Làm sao mới có thể bắt được một con mèo? Thương Tứ có diệu chiêu.
Có thể là đào một cái hố trên đường đi của nó, hoặc là quăng ra một tấm lưới lên người nó… nhưng nói cho cùng những thứ đó đều là thủ đoạn bạo lực, có tổn hại uy danh dùng lý phục người của Đại ma vương Thương Tứ.
Vì vậy Thương Tứ còn đặc biệt gọi Tinh quân từ tháp ra, tra xét về mẹ của con mèo mun kia, xong lại bảo đám Ảnh yêu đặc biệt đi sưu tập lông mèo, kết thành một quả cầu lông.
Quả cầu lông có mùi của mẹ, đối với loài mèo mà nói có lực hấp dẫn trí mạng.
Nhưng mà con mèo mun kia cũng không phải mèo thường, vậy nên khi quả cầu lông được ném đến bên chân nó, nó… sững người rồi.
Đã bại lộ sao? Đối phương đã phát hiện thân phận của nó sao? Những câu hỏi này hiện tại đều không nằm trong phạm vi cân nhắc, lúc này nó chỉ có một suy nghĩ —— đối phương cư nhiên dự định đùng một quả cầu lông để làm mồi dụ nó, có phải là đang sỉ nhục nhân cách của nó?
“Tiểu nhân đã nói là không được mà, ngài xem nó căn bản không thèm để tâm.” Trên một nóc nhà cách đó không xa, Ngô Khương Khương lộ ra một cái đầu.
“Đừng làm ồn, nó chỉ là đang khắc chế mà thôi.” Thương Tứ xụ mặt nói.
Tinh quân cũng xụ mặt, “Ngươi có phải sống quá nhàm chán rồi không, vừa sáng sớm đã chạy đến đây trêu mèo?”
Thương Tứ hỏi ngược lại: “Vậy ngươi vừa sáng sớm đã đi theo ta trêu mèo, chẳng phải so với ta càng thêm buồn chán?”
“Ngươi có bệnh.”
“Ngươi mới có bệnh.”
Trận đấu võ mồm cấp bậc vườn trẻ lại bắt đầu, Ngô Khương Khương vội vàng nhắc nhở, “Con mèo kia muốn đi!”
Thương Tứ nhìn sang, chỉ thấy mèo mun phẩy đuôi ghét bỏ vòng qua quả cầu lông, ưu nhã lại rụt rè rời đi. Thương Tứ lập tức quăng một đạo pháp lực qua, quả cầu lông nọ lại xoay tròn trước mặt mèo mun, ngăn trở đường đi của nó.
Mèo mun: “…”
“Nó lại đi vòng qua rồi, đầu cũng không thèm ngoảnh lại nữa!” Ngô Khương Khương tường thuật.
Thương Tứ liếc xéo một chút, hoàn toàn không chịu thua lại đem quả cầu ném tới.
Mèo mun: “…”
“A, nó đã duỗi móng vuốt ra có lệ đụng vào một cái, sau đó tiếp tục đi vòng qua! Wow, quả thực rất có lệ…” Ngô Khương Khương lần thứ hai tường thuật trực tiếp.
Thương Tứ nổi giận, sau đó Tinh quân nghiêm túc nói: “Đổi thành gậy dụ mèo thử xem.”
Tinh quân là nhân sỹ duy nhất có nuôi mèo, Thương Tứ bất đắc dĩ nghe theo ý kiến của hắn, sau đó ném một đống lớn cỏ đuôi chó qua. Tinh quân nổi giận, “Ngươi là đang làm mưa cỏ đuôi chó à!”
Thương Tứ nói: “Dùng từng cây không phải quá phiền toái sao.”
“Vậy nhỡ đâu nó cũng không thích thứ này thì phải làm sao?” Ngô Khương Khương yếu ớt hỏi.
“Đánh nó.” Lúc Thương Tứ nói hai chữ này, ngữ điệu phá lệ chém đinh chặt sắt.
Mèo mun: “…”
“Nó hình như đang quay đầu lại nhìn chúng ta.” Ngô Khương Khương nói.
Lúc này Tiểu Kiều và Sùng Minh rốt cục cũng đã dùng điểm tâm xong đuổi đến, Tiểu Kiều quét mắt nhìn con mèo mun kia, lại ngẩng đầu nhìn lên tổ ba người trên nóc nhà, hỏi: “Các người thế nào còn chưa đối phó xong?”
“Không bằng ngồi xuống nói chuyện?” Mèo mun bỗng nhiên lên tiếng.
Thương Tứ nháy mắt đã xuất hiện trước mặt nó, “Ta cự tuyệt.”
“Vậy ngươi muốn thế nào?” Mèo mun ngửa đầu nhìn hắn.
Thương Tứ thiêu mi, “Ngươi trước hết ôm quả cầu lông kia chơi một giờ, ta sẽ cân nhắc xem có nên nói chuyện với ngươi hay không. “
Mèo mun: “…”
Tinh quân cảm giác mình thật sự là có bệnh, sáng sớm chạy đến đây xem Thương Tứ ép một con mèo chơi cầu lông, có bệnh, thật sự có bệnh.
Ngô Khương Khương cũng cảm thấy quá mức thần kỳ, tràng diện vung tay đánh nhau trong dự đoán cũng không có phát sinh, bất quá mức độ ác thú vị của Tứ gia thật sự càng lúc càng leo thang, nhất định phải báo lại cho Tri Phi mới được.
Mười phút sau, năm sinh vật phi nhân loại đến một quán cà phê tuy rằng không quá đông khách nhưng phẩm vị rất cao cấp, còn chọn một góc không dễ bị người phát hiện mà ngồi xuống.
Bốn phi nhân loại, một con mèo, cộng thêm một quả cầu lông.
Bị buộc phải chơi cầu lông đã là một loại khuất nhục, nhất là khi trước mặt còn bày một ly cà phê mèo[]. Trong lòng mèo mun nổi lên sóng dữ, nó nghĩ: Đây là buộc nó ăn phân đồng loại hay sao?
Nhưng Thương Tứ vẫn giữ nguyên vẻ mặt hiếu kỳ thúc giục nó, “Uống nhanh đi, rất đắt đấy.”
Mèo mun vươn móng đẩy ly cà phê ra xa một chút, đi thẳng vào vấn đề: “Ta biết quyển sách kia của Trầm Thương Sinh ở nơi nào.”
Ngô Khương Khương kinh ngạc, Trầm Thương Sinh, con mèo này quả nhiên không đơn giản nha, ngay cả Trầm Thương Sinh cũng biết, ngay từ đầu nàng cứ ngỡ rằng Tứ gia bỗng nhiên muốn nuôi mèo chứ.
Khóe miệng Thương Tứ lại kéo lên một độ cong tuyệt đối không có cảm xúc kinh ngạc, dựa nhẹ vào lưng ghế, lập tức khôi phục bộ dạng lười nhác như lúc ở thư trai, nói: “Ta còn tưởng ngươi có thể nghẹn được thêm một thời gian nữa đâu, Liễu sinh tiểu bằng hữu.”
Lúc này đến phiên mèo mun kinh ngạc, “Ngài nhận thức ta?”
“Ta đương nhiên nhận thức ngươi.” Thương Tứ cười thần bí, Ngô Khương Khương nhanh chóng vuốt mông ngựa, “Đó là đương nhiên, Tứ gia của chúng ta không gì là không biết!”
Chỉ là Liễu sinh cũng không ngốc, lập tức đã nghĩ thông suốt. Nếu hiện tại Trầm Thương Sinh đã ở bên cạnh Thương Tứ, như vậy Thương Tứ nhất định từng điều tra người nọ, từ đó tìm đến trên đầu mình cũng không phải việc khó khăn. Mà Thương Tứ tuy là đã vào thế giới trong sách để gặp hắn nhưng cũng không phá hỏng thế giới đó, không hề thay đổi lịch sử, vì vậy Liễu sinh chân chính hiển nhiên không quen biết Thương Tứ.
“Nếu Tứ gia đã biết ta, như vậy khẳng định cũng biết ta vì sao đến tìm ngài.” Gương mặt của mèo mun lộ ra nét trịnh trọng. Ngô Khương Khương còn cảm thấy hiếu kỳ, rõ ràng chỉ là một con mèo, làm sao có thể biểu hiện ra vẻ trịnh trọng chứ.
“Ngươi gần đây vẫn luôn theo dõi ta?” Thương Tứ hỏi.
“Ta vốn chỉ muốn đi tìm Trầm Thương Sinh, nhưng trong lúc vô ý lại phát hiện các người, vậy nên âm thầm quan sát một thời gian.” Liễu sinh thành thật báo lại.
Tinh quân lại trầm giọng: “Ngươi nếu đã trốn khỏi tháp vì sao không tiếp tục đào tẩu?”
Ngô Khương Khương cũng tò mò, “Ngươi làm thế này không phải đang tự chui đầu vào lưới sao?”
Liễu sinh nghe vậy liền lâm vào một mảnh trầm mặc. Những người khác đang tò mò chờ nghe đáp án lại thấy mèo ta chợt nâng một vuốt lên, để lộ đệm thịt hình hoa mai màu hồng nhạt, hỏi: “Các ngươi nghĩ, một con mèo thì có thể làm gì?”
Một con mèo mun, nghiêm túc ngồi trên bàn của quán cà phê chuyên kinh doanh cà phê mèo hỏi vấn đề này, quả thực là một chuyện phi thường khôi hài. Ngô Khương Khương nghe Tứ gia nói, Liễu sinh trước đây từng theo một đạo sỹ học nghệ, vì vậy nàng không nhịn được tưởng tượng một chút hình ảnh mèo mun lưng đeo kiếm tay bắt quyết đánh nhau với người ta… sau đó liền không nhịn được bật cười, “Ha ha ha ha hắc…”
“Này, phải lễ phép một chút.” Thương Tứ vỗ vỗ bàn, sau đó vẻ mặt chân thành nhìn về phía Liễu sinh, nói: “Ngươi có thể dựa vào bán manh thủ thắng mà.”
Liễu sinh: Các ngươi vui vẻ là được rồi.
Tiểu Kiều liếc nhìn đám người bên cạnh, để tách cà phê xuống, nói: “Vậy nên, sau khi trốn khỏi tháp ngươi đã ngoài ý muốn tiền vào cơ thể của con mèo này, do đó đánh mất năng lực vốn có?”
Liễu sinh bất đắc dĩ gật đầu, chuyện này nhắc tới cũng trùng hợp, ngày đó hắn nắm chắc thời cơ trốn khỏi tháp, ngay khi tìm đúng mục tiêu chuẩn bị đoạt xác thì chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Mục tiêu đoạt xác là một nam thanh niên trẻ phát bệnh tim ven đường, chỉ còn ba giây sẽ tử vong. Liễu sinh xốc tinh thần lao thẳng về phía đối phương lại chịu sức mạnh bắn ngược, đây vốn là chuyện không nên phát sinh, bởi vì thanh niên kia chỉ là một người bình thường mà thôi. Bất quá sau khi Liễu sinh thử thêm vài lần, hắn xác định có một cổ lực lượng che chở người này.
Đây là một lực lượng rất kỳ dị, tựa hồ đến từ một đại trận từ dưới nền đất, đặc biệt bài xích Liễu sinh!
Liễu sinh một bên lo lắng một bên cảnh giác, cùng lúc đó thời gian còn lại của hắn cũng không nhiều lắm. Nếu như hắn không tìm được nơi trú ẩn đúng lúc, hắn sẽ lập tức hồn phi phách tán!
Quả là trùng hợp, trong thùng rác bên cạnh có xác một con mèo vừa chết, thế nên Liễu sinh khẽ cắn môi nhập vào trong thân thể mèo. Bất quá, vấn đề cũng vì vậy theo nhau mà tới.
Một thân tu vi của Liễu sinh trực tiếp giảm xuống bảy thành, hắn kỳ thực cũng đã chuẩn bị xong tư tưởng phải làm lại từ đầu, thế nhưng một con mèo thì có thể sống bao nhiêu năm? Sợ rằng còn chưa đợi hắn tu luyện ra thành tựu gì đã chết thêm lần nữa.
Mà thân là một con mèo, hắn không thể rút kiếm, thậm chí còn phải đối mặt với sự đùa giỡn của nhân loại. Chuyện này cũng không sao cả, Liễu sinh còn có thể đi tìm Trầm Thương Sinh, đây chính là đường lui mà hắn đã lưu lại cho mình.
Chỉ là bên cạnh Trầm Thương Sinh bỗng nhiên nhiều thêm rất nhiều nhân loại và yêu quái xa lạ, trong đó vừa vặn có vài người Liễu sinh không chọc nổi. Trầm Thương Sinh là hạng người gì? Hắn căn bản không hiểu thất tình lục dục, nhân nghĩa uy tín, bạn bè hay bất kỳ thứ gì khác… nhưng nếu có những người này bên cạnh, đối phương còn có thể giúp mình sao? Liễu sinh không dám chắc chắn.
Hắn cảm giác lão thiên gia đang trêu đùa hắn, hắn ở trong tháp chịu đủ nghiệp hỏa dằn vặt, chẳng màn năm tháng trôi qua, mà khi hắn rốt cục hết khổ lại chịu thất bại trong gang tấc.
Trong lúc làm một con mèo đi điều tra xung quanh, Liễu sinh nghe ngóng từ trong miệng của đám yêu quái mới biết, tòa thành này quả thật có một cái đại trận, mà kẻ bày trận vừa hay lại chính là Thương Tứ bên cạnh Trầm Thương Sinh.
Thương Tứ là ai?
Liễu sinh nhớ ra, đối phương là người thiếu chút nữa đã dùng một chữ áp chết Trầm Thương Sinh.
Lẽ nào đây thật sự là giữa cõi u minh đã có thiên ý an bày sao? Liễu sinh nghĩ.
Vì vậy hắn trực tiếp hiện thân, dẫn Thương Tứ tìm đến, dùng chủ động để tranh thủ một cơ hội cuối cùng.
“Nếu nói như vậy, ngươi đã chủ động hiện thân, thậm chí còn tung Trầm Thương Sinh ra làm mồi là muốn cái gì?” Thương Tứ hỏi.
“Ta muốn tìm Kiến mộc.” Liễu sinh nhìn Thương Tứ, giọng nói kiên quyết, “Ta đã tìm tại thế giới trong tháp rất lâu, nghe nói nơi đó có đường đi thông đến chỗ của Kiến mộc, thế nhưng con đường đó đã bị phá hỏng.”
Thương Tứ nhướn mày, ngả ngớn cười hỏi ngược lại: “Nếu như đường dưới đất đã bị phá hỏng, ngươi vì cái gì nhận định là đường ở nhân gian chưa bị phá hỏng đâu? Thần đã tịch lạc, thời đại của Thần đã trôi qua, hiển nhiên thông đạo thiên địa nhân thần sẽ bị đóng lại.”
“Nhưng nếu con đường đã tồn tại, nhất định sẽ có biện pháp mở ra lần nữa.” Liễu sinh nửa bước không nhường.
“Ngươi dựa vào cái gì cho rằng ta sẽ giúp ngươi? Mỗi ngày làm một việc thiện cũng không phải phong cách của ta.” Thương Tứ nói.
Liễu sinh nói: “Ta có thể đem bảng chữ mẫu của Trầm Thương Sinh cho ngươi..”
Thương Tứ lắc đầu, “Cho dù không có bảng chữ mẫu Trầm Thương Sinh cũng đã ở trên tay ta, không làm ra được sóng gió gì. Hơn nữa, những chuyện trước đây ngươi đã làm, ngươi cho rằng ta không biết sao?”
“Những kẻ bị ta giết chẳng lẽ không đáng chết sao?” Liễu sinh trầm giọng phản bác.
“Vậy sư phụ của ngươi thì sao? Y cũng đáng chết à?”
Liễu sinh ngẩn ra, không nghĩ tới ngay cả chuyện này đối phương cũng biết. Gương mặt ngày nhớ đêm mong, không có một khắc nào biến mất khỏi tâm tưởng lại hiện ra trong đầu hắn, sự thất vọng thống khổ trong ánh mắt nọ phảng phất lần nữa kéo hắn vào trong ác mộng.
“Là do y phát hiện bí mật của ta, là y muốn giết ta!” Thanh âm của Liễu sinh mang theo áp lực, đôi mắt xanh biết mơ hồ phủ kín một tầng lo lắng, “Ta phải phản kháng, nếu như không phải là vậy ta căn bản sẽ không động thủ với y.”
Nhưng lập tức, Liễu sinh liền khôi phục bình tĩnh. Tiểu Kiều nhạy bén nhìn sang, cậu có thể khẳng định, nếu như lúc này đối phương là một người sống có mắt có mũi, nhất định là đang mỉm cười.
Liễu sinh nói tiếp: “Vậy nên ta muốn tìm lại y, hồi sinh y, bù đắp sai lầm mà ta đã phạm. Việc này chẳng lẽ không đúng sao?”
Tiểu Kiều chợt nhấc lên hăng hái, hỏi: “Thế nhưng cho dù y sống lại cũng vẫn không tán thành cách làm của ngươi, y vẫn sẽ muốn giết ngươi. Thế thì ngươi lại phải làm thế nào?”
“Đó là chuyện về sau.” Liễu sinh nói.
Nghe vậy, Tiểu Kiều chợt nhìn về phía Tinh quân, “Cái tên sư phụ kia không đi chuyển thế đầu thai sao?”
Người đã chuyển thế sẽ không có biện pháp hồi sinh, vì linh hồn coi như đã chuyển thành một thực thể khác. Tinh quân lắc đầu, “Không có, trong thiên địa đã không còn ba động của linh hồn nọ.”
Tiểu Kiều lập tức tựu nở nụ cười, đẩy nhẹ kính mắt nói với Liễu sinh: “Xem ra sư phụ ngươi rất hiểu ngươi, tình nguyện hồn phi phách tán cũng không lưu lại cho ngươi một tia cơ hội nào.”
Móng vuốt sắc bén ghim xuống mặt bàn, đôi mắt mèo của Liễu sinh nhìn chằm chằm vào Tiểu Kiều, ngữ khí kiên định, “Sư phụ ta là một vị chân nhân đắc đạo, sau khi y chết chắc chắn sẽ thăng lên tiên giới. Chỉ cần ta tìm được Kiến mộc, nhất định sẽ tìm được y.”
Liễu sinh vẫn tin chắc như vậy, đã nhiều năm qua hắn vẫn luôn tự nói với mình như vậy. Chỉ cần tìm được Kiến mộc là có thể gặp lại Thải Vi. Hắn thầm nghĩ muốn chứng minh suy nghĩ của mình là đúng, chỉ là người kia vì sao đến chết cũng không chịu lý giải hắn?
Giáo điều thế tục thực sự trọng yếu như vậy sao?
Gặp được khi dễ vì sao không thể phản kháng? Những người đó rõ ràng đáng chết! Có sống cũng chỉ làm nguy hại cho kẻ khác, vì sao không thể giết?!
Bất chợt, Thương Tứ lại thở dài một hơi, nói: “Nhưng rất đáng tiếc, Kiến mộc đã khô héo.”
—————–
/ Cà phê mèo: Tương đương cà phê chồn ở VN, cái khiến hương vị của loại cà phê này nổi tiếng là do những hạt cà phê tươi sau khi hái xuống sẽ được cho bọn chồn (hoặc mèo đen) ăn, dùng dịch vị trong dạ dày của bọn chúng phân giải lớp vỏ ngoài của cà phê, tạo ra hương vị đặc biệt nhất mà những loại cà phê khác không thể bì được. Và sau đó, đương nhiên những nhà vườn sẽ thu thập hạt cà phê từ phân của chồn (hoặc mèo) đem đi rửa sạch, diệt khuẩn, rang xay rồi bán cho những đầu mối phân phối. Đó là lý do nếu bắt bạn mèo mun uống cà phê này thì chẳng khác gì ăn phân đồng loại.
Không biết là do TQ thực sự dùng mèo đen thay chồn hay tại vì ngôn ngữ của họ gây nhầm lẫn (giống như từ ‘ngưu’ là chỉ cả bò lẫn trâu vậy).