Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương
Editor: Trương Mạn Vi
Tiếng sấm, tiếng tim đập, cùng tiếng thở dồn dập của người đàn ông, còn có cả tiếng mưa như trút nước truyền đến tai cô.
Lỗ tai Tang Du dần nóng lên, biến thành lò sưởi nhỏ, còn làm nóng cả bàn tay của anh.
Mười ngón tay của Lam Khâm hơi run rẩy, vẫn che kín tai cô cho đến khi tiếng sấm hoàn toàn hết, mới nhanh chóng thả ra thu tay về, bàn tay nắm chặt ống quần rộng thùng thình.
Nhiệt độ sót lại trong lòng bàn tay dễ dàng lan đến khắp người anh, biến gương mặt anh đỏ đến mức sắp nhỏ ra máu.
Tang Du cũng không ổn lắm, cô cúi đầu hít thật sâu, sờ sờ mang tai, có chút tức giận vì sự ngượng ngùng của bản thân.
Cho dù anh có làm động tác như vậy, cũng vô cùng lịch sự, đôi tay của anh che kín tai cô, rất có chừng mực, rõ ràng có thể cảm giác được anh đơn thuần sợ cô bị dọa, chẳng tồn tại ý nghĩ không an phận gì cả.
Nhưng cô lại vừa khéo, tai đỏ rồi còn nóng lên, giống như trái cà chua vậy, tai cô nóng đến tê dại luôn rồi.
Người tên Lam Khâm này... Hoặc là quá chính trực ngây thơ, hoặc là quá thâm hiểm đen tối!
Tang Du cố trấn định lại, muốn thoải mái đối mặt với anh, xoay người ngẩng đầu nhìn anh, mới nhận ra cô chưa bật đèn, trong phòng là một mảnh đen kịt, không thấy rõ chút nào.
Cô đưa tay nhấn công tắc, tạch một tiếng ánh đèn trên tường chiếu xuống.
Lam Khâm hơi nheo mắt, đôi mắt đã quen với bóng tối nay đột ngột được chiếu sáng, theo bản năng cúi người lui về sau, lẩn vào trong bóng tối ở hành lang.
Ủa? Cô cũng không trách anh, sao dáng vẻ của anh lại giống đứa nhỏ làm sai chuyện vậy nhỉ.
Tang Du kỳ quái thò đầu ra nhìn, được rồi, thậm chí ngay cả cổ của tiên sinh cũng đỏ lên, còn nghiêm trọng hơn cô lắm lắm.
Nếu được chắc anh đứng đây nửa ngày vì xấu hổ mất thôi.
Thâm hiểm... ư? Nó đâu tồn tại trên người anh.
Lam Khâm vội cúi xuống đánh mấy dòng chữ, xóa xóa sửa sửa đi hai ba lần mới đưa màn hình cho cô nhìn...
"Tôi không thích tiếng sấm, cái tiếng đó rất kinh khủng, cho nên mới che lỗ tai cô."
"Nếu như mạo phạm cô, thật xin lỗi, tôi không có ác ý gì đâu."
Anh không thích tiếng sấm, nhưng hoàn toàn mặc kệ mình, ngược lại chỉ nghĩ đến chuyện che cho cô.
Vậy nên mấy từ như kiểu ác ý, âm mưu, thâm độc gì đó đừng dùng nó trên người anh.
Trong đôi mắt Tang Du lóe lên ánh sáng nhàn nhạt, có chút vui mừng khó hiểu, không nhịn được muốn trêu chọc anh, lại gần nhẹ giọng hỏi: "Tiên sinh, đối với ai anh cũng như vậy sao?"
Lam Khâm cứng đờ, điện thoại di động thiếu chút nữa rơi trên đất, vội đánh chữ: "Không đâu!"
Anh sợ một dấu chấm than thì hơi ít, trên trán lấm tấm mồ hôi, lại nhấn liên tục thành một đoạn dài, vẫn cảm thấy không đủ sức thuyết phục, môi anh hơi mấp máy, chu lên, ngón trỏ cũng giơ ra thành số "một" cho cô nhìn.
Tang Du "ồ" thật dài ra, sau đó hỏi anh: "Lần đầu tiên à?"
Hai tai Lam Khâm lại đỏ hơn một chút, cúi đầu ngầm thừa nhận.
Tang Du che miệng cười, tự động điền câu trả lời vào vấn đề suy nghĩ trong lòng, người tên Lam Khâm này vừa chính trực vừa thuần khiết, hơn nữa còn vô cùng ngây thơ.
"Không quan trọng, anh đi vào đi," Tang Du nhìn anh như muốn vùi mình vào tường luôn, hắng giọng: "Hôm nay bạn cùng phòng tôi đi công tác rồi, nhà không có ai, anh không cần khách khí."
Nói xong cô đổi dép, đi vào phòng bếp rót cho anh ly nước nóng, đi vào phòng lục tung mọi ngóc ngách tìm thẻ căn cước, rồi lại vừa tìm vừa nói chuyện với anh, hòa hoãn bầu không khí: "Tôi nói cho anh biết, trong điện thoại di động của tôi có ứng dụng dự báo thời tiết, chẳng đáng tin chút nào!"
Lam Khâm bị chỉ tên, sống lưng cứng đờ =))))
"Lần trước tôi bị dầm mưa, chính là vì tin nó đấy," Giọng nói cô nhẹ nhàng, có chút mềm nhũn: "Cứ nghĩ nó sẽ không bị lỗi như vậy nữa, ai dè, mới mấy hôm lại dự báo sai rồi."
"Anh coi như vậy có tức không cơ chứ!"
Lam Khâm cầm điện thoại di động, lặng lẽ nghe phản hồi bất bình của người dùng.
Anh đã sớm fix lỗi rồi, rõ ràng là cô chưa reset...
Tang Du kéo ngăn bàn học, cuối cùng cũng tìm thấy thẻ căn cước, thở phào ôm nó trong ngực, vội chạy bình bịch ra khỏi phòng ngủ mới phát hiện Lam Khâm vẫn vô cùng nghiêm chỉnh đứng ở cửa, không bước vào dù chỉ là một bước.
"Sao anh không đi vào?"
Lam Khâm giờ màn hình lên cho cô.
Tang Du xích lại gần nhìn thử.
"Tôi không có dép."
"Còn nữa, dự báo thời tiết vẫn bị lỗi... Có lẽ vì cô quên chưa reset?"
Tang Du hít một hơi, suy nghĩ sâu xa mấy giây mới trịnh trọng gật đầu: "Cũng có lý."
Cô có thể nhìn ra được Lam Khâm rất chú trọng việc vệ sinh, cho dù cô không ngại, anh cũng không chịu được việc anh đi giày mà đi khắp nơi.
"Anh chờ một chút," Tang Du nói xong, lại bắt đầu công cuộc lục tung tìm đồ của mình, lấy ra chiếc dép duy nhất mà cô mang về lúc ở khách sạn (), tháo túi bọc ở ngoài ra rồi đưa cho anh: "Đi tạm cái này nhé."
() Mình không chắc có phải khách sạn không, vì từ tửu điếm (酒店) được sử dụng rất nhiều, nó có thể là quán bar, nhà hàng, khách sạn... nên mình không chắc lắm.
Nhìn Lam Khâm thay dép, cô hậu tri hậu giác có chút ngượng ngùng: "Hơi đơn giản, anh đừng để ý."
Lúc đi tiêm ở tòa nhà Lâm Giang đó, Lam Khâm cho cô đi dép được thêu bằng bông vải kéo sợi.
Còn đến nhà cô, chỉ có chiếc dép đơn giản do khách sạn cung cấp, mỏng manh chẳng khác tờ giấy là bao.
"Bình thường nhà tôi không có đàn ông đến, anh cứ tùy tiện đi một chút nha," Tang Du giải thích xong, không khỏi tò mò chỉ chỉ chân anh: "Có phải anh chưa từng đi dép kiểu vậy không? Khó chịu thì bảo tôi."
Lam Khâm đi hai bước, cẩn thận cảm nhận một chút, đầu ngón tay bấm hai chữ: "Vẫn tốt."
Tang Du bật cười, nhìn anh cũng đủ khiến tâm trạng của cô tốt lên, anh dễ nuôi thật đấy.
"Đừng ôm túi thuốc nữa, cứ để đây trước. Mưa lớn như vậy mà thân thể anh không tốt, bây giờ chắc chắn không đi được, cứ từ từ rồi tính," Cô gọi anh ngồi xuống ghế sofa, vẻ mặt nghiêm trọng nói: "Vừa đúng lúc anh cũng muốn nói chuyện với tôi, giải thích rõ ràng cho tôi xem nào."
Cô nghiêng đầu: "Hơn nữa, tôi cũng có chuyện muốn hỏi anh."
Lam Khâm nghi ngờ.
Cô dò xét nói: "Vậy tôi hỏi trước nhé?"
Anh lập tức gật đầu.
Tang Du cầm gối ôm trên sofa ôm vào lòng, ngón tay nhẹ nhàng ma sát, cân nhắc một chút mới chậm chạp mở miệng: "Tiên sinh, anh hãy nói cho tôi, trung tâm hồi phục có rất nhiều y tá dày dặn kinh nghiệm để tiêm cho canh, tại sao... không phải tôi thì không được?"
Yên lặng.
Ngoài cửa sổ mưa rơi càng lớn, những giọt nước đập không ngừng vào thủy tinh.
Trong phòng khách nhỏ có hai người ngồi đối mặt với nhau, một người cúi đầu xuống giống như bức tượng được chạm khắc bằng ngọc, còn một người vô cùng kiên nhẫn tìm tòi nghiên cứu.
Trong cổ họng Lam Khâm lại bắt đầu đau nhói, dạ dày đã lâu rồi chưa tiếp nhận số lượng lớn thức ăn như vậy, cũng khiến anh giật mình tỉnh lại, từng cơn buồn nôn dâng lên tận cổ học, khiến anh không nhịn được muốn nôn toàn bố số thức ăn trân quý đó.
Tối nay anh đắc ý mà quên mình, vội vàng ăn quá nhiều, nên bị trừng phạt vì lòng tham.
Anh luống cuống cầm lấy ly nước Tang Du đưa cho, nhưng dùng sức quá nhiều khiến đầu ngón tay trắng bệch.
Tang Du nhẹ giọng nói: "Tiên sinh, tôi không có ý chất vấn anh, cũng không nghi ngờ gì cả, nhưng không hỏi thì tôi không thể để anh ở nhà tôi được, tôi muốn có một câu trả lời xác đáng."
Sau khi tiếp xúc, Lam Khâm đúng là vô hại, cũng chính vì vậy mà lựa chọn của anh càng trở nên khó hiểu.
Lam Khâm không muốn bị Tang Du nhìn ra thân thể anh khó chịu, cắn răng chịu đựng, nhấn từng chữ: "Chuyện cô hỏi, cũng chính là chuyện muốn nói với anh."
Tang Du kinh ngạc, hơi há miệng, không tự chủ được lộ ra đầu lưỡi ướt át hồng hào.
Lam Khâm chỉ nhìn một chút rồi vội vàng rời mắt: "Tôi bảo đám không làm chuyện xấu, nhưng viết dài lắm, cứ để cho tôi viết được không?"
"Viết sao? Đánh chữ là được rồi."
Anh không do dự kiên trì: "Viết."
Anh có thể tự tay viết chữ, đây là cách thức trịnh trọng nhất/
Tang Du tìm giấy bút rồi giao cho anh, anh cúi người, viết từng chữ trên bàn trà nhỏ.
Cảm giác buồn nôn càng thêm mãnh liệt, trên trán anh lấm tấm mồ hôi, một tay đè chặt giấy trên bàn trà.
Bút viết như có năng lực thôi miên vậy, Tang Du nhìn chằm chằm tay anh hai phút, rất nhanh liền nhận ra mình thất thố, cô đứng dậy bước tới cửa sổ, nhìn trời mưa to bên ngoài cũng có thể đoán trong một thời gian ngắn cũng chưa chắc đã tạnh mưa.
Cô không nhịn được hơi ngáp một cái, sờ thẻ căn cước vẫn còn trong túi áo, do dự một chút, rồi bất đắc dĩ cắt ngang anh: "Tiên sinh, nếu như anh chịu được, vậy có muốn ngủ tạm một đêm trên ghế sofa không?"
Lam Khâm lập tức ngẩng đầu.
Tang Du mở cửa sổ ra, giống như muốn cho anh thấy trời đang mưa rất to: "Tôi nghĩ nếu cứ chờ trời tạnh như vậy, có khi lúc đến khách sạn thì trời cũng sáng mất rồi."
Anh lẳng lặng nhìn cô, trong đôi mắt là sự u tối.
Tang Du dừng một chút, đối mặt với anh, trong lòng bỗng nảy lên cảm giác kỳ quái khó diễn tả.
Lam Khâm có thể coi là một gương mặt tuyệt sắc, nhưng... anh không nên dùng đôi mắt như vậy.
Trong tưởng tượng của cô, đôi mắt anh phải chứa đầy hào quang, trong veo như những rặng mây.
Mà bây giờ, đôi mắt ấy như bị che phủ bởi lớp sương mờ, ảm đảm không phát ra tia sáng.
Cô tỉnh táo lại, xoa xoa khóe mắt hơi ẩm ướt, nói với anh: "Dĩ nhiên tôi sẽ khóa cửa phòng ngủ lại, chỉ một mình anh ở phòng khách thôi, tôi cũng sẽ cho anh một tấm chăn mỏng, dù sao bây giờ cũng không còn lạnh nữa, anh thấy ổn không?"
Lam Khâm gật đầu như giã tỏi.
Thật dễ nói chuyện... Tang Du có chút muốn xoa xoa đầu anh, giọng nói càng mềm mại hơn: "Nếu anh đồng ý, cũng không cần vội vàng viết đâu, bây giờ cũng muộn rồi, sáng mai viết cũng không sao, ngày mai tôi phải trực đêm, có rất nhiều thời gian, chúng ta cứ từ từ nói chuyện."
Cô chuẩn bị bàn chải và cốc nước duy nhất, sau đó lấy cho anh chăn và gối nhỏ, suy nghĩ một chút lại hơi không yên tâm, rót một ly sữa đậu nành: "Tôi thấy sắc mặt anh không tốt lắm, trước khi ngủ anh uống nóng, có lẽ sẽ thoải mái hơn đôi chút."
Lam Khâm nhận lấy, nhiệt độ trực tiếp lan đến trái tim anh.
"Tôi cũng mệt quá rồi, trời sáng chúng ta sẽ nói chuyện tiếp, đi ngủ trước đây," Tang Du vào phòng, trên giấy có một chuỗi số: "Nếu anh thấy khó chịu ở đâu, cứ gọi điện thoại đánh thức tôi."
Sau đó đóng cửa phòng lại, cạch một tiếng khóa cửa.
Bên trong mơ hồ vang lên tiếng nước chảy, sau đó hoàn toàn yên tĩnh.
Cô ngủ rồi.
Lam Khâm cuối cùng cũng thả lỏng lưng, cánh tay dùng sức ôm ngực, thở gấp hai cái.
Đôi mắt anh hơi đỏ lên nhìn chằm chằm sữa đậu nàng, liếm đôi môi khô khốc.
Chắc là... Tang Du tự làm nhỉ? Biết đâu uống một ngụm, hơi ấm tràn vào sẽ dễ chịu hơn đôi chút.
Buổi tối thật vất vả mới ăn hết chỗ cơm đó, anh thực sự không muốn bị nôn ra.
Lam Khâm cố hết sức chống đỡ, run lẩy bẩy nâng cốc lên, cố gắng uống một ngụm lớn.
Nhưng lập tức, anh biết anh xong rồi.
Mùi vị không đúng, là loại sữa đậu nành pha ở ngoài hàng, tuyệt đối không phải của Tang Du làm.
Mới nãy anh còn miễn cưỡng chịu đựng, bây giờ bị hớp sữa đột kích, cảm giác chán ghét quen thuộc xông thẳng lên cổ họng, Lam Khâm dựa vào ghế sofa lảo đảo đứng lên, gấp gáp đóng cửa phòng vệ sinh lại, mở vòi nước tạo âm thanh, rồi nhào tới bồn cầu ói đến trời đất tối sầm.
Nước mắt sinh lý không khống chế được chảy ra, đôi mắt dưới lớp kính như bị chọc đến đau đớn, sắp không thể mở ra được.
Anh nôn xong, lo lắng sẽ làm lãng phí nước của Tang Du, khập khiễng bò dậy tắt nước, rồi khom người dựa vào bồn rửa tay, trời đất vẫn quay cuồng.
Nhìn kìa...
Anh vẫn đáng chết như vậy.
Giống như một con yêu quái xấu xí thật vất vả mới biến thành người, tận hưởng hạnh phúc ngắn ngủi, cuối cùng vẫn phải trở về hình dạng thực sự.
Sáng sớm hôm sau Tang Du tỉnh lại, mơ hồ thấy ngoài cửa sổ trời sáng choang, mò tìm điện thoại di động, trên góc phản màn hình là dự báo thời tiết nhưng vẽ sợi mì tựa như hạt mưa nhỏ.
Cô ôm chăn lăn lộn hai vòng, lại mơ màng nhớ lại lời nói của Lam Khâm tối hôm qua.
Cô chưa reset app!
Đúng vậy, người phát hành ứng dụng còn nói với cô sẽ nhanh chóng sửa lỗi, nhưng cô đột nhiên bị bệnh, hoàn toàn quên mất luôn.
Cô duỗi đôi chân dài thon thả, nằm ườn ra mở quản lý phần mềm, liên tiếp gửi cho cô mấy thông báo. tất cả đều là nhắc nhở cập nhật và bạn có câu trả lời mới.
Tang Du ngẫm nghĩ, chắc là nhiều bình luận tiêu cực quá, nên vội vàng trả lời lại.
Cô cập nhật ứng dụng rồi trở lại màn hình chính, trên góc phải quả nhiên đã thay đổi thành hình mặt trời.
Ngoài cửa, Lam Khâm ngồi trên ghế sofa, anh thức đêm viết ba tờ giấy, đúng lúc nhận được thông báo nhắc nhở cập nhật ứng dụng.
Điện thoại di động lại rung lên, là thông báo người dùng đã cập nhật ứng dụng kèm một câu trả lời.
Đồng thời trong phòng vang lên tiếng chuông báo thức, cô nhẹ nhàng tắt đi, tiếng dép lạch bạch vang lên khắp nơi, cùng với tiếng nước chảy rào rào, còn có tiếng ngâm nga dịu ngọt.
Cho dù cách một cánh cửa, cũng có thể tưởng tượng ra khung cảnh đó.
Lam Khâm khổ sở một đêm vì cái miệng mình, nay trong miệng lại có chút ngọt ngào kỳ lạ.
Anh nhìn chằm chằm câu trả lời Tang Du dành cho anh: "Xin lỗi, gần đây tôi bận rộn nhiều việc quá, giờ mới phát hiện để cập nhật, nếu như còn vấn đề gì sẽ phản hồi cho bạn!"
Phía sau còn chèn thêm icon cười vui vẻ, đáng yêu giống như cô vậy.
Ngón tay Lam Khâm hơi giật: "Đừng nói xin lỗi, lúc nào cũng chờ bạn."
Hai mươi phút sau, Tang Du chỉnh trang gọn gàng rồi mở cửa, nhìn Lam Khâm một cái, thầm cảm khái quả nhiên anh đúng là thần tiên mà, một đêm trôi qua mà hào quang vẫn rực rỡ như cũ.
Ngoại trừ... sắc mặt hơi tái nhợt và vành mắt đỏ lên.
"Anh ngủ ngon không?" Sau một đêm mưa, sáng sớm trời có chút se lạnh, Tang Du mặc một chiếc áo len không có cổ chuẩn bị đi ra ngoài: "Tôi đi xuống tầng mua đồ ăn sáng, sẽ rất nhanh thôi, ăn xong chúng ta nói chuyện chính."
Trong lòng Lam Khâm vẫn có chút sợ hãi, quả quyết lắc đầu.
"Không sao đâu, không đắt," Tang Du cho là Lam Khâm sợ cô tiêu tiền, cười khanh khách phe phẩy ví tiền: "Mời anh ăn bữa sáng tôi vẫn trả được mà."
Lam Khâm nhớ tới trải nghiệm đêm qua mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nâng tay vịn ngồi dậy, dè dặt viết từng chữ rồi đưa cho cô.
"Tôi có thể ăn đồ cô nấu được không? Món nào cũng được hết."
Tang Du thầm khâm phục Lam Khâm quả nhiên biết ăn ngon, dứt khoát để ví tiền lại, cởi áo len ra rồi vào bếp, "Dĩ nhiên là được, anh không chê tôi nấu đơn giản thì được thôi."
Cô đang định mở tủ đong gạo nấu cháo, chợt nhớ gì đó, lại thò đầu ra từ khung cửa, tóc dài mềm mại như tơ xõa xuống, hơi sờ sờ gò má trắng ngần.
"Tiên sinh," Cô nhìn Lam Khâm, đôi mắt trong sáng đong đầy hào quang, "Nếu không chúng ta thêm wechat đi, như vậy anh có thể nói chuyện với tôi lúc nào cũng được, cũng không cần phải viết cho tôi xem."
Trời sinh cho cô một chất giọng ngọt ngào, lúc nói yêu cầu của mình, như có những tia sáng từ đầu xuất hiện đằng sau lưng cô, khiến cô càng thêm tỏa sáng, hai đầu vai như có ngôi sao phát sáng, mỗi tấc da thịt đều là sự dịu dàng.
Lam Khâm nhìn đến ngây ngẩn, móng tay ngắn ngủn đâm chặt vào lòng bàn tay.
Sao anh có thể từ chối cho được.
Tang Du liếc nhìn mã QR wechat mà Lam Khâm đưa, nhẹ nhàng tiến tới quét mã thành công, sau đó nhảy đến khung chat cá nhân quen thuộc, có hình cái đầu và tên là một chuỗi dấu chấm.
Cô đánh chữ: "Tiên sinh, tiên sinh, tôi là Tang Du."
Đôi mắt Lam Khâm nhẹ nhàng rũ xuống, mọi khó chịu trong người như được một nguồn sức mạnh tinh thần trấn an, "Tôi biết."
Tang Du không đánh nữa, đổi thành ghi âm giọng nói, tràn đầy hưng phấn chạy vào phòng bếp rồi nói vào loa điện thoại: "Tiên sinh tiên sinh... tôi là Tang Du... nói nghe rõ không?"
Lam Khâm mở ra biểu tượng màu xanh lá cây, nghe đi nghe lại mấy lần, "Rõ lắm."
Tang Du vui vẻ, một bên lấy gạo một bên lại vạch trần anh, "Nghe rõ mà anh còn nghe đi nghe lại mấy lần à?"
Lam Khâm cứng người, không biết trả lời thế nào.
Cũng may cô gái nhỏ chỉ thuận miệng trêu đùa, rất nhanh liền ném mọi chuyện ra sau ót, đắm chìm hưởng thụ việc nấu cơm, lúc chờ cháo chín, làm một chút bánh bột mì bỏ vào nồi hấp, cô xoa xoa tay đi ra, ngồi đối diện Lam Khâm.
"Phải đợi lúc nữa cơm mới xong," Tầm mắt cô lướt đến tờ giấy trên bàn trà, "Chuyện anh muốn nói, ở bên trong hết sao?"
Lam Khâm cố gắng điều chỉnh hô hấp, bình tĩnh gật đầu.
Tang Du tò mò cầm lấy.
Hai tay anh nắm chặt, nhìn biểu tình cô dần dần ngưng trọng, thì xương ngón tay anh đã trắng bệch.
Tang Du mới đọc được một nửa trang thứ nhất, gương mặt đã tràn ngập vẻ không tưởng tượng nổi, bỗng nhiên ngẩng đầu.
[] Áo len không cổ
[] Bánh bột mì hấp