Editor: Saki
Cái giá phải trả cho việc thưởng thức hoa là dị ứng phấn hoa.
Chẳng bao lâu sau, Dương Tuế đã có phản ứng dị ứng. Đầu tiên là hắt hơi liên tục, sau đó trên da xuất hiện từng mảng lớn phát ban đỏ, phần thân còn đỡ, nhưng mặt và cổ thì thật thảm hại.
Đã vào tháng tư, hoa hải đường trong trường đang nở rộ nhất. Dương Tuế sợ hoa hải đường nở sẽ gây dị ứng, nên cô đã chuẩn bị thuốc dị ứng từ trước, không ngờ lại phải dùng sớm như vậy.
Uống thuốc rồi tuy không còn ngứa, nhưng các nốt đỏ trên mặt và cổ vẫn chưa biến mất. Hôm sau đi học, Dương Tuế đành phải đeo khẩu trang ra ngoài.
Hôm nay cả ngày toàn là các môn chuyên ngành, không có lớp học nào thuộc chuyên ngành tài chính. Không có lý do gì để gặp Bách Hàn Tri, tuy hơi thất vọng, nhưng Dương Tuế lại có chút mừng thầm, với bộ dạng xấu xí như tôm kho tàu này, cô thật sự không có mặt mũi nào để gặp anh.
Cả buổi sáng toàn là môn chuyên ngành, loanh quanh trong phòng thí nghiệm cả buổi. Ăn trưa xong, Dương Tuế không về ký túc xá nghỉ trưa mà đến thư viện.
Thứ sáu có kiểm tra lý thuyết, thời gian gần đây bận rộn tập múa và luyện kỹ thuật chơi game, chưa ôn tập kỹ, cô phải dành thời gian để học.
Dù chỉ là một bài kiểm tra nhỏ trong lớp, nhưng làm không tốt cũng sẽ ảnh hưởng đến điểm quá trình, từ đó ảnh hưởng đến điểm cuối kỳ, Dương Tuế không thể không coi trọng.
Buổi trưa thư viện không đông lắm, Dương Tuế theo thói quen tìm một chỗ vắng vẻ để ngồi, rồi cúi đầu học tập.
Thư viện rất yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng bước chân nhẹ đi qua, còn lại chỉ là tiếng sột soạt của bút trên giấy.
“Cốc cốc.”
Một bàn tay trắng trẻo và thon dài xuất hiện trong tầm nhìn, co ngón tay gõ nhẹ hai cái lên mặt bàn.
Đặc biệt là ánh vàng thoáng qua trên ngón út, dễ dàng thu hút toàn bộ sự chú ý của Dương Tuế.
Dương Tuế theo phản xạ ngẩng đầu lên, thấy Bách Hàn Tri đang đứng trước mặt mình.
Anh đeo kính không gọng, gác trên sống mũi cao, đôi mắt sau tròng kính dường như được phóng to, có thể thấy rõ hàng mi cụp xuống, lông mi dày, đáy mắt sâu thẳm lan tỏa một nụ cười nhạt, trông có vẻ lười biếng.
“Chỗ này có người không?”
Anh chỉ vào chỗ trống bên cạnh cô, hạ thấp giọng, cố ý hỏi dù đã biết câu trả lời.
Dương Tuế lắc đầu mạnh.
Vừa thấy Bách Hàn Tri, cô lại nhớ đến những cảnh tượng đêm qua, cảm giác rạo rực và bồn chồn lại một lần nữa ập đến, phá hủy tất cả vẻ bình tĩnh giả tạo của cô.
Cô liếc nhìn anh rồi theo thói quen cúi đầu xuống, mắt nhìn chằm chằm vào đề bài trên sách, nhưng không đọc được chữ nào.
Bách Hàn Tri nhẹ nhàng kéo ghế bên cạnh ra và ngồi xuống.
Khi anh ngồi xuống, cô có thể cảm nhận được luồng gió nhẹ, mùi hương thanh nhã của anh tỏa ra xung quanh cô.
Tâm trí cô bối rối, mải mê bấm bấm cái móc trên nắp bút để che giấu sự căng thẳng của mình.
Trong tay Bách Hàn Tri cầm vài cuốn sách, thuận tay đặt lên bàn, hỏi nhỏ: “Sao không trả lời tin nhắn của mình?”
Giọng điệu bình thản, không hề có ý trách móc, giống như đang hỏi thời tiết hôm nay thế nào, không mang chút cảm xúc nào.
Nhưng điều này lại khiến Dương Tuế giật mình, phản ứng hơi quá: “Cậu nhắn tin cho mình à?”
Giọng cô không to lắm, nhưng trong bầu không khí yên tĩnh này lại trở nên đột ngột, xung quanh có người nhìn với ánh mắt không hài lòng, Dương Tuế ngượng ngùng che miệng, gục xuống bàn.
Cô gục trên bàn, mặt nghiêng qua nhìn Bách Hàn Tri, hạ thấp giọng, giải thích: “Mình không mang điện thoại, mình đến thư viện thường không mang điện thoại.”
Cô đeo khẩu trang, giọng vốn đã nhỏ, bị khẩu trang che lại càng nghe không rõ, không biết cô đang lẩm bẩm gì.
Bách Hàn Tri cúi người xuống theo bản năng, nghiêng về phía cô.
Khoảng cách giữa hai người đột nhiên được rút ngắn.
Hơi thở của anh phả vào mặt cô.
Anh cố ý áp tai gần môi cô, kiên nhẫn hỏi lại: “Cậu nói gì?”
Khoảng cách gần gũi và mập mờ như vậy đủ để Dương Tuế nhìn rõ đồng tử anh đang co giãn nhẹ, bên trong có hình ảnh phản chiếu của cô, nhỏ bé.
Hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, cúc áo không cài kín hết, mở ra một hai cái, để lộ xương quai xanh sâu và yết hầu nổi bật, tạo nên một ấn tượng thị giác mạnh mẽ. Dưới lớp áo sơ mi trắng sạch sẽ như ánh nắng, ẩn giấu một thân hình vừa gợi cảm vừa hoang dã của một người đàn ông trưởng thành.
Dương Tuế nín thở, li3m môi.
Thời gian gần đây, đáng lẽ họ đã trở nên thân thiết, nhưng mỗi khi anh lại gần hoặc chỉ cần liếc nhìn cô, Dương Tuế vẫn cảm thấy luống cuống, không biết phải đối phó thế nào.
Cô thầm nuốt nước bọt, cố kìm nén, “Mình nói là mình không mang điện thoại. Để tập trung học tập, mình không mang điện thoại khi đến thư viện.”
Ngập ngừng vài giây, cô nói thêm: “Lần trước cậu hỏi xin Wechat của mình, mình cũng không mang theo vì đang ở thư viện.”
Hiểu rõ sự tình, Bách Hàn Tri không nói gì thêm, chỉ lười biếng nhướng cằm.
Sau một lúc im lặng, khóe miếng anh dần cong lên, nở một nụ cười ý vị không rõ: “Ừm, mình hiểu rồi. Sau này không liên lạc được với cậu, mình sẽ đến thư viện tìm nhé?”
Dương Tuế chăm chú quan sát biểu cảm của anh, thấy anh không có vẻ giận, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô lại hỏi khẽ: “Cậu nhắn gì cho mình vậy?”
“Không có gì.” Bách Hàn Tri đáp.
Trưa nay anh nhắn tin cho Dương Tuế, định hỏi tối nay cô có đến quán net không, anh có thể dạy cô chơi game, nhưng cô không trả lời.
Trước khi về nhà, Bách Hàn Tri định ghé thư viện mượn vài cuốn sách. Đi loanh quanh một vòng, anh bất ngờ thấy Dương Tuế đang chăm chú học bài.
Đã thấy cô bận học, anh không muốn làm cô xao nhãng bằng chuyện game nữa.
Nói xong, anh vẫn không lùi lại, giữ nguyên khoảng cách gần như vậy, dường như không thấy có gì không phải.
Ngược lại, ánh mắt anh nhìn chăm chú vào mặt Dương Tuế. Dù cô đeo khẩu trang, nhưng vẫn có thể thấy rõ những nốt đỏ trên trán và cổ. Có vẻ đã đỡ nhiều, nhưng vì da cô trắng mịn nên chỉ cần một chút dấu vết cũng rất rõ ràng.
Bách Hàn Tri khẽ nhíu mày, nhanh chóng phản ứng: “Cậu bị dị ứng phấn hoa à?”
Rõ ràng đây là phản ứng dị ứng, đúng là tối qua anh tặng cô hoa hồng, hôm sau cô đã thế này, nếu không phải dị ứng phấn hoa thì là gì?
“Ừm…”
Dương Tuế không ngờ Bách Hàn Tri lại nhìn thấu ngay lập tức, khiến cô không còn cơ hội biện minh, cô bị bất ngờ.
Cô không biết nói gì.
Chẳng cần giải thích hay che giấu gì cả, vì sẽ chỉ tỏ ra yếu ớt, dù sao Bách Hàn Tri cũng đã đoán ra.
Bách Hàn Tri nhíu mày, “Sao cậu không nói với mình?”
“Mình… ừm…”
Dương Tuế lại một lần nữa không biết nói gì.
Lẽ nào cô lại nói thẳng với anh rằng vì đó là hoa anh tặng?
Cô không nói nên lời.
Khóe miệng Bách Hàn Tri vốn hơi cong lên, giờ đã thẳng tắp, biểu lộ sự không hài lòng. Thấy cô ấp úng như vậy, anh càng tức giận, “Cậu có thể sửa cái tật không biết từ chối này được không?”
Bách – lòng dạ hẹp hòi – Hàn Tri bắt đầu chế độ nhớ thù, “Giống như lần trước, đàn anh của cậu nói muốn ngồi cạnh, cậu liền để anh ta ngồi à? Cậu không biết từ chối sao?”
Do đang ở thư viện nên dù tức giận, anh vẫn hạ thấp giọng, gần như thì thầm bên tai cô.
Giọng trầm ấm vang bên tai, hơi thở anh phả vào cổ cô, kèm theo mùi hương thanh tao.
Tuy giọng điệu đầy bất mãn, nhưng lại giống như đang dụ dỗ dịu dàng.
Mà Dương Tuế thành công bị mê hoặc, buột miệng thốt ra: “Hai người đâu giống nhau.”
Cô không bao giờ có thể từ chối Bách Hàn Tri.
Bách Hàn Tri khựng lại, rồi dò hỏi: “Khác chỗ nào?”
Dương Tuế không chút do dự: “Khác nhau ở mọi thứ.”
Bách Hàn Tri im lặng, dường như đang trầm ngâm.
Anh nhìn cô không nói gì.
Dương Tuế nheo mắt, lúc này mới nhận ra mình nói sai, vội vàng giải thích: “Không phải, ý mình là, mình không thân với anh ấy.”
Cô cũng không biết mình đang nói gì, lộn xộn, chẳng có chút logic nào.
Điều này cho Bách Hàn Tri cơ hội, anh thuận theo lời cô hỏi: “Vậy ý là, mình và cậu rất thân sao?”
“…”
Dương Tuế câm nín không trả lời được.
Lúc này, dù nói gì cũng cảm thấy không ổn.
Nhưng không hiểu sao lần này, có thể thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Bách Hàn Tri dường như dần dần chuyển từ u ám sang tươi sáng, anh vẫn giữ im lặng.
Anh đưa tay ra, ngón tay nhẹ nhàng nắm lấy cằm cô, khẽ nâng lên.
Tay kia vén khẩu trang của cô, muốn xem tình trạng khuôn mặt cô thế nào.
Đầu ngón tay anh ấm áp, nhiệt độ đó dường như truyền lên mặt, Dương Tuế bỗng cảm thấy nóng bừng, khi khẩu trang sắp bị gỡ xuống, cô vội vàng lùi lại.
Nhận ra hành động vô ý của mình, Bách Hàn Tri thầm hối hận, anh rút tay lại, nói: “Xin lỗi.”
Dương Tuế lắc đầu.
Cô chỉ không muốn Bách Hàn Tri nhìn thấy bộ dạng xấu xí của mình mà thôi.
“Cậu đã bôi thuốc chưa?” Bách Hàn Tri hỏi.
Dương Tuế lại lắc đầu, nhưng lập tức nói: “Mình đã uống thuốc chống dị ứng rồi.”
Sợ Bách Hàn Tri suy nghĩ nhiều, Dương Tuế giả vờ nói một cách vô tình: “Trường học có hoa hải đường khắp nơi, thật ra mình đã bị dị ứng một chút rồi, không phải do bó hoa cậu tặng đâu.”
“…”
Được rồi, nhìn thấy biểu cảm khó xử của Bách Hàn Tri, Dương Tuế biết lời an ủi của mình thật thừa thãi.
Dương Tuế biết mình vụng về trong lời nói, nên đành thành thật im lặng không nói gì nữa.
Bách Hàn Tri cũng không nói gì, lùi lại một chút, khoảng cách giữa hai người dần dần được kéo giãn ra.
Anh tiện tay lật mở cuốn sách trước mặt, tay kia móc điện thoại từ túi quần ra, thỉnh thoảng chạm vào màn hình.
Dương Tuế ngồi thẳng người, cô cúi đầu, cũng lật một trang sách.
Bách Hàn Tri ngồi bên cạnh, cô hoàn toàn không thể tập trung. Cô nhắm mắt lại, hít thở sâu vài lần, rồi mới cố gắng tập trung, toàn tâm toàn ý vào việc học.
Cô nhìn một bài toán hóa học trên sách, viết công thức ra giấy nháp.
Bách Hàn Tri chơi điện thoại một lúc rồi bỏ vào túi, anh lơ đãng đọc sách.
Khoảng mười phút sau, cảm nhận được điện thoại rung, anh lấy ra xem, đó là một số lạ.
Anh liếc nhìn Dương Tuế bên cạnh, thấy cô đang chăm chú học, không muốn làm phiền. Vì vậy anh cầm điện thoại, nhẹ nhàng đứng dậy, lặng lẽ rời đi.
Bách Hàn Tri vừa đứng lên, Dương Tuế lập tức nhận ra, cô ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy bóng lưng của anh.
Anh đi rồi sao…
Dương Tuế chán nản gục xuống bàn, tình cờ nhìn thấy cái ba lô và sách Bách Hàn Tri để lại trên bàn.
Dương Tuế mừng thầm, lập tức phấn chấn lên.
Có lẽ anh chưa đi? Hay là đi tìm sách nhỉ?
Nghĩ vậy, thỉnh thoảng Dương Tuế lại nhìn ngó xung quanh, xem Bách Hàn Tri đã quay lại chưa.
Vài phút sau, không biết là lần thứ mấy nhìn quanh, cuối cùng bóng dáng của Bách Hàn Tri cũng xuất hiện trong tầm mắt, tay anh cầm một túi nhỏ.
Dương Tuế sợ Bách Hàn Tri phát hiện, cô vội vàng quay đầu lại, tiếp tục làm ra vẻ chăm chú làm bài.
Bách Hàn Tri quay lại, ngồi xuống.
Anh đặt túi trước mặt cô, nói nhỏ: “Thuốc mỡ, mỗi ngày ba lần, nhớ bôi đúng giờ.”
Dương Tuế nhìn một cái, trên túi trong suốt là tên của một hiệu thuốc, bên trong đựng một hộp nhỏ hình chữ nhật.
“Cậu vừa đi ra ngoài mua à?” Dương Tuế không thể tin được.
Thật ra Bách Hàn Tri ra ngoài cũng chỉ vài phút, không thể nhanh như vậy mua được một hộp thuốc mỡ về.
“Không phải.” Bách Hàn Tri nói, “Mình đặt giao hàng.”
“Ồ.”
Hóa ra lúc nãy anh cầm điện thoại là để mua thuốc. Dương Tuế kìm nén niềm vui mãnh liệt, nhận lấy túi thuốc và nói, “Cảm ơn nhé.”
Khóe môi Bách Hàn Tri nở nụ cười, trông có vẻ bất lực nhưng vẫn kiên nhẫn nhấn mạnh: “Đây là lần thứ hai mình nhắc cậu, đừng nói cảm ơn với mình.”
“…”
Tay Dương Tuế chống cằm, che miệng cười: “Ồ.”
Cô cầm bút làm bài tiếp.
Bách Hàn Tri cầm sách trên tay, nhưng sự chú ý không ở trên sách, anh khẽ nghiêng mắt, lặng lẽ nhìn chăm chú vào Dương Tuế.
Cô đang làm một bài toán hóa học, vẻ mặt tập trung và nghiêm túc. Dường như gặp khó khăn gì đó, cô chống cằm suy nghĩ. Chỉ vài giây sau đã có manh mối, cô nhanh chóng liệt kê một loạt công thức trên vở nháp.
Giấy nháp đầy các công thức phức tạp, dày đặc một mảng lớn.
Ánh mắt Bách Hàn Tri vô tình rơi vào tờ giấy nháp, nhìn chằm chằm vào chữ viết của cô.
Dương Tuế viết rất nhanh, nhưng lạ là chữ của cô không cẩu thả, cũng không như chữ của người khác bay bướm, mà ngay ngắn và gọn gàng. Dù là viết nháp, mỗi nét mỗi chữ vẫn rất cẩn thận.
Nhìn chữ của Dương Tuế, một cảm giác quen thuộc mạnh mẽ dâng lên.
Trong đầu dường như lóe qua một vài hình ảnh mơ hồ, nhưng quá nhanh không kịp nắm bắt, hoặc… không chắc chắn.
Khoảng nửa tiếng sau, Dương Tuế nhìn đồng hồ đeo tay, rồi mới đậy nắp bút.
“Xong rồi à?”
Bách Hàn Tri hỏi.
Dương Tuế lắc đầu, vừa nói vừa thu dọn sách vở, “Chưa xong, mình có tiết học lúc ba giờ.”
Bách Hàn Tri thuận tay gấp sách lại, “Mình cũng có, đi thôi.”
“Được.”
Dương Tuế bỏ sách vào túi vải, vô tình làm rơi túi thuốc để bên cạnh, cô vội cúi xuống nhặt.
Bách Hàn Tri đứng dậy, ánh mắt rơi vào tờ giấy nháp trên bàn mà Dương Tuế chưa kịp thu, do dự một giây, cuối cùng trước khi Dương Tuế đứng lên, anh lặng lẽ lấy tờ giấy nháp, gấp đôi lại, kẹp vào sách.
Dương Tuế nhặt túi thuốc lên, vỗ nhẹ bụi bẩn trên đó rất thương tiếc, rồi bỏ vào túi.
“Chúng ta đi thôi.” Cô cười với Bách Hàn Tri.
Hoàn toàn không phát hiện ra mình thiếu một tờ giấy nháp.
–
Buổi chiều tan học, Bách Hàn Tri không về căn hộ ở riêng, mà lái xe về nhà cũ.
Xe thậm chí chưa kịp vào ga-ra, động cơ chưa tắt, dừng ở vườn hoa anh đã xuống xe, bước nhanh vào biệt thự.
Bách Chấn Hưng không có nhà.
Dì Tĩnh đang ngồi trên ghế sô pha nhặt rau, thấy Bách Hàn Tri đột nhiên về, bà vui mừng đứng lên: “Hàn Tri về rồi à.”
“Vâng.”
Bách Hàn Tri đáp lơ đãng, rồi vội vã chạy lên lầu.
Bên cạnh phòng ngủ của anh có một phòng làm việc riêng, anh đi thẳng vào đó.
Đã lâu không về, căn phòng rộng lớn vẫn sạch sẽ không một hạt bụi.
Tường sách bao quanh, còn có một cái thang thấp dùng để tìm sách đặt ở góc.
Bách Hàn Tri tìm kiếm vô định một lúc, không thấy thứ mình cần tìm, anh lại đi ra, đứng ở cầu thang gọi xuống dưới: “Dì Tĩnh, dì có biết sách cấp ba của con cất ở đâu không?”
Dì Tĩnh suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ồ, trong tủ thứ ba sau bàn làm việc của con.”
Bách Hàn Tri quay lại, đi đến tủ sau bàn làm việc, mở ngăn thứ ba.
Bên trong quả nhiên chất đầy một đống sách cấp ba.
Anh lấy tất cả ra.
Chọn ra sách lớp mười một.
Lật từng cuốn một.
Đã quá lâu rồi, vừa mở sách ra, mùi giấy cũ và bụi bặm xộc lên mũi.
Anh không nề hà, lật nhanh nhưng cẩn thận.
Không biết lật đến cuốn thứ mấy, trong một cuốn sách hóa học, anh tìm thấy một mẩu giấy như mong đợi.
Anh lấy mẩu giấy ra.
Giấy đã ngả vàng, nhưng chữ viết vẫn rõ ràng.
Sau đó lấy ra tờ giấy nháp hôm nay lén “lấy” từ Dương Tuế.
Đặt cạnh nhau, so sánh.
Chữ viết giống hệt nhau.
Trên mẩu giấy viết:【Xin lỗi đã làm phiền cậu, hôm nay là sinh nhật tôi, nếu cậu nhận lấy thì tôi sẽ rất vui.】
Trên bàn có một chiếc đèn bàn cổ điển đang sáng.
Bách Hàn Tri tựa vào góc bàn, dưới ánh đèn vàng nhạt, những hạt bụi bay lơ lửng.
Bách Hàn Tri chăm chú nhìn chữ viết trên hai tờ giấy, đáy mắt vốn bình tĩnh, bất ngờ dâng lên cảm xúc khó tả.
Hồi lâu sau, khóe môi anh thoáng nở nụ cười.
Thật sự là cô.
“Dương Tuế.” Bách Hàn Tri khẽ búng nhẹ mẩu giấy, cười bất lực, “Cậu đúng là đồ nhát gan.”