Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

chương 1690: cấp cứu (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Cô chủ yếu là sợ để cho những người đó thấy cô, mới vừa rồi quẫn bách, cô còn chưa có bình tỉnh lại.

Dẫu sao... Cô và Vương Tử cũng không phải có quan hệ yêu đương... Cô chỉ là người đơn phương, len lén hôn lên má con trai, rất khó coi a!

Mặt cô nóng bừng, vốn là muốn tĩnh táo một chút, nhưng nhiệt độ một mực rất cao không giảm...

Cô muốn rời đi, nhưng lại sợ mình anh không giúp được gì. Cô không thể bỏ anh một mình ngồi ở đây.

Vương Tử ở trong máy truyền tin hỏi: “Thế nào? Có chuyện gì?”

Anh uống một hớp nước, thanh âm đã trở nên tỉnh táo, không giống mới dáng vẻ mới vừa ngủ dậy.

Lôi Tuấn nói: “Chị dâu An Kỳ xảy ra chuyện, Anh Tứ bây giờ cõng chị dâu về Ước Khắc Trấn trước, nhưng là, nếu cứ đi bộ như vậy trở về, sợ rằng đi mệt đến chết. Chúng tôi muốn điều một chiếc trực thăng tới đón bọn họ. Bây giờ, nhờ anh dò tìm một chút, gần chỗ bọn họ, có nơi nào trực thăng có thể hạ cánh tạm thời được hay không. Phải nhanh chóng đưa chị dâu An Kỳ đến bệnh viện.”

“Được!” Vương Tử lập tức mở toàn cảnh kiểu mẫu, anh không có thời gian hỏi kỹ, chị dâu An Kỳ nhất định đã xảy ra chuyện!

“Muốn tôi giúp một tay không?” Vương Tử Kỳ ở bên cạnh hỏi anh: “Tôi giúp anh tìm nhé?”

“Được”, Vương Tử không hề nghĩ ngợi, lập tức trả lời: “Cô tìm khu vực này.”

Anh chỉ lên mành hình, phân định cho cô một khu vực.

Vương Tử Kỳ gật đầu, những lần cô cảm thấy vui vẻ, chính là anh đối với cô tin tưởng vô điều kiện, hoàn toàn không cần suy tính tín nhiệm.

Người khác không thể đảm nhiệm lấy công việc, cô cũng có thể tham dự vào, coi như cô không giúp được gì, coi như cô là đồ vô dụng, nhưng cho tới bây giờ anh chưa từng mắng cô.

Chỉ điều này, là một trong những nguyên nhân làm cho cô không rời bỏ anh được.

Vương Tử rất chuyên tâm, rất nhanh phong tỏa một chỗ: “Anh Tuấn, nơi này có một con sông rất rộng, ngoại trừ chỗ này, chỗ khác trực thăng không thể dừng được. Trong rừng cây cối lại quá cao, hơn nữa mọc rất dày.”

“...” Lôi Tuấn không lên tiếng, anh chính là không muốn nghe cái địa hình này.

Lăng Vi nói: “Chúng ta cũng biết con sông này, nhưng là, có thể để cho anh Tứ xuống sông sao? Lỡ may dưới song có cá sấu, có rắn nước... Làm thế nào?”

Tiểu Bát cau mày: “Biết, vậy tôi tìm một chút.”

Anh quơ quơ đầu, để cho mình tỉnh táo hơn một chút, mới vừa tỉnh ngủ, đầu còn rất đục, bởi vì thời gian ngủ quá ngắn.

Vương Tử Kỳ ở bên cạnh nói: “Anh uống nhiều nước một chút, tôi tìm ở chỗ này, nói không chừng có thể tìm ra!

Vương Tử nghe lời bưng ly nước lên, bên trong nước hay vẫn còn ấm... Anh nói tiếng: “Cám ơn.”

Vương Tử Kỳ liếc mắt liếc nhìn anh một cái: “Chúng ta quan hệ này, còn nói cám ơn sao? Có phải anh quá khách khí với tôi rồi không?”

Anh không nói gì, bưng nước uống hết, thật giống như cố sức uống vậy. Lúc để ly xuống, Vương Tử Kỳ đột nhiên nói: “Anh xem chỗ này được không?”

Cô phóng to hình ảnh, chính giữa một rừng cây, có một khoảng đất trống không quá lớn. Phi cơ trực thăng treo đậu, diện tích có lẻ đủ, nhưng không biết cách anh Tứ có xa hay không.

Tiểu Bát cẩn thận quan sát, nhíu mày nói: “Hình như phía dưới là một ao đầm!”

Nhưng là, trực thăng có thể treo dừng, không biết anh Tứ và mọi người có cách nào để leo lên thang trực thăng hay không.

Tiểu Bát suy nghĩ một chút, vẫn quyết định phát hình ảnh qua cho Lý Thiên Mặc: “Thiên Mặc, anh hỏi anh Đình một chút, chỗ này được không?”

Diệp Đình xem hình ảnh: “Vị trí này thật khó giải quyết...”

Tiểu Bát nói: “Chỉ cần phi cơ trực thăng có thể hạ xuống, anh Tứ và mọi người ôm treo thang, đem thang cố định trên cây, đưa chị dâu lên phi cơ trực thăng hẳn không phải là việc quá khó chứ? Mặc dù có chút nguy hiểm, nhưng thời gian cấp bách! Tôi nghĩ anh Tứ hẳn sẽ có cách.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio