Editor: Saki
Bách Hàn Tri đùa nghịch với lon nước uống cô tặng, vừa nói vừa cố tình cúi người xuống. Trong thoáng chốc, khoảng cách chiều cao giữa họ biến mất, ánh mắt ngang bằng nhau.
Qua làn sương mờ, Dương Tuế nhìn sâu vào đôi mắt đen như hồ của Bách Hàn Tri. Như thể bị một ma lực chết người cuốn hút, cô sắp bị nuốt chửng vào đó.
Ôm một cái…
Ba chữ này vang vọng không ngừng bên tai Dương Tuế.
Tim cô như bị một cú đấm mạnh, hơi thở rối loạn, ngực phập phồng trở nên dữ dội.
Cô đứng sững tại chỗ, nhất thời quên cả xấu hổ. Dương Tuế nhìn Bách Hàn Tri ngơ ngác, đầu óc trống rỗng.
Có thật không? Cô không nghe nhầm chứ? Bách Hàn Tri bảo cô ôm anh ư?
Đây không phải là mơ sao?
Cô lén véo đùi mình để xác nhận đây không phải ảo giác.
Cơn đau rõ ràng chứng minh mọi thứ đang diễn ra là thật.
Lòng Dương Tuế như một chai nước có ga bị lắc, hàng ngàn bọt khí đang sôi sục.
Cô hít một hơi thật sâu, cắn môi, cố kìm nén niềm vui sướng tràn ngập, đang run rẩy giơ tay lên thì bất ngờ nghe Bách Hàn Tri cười khẽ: “Đùa cậu thôi.”
Một câu nhẹ nhàng đã đập tan mọi kỳ vọng của cô.
Như bị dội một gáo nước lạnh.
Đôi tay chưa kịp giơ lên giờ như bị đổ chì, nặng trĩu, không còn sức lực hay can đảm nhấc lên nữa.
Quả nhiên đây chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ hão huyền do cô tưởng tượng ra.
“Chỉ đùa một chút mà đã ngớ người ra rồi à?”
Bách Hàn Tri lười biếng đứng thẳng người, hất cằm về phía ký túc xá, “Về đi.”
Giọng trầm của anh vẫn còn vương vết cười xấu xa chưa tan hết, nghe vừa bất cần vừa không đứng đắn chút nào.
Vì anh nhớ lại vẻ mặt bối rối và ngây ngô của Dương Tuế lúc nãy nên muốn cười.
“Được.”
Đầu ngón tay Dương Tuế vô thức siết chặt, bấm vào lòng bàn tay, cô cố trấn tĩnh lại.
Có gì đâu mà thất vọng, rõ ràng là cô tự tưởng tượng ra mà thôi.
“Tôi về đây, tạm biệt.”
Dương Tuế gượng cười, cất bước đi về phía trước. Cô cố nén lại cảm giác muốn ngoái nhìn, tiếp tục bước không ngừng nghỉ.
Giống như đang có cuộc đấu tranh nội tâm với anh vậy.
Nhưng khi vào tòa nhà ký túc xá, cô đã chịu thua. Cô trốn sau khung cửa, lén lút ngoái nhìn.
Bất ngờ thay, Bách Hàn Tri vẫn chưa đi. Anh vẫn đứng dưới cây ngô đồng, ánh đèn mờ ảo kéo dài bóng dáng cao ráo của anh, anh có vẻ nghiêng đầu, lơ đãng nhìn về phía ký túc xá.
Tim Dương Tuế đập mạnh, cô vội vàng lùi lại theo bản năng, tựa vào bức tường lạnh lẽo.
Cô ôm ngực, th ở dốc một lúc, rồi lại thận trọng thò đầu ra.
Nhưng lần này,
Dưới cây ngô đồng kia, bóng dáng Bách Hàn Tri đã biến mất.
Dương Tuế như cây cà tím bị sương đánh, ủ rũ lên lầu.
–
Khi Bách Hàn Tri về nhà, màn hình máy tính vẫn đang mở giao diện game. Trên màn hình hiển thị chữ “Thất bại” to đùng.
Lúc nhận tin nhắn của Dương Tuế, anh đang chơi game, điện thoại để bên cạnh. Đang lúc giao tranh, điện thoại bỗng sáng lên.
Bình thường, anh sẽ không thèm liếc mắt, nhưng lúc đó không hiểu sao, có một sức mạnh vô hình nào đó thôi thúc anh. Khi điện thoại vang lên, anh như bị ma xui quỷ khiến liếc nhìn.
Chỉ là một cái liếc vô tình, anh thấy cuộc gọi nhỡ từ Dương Tuế trên Wechat.
Khi cô gọi, anh đang tắm, sau đó về cũng không kiểm tra điện thoại.
Rồi bất ngờ nhìn thấy tin nhắn Dương Tuế nói đang đợi ở trạm xe buýt.
Hôm nay Dương Tuế nhắn hỏi anh có chuyện gì.
Anh thấy nhưng không trả lời. Lúc đó thật sự không định trả lời, cũng chẳng biết trả lời sao.
Không thể nói với cô — Tôi thấy cậu cười nói với người đàn ông khác nên rất khó chịu.
Câu này nghe thật vô lý.
Cô cười nói với ai, liên quan gì đến anh? Anh đâu có quyền quản cô.
Nhưng khi biết Dương Tuế nói đang đợi ở trạm xe buýt, ngay lập tức, anh bỏ chuột xuống, quên luôn trận đấu xếp hạng đang chơi, chạy đến trạm xe buýt.
Không chút do dự.
Giờ nghĩ lại, ngay cả anh cũng thấy không thể tin được.
Bách Hàn Tri ngồi xuống bàn máy tính, định chơi thêm vài ván rồi vào phòng học học một lúc.
Đang định bắt đầu ván mới, điện thoại kêu một tiếng.
Bách Hàn Tri theo phản xạ cầm lên xem.
Đúng là tin nhắn Wechat, nhưng không phải từ Dương Tuế, mà là em trai cô, Dương Dật.
Dật Tâm Dật Ý:【Anh Bách, anh Bách, anh Bách, anh đang bận à?】
Bách Hàn Tri gõ một tay:【Nói đi.】
Dật Tâm Dật Ý:【Play games à.】
Bách Hàn Tri bất đắc dĩ nhếch môi.
Anh biết chắc Dương Dật tìm mình để chơi game. Từ lần trước cùng chơi L0L, gần như ngày nào tan học về Dương Dật cũng rủ anh chơi vài ván.
Bách Hàn Tri:【Ừm.】
Dật Tâm Dật Ý:【Hôm nay em không chơi L0L được. Chị em hơi giận, không cho em đụng máy tính. Mẹ cũng bảo dạo này em chơi máy tính suốt, thấy nữa là đánh chết. /Uất ức/】
Bách Hàn Tri nhướng mày, hỏi:【Chị em giận chuyện gì?】
Dật Tâm Dật Ý:【Bởi vì… hôm qua em quên báo chị là anh tìm chị.】
Dật Tâm Dật Ý:【Gãi đầu.jpg】
Bách Hàn Tri: “…”
Hóa ra Dương Tuế tối nay đột nhiên tìm anh là vì thật sự bị em trai hại.
Bách Hàn Tri:【Vậy thì đáng giận thật.】
Dật Tâm Dật Ý:【Lăn lộn khóc lớn.jpg】
Dật Tâm Dật Ý:【Em biết lỗi rồi. Anh Bách, anh có thể xin hộ em không? Bảo chị đừng giận em nữa, chị bảo sẽ đổi mật khẩu máy tính.】
Bách Hàn Tri tưởng tượng được vẻ mặt nổi giận của Dương Tuế lúc đó.
Chắc giống hôm đi chơi, khi bị lời nói bất ngờ của Dương Dật chọc tức đến nhảy dựng. Cô nắm chặt tay, mặt đỏ bừng, dùng giọng tưởng là dữ dội để mắng em trai.
Bách Hàn Tri khẽ cong môi cười không thành tiếng.
Anh liếc nhìn lon nước để bên cạnh, là lon Dương Tuế tặng.
Một tay anh mở nắp, ngửa cổ uống một ngụm.
Anh lười biếng ngả vào ghế gaming, chân dài duỗi thẳng dưới bàn rộng rãi, đầu hơi nghiêng, một tay cầm lon nước, một tay cầm điện thoại, ngón cái gõ chữ chậm rãi trên màn hình:【Anh nói không có tác dụng đâu.】
Dật Tâm Dật Ý:【Có chứ! Ai nói cũng vô ích, chỉ anh nói mới có tác dụng! Chị em chắc chắn nghe lời anh!】
“…”
Giọng điệu quả quyết của Dương Dật khiến Bách Hàn Tri hứng thú nhướng mày.
Anh trầm ngâm một lúc, định hỏi kỹ Dương Dật sao lại chắc chắn thế, thì Dương Dật gửi cho anh một ảnh chụp màn hình vương giả vinh diệu.
Dật Tâm Dật Ý:【Không chơi máy tính được nhưng vẫn chơi vương giả được, hehe. Anh Bách, anh có chơi không? Có thể dẫn em không?】
Thật ra Bách Hàn Tri không hay chơi vương giả vinh diệu, chỉ hồi cấp ba, giờ nghỉ rảnh rỗi mới chơi vài ván giết thời gian.
Sau đó không chơi nữa, đã gỡ game lâu rồi.
Nhưng Dương Dật xin anh chơi, anh không thể từ chối, đành tải lại vậy.
Dù sao một ván cũng nhanh, chơi với nhóc vài ván cũng chẳng mất thời gian.
Bách Hàn Tri mở appstore, tải vương giả vinh diệu.
Dật Tâm Dật Ý:【Khu QQ nhé~ Em không chơi khu Wechat~ Em muốn âm thầm lên vương giả, làm mọi người kinh ngạc. /Cười toe toét/】
Thế là Bách Hàn Tri lại tải QQ.
Anh chỉ dùng QQ hồi cấp ba, sau khi nghỉ học lớp mười hai thì gỡ luôn ứng dụng.
Đó là khoảng thời gian mẹ anh qua đời, anh rơi vào trầm cảm nặng, ngày nào cũng ủ rũ. Chính xác hơn là anh đã gỡ hết tất cả các ứng dụng mạng xã hội, như muốn cắt đứt mọi liên hệ với thế giới bên ngoài.
Sau khi tải QQ xong, anh mở lên để đăng nhập.
Đã quá lâu rồi, anh không nhớ nổi tài khoản và mật khẩu của mình, may mà có thể đăng nhập bằng số điện thoại.
Sau khi đăng nhập bằng số điện thoại.
Lần đầu đăng nhập QQ sau vài năm, ngay lập tức vô số tin nhắn hiện lên trong giao diện trò chuyện, liên tục kêu ting ting.
Có rất nhiều bạn học thậm chí chưa được lưu tên, gửi lời chúc Tết, chào buổi sáng trưa hàng ngày, hoặc gửi quảng cáo, cũng có vài lời hỏi thăm xã giao từ hai ba năm trước.
Trong mục danh bạ, có gần trăm lời mời kết bạn đang chờ xác nhận.
Tin nhắn quá nhiều khiến điện thoại bị đơ.
Lướt mãi không động đậy, muốn thoát khỏi giao diện QQ cũng không được.
Bách Hàn Tri nhíu mày, hơi bực bội.
Đang định tắt điện thoại khởi động lại, không biết vô tình chạm vào mục xác nhận kết bạn hay do điện thoại phản ứng chậm, sau vài giây đơ, đột nhiên nó tự nhảy vào danh sách xác nhận kết bạn.
Những lời mời kết bạn này đều từ hai ba năm trước, đã hết hạn từ lâu.
Bách Hàn Tri lướt qua, điện thoại vẫn hơi đơ, ngay cả màn hình lướt cũng chậm chạp.
Anh nhìn lơ đãng, mắt mất tập trung, lướt nhanh qua.
Nhưng ngay giây tiếp theo, ngón tay anh chợt khựng lại.
Ánh mắt uể oải lập tức trở nên sắc bén. Anh chăm chú nhìn vào một lời mời kết bạn đã hết hạn.
Từ hai năm trước.
Trong lời nhắn của đối phương có một câu.
— Tôi là Dương Tuế, tôi có thể hỏi một câu được không? Cậu còn định đến đại học Giang không?”