Giữa lúc mơ mơ màng màng, Lục Tri Phi lần nữa mở bừng mắt, lúc thấy tranh tường hình Dao Trì tiên nữ trên trần nhà thì chợt ngẩng người, qua hơn nữa này mới nghĩ ra mình đã về sơn trang. Quay sang bên cạnh lại thấy mình đang gối lên cánh tay của Thương Tứ, chỉ hơi xoay đầu liền nhìn thấy hầu kết và vòm ngực trần của đối phương.
À, còn có vết cắn trên hầu kết nữa.
Đại não của Lục Tri Phi trong nháy mắt chết máy, cậu cũng không biết ban sáng vì sao mình lại muốn cắn nơi đó. Có lẽ do bị khi dễ đến quá thảm, cho dù là động vật yếu thế cũng sẽ tuân theo bản năng cắn vào nơi có vẻ yếu ớt của đối phương chăng? Cho dù thiếu chút nữa cậu đã cắn đến rớt răng.
Cái ví dụ này có hơi kỳ quái, Lục Tri Phi kéo tay của Thương Tứ đang đặt trên lưng mình ra chỗ khác, ngồi dậy. Phía sau có hơi đau đớn, nhưng cũng không còn chỗ nào không khỏe, trên người cũng không có cảm giác dính dấp, Thương Tứ hẳn đã giúp cậu thanh lý xong.
Lục Tri Phi cố gắng không nghĩ đến những thứ kia nữa, vừa lôi kéo cái chăn che phủ thân thể chợt cảm thấy một đạo ánh mắt nóng rực mang tính xâm lược lướt qua lưng mình, kéo dài tận đến xương cụt, sau đó rơi vào một địa phương không thể thể gọi tên.
“Anh…” Lời vừa cất lên, hông của cậu đã bị người nào đó lần nữa ôm siết, nụ hôn nóng rực rải đều lên da thịt, mang theo ý tứ bá đạo không cho phép kháng cự.
Cho dù đã trải qua một lần, thân thể của Lục Tri Phi vẫn không nhịn được có chút sợ hãi run lên. Trong sự run rẩy này bao hàm một chút hưng phấn và nỗi sợ mơ hồ từ trong bản năng, còn có một chút hứng khởi tình dục bị đôi tay xấu xa kia khơi mào.
Người đàn ông này ở những phương diện khác đều quá mức cường đại, bị ánh mắt tràn đầy dục vọng kia nhìn chằm chằm khiến Lục Tri Phi cảm giác mình giống như một động vật nhỏ không biết sống chết trêu chọc cự quái, cuối cùng chỉ có thể trở thành dê con bị đùa bỡn trong lòng bàn tay đối phương.
Cũng giống như hiện tại, Thương Tứ rất dễ dàng bắt lấy cậu, tất cả nhu tình mật ý đều sớm bị xé vụn sạch sẽ, bàn tay dày rộng nọ tùy tiện châm lửa trên người cậu. Mà Thương Tứ nghe được tiếng rên rỉ tràn ra ngoài khóe miệng của đối phương thì hơi ghé vào tai của Lục Tri Phi, cười khẽ.
Lục Tri Phi không nhịn được nữa đem người đẩy ra, “Được rồi.”
Thương Tứ rốt cục thoáng thu liễm, nhưng vẫn cứ ôm chặt cậu từ phía sau, dùng đầu cọ cọ vào má thanh niên, thở dài nói: “Nếu như ta là một con rồng thì tốt biết bao nhiêu.”
Lục Tri Phi sửng sốt, “Vì sao?”
“Bởi vì long tính bản dâm nha.” Thương Tứ cười hôn nhẹ vành tai của Lục Tri Phi.
“Chí hướng của anh thực sự quá vĩ đại.” Lục Tri Phi đen mặt.
Tâm tình hiện tại của Thương Tứ rất tốt, hoàn toàn xem như Lục Tri Phi đang khen mình, thậm chí còn dựa vào đối phương nũng nịu không chịu xuống giường, ngay cả cơm nước cũng là gọi phục vụ đưa tới. Thế nhưng đợi khi Lục Tri Phi lấp đầy bụng rồi, chợt nhớ ra một chuyện thật nghiêm túc, “Thái Bạch Thái Hắc đi đâu rồi?”
“Mặc kệ bọn chúng.” Thương Tứ điển hình cho trường phái ‘Một người ăn no, cả nhà bỏ mặc’.
“Nói chuyện nghiêm chỉnh, bọn họ đâu rồi?” Lục Tri Phi nhíu mày.
Thương Tứ đến lúc này mới có chút vẻ nghiêm chỉnh, nói, “Tám phần mười đang ở tiền viện uống rượu.”
Hỷ yến của yêu quái không phải chỉ diễn ra trong một ngày, hiện tại vừa vặn là hoàng hôn, một đợt rượu mới bắt đầu được đưa lên, tiếng cười sang sảng của các yêu quái đã văng vẳng nơi tiền viện.
Bất quá, Thái Bạch Thái Hắc vẫn còn nhỏ như vậy, Lục Tri Phi rất lo lắng, vì vậy liền xuống giường đi tìm. Thương Tứ thương tiếc cậu liền vội vàng kéo người về, lắc lắc cái chuông nhỏ bên hông, chuẩn bị đem hai bé mập triệu hồi.
Thế nhưng vừa lắc chuông vấn đề cũng liền tới.
“Hai đứa nó không ở trong sơn trang.” Thương Tứ chợt cảm thấy đau đầu, hai bé mập này thế nào không khiến người ta bớt lo đâu?
Thương Tứ khoác lên một cái áo ngoài muốn đi tìm, Lục Tri Phi vội vàng kéo vạt áo của hắn lại, “Em đi cùng anh.”
“Em tốt nhất cứ ở đây nghỉ ngơi, ta đi một lát liền trở về.” Thương Tứ lại không đáp ứng.
“Vậy anh làm sao biết được, khi anh trở về em vẫn còn ở tại đây?” Lục Tri Phi hỏi tiếp.
Thương Tứ bị chặn họng, Lục Tri Phi nói rất đúng, bọn họ đến bây giờ cũng chưa biết Thái Bạch Thái Hắc là tự mình ra ngoài hay bị ai bắt đi. Sơn trang dù sao cũng không phải địa bàn của họ, cho dù Thương Tứ có thể hạ cấm chế bảo hộ Lục Tri Phi, thế nhưng cũng không an toàn bằng mang người theo bên cạnh.
Vì vậy, hai người cùng đi, dưới sự kiên trì của Thương Tứ, Lục Tri Phi liền nằm dài trên lưng hắn, không cần phải đi bộ.
“Anh có thể cảm nhận Thái Bạch Thái Hắc đang ở đâu sao?” Lục Tri Phi nhìn cây cối chảy ngược xung quanh, hỏi.
Thương Tứ dừng lại dưới một gốc cây lớn bị dây leo quấn quanh, tiện tay hái xuống mấy thứ trái cây không rõ tên, bóp vỡ một quả ném ra giữa không trung, mùi trái cây lập tức lan tràn. Hắn nói: “Ta không cảm ứng được, nhưng có người nhất định biết.”
Ai? Lục Tri Phi nghi hoặc, chỉ thấy mấy cái đầu nhỏ phủ một lớp lông đen mềm mại rụt rè nhô ra khỏi lùm cây, lấp ló mấy lần, giống như đang chơi cút bắt vậy.
Được rồi, đây là tiểu Sơn yêu do Sơn thần tạo nên, chúng nó có mặt ở khắp nới, còn không phải là tai mắt tốt nhất sao?
Thương Tứ cũng chính là nghĩ như vậy, ném trái cây trong tay ra, hỏi: “Các ngươi từng thấy hai con cá chép tinh mập mạp đi ngang qua sao? Không lớn hơn các ngươi bao nhiêu, bộ dạng tương tự với nhân loại.”
Tiểu sơn yêu tôi nhìn cậu cậu nhìn tôi, đồng loạt lắc dầu.
Thương Tứ thở dài, trong lòng cũng không có bao nhiêu chờ mong với chỉ số thông minh của đám than nắm kia. Vì vậy Lục Tri Phi liền nhảy xuống khỏi lưng hắn, nhặt một cành cây lên vẽ vẽ bộ dạng hai bé mập xuống đất, hỏi lại: “Thế này thì sao?”
Tiểu sơn yêu tôi nhìn cậu cậu nhìn tôi, vẫn giữ nguyên vẻ ngu si.
Thương Tứ nhíu mày, không đúng rồi.
Lúc này Lục Tri Phi nói: “Không bằng anh vẽ thử hai con cá xem?”
Thương Tứ coi ngựa chết như ngựa sống vẽ ra hai con cá chép béo nẫm, cái này đám tiểu Sơn yêu có thể nhận ra, gật đầu như giã tỏi, vui vẻ nhảy tới nhảy lui tại chỗ, giống như vừa đạt được một thành tựu khó lường gì đó. Thương Tứ lập tức vứt thêm một ít trái cây coi như khen thưởng, sau đó ra hiệu cho bọn chúng đi trước dẫn đường.
Tiểu Sơn yêu ăn trái cây, rất nghe lời, vội vàng tranh nhau dẫn đường.
Thương Tứ và Lục Tri Phi một mạch đi theo, chậm rãi tiến sâu vào trong rừng. Bốn bề cây cỏ càng lúc càng tươi tốt, không khí cũng càng thêm trong lành. Qua không bao lâu, đường mòn quanh co cũng biết mất, bọn họ triệt để tiến vào khu vực không người lui tới.
Thế nhưng đám tiểu Sơn yêu lại không có ý định dừng lại, càng đi sâu vào trong, vừa đi vừa nhảy nhót, nhảy một lần cao hơn một lần. Thỉnh thoảng còn quay đầu xem Thương Tứ và Lục Tri Phi có đuổi kịp không, yên lặng thúc giục.
Đ ến đây, mau đ ến đây nào.
Thương Tứ tài cao gan lớn, bước chân không ngừng đuổi theo.
Rất nhanh, hoàng hôn dần tắt, bóng đêm đúng hạn đến. Lục Tri Phi ngẩng đầu liếc nhìn bầu trời chậm rãi hiện đầy sao, bỗng nhiên cảm giác được bốn bề gió lạnh hơn rất nhiều.
Bọn họ đi tới trước một lùm cỏ, mấy luồng gió lướt qua bãi đất trống ùa đến, từng mảng cỏ hoang cao đến gối người ta theo gió chập chờn, tản ra một loại cảm giác âm u không diễn tả được.
Lục Tri Phi theo bản năng ôm chặt Thương Tứ, ánh mắt hướng về phía đám tiểu Sơn yêu, chỉ thấy chúng nó sau khi đi đến bãi cỏ trống trãi này liền giống như quên mất hai người bọn họ, đồng loạt bắn thẳng về phía trung tâm bãi cỏ.
Không, không riêng gì chúng nó.
Lục Tri Phi kinh ngạc nhìn từng đám Tiểu sơn yêu nhảy nhót búng bắn từ xa tụm lại, hình ảnh này giống như lần đó khi cậu cùng Thương Tứ chạy xe giữa đám Ảnh yêu tại Bắc Kinh, búng nha búng, vẽ ra từng vòng cung trên không gian, sau đó nhảy vào giữa bãi cỏ, đột nhiên biến mất.
Trong đêm tối, giữa bãi cỏ giống như có một con quái thú to lớn ẩn núp, há to mồm đợi con mồi chạy đến, sau khi Sơn yêu tiến vào liền không xuất hiện lại nữa.
Gió lạnh thổi, Lục Tri Phi bỗng nhiên cảm thấy da đầu có chút tê dại, “Nơi này đến tột cùng có thứ gì?”
Thương Tứ cũng không nói chắc được, nhưng hắn cũng không sợ, che chở Lục Tri Phi bước qua nhìn rõ, chỉ là cảnh tượng trước mặt lại khiến cả hai đồng loạt sửng sốt.
Một miệng hang rỗng thật to hiện ra trước mắt.
Cái hang này cũng không quá sâu, bên trong mọc đầy một loại thực vật tương tự với cỏ lau, theo từng đợt thả người nhảy xuống của đám Sơn yêu mà ngã rạp, nhưng rất nhanh liền khôi phục nguyên trạng. Bông lau thật dài mềm mại chập chờn, từng sợi tơ mịn bay phất phơ giữa không trung, lại bị từng đám than nắm từ trên trời giáng xuống đập cho tung lên lượn lờ.
Mà giữa những bụi thực vật giống cỏ lau này có từng điểm ánh huỳnh quang sáng lên, một con đom đóm bị than nắm đập cho choáng váng đập đập cánh, lắc lư bay lên, trên đầu không ngừng nhấp nháy.
Lại một hòn than nhảy xuống, vô số ánh sao nhấp nháy tung bay.
Cảnh đẹp kỳ huyễn như vậy, làm sao không khiến người nhìn kinh ngạc ngẩn ngơ? Mà giữa từng mảnh quang điểm màu xanh ngọc bích, căn phòng nhỏ loáng thoáng ánh nến giữa hang thoạt nhìn đặc biệt yên tĩnh.
Gió đêm lành lạnh mang theo tâm tình vui sướng của các Sơn yêu khuếch tán ra ngoài. Phảng phất bị bọn chúng lây nhiễm, tâm tình của Thương Tứ cũng có chút lâng lâng, khóe miệng mang theo nụ cười ôm Lục Tri Phi nhảy xuống.
Đại ma vương vừa nhảy, khẳng định là đập đến toàn bộ hang đá đều phải run lên ba lần.
“Cỏ lau” ào ào dậy sóng, đom đóm đều bay lên, giống như một mặt trống bị nước mưa đập vào, hoặc giống như một đốm pháo hoa thật lớn bùng nổ, trong sát na đem toàn bộ hang động chiếu sáng như ban ngày.
Thái Bạch Thái Hắc đúng lúc này ôm lấy một hồ lô rượu, lăn lông lốc từ băng ghế trước căn nhà nhỏ xuống đất, hai tiếng rêu rên ‘Ôi! Ôi!’ thanh thúy vang dội. Bọn họ thật vất vả mới bò dậy được, say khướt ôm hồ lô rượu dẫm Lăng ba vi bộ vài vòng mới đứng vững, vừa ngẩng đầu, “Ây nha, chủ nhân!”
Hai bé mập còn rất vui vẻ, toét miệng cười, đôi mắt híp lại còn như sợi chỉ, ngọt ngào hướng về phía Thương Tứ giang rộng đôi tay, “Chủ nhân, ôm một cái!”
“Ôm ôm cái đồ ngốc các người!” Thương Tứ buông Lục Tri Phi, giơ tay lên tát một bé mập lật ngang, nhưng mà thật ra tay hắn còn chưa kịp chạm đến, Thái Bạch Thái Hắc đã say đến đứng không vững, tự mình ngã ra sau, ngủ đến ngáy vang như sấm.
Cơn giận của Thương Tứ có lớn hơn nữa cũng bị hai đứa ngốc này chọc đến tiêu hết.
Cùng lúc đó, Lục Tri Phi lại đối mặt với một người khác ở nơi này. Đối phương thoạt nhìn chừng ba mươi tuổi, sườn xám gấm đen, tóc ngắn lưu loát, tướng mạo trung tính, đây là…
“Anh là ông chủ của Hoan Hỷ sơn trang?”
Người đàn ông ngồi lên ghế tre, hai chân bắt chéo kiêu kỳ, trong tay cầm một tẩu thuốc dài, đôi mắt dài nhỏ vẽ một đường viền mắt mèo sắc mỏng, diêm dúa gợi cảm, “Mẹ nó, tôi đã trốn tận vào trong khe rãnh núi sâu thế này, các người làm sao tìm được? Quý Tiêu đâu?”
Ầy? Những lời này có chút ý tứ.
Tâm tư Lục Tri Phi hơi chuyển, nói: “Anh ở nơi này là muốn trốn người tên Quý Tiêu kia sao?”
Đối phương phun một hớp khói ra khỏi miệng, liếc mắt nhìn Lục Tri Phi, quan sát vài lượt rồi nói: “Cậu không biết tôi thì tới đây làm gì? Luẩn quẩn trong lòng muốn nhảy vực tự sát à?”
Xem, quá độc miệng, Lục Tri Phi chỉ hai bé mập, “Bọn tôi tới tìm hai đứa nhóc này.”
“À, đây là tôi nhặt được trên đường. Hai còn cá nằm trong bụi cỏ phun bong bóng cho nhau, mập như vậy, vốn định mang về chưng ăn, không ngờ lại là hai con yêu quái, vừa bỏ vào nồi liền biến thành hình người bò ra.” Người đàn ông nói lại thoáng liếc nhìn vào trong nhà.
Lục Tri Phi lúc này mới nhìn thấy trên bếp có một cái nồi, trong nồi còn bốc khói trắng, mà Thương Tứ đang cầm lấy hai bé mập ngồi xổm một bên, cân nhắc xem có nên ném vào hay không.
Lục Tri Phi nghĩ ‘Không bằng cũng ném Thương Tứ vào trong một lượt’.
Người đàn ông nọ lại tiến lên một bước, nói với Thương Tứ: “Tôi khuyên ngài không nên thử, nhỡ chưng ra phân thì làm sao bây giờ?”
Thương Tứ lặng lẽ quay đầu, “Ngươi là ai chứ?”
“Mạnh Tiểu Thuyên.” Người đàn ông này ngoại trừ độc miệng thì còn rất ngay thẳng, “Anh là ai?”
“Liên quan rắm gì đến ngươi.” Thương Tứ lập tức gỡ hòa.
Khóe miệng Mạnh Tiểu Thuyên co rút, lúc này điện thoại của anh ta chợt reo vang, một khúc ‘Kẻ xấu xí’ của Tiết Chi Khiêm rung động đến tận tâm can. Mạnh Tiểu Thuyên ngay từ đầu cũng không để ý tới, mãi đến khi tiếng hát quanh quẩn khắp không gian mới không nhịn được bắt máy, “Chuyện gì?”
“Chuyện này tôi không phải đã nói rồi sao? Họ Quý kia, một năm tôi trả lương năm triệu chỉ vì muốn anh giúp tôi làm mấy bảng báo cáo kia sao? Lập tức đuổi người kia ra ngoài cho tôi, Ok? Tôi không cần biết anh vứt anh ta ra Thái Bình Dương làm một cho cá hay đi Sahara đếm phân lạc đà, nói chung làm anh ta khuất khỏi mắt tôi! Khuất mắt!”
“Cái gì? Anh ta muốn gặp tôi? Chuyển lời của tôi, bảo anh ta tự sát tại chỗ đi!”
–
Lục Tri Phi và Thương Tứ hai mặt nhìn nhau, vị trước mặt này… rất có cá tính.
Cúp máy, Mạnh Tiểu Thuyên tiện tay liền ném điện thoại qua một bên, nhíu mi rít một hơi thuốc lá, sau đó khôi phục lại bộ dạng lãnh diễm như ban đầu, “Hai người tìm được cá rồi, có thể đi.”
Chủ nhân ra lệnh tiễn khách, còn có thể không đi sao?
Lục Tri Phi lặng lẽ nhéo nhẽo lòng bàn tay Thương Tứ, mỉm cười nói với Mạnh Tiểu Thuyên: “Màu son này không thích hợp với anh, quá nhạt.”
Mạnh Tiểu Thuyên có chút kinh ngạc, người này sau khi nhìn thấy một người đàn ông như anh mặc sườn xám, tay cầm tẩu thuốc còn mặt không đổi sắc, tố chất tâm lý đủ mạnh, hiện tại còn cùng anh tham khảo màu sắc của son môi, anh lớn như vậy vẫn là lần đầu gặp được. Mạnh Tiểu Thuyên cười rộ lên, đôi mắt khép hờ vừa phóng đãng lại yêu nghiệt, hai ngón tay luồn vào cái túi xách nhỏ trên bàn kẹp nhẹ, đưa ra một tấm danh thiếp, “Kết giao bạn hữu.”
Lục Tri Phi tiếp nhận, chỉ thấy trên đó viết —— Tập đoàn Mạnh thị, CEO Mạnh Tiểu Thuyên.
“Tôi là Lục Tri Phi, đang học đại học. Anh ấy là Thương Tứ, bạn trai tôi, chúng tôi đến Hoan Hỷ sơn trang uống rượu mừng.” Lục Tri Phi mỉm cười giới thiệu.
Nghe cậu hào phóng thông báo giới tính và bạn trai như vậy, Mạnh Tiểu Thuyên không khỏi liếc mắt nhìn nhiều hơn vài lần, đôi mắt nhỏ thon dài hơi nhếch, vỗ vỗ cái ghế trống bên cạnh, “Ngồi xuống uống ly rượu đã.”
Thương Tứ theo Lục Tri Phi ngồi xuống, cũng không rõ ràng Lục Tri Phi vì sao đột nhiên cảm thấy hứng thú với Mạnh Tiểu Thuyên như vậy. Viên Viên của hắn bình thường không thích xen vào việc của người khác, cũng không thích giao tiếp quá nhiều bạn bè.
Tuy rằng Mạnh Tiểu Thuyên xuất hiện ở đây quả thực có vài phần thần bí, cũng khiến hắn cảm thấy hiếu kỳ.
Hắn cho Lục Tri Phi một ánh mắt, Lục Tri Phi liền mở điện thoại cho hắn nhìn một chút —— trên wechat của Thổ địa công có một ít tương tác của đối phương với người quen, tuy rằng Lục Tri Phi chưa kết bạn với những người kia nên không đọc được bình luận của họ, thế nhưng từ những lời của Thổ địa công cũng có thể đoán được một ít.
Giống như, có một tin tức viết như thế này: ‘Ông ch ủ M ạnh, ông ch ủ l ớn, b ảo ngài đ ốt ba nén nhang cho tôi ch ứ không ph ải đ ốt ba đi ếu xì gà, nhi ều ti ền quá không bi ết ném đi đâu sao?’
Mà Lục Tri Phi và Thương Tứ lại không nhìn thấy, trả lời của Mạnh Tiểu Thuyên cho Thổ địa công chính là viết thế nào ‘Thích hút thì hút, không hút thì cút’.