Tây nói: "Khả năng đúng tám phần, thôi dọn nhanh đi, chúng ta tan làm vừa đi vừa nói."
Sau khi giao ban rồi đi ra khỏi phòng y tá, Giản Nhan do dự: "Có đợi Tiểu Ngư không, cậu ấy còn đang bận trong phòng họp."
Mạnh Tây Khê cười nhạo cô: "Ông chủ tự mình đến đón. Cậu chờ để làm bóng đèn sao? Đi thôi."
Lam Khâm yên lặng đợi ở trong hành lang lờ mờ sáng. Phía ngoài bên trái cửa thoát hiểm là cầu thang bộ vắng vẻ, bên phải là thang máy và khu vực phòng bệnh toàn là tiếng nói không ngừng.
Bên tai anh nửa im lặng, nửa ồn ào, nhìn chằm chằm vào màn hình tối đen của điện thoại, cảm thấy hai chân giống như không còn sức để đứng vững được nữa.
Những lần trước, sau khi anh kiểm tra sức khỏe xong thường sẽ lập tức trở về nghỉ ngơi ngay. Nhưng lần này anh lại trực tiếp đến chờ Tiểu Ngư, đúng là có chút cậy mạnh.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến Tiểu Ngư quay lại và khuôn mặt tươi cười khi nhìn thấy anh...
Lam Khâm nghĩ, dù có khó chịu đến đâu anh cũng có thể chịu được.
Còn muốn... Còn muốn dẫn Tiểu Ngư đi dạo phố mua sắm, ăn cơm, còn phải đến cửa hàng lần trước mua cho cô một cốc trà sữa pudding đậu đỏ, sau đó đến tiệm cá nướng bán chạy kia.
Nếu cô vui vẻ, anh hy vọng mình có dũng khí để hỏi một câu...
Hỏi... Cô có thích anh một chút nào không?
Anh không hy vọng xa vời rằng cô lập tức thích mình, sau này... sau này nếu có thể, anh cũng có thể đợi, đợi bao lâu cũng được.
Trong ánh sáng mờ ảo và chìm nổi, Lam Khâm tựa lưng vào tường, tưởng tượng hình ảnh cô hoạt bát nhanh nhẹn ở bên cạnh anh, nụ cười dưới lớp khẩu trang ấm áp vô cùng.
—— "Nếu là con ngươi một nâu một xám, thì chắc chắn đó là ông chủ của Tiểu Ngư."
Bên phải cửa thoát hiểm, ở cửa thang máy của khoa nội tiêu hóa, bỗng vang lên tiếng nói chuyện của các cô gái.
Lam Khâm không khỏi ngẩng đầu.
"Nhưng," Giản Nhan đứng đợi thang máy cùng Mạnh Tây Tây, sau khi tiêu hoá hết tin tức nóng hổi, cô nghi ngờ hỏi: "Tớ vừa mới giao tiếp với anh ấy, không biết là do tạm thời không tiện nói hay vì lý do gì khác mà anh ấy chỉ gõ chữ trên điện thoại."
Mạnh Tây Tây sửng sốt: "Đánh chữ?"
"Đúng thế, anh ấy không nói. Bình thường cho dù có khàn giọng do cảm lạnh, cũng rất ít người dứt khoát không nói chuyện như vậy."
Lam Khâm chậm rãi đứng dậy, tay đang cầm túi giấy vô thức siết chặt.
"Cậu nghĩ rằng anh ấy không thể nói chuyện sao?" Mạnh Tây Tây ngập ngừng nói đầy ẩn ý: "... Hả?"
Giản Nhan lắc đầu như trống bỏi: "Tớ chỉ đoán thôi, nhưng cũng không thể, như cậu nói bây giờ Tiểu Ngư rất thân với ông chủ của mình, với cái người thanh khống như cậu ấy, đừng nói là không nói được, ngay cả giọng nói không hay, cậu ấy cũng không thích đâu!"
Mạnh Tây Tây không thể nhịn được cười: "Tớ còn nhớ trước kia giới thiệu bạn trai cho Tiểu Ngư, mỗi lần cậu ấy chọn điều kiện đầu tiên phải là giọng nói của anh ta có dễ nghe hay không, nếu giọng không ổn thì không cần bàn nữa."
"Đúng thế." Giản Nhan tán đồng: "Tớ là nhan cẩu, nếu người ta có vẻ ngoài xấu xí, có lẽ ngay cả nhìn tớ cũng không muốn nhìn, Tiểu Ngư còn bắt bẻ hơn, đừng nói là không nói được, cho dù giọng nói có khó nghe cũng tuyệt đối không được."
Thang máy vang lên một tiếng "Đinh", Mạnh Tây Tây và Giản Nhan bước vào, giọng nói của họ cũng dần nhỏ lại.
Thế giới rơi vào im lặng.
Lối thoát hiểm tuy không khóa nhưng được đóng kín lại, không có ánh sáng lọt vào.
Lam Khâm đứng như tượng, gần như không thấy tiếng hít thở của anh.
Anh chớp mắt, rồi lại chớp mắt, trước mắt vẫn mờ mịt không thể nhìn rõ, ánh sáng chói lòa tồn tại trong trí nhớ và trí tưởng tượng dường như bị cơn gió thổi tắt trong giây lát.
Cổ họng nóng, đau đớn dữ dội bởi vì dùng nhiều thiết bị y tế khác nhau, oxy trong khoang ngực nhanh chóng được rút ra, các cơ quan nội tạng co giật không thể nhịn nổi.
Lam Khâm thở hổn hển, không khống chế được cong lưng.
... Không phải vậy.
Những gì họ nói không phải là sự thật.
Tang Du và chủ nhiệm bận rộn trong phòng họp ở tầng đến bốn rưỡi, cuối cùng cũng kết thúc cuộc họp. Cô thu dọn biên bản cuộc họp và một chồng tài liệu về cơ sở dữ liệu, chủ nhiệm thấy thế vẫy tay với cô: "Được rồi, em tan làm đi."
Nhận được sự cho phép, Tang Du không đợi được một giây lập tức chạy ra khỏi cửa, tìm điện thoại gửi tin nhắn cho Lam Khâm.
Bốn giờ rưỡi, chắc chắn Lam Khâm đang sốt ruột đợi cô.
Cô nhìn thấy tin nhắn wechat chưa đọc trên thanh thông báo, đoán chắc là của Lam Tần, đang cảm thấy ngọt ngào vừa định mở ra thì đột nhiên tóc đuôi ngựa bị kéo nhẹ từ phía sau.
Giọng nói từ tính trầm thấp của Trình Trì truyền ra từ trên đỉnh đầu cô: "Cuộc họp vừa kết thúc đã chạy đi, vội vàng như vậy làm gì, suýt chút nữa thì anh không bắt kịp em, không biết là anh đang tìm em sao?"
Tang Du bất mãn vì bị kéo tóc lại: "Anh có thể đừng động tay động chân không."
Cô không có tâm trạng quan tâm Trình Trì. Nhìn thấy các bác sĩ đi ra từ phòng họp đang tụ tập ngoài thang máy, cô không muốn lãng phí thời gian, cô dứt khoát đẩy cửa thoát hiểm, đi qua lối đi nhỏ đến cầu thang, bước nhanh xuống lầu.
Khoa nội tiêu hóa ở tầng bảy, chỉ cách ba tầng mà thôi, một đoạn đi bộ ngắn.
Trình Trì không nhanh không chậm đi theo sau cô: "Tiểu Ngư, dù sao chúng ta cũng là thanh mai trúc mã, cho dù em không hài lòng với anh, cũng không đến từ mặt nhau, ngay cả nói chuyện một chút cũng không được."
Tang Du thật sự khó chịu, đi nhanh hơn, đi một mạch xuống hai tầng, chân Trình Trì dài, dễ dàng đuổi kịp cô, nhìn thấy khoa nội tiêu hóa tầng bảy, khoa xương cốt ở tầng sáu, thấy sắp mỗi người mỗi ngả, nếu không đuổi theo thì chắc chắn không kịp. Anh ta bước vài bước vượt qua cô, giữ vai Tang Du lại.
"Anh muốn nói chuyện nghiêm túc với em."
Tang Du đã đặt tay lên tay nắm cửa thoát hiểm, cảm thấy trên vai bị đè nặng, không thể nhịn được nữa, bỗng xoay người lại: "Tóm lại là anh muốn nói chuyện gì!"
Bên trong cánh cửa, Lam Khâm chảy mồ hôi lạnh đầm đìa, cúi người dựa vào góc tường, không muốn chịu thua mà cố gắng chống đỡ phòng tuyến trong lòng đang nứt ra.
Xung quanh yên lặng như tờ.
Giọng nói mà anh quen thuộc, lưu luyến nhất, vang lên từ phía sau cánh cửa, đập vào tai anh như búa bổ.
Tiểu Ngư...
Tiểu Ngư đã quay lại.
Lam Khâm vội vàng mở miệng, nuốt nước miếng vài cái, đứng dựa vào tường liều mạng tiến lại gần cô, mỗi bước đi của anh, kết giới anh đang chống đỡ lại sụp đổ một chút.
"Điều anh muốn nói rất đơn giản, Tang Du, anh thừa nhận năm đó gia đình em gặp chuyện không may, anh sợ bị người khác bàn tán, lập tức chuyển đi là anh không đúng, sau đó anh liên lạc với em, em càng ngày càng lạnh nhạt, cho đến khi hoàn toàn cắt đứt mọi quan hệ, anh cũng hiểu là em đang trách anh."
"Thổ lộ với em năm mười sáu tuổi không phải do anh kích động nhất thời, anh thực sự thích em, sau khi anh và em xa nhau, anh luôn tự trách bản thân, đó là lý do tại sao anh đã liều mạng làm việc rất chăm chỉ để có được ngày hôm nay. Mấy năm nay dù cho có ai theo đuổi anh, câu trả lời đều là tôi không thể quên được mối tình đầu của mình."
"Chuyện lần trước, đó không phải là tin đồn. Anh muốn nói với em rằng, em là mối tình đầu của anh, cho đến bây giờ anh cũng không thể buông xuống được."
Tai Lam Khâm ù đi, tay đang duỗi về phía nắm cửa như bị đóng băng giữa không trung.
"Làm phiền anh im miệng đi," Tang Du thật sự buồn cười: "Trình Trì, dù là chân thành hay giả tạo, tôi cũng không quan tâm. Trước đây tôi không thích anh, hiện tại và sau này tôi sẽ không bao giờ thích anh."
Nói xong, cô kéo tay nắm cửa.
Vẻ mặt Trình Trì có chút ương ngạnh, tràn ngập tự tin lại bị đả kích, nắm lấy cánh tay của cô: "Anh nói chuyện khép nép với em, em còn chưa vui vẻ hay sao? Anh có cái gì không tốt, làm chuyện gì khiến em ghét bỏ sâu sắc như vậy?"
Tang Du chán ghét hất tay ra: "Anh có thể đừng như vậy không? Tôi nói cho anh biết, tôi đã có người mình thích từ lâu rồi!"
Đã có... người thích từ lâu rồi.
Chỉ một câu, nó như một thanh kiếm xuyên qua cửa.
Phía sau cánh cửa, trong đầu Lam Khâm phát ra tiếng "đùng", tất cả kiên trì đều nổ tung, cháy thành tro bụi.