Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tô Diệc.” MOF tiên sinh gọi tôi lại, “Em thật sự rất đặc biệt.”
Một ngày trước khi lên lớp MOF tiên sinh bảo tôi đi lên tầng lấy một cái “induction”, anh nói có nghĩa là “plaque pour cuisson”.
Cảm ơn anh đã giải thích cho tôi, nhưng tôi vẫn không biết rốt cuộc là nghĩa gì, vì vậy chỉ có thể hai người trố mắt nhìn nhau với MOF tiên sinh, ngẩn người bất động ở đó.
Được rồi, để cho tôi lanh trí đoán nhé, induction thì tôi bó tay, không có gợi ý thì không thể nào đoán được. Mà plaque là bản, cuisson có nghĩa là nấu. Bản nấu, bản có thể nấu, bản gì có thể nấu được? Sẽ không phải là bếp từ chứ?
Nhưng mà “bếp từ” thì phải giải thích thế nào, tôi cũng không biết nói “bếp từ” trong tiếng Anh như thế nào, có rồi, lấy điện thoại kiếm hình ảnh đưa cho MOF tiên sinh xác nhận là được.
“Cái đó, Chef…” Ngón tay của tôi chỉ vào màn hình điện thoại của mình, “‘Plaque pour cuisson’ mà anh nói có phải là thứ trên hình này không?”
“Đúng đúng, chính là nó.” MOF tiên sinh gật đầu, “Em không biết? Vậy là em đoán được sao?”
“Không phải anh đã cho gợi ý sao? Anh nói induction là plaque pour cuission, vì vậy em liền suy nghĩ rốt cuộc bản gì có thể dùng để nấu ăn. Còn có một nửa khả năng là thần giao cách cảm, trực giác của em bảo anh hẳn là cần thứ này. Một lát nữa chúng ta phải đun siro ở trong lớp, đun bằng bếp từ sẽ nhanh hơn, cũng không nóng như bật bếp lò.”
MOF tiên sinh trầm mặc.
Nhưng tôi đã sớm quen rồi, “Vậy bây giờ em giúp anh lên lầu lấy bản có thể nấu ăn, còn cần gì khác nữa không, Chef?”
“Tô Diệc.” MOF tiên sinh gọi tôi lại, “Em thật sự rất đặc biệt.”
“Đặc biệt? Không phải là thông minh sao? Em xem như anh đang khen em vậy, Chef.” Tôi ngọt ngào cười một tiếng, “Còn nữa, cảm ơn.”
———o———
Sau khi kết thúc lớp demo, tôi đang dọn dẹp, sắp xếp lại dụng cụ, thì sinh viên trực nhật lên giúp MOF tiên sinh chia bánh.
Sinh viên trực nhật A: “Chef, còn một cái bánh nữa, có cần cắt không ạ?”
MOF tiên sinh từ chối: “Không cắt.”
Sinh viên trực nhật B: “Chef… chúng ta còn đĩa không có bánh…”
MOF tiên sinh bảo vệ cái bánh, “Đi lấy mấy cái đĩa có bánh lớn hơn chia thành hai.”
Cái lớn ở đâu? Tất cả đều nhỏ đến mức không đủ nhét kẽ răng! Phần còn lại đó muốn làm gì vậy? Làm mà không cắt, sau này dứt khoát đừng làm nữa. Tôi cũng ôm cục bất bình thay cho sinh viên!
“Tô Diệc, đến đây.”
Tôi còn đang phàn nàn trong lòng, thì nghe thấy MOF tiên sinh gọi, lập tức chạy như bay đến trước mặt anh, thì thấy MOF tiên sinh cầm bánh đưa tới trước mặt tôi, “Đây là cho em. Bánh ngọt của thương hiệu MOF, em có muốn không?”
Tôi vô cùng ngạc nhiên, “Cho em?”
Mặt trời mọc đằng tây sao? Không phải anh chưa từng chia bánh cho trợ giảng sao?
“Không muốn? Không muốn thì tôi đưa cho người khác.” MOF tiên sinh xoay người muốn đi.
“Muốn! Muốn! Muốn!”
MOF tiên sinh đặc biệt giữ bánh lại cho tôi thì làm sao có thể không muốn!
Tôi vội vàng kéo anh, giành lấy bánh, “Cho em, cho em. Nói cho em, thì sao còn có thể cho người khác chứ!”
“Thấy em đang vội, mũ cũng xộc xệch.” MOF tiên sinh đưa tay ra chỉnh lại mũ cho tôi, “Không có ai giành với em đâu, Tô Diệc.”
Tôi vui mừng cầm bánh mà MOF tiên sinh đưa cho tôi, đây chính là bảo bối đấy, người nào nói không có ai giành với tôi chứ, có một bầy sói đói trong lớp đang nhìn chằm chằm vào cái bánh của tôi này.
Sau đó MOF tiên sinh lại dẫn tôi đi làm quen với bếp từ.
Thật ra thì không cần anh dạy, tôi cũng đã tra nghĩa của từ “induction” bằng điện thoại khi ở trên lầu rồi, cảm ứng điện từ.
“Tô Diệc, em nói tiếng Pháp tốt đấy, học từ nhỏ sao?” MOF tiên sinh hỏi.
Tôi nói tiếng Pháp tốt? Ảo giác từ đâu tới?
Tôi vẫn là tự mình thú nhận thôi, “Thật ra thì… thật ra thì em chưa bao giờ học tiếng Pháp, Chef.”
MOF tiên sinh vô cùng sốc, “Vậy bây giờ em có nghe hiểu những gì tôi nói không? Em là thiên tài sao?”
“Thiên tài hay không thì em không biết, nhưng em quả thật nghe hiểu được những gì anh nói. Một số Chef khác thì có thể nghe hiểu được, một số thì không nghe hiểu được, như Chef DJ nói thì em có một nửa là không thể hiểu.”
“Sao lại như vậy?” MOF tiên sinh tỏ ra thích thú.
“Có thể là bởi vì anh phát âm rất chuẩn, không có khẩu âm, hơn nữa khi anh nói chuyện với chúng em, đều sẽ vô thức chậm lại.” Tôi giải thích.
“Chỉ như vậy?”
“Chỉ như vậy. Hơn nữa không phải vừa rồi em đã nói sao? Em có thể có thần giao cách cảm với anh. Không biết tại sao, em cứ nghe là hiểu những gì anh nói.” Tôi vỗ vai MOF tiên sinh, “Anh là người thầy tiếng Pháp ẩn hình của em đấy, công lao không nhỏ nha.”
MOF tiên sinh đờ người ra: Chưa bao giờ nghe nói có người học ngoại ngữ theo cách này, trước kia nghe nói có người sau khi bị sét đánh thì có năng khiếu ngoại ngữ, còn Tô Diệc lại dựa vào thần giao cách cảm.
Đúng vậy, nhờ vào tình yêu.
Ba phần dựa vào số mệnh, bảy phần dựa vào cố gắng đấu tranh, cố gắng sẽ chiến thắng.
———o———
Người phụ trách xếp lịch Joanna quên sắp xếp trợ giảng tập trung coi thi vào ngày thứ sáu, nên tạm thời gọi tôi đến.
MOF tiên sinh đứng ở đầu lò nướng, tôi thì đứng ở đầu tủ đông lạnh.
Anh nói anh phụ trách trông lò nướng, tôi phụ trách mở tủ lạnh, còn sinh viên thì phụ trách thi.
Sau đó bốn mắt nhìn nhau, cùng ngẩn người.
Trong lúc thi MOF đã đi tới bên chỗ tôi, bảo tôi lấy cho anh một hộp chanh dây puree.
“Tô Diệc, em đã từng làm kem chưa?” Anh hỏi.
“Kem socola trắng làm trong lớp thực hành cao cấp có tính không?”
MOF tiên sinh cười, “Đun chảy cái này ra, tôi sẽ dạy em cách làm kem của MOF.”
Nói là kem, nhưng thực chất là làm sorbet [], hoa tuyết. Điểm khác biệt lớn nhất giữa nó và kem Crème glacée thường được biết đến là sorbet không chứa sữa, nó là trái cây nguyên chất, thành phần cũng rất đơn giản, chính là fruit butter thêm nước rồi lại thêm đường.
[] Sorbet có thể xem là một món giải khát làm từ trái cây và đường xay nhuyễn rồi làm đông, có thể thêm cồn hoặc không.
MOF tiên sinh đi xuống văn phòng ở tầng dưới lấy một cái máy tính bảng thường chấm điểm bài thực hành cho sinh viên, bảo tôi ghi nhớ công thức hiển thị trên màn hình.
“Đây là công thức riêng của MOF, phải giữ bí mật đấy.”
Cách làm thì vẫn giống nhau, chỉ khác là trong công thức của MOF có thêm vào chất ổn định stabilisateur []. Anh nói chất phụ gia là để đông đặc tốt hơn, hương vị cũng sẽ tinh tế hơn.
[] Stabilisateur hay Chất ổn định: là một chất phụ gia cho thực phẩm giúp bảo vệ cấu trúc của nó.
Lúc khuấy kem lỏng, thì sử dụng máy làm kem chuyên dụng của MOF trong căn phòng nhỏ trên tầng ba.
Tôi thuận miệng hỏi giá, ông trời ơi, giá . euro một cái máy? Nhìn vẻ mặt khiếp sợ của tôi, MOF tiên sinh vậy mà lại nói . euro vẫn còn rẻ.
Đi ăn trộm có được không? Sau này nghèo rớt mồng tơi thì ngay cả kem cũng không thể ăn nổi.
Dùng xong còn phải rửa. Rửa cái máy làm kem . euro cũng rất phiền phức.
———o———
Lỡ chút thời gian đi xuống nhà bếp ở lầu dưới ăn cơm, nên không còn chỗ ngồi, chỉ có thể đứng ăn. Hơn nữa chỗ trợ giảng hay ngồi cũng đã đầy rồi, nên tôi chỉ có thể đi tới trước một cái bàn khác, đứng ăn.
Cái bàn đó lại còn đối diện với cái bàn mà các Chef đang dùng bữa. Ăn cơm mà mặt đối mặt với các Chef, thì thật là lúng túng.
“Tô Diệc à,” MOF tiên sinh bưng khay không đi ra, “Em có biết không? Người Mỹ mới đứng ăn cơm.”
“Hả? Nhưng mà không có ghế nữa.” Tôi nhìn xung quanh, “Không sao đâu, em cũng ăn gần xong rồi.”
MOF tiên sinh tỏ vẻ rất không vui vẻ, đặt một cái ghế sau lưng tôi, “Buổi chiều em còn phải tiếp tục coi thi với tôi, ngồi xuống ăn cho tôi.”
“Được.” Tôi được sủng ái mà lo sợ, “Cảm ơn… cảm ơn.”
Nói mới nhớ lúc MOF tiên sinh đi ra trong tay có cầm ghế sao? Anh là ảo thuật gia sao?
“Ha ha ha ha! Tô Diệc! Tôi đã nhìn thấy rồi! MOF của cậu đối với cậu rất tốt đó.” Tương Tương Tương Tương đi tới nháy mắt với tôi, “Cậu sắp thành công rồi!”
“Tương Tương Tương Tương! Những gì cậu nhìn thấy đều là giả.” Tôi xua xua tay với cô ấy, “Bây giờ cách mạng vẫn chưa thành công, Tô Diệc vẫn cần phải cố gắng có được không?”
“Phải không, vậy cũng là thành công một nửa rồi, dù sao thì tôi thấy cách anh ấy đối xử với cậu rất khác. Mặc dù tôi là trợ giảng món ăn Pháp, tiếp xúc với anh ấy tương đối ít, nhưng bình thường thấy cách anh ấy đối xử với người Hàn Quốc đó, không giống như cách anh ấy đối xử dịu dàng với cậu, mà luôn hung dữ.”
“Cậu nói Hera?”
“Đúng vậy, có nhiều lần, lớp của MOF tiếp sau của tôi, hoặc phòng học lớp tôi là phòng anh ấy đang dạy, anh ấy không phải đang khiển trách Hera, thì chính là phớt lờ không để ý tới Hera.”
“Có lẽ tâm trạng của anh ấy không tốt lắm, lần trước Chef Normandy cho tan học muộn, anh ấy không phải cũng rất hung dữ sao?”
“Làm sao có thể giống nhau được? Lần đó anh ấy chỉ là có thái độ không tốt với Chef Normandy, còn thái độ đối với cậu thì hoàn toàn khác có được không? Hoàn toàn tự do chuyển đổi giữa hai chế độ Sói Bự và Thỏ Trắng, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ.” Tương Tương Tương Tương thở dài nói: “Cậu có biết bây giờ tôi mà chào hỏi anh ấy thì anh ấy cũng sẽ gật đầu một cái với tôi không?”
“Đáp lại lời chào của người khác chẳng lẽ không phải là lịch sự sao?”
“Này! Cậu còn không hiểu à! Anh ấy là yêu ai yêu cả đường đi lối về đó! Anh ấy biết tôi là bạn của cậu, cho nên đối với tôi rất tốt. Không tin thì cậu đi hỏi những người khác đi, anh ấy có lần nào đáp lại không? Có lần nào không phải trực tiếp mặc kệ, đi thẳng qua không?”
Được rồi, xem ra tên tuổi của hoàng tử bé cao lãnh không phải là bịa đặt hoàn toàn.
———o———
Buổi chiều lại tiếp tục coi thi thêm hai phòng thi nữa, cuối cùng còn phải trả dụng cụ, dọn dẹp lớp học, lúc về đến nhà thì cũng đã gần giờ.
Ở cửa có một lá thư, là chi tiết thu chi do Ngân hàng Société Générale gửi đến.
Nhìn thẳng vào trang cuối, số dư còn lại chưa tới . euro, tính sơ sơ một chút, thì cũng chính là vừa đủ cho tôi dùng đến cuối tháng này trở về Trung Quốc.
Ăn một tô mì ramen trên phố Nhật Hàn tốn euro, đi siêu thị mua chút đồ dùng hàng ngày lại tốn hơn euro. Gọi điện thoại đòi tiền, tiền thuê nhà đòi tiền, ra ngoài ngồi xe buýt, ngồi tàu điện ngầm cũng cần tiền. Đúng là đứng trên mảnh đất Paris này mà chi tiêu.
Khoản thu duy nhất là thu nhập tôi kiếm được từ việc làm trợ giảng trong nửa tháng sáu, đầu tháng bảy vừa mới cầm séc đi ký gửi, , euro.
Sắp tới vào cuối tháng visa sẽ hết hạn rồi, phải làm thế nào đây?
Cứ như vậy mà trở về sao?
Hay tiếp tục ở lại?
Nhưng mà nếu ở lại, thì tôi lại dựa vào cái gì để tiếp tục cư trú chứ?
Thực tập món ăn Pháp còn chưa làm…
Chi bằng…
Nhưng mà từ đáy lòng có một giọng nói, nó không ngừng kêu gào, nói không được không được.
Đúng vậy, nếu như không phải là ở lại bên cạnh MOF tiên sinh, thì tôi ở lại nước Pháp có ý nghĩa gì?
Thật sự là vì những lý do đường đường chính chính kia, mà muốn học kỹ thuật càng tiên tiến hơn sao?
Nếu như cuối cùng vẫn phải trở về nước phát triển, thì lăn bánh sớm hơn một chút có phải tốt hơn không?
Tôi không lưu luyến Paris, điều duy nhất tôi không nỡ chỉ có người ở Paris đó.
Nhưng mà ở lại…
Tôi lặng lẽ nhìn số dư trên giấy tờ.
Phải mở miệng xin tiền bố mẹ nữa sao?
Tôi… do dự.
Đôi lời tâm tình của editor: Hy vọng Tô Diệc sẽ đưa ra quyết định đúng đắn.