Edit: Xuki
Thời điểm gần sát tết âm lịch, công ty của Lập Hành đã hợp tác với tất cả các bệnh viện nổi tiếng trong nước. Với sự có mặt của các bệnh viện và thầy thuốc danh tiếng nên “Khoa học kỹ thuật tiến bước” ngày càng nổi tiếng. Thành phố S có chương trình phỏng vấn quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân, ngoại trừ lãnh đạo các bệnh viện lớn, bao gồm Viện trưởng Lý của Tiểu Mạch, còn mời Lập Hành làm khách quý, cùng thảo luận về các câu chuyện y tế. Ngày đó, Tiểu Mạch và Lập Hành cùng đi tham gia, thời điểm Lập Hành quay tiết mục, Tiểu Mạch ở phía dưới làm khán giả.
Người chủ trì hỏi mục đích thành lập trang web, ánh mắt Lập Hành ấm áp đảo qua Tiểu Mạch, nhẹ nhàng nói:
“Ý tưởng này do bạn gái của tôi nghĩ ta, cô ấy là một bác sĩ hiền lành xinh đẹp. Là bác sĩ, cô ấy gặp được nhiều bệnh nhân, bởi vì không kịp thời có bác sĩ tư vấn, hoặc là không hiểu tình huống, không tìm được đúng bệnh viện mà làm trễ bệnh. Đối diện với việc họ mất đi mạng sống, cô ấy rất khó chịu. Đối diện với mấy cái này vì vậy mà mất đi sinh mạng, nàng rất khó chịu. Thật ra nhiều bác sĩ giống như cô, hy vọng người bệnh có thể kịp thời trị liệu tốt nhất, mà người bệnh yêu cầu tư vấn và cần bác sĩ chuyên ngành, cho nên, tôi cảm thấy tôi có thể vì đó làm chút chuyện”.
Tiểu Mạch cảm thấy trên mặt Lập Hành có một loại ánh sáng thương xót, người đàn ông của cô, cô rất tự hào. Người chủ trì chương trình cùng các lãnh đạo bệnh viện cũng cảm thấy, nếu như trang web này làm xong, đó là tạo phúc cho người người bệnh, cũng có thể ở mức độ nào đó có thể tăng cường giao tiếp giữa bác sĩ và bệnh nhân.
Còn vài ngày là bước sang năm mới, Tiểu Mạch quyết định năm nay không về nhà ăn tết, cùng Lập Hành, Lập Ngôn đón tết. Cô gọi điện thoại cho gia đình nói ở bệnh viện trực ban, cô lại không có kết hôn, để sau này có con rồi nghỉ ngơi. Mẹ cô vừa nghe, không thất vọng, ngược lại có chút cao hứng, nói Tiểu Mạch không có gì, cô bận việc của cô, mẹ và cha đi nước Châu Âu, đã vất vả rồi, ra ngoài chơi một chút. Tiểu Mạch vừa nghe, thật vừa vặn, hai người nên hưởng thụ một chút, vừa lúc, mình tiết kiệm thật đau lòng.
Ngày cuối cùng trước kỳ nghỉ tết âm lịch, Tiểu Mạch nghỉ ngơi, vì đầu tháng không ai trực ban, Tiểu Mạch đã trực thay đủ. Cứ như vậy, cô đã có thể nghỉ. Buổi trưa Lập Hành, Lập Ngôn trở về, nói công ty bắt đầu nghỉ. Ba người cùng nhau làm bữa trưa, Tiểu Mạch xem sắc mặt Lập Hành tuy không đặc biệt, nhưng ánh mắt lóe sáng dọa người, có thể có chuyện tốt. Quả nhiên, lúc ăn cơm sau khi Lập Hành nói, mỗi người muốn uống một ly rượu đỏ. Có việc cần chút mừng.
Tiểu Mạch nhìn hai anh em, đưa qua ly rượu đỏ. Để ly xuống, nhìn Lập Hành. Lập Hành vui sướng, đưa mắt nhìn Tiểu Mạch một hồi, cao giọng nói:
“Đến hôm qua, công ty bắt đầu có lời, sáng sớm nay tính một chút, tháng này lợi nhuận vạn đồng”.
Tiểu Mạch hoan hô một tiếng, nhảy qua ôm lấy Lập Hành, Lập Ngôn cũng đi tới, ba người ôm cùng một chỗ, Tiểu Mạch hưng phấn một mực kêu lên:
“Ây da, kiếm tiền, kiếm tiền!”
Lập Hành cười, sắc mặt hưng phấn có chút đỏ ửng.
Gia đình Tiểu Mạch có thói quen đêm sáu giờ tối sẽ ăn cơm tất niên, mười hai giờ ăn sủi cảo. Cô hỏi Lập Hành, Lập Hành rũ mắt, nói thật nhỏ:
“Không nhớ rõ”.
Mắt Tiểu Mạch mở to, dịu dàng vuốt ve lưng anh:
“Chúng ta cứ dựa theo thói quen nhà em ăn mừng năm mới nha!”
Sáng sớm tết, ba người cùng đi siêu thị mua thật nhiều đồ ăn, đồ ăn vặt, quả hạch. Bên trong siêu thị rất nhiều người, mấy người bận rộn một lúc mới mua đủ đồ đạc. Về đến nhà đã sắp giờ trưa. Tiểu Mạch giơ câu đối mới mua lên, chỉ huy hai anh em dán câu đối, cô bôi keo, Lập Ngôn dán, Lập Hành trông xem có ngay ngắn chưa. Mấy người trên mặt đều mang nụ cười, Lập Ngôn lẩm bẩm:
“Bao nhiêu năm rồi không có dán cái này”.
Tiểu Mạch lại thấy đau xót.
Bận bịu một trận, bữa trưa ba người không có sức lực làm việc, Tiểu Mạch nấu ít mì nước, mọi người ăn xong liền về phòng nghỉ trưa. Buổi tối phải thức, đó là quy tắc của Tiểu Mạch, mọi người đều muốn giữ vững tinh thần, chờ tối thức đêm.
Thực đơn cơm tất niên hôm nay đã bàn bạc, thống nhất rồi. Tiểu Mạch là đầu bếp chính, phụ trách món chính món canh: thịt nướng dứa, tôm càng, dê nấu hành, cá mực rau hẹ, canh là súp gà. Lập Hành phụ trách món: cá quế hấp và xà lách sốt dầu hào, Lập Ngôn phụ trách hai món lạnh: rau hổ và ớt xanh trứng muối.
Sau khi ngủ trưa, ba người liền đâm đầu vào nhà bếp, mỗi người vội vàng chuẩn bị món ăn của mình. Tiểu Mạch nói, đừng chỉ làm việc, em cho các anh hát đó! Lập Hành nhàn nhạt nói, không muốn hát trước.
Lập Ngôn nghi ngờ hỏi:
“Hát bài nào trước?”
Tiểu Mạch nói:
“Yêu nhau thật thích”.
(Tên này dịch từ bài Luyến Trứ Đa Hỉ Hoan- Lương Tịnh Như đã nhắc ở chương )
“A, cái đó chị chỉ có thể hát cho anh trai thôi, đúng không?”
Lập Ngôn cười, tai Lập Hành có chút ửng đỏ khả nghi.
Ba người bận rộn làm việc, vừa làm vừa hát, không cảm thấy phiền phức, đã làm xong cơm tất niên. Bưng thức ăn lên bàn, Tiểu Mạch đi quanh bàn một vòng, thỏa mãn gật đầu, a, nhìn vẻ ngoài cũng không tệ, nên khích lệ hai anh em mấy câu. Ngồi xuống, mỗi người uống ly rượu đỏ, ba người cụng ly, nói năm mới vui sướng sau này sẽ thăng tiến. Tiểu Mạch gắp cho Lập Hành một chút cá mực, đút tới miệng anh. Một hồi lại hôn nhẹ anh.
“Cá quế hấp thực ngon, Lập Hành nhà ta làm cái gì cũng giống, thực sự rất thích hợp”.
Mà Lập Hành chỉ lau mặt một cái:
“Miệng em sao nhiều dầu như vậy”.
Lập Ngôn ở bên cạnh cười, cười xong mới nói:
“Hai người thực sự là, biết là tình yêu khăng khít, cũng không quan tâm cảm giác của người khác nha”.
Tiểu Mạch cười đùa nói:
“Thẩm Điền nhà em về nhà ăn tết rồi, em không thoải mái à”.
Lập Ngôn hừ một tiếng, nói:
“Sớm muộn gì cũng cho hai người ghen tị một hồi”.
Hoạt động chủ yếu buổi tối vẫn là xem chương trình văn nghệ giao thừa, đối với chương trình này, nhân dân cả nước đều thích, tuy cũng có nhiều người chỉ trích, nhưng nó trở thành biểu tượng của tết âm lịch, mọi người đã quen với chương trình này. Tiểu Mạch cười thấp, xem một tiểu phẩm cười nghiêng ngã, không kịp thở, Lập Hành ở bên cạnh nhìn cô cười. Lập Ngôn nói:
“Trước đây xem chương trình này không cười nổi, bây giờ lại thấy rất thú vị”.
Lập Hành nói thật nhỏ:
“Đại khái không phải tại phong cảnh mà ở chỗ tâm tình khi ngắm phong cảnh”.
Hơn mười giờ, Tiểu Mạch gọi mọi người làm sủi cảo. Lập Ngôn trêu chọc:
“Sao không ăn sủi cảo nhân thịt dê cà rốt nữa à?”
Tiểu Mạch lườm cậu ấy một cái:
“Tối nay khác, tối nay phải ăn nhân rau hẹ, tiền vô như nước, là tín hiệu tốt”.
Lập Ngôn cười to:
“Thật chưa nghe qua cái này, anh trai, nhìn vào thần giữ cửa của anh này!”
Tiểu Mạch cười nhào qua, lau bột mì lên mặt cậu. Lập Hành bên cạnh cười to:
“Em còn dám chọc giận cô ấy, cô ấy hiện tại là một con hổ nhỏ, rất hung dữ đấy”.
Tiểu Mạch lại trở về đánh anh, mấy người nháo nhào cười cười nói nói.
Gần giờ, sủi cảo mới nấu xong, bọn họ cùng nhau xuống lầu đốt pháo bông. Lập Hành đem Tiểu Mạch ôm vào ngực, dán vào lỗ tai cô, nói:
“Cám ơn em, Tiểu Mạch, lâu rồi anh không vui vẻ như vậy đón năm mới, năm nay anh và Lập Ngôn có thể vui vẻ như vậy, thật cám ơn em”.
Tiểu Mạch cảm thấy có chút đau lòng, xoay qua chỗ khác hôn chóp mũi anh một cái:
“Sau này hàng năm đều sẽ vui vẻ như vậy, không phải, chúng ta mỗi ngày đều sẽ vui vẻ”.
Về đến nhà vừa ăn sủi cảo vừa gọi điện thoại cho ba mẹ chúc tết, mẹ lo lắng nói, Tiểu Mạch một mình ăn lễ năm mới, thật đáng thương, không được ăn sủi cảo. Tiểu Mạch dạ nửa ngày, sau cùng nói:
“Mẹ, con không ăn lễ một mình. Con và một người, còn có em trai của anh ấy cùng nhau mừng năm mới, bọn con cùng làm sủi cảo ăn, rất vui vẻ”.
Mẹ cô nghe xong lập tức cảm giác được gì đó, vội vàng hỏi:
“Tiểu Mạch, con có bạn trai rồi? Làm nghề gì? Người ở nơi nào? Cha mẹ làm gì?”
Tiểu Mạch vừa nghe liền choáng váng, lập tức hối hận không nên tiết lộ như thế, vội vàng nói:
“Mẹ, dừng lại, dừng lại, nói chung là người tốt, người con yêu, sau này con sẽ nói rõ với mẹ, cứ như vậy, con cúp máy đây”.
Nói xong lập tức cúp máy, thở dài một hơi. Không phải cô không muốn đem Lập Hành giới thiệu cho ba mẹ, nhưng Tiểu Mạch cảm thấy chưa tới thời điểm. Tình huống gia đình của Lập Hành, Tiểu Mạch cảm thấy ba mẹ không để tâm, nhưng chân của anh, đối với bọn họ nhất định khó chấp nhận. Cho nên Tiểu Mạch nghĩ nên ở cùng một chỗ lâu hơn một chút, công ty phát triển hơn, khi đó xác suất thành công sẽ cao hơn một chút.
Đến tháng , trời bắt đầu nóng, trang web đã hoạt động sắp được tháng. Công ty thu được lợi nhuận lớn, Lập Hành giục Tiểu Mạch đi trả tiền vay ngân hàng. Thời điểm trả hết nợ ngân hàng, Lập Hành ngửa đầu nhìn bầu trời, thở một hơi thật dài, sau đó quay đầu cười nhìn Tiểu Mạch:
“Vợ à, anh tốt xấu gì cũng không cho em quà cưới thua thiệt rồi, thật là may mắn”.
Tiểu Mạch hờn dỗi liếc mắt một cái:
“Sớm muộn gì cũng là của anh, thua thiệt thì thua thiệt, thua thiệt cũng nhận”.
Đến tháng , tuyên truyền lúc trước bắt đầu có hiệu quả. Hiện tại mỗi ngày trang web có số lượng truy cập hơn vạn người. Sau khi cùng bệnh viện tính toán một chút, sau tháng chia hoa hồng đến vạn đồng, đã lấy lại được chi phí hoạt động và các loại nhân công, tính lợi nhuận được hơn vạn. Tiểu Mạch vui vẻ, cắn lỗ tai Lập Hành, nói:
“Lập Hành à, chúng ta thành người có tiền rồi nha”.
Lập Hành cười híp mắt nói:
“Đừng quên em cũng là cổ đông, em trở thành nữ tư bản rồi”.
Hai người nhìn nhau cười ngây ngô một hồi.
Cuối tuần không có việc gì, Lập Ngôn mang theo Thẩm Điền về nhà Tiểu Mạch ăn cơm. Gần đây Thẩm Điền thường tới nhà bọn họ thành khách quen, bởi vì Thẩm Điền không biết làm cơm, đối với Tiểu Mạch rất sùng bái, phục sát đất. Tiểu Mạch cười nói:
“Thật ra lúc trước chị cũng không biết nấu, cũng là vì bọn họ mà học”.
Trong mắt Thẩm Điền càng toát ra vẻ sùng bái. Ngày đó Thẩm Điền đến phòng bếp, nhìn thấy Tiểu Mạch đang nấu canh, liền thuận miệng hỏi một câu:
“Cái này là canh gì vậy, sao có vị thuốc đông y?”
Tiểu Mạch nói:
“Canh đùi gà linh chi, tốt cho tim”.
Thẩm Điền nói:
“Tim Lập Hành không tốt sao?”
Tiểu Mạch nghe xong, quay đầu nhìn cô ấy một cái, vẻ mặt phức tạp.
Sau khi Thẩm Điền đi về, Tiểu Mạch nói chuyện cùng Lập Hành, Lập Hành liền qua kêu Lập Ngôn:
“Lập Ngôn, tình trạng thân thể của em, em không nói với Thẩm Điền?”
Lập Ngôn kinh ngạc ngẩng đầu nhìn bọn họ, rồi gục đầu xuống:
“Không có”.
“Như vậy được sao?”
Lập Hành nghiêm túc nói:
“Hai người yêu thương nhau, cô ấy có quyền được biết tình trạng thân thể của em”.
“Anh, em không sao, mấy năm nay em không tái phát bệnh nữa rồi, khoảng thời gian này mệt mỏi cũng chỉ là do buồn bực một chút, uống thuốc liền không sao”.
“Vậy cũng phải nói cho người mình yêu, hai người ở cùng một chỗ phải thẳng thắn thành khẩn, giấu giếm tình hình thân thể thì nhất định là em không đúng”.
Lập Hành nói rõ.
“Được, em sẽ tìm thời gian nói với cô ấy”.
Cuối cùng Lập Ngôn gật đầu.
Sắp đến sinh nhật Tiểu Mạch, Lập Hành đề nghị mọi người đi du lịch, rủ cả Thẩm Điền, xem như cùng nhau mừng sinh nhật Tiểu Mạch. Để chuẩn bị, mọi người quyết định xin nghỉ mấy ngày, cuối tháng xuất phát, địa điểm ở khu Cửu Trại Câu. Tiểu Mạch đã sớm nghe nói Cửu Trại Câu đẹp không sao tả xiết. Đến Cửu Trại Câu rồi, Tiểu Mạch vẫn bị vẻ đẹp thiên nhiên nguyên thủy, sự tinh khiết khiến cô rung động.
“Lập Hành, đây là thiên đường của nhân gian nha!”
Tiểu Mạch hưng phấn cao giọng hô to. Lập Hành nhìn cô, vẻ mặt cưng chiều:
“Chúng ta ở thiên đường mấy ngày, anh đi chậm rãi, từ từ ở đây mấy ngày”.
Tiểu Mạch cao hứng vây quanh anh gọi tới gọi lui.
Sáng ngày thứ hai, bọn họ đến Ngũ Biển Hoa, Tiểu Mạch nhìn bầu trời xanh thẳm dưới đáy Ngũ Biển Hoa, sợ đến ngây người. Đang ở cuối thu, bốn phía Ngũ Biển Hoa là cây cối ngũ sắc phản chiếu xuống mặt hồ, phảng phất như một cảnh huyền ảo trong mơ. Tiểu Mạch đứng trên bờ biển, quay đầu lại nói:
“Lập Hành, đây là tiên cảnh, tuyệt đối là tiên cảnh”.
Lập Hành kéo hông cô, nhìn vào mắt cô, con ngươi đen đọng nước:
“Em chính là tiên nữ, trong tiên cảnh có tiên nữ đẹp nhất, cô gái của anh”.
Cúi đầu, môi mỏng che lấy hơi lạnh của Tiểu Mạch, mềm mại, đầu lưỡi dây dưa, Tiểu Mạch ôm thật chặt tấm lưng gầy gò của Lập Hành:
“Lập Hành, em thật yêu anh, không được, em quá yêu anh”.
Dường như muốn đem mình chôn vào thân thể cô. Mặt hồ phản chiếu bóng hình một đôi quấn quýt si mê dựa sát vào nhau, hạnh phúc làm cho người người đố kỵ.
“Được rồi, đã chụp được”.
Tiếng nói Thẩm Điền thanh thúy, phá vỡ mộng cảnh. Tiểu Mạch có chút ngượng ngùng, hôn quá chuyên chú, ngay cả người khác chụp ảnh mà cũng không biết. Thẩm Điền nắm tay Lập Ngôn đi đến chỗ bọn họ, nói lớn tiếng:
“Chị Tiểu Mạch, chúng ta cùng chụp hình đi”.
Tiểu Mạch nhận máy chụp hình, để cho bọn họ đứng cạnh bờ hồ, vừa muốn chụp, Thẩm Điền nói:
“Chờ một chút”.
Quay đầu nhìn Lập Ngôn:
“Em cũng muốn chụp kiểu như bọn họ”.
Lập Ngôn xui xẻo đỏ bừng mặt.