Anh lại lần nữa gặp được Chí Sơ.
Hôm ấy sắc trời âm u, cũng giống như tâm trạng lúc đó của Thanh Huệ. Quanh đó, rõ ràng còn đang là ban ngày, thế nhưng đâu đâu cũng mờ mịt, cứ như bị bóng tối che mất hai mắt vậy. Cho dù đang đứng dưới mặt trời, tầm mắt vẫn tối mù một mảnh. Người ta vẫn nói, cơ hội nếu bị vuột mất thì vẫn có thể bù đắp được, thua keo này ta bày keo khác, thế nhưng có những cơ hội một khi mất đi rồi sẽ vĩnh viễn không đến nữa. Trong đời người có rất nhiều chuyện chỉ xảy ra một lần, hơn nữa đều là những điều quý giá trong đời. Bản thân mình khi bị kẹt giữa ngã tư cuộc đời, phải lựa chọn một hướng đi. Mỗi con đường dẫn đến một tương lại, vận mệnh nằm trong tay mình, không thể nào bước tới rồi lại đổi.
Chí Sơ đang ở ngay bên cạnh Thanh Huệ, dừng ở khuôn mặt tuấn tú của anh, nói gì đều không nói được. Rất nhiều chuyện, hắn đều hiểu, nhưng trong lòng Thanh Huệ mong muốn cái gì, hắn lại không sao hiểu thấu được.
Nếu lòng người có thể dễ đoán thế, hắn đã không phải khổ tâm nhiều như vậy.
Bọn họ tới bờ biển, đã gần chính ngọ (giữa trưa). Bỗng nhiên Chí Sơ nắm lấy bả vai Thanh Huệ. Anh nhắm mắt lại, vừa tự trấn an bản thân không cần hoảng, vừa nghĩ cách trốn thoát. Anh trăm triệu lần không nghĩ là tay chân của người kia lại đi cùng nhiều như thế. Có lẽ Chí Sơ vẫn chưa tin tưởng anh. QUý An xuống xe, là lần đầu tiên cậu đến bờ biển. Đáng nhẽ ra phải hết mình thưởng thực phong cảnh, cuối cùng đầu óc lại chỉ toàn chăm chăm nghĩ xem làm thế nào thoát ra.
“Chí Sơ” Thanh Huệ mặt tái nhợt, nghiêm lại “Thân thể tôi không khỏe, muốn quay lại xe nghỉ ngơi một chút, bảo Quý An đi cùng tôi được không?”
Chí Sơ lộ ra vẻ mặt lạnh lùng cay nghiệt “Không cần gọi thằng đó, tôi đưa anh về xe nghi ngơi. Không thì, chúng ta lập tức quay về.”
“Cậu không tin tôi? Cố Chí Sơ! Cậu cho tôi là cái gì? Là kẻ để cho cậu khống chế sao?” Thanh Huệ hất tay hắn ra, cắn môi, nói “Nếu đã như vậy, về đi.”
Chí Sơ do dự trong chốc lát “Vậy anh và Quý An về xe trước, nghỉ ngơi một chút, đã tới đây rồi, như vậy được chứ”
Thanh Huệ tự biết hoài nghi trong lòng Cố Chí Sơ vẫn chưa tiêu trừ, anh gật gật đầu “Chờ tôi khỏe hơn, sẽ đi tìm cậu. Cậu có thể bảo vài người đi theo tôi cũng được.
Chí Sơ rất muốn nắm tay anh, hé miệng “Anh đi đi.”
Không thấy Chí Sơ đâu nữa, hai người chạy tới chỗ xe. Ngoài Quý An còn ba tên nữa đi theo. Thanh Huệ nhìn đồng hồ “Cơ hội là đây.”
Vừa nói dứt lời, chỉ trong nháy mắt, Thanh Huệ quay đầu, một quyền đánh vào mặt người đứng sau. Gã ôm mặt, không đứng vững được ngã trên đất. Hai tên kia thấy một người ngã ra, vừa phục hồi tình thân đã bị Quý An hạ đo ván nằm trên đất.
“Đi mau! Đừng để bị phát hiện!” THanh Huệ nhìn ra phía xa, lo sợ hành động của mình sẽ bị Cố Chí Sơ phát hiện ra. Quý An gật đầu, buông hai người kia ra. Sau đó tiện tay kiếm thứ gì nặng nặng đập mỗi tên một phát vào ót, cả hai ngã sập xuống không dậy nổi, rồi mới nhanh chạy theo Thanh Huệ thoát khỏi đây.
Chờ tới khi cả hai đi được một quãng xa, hai người mới dừng bước. Quý An vừa thở vừa nói “Anh nói xem, chúng ta trốn thoát có phải quá dễ dàng không? Có thể nào Cố Chí Sơ đã sớm phát hiện ra rồi không?”
“Dù bị tóm, chỉ cần tìm được cái hộp chữ U kia là được” Thanh Huệ nhìn chằm chằm đằng trước, như mất hồn.
“Hộp chữ U gì cơ?” Thanh Huệ, tôi không hiểu anh nói cái gì.” Quý An nghi hoặc, chẳng lẽ lần này Thanh Huệ trốn là để tìm thứ gì sao?
“Là chuyện cơ mật mà Cố Chí Sơ muốn tìm. Hắn vẫn luôn muốn thứ đó, không ngần ngại đuổi giết chúng ta. Có điều, hiện tại tôi đã biết nó ở đâu.”
“Anh có biết chuyện cơ mật là gì không?” Quý An trợn to hai mặt, khó tin nhìn Thanh Huệ trước mặt.
“Là chuyện cơ mật trọng yếu của Be-reborn. Cố Chí Sơ tính toán tìm hiểu nội tình tin tức của Be-reborn. Cậu cũng biết Lão đại của bọn chúng là Ngàn Diệp Quân Đằng. Chuyện cơ mật kia thực chất là tin tức tuyển thành viên của Be-reborn, còn có cả tính cách cá nhân của Ngàn Diệp Quân Đằng. Bởi vì lão ta xưa này đều tuyển thành viên dựa vào cảm giác.”
“Thanh Huệ, sao anh lại biết được nhiều vậy? Mau nói tôi biết.”
“Tôi bây giờ không thể nói cho cậu được, cậu phải lập tức tránh xa tôi. Đi với tôi, kết cục chẳng tốt đẹp gì đâu.”
Quý An cắn môi, cuối cùng hừ một tiếng “Thôi được, vậy tôi chờ tin từ anh.”
Thanh Huệ rất lâu không quay lại nhà mình ở trước đây. Anh ngày trước đến là vì hoài niệm, giờ đã khác. Vương Hải Đông hóa ra lại đem chuyện cơ mật giấu ở đây. Anh cẩn thận tìm một lần, ban công, các phòng, ngăn kéo, tủ quần áo đều lục tìm. Cuối cùng khi mở một cái ngăn kéo, một cái hộp chữ U màu trắng đập vào mắt. Anh vui mừng cầm lên, không nghĩ tới có cái gì đó cứng cứng dí vào sau đầu mình.
“Ngàn Diệp thiếu gia thân mến, tôi đã sớm biết anh sẽ đến tìm thứ này” Vương Hải Đông cầm súng, mặt lạnh lùng. Thanh Huệ thật cẩn thận buông hộp xuống, Vương Hải Đông thì ra đã sớm biết thân phận của anh.
Vương Hải Đông biết Thanh Huệ không phải người Trung Quốc, mà là thuần huyết Nhật Bản. Là đứa còn bảo bối của Ngàn Diệp Quân Đằng kiêu ngạo, là thiếu niên thiên tài hiếm có của Ngàn Diệp gia tộc. Thiên tài giống như Thanh Huệ, lại phải ở Trung Quốc che dấu thực lực, ẩn tang thiên phú, cũng chỉ vì hoàn thành nhiệm vụ mà thôi.
Thanh Huệ cũng tự biết, bản thân đã chịu đựng âm thầm bao nhiêu lâu. Sau tuổi đã bị người đưa đến Trung Quốc, ở một gia đình bình thường. Đôi vợ chồng kia không hay biết thân phận của anh, coi như con đẻ mà nuôi nấng chăm sóc. Nếu không muốn bị nghị ngờ, không bị chú ý, anh phải che dấu thực lực của mình. Nhưng là thiên tài, anh không muốn che giấu, vì thế trong việc bắn súng anh rất giỏi, nhưng không ai nghĩ tới kiếm thuật của anh. Năm ấy, từ biệt cha mẹ thân sinh, nhìn anh đào đầy trời. Đời người tựa như cây anh đào trước mặt, sinh mệnh ra đời như anh đào ra hoa, mất đi giống như hoa anh đào rơi lả tả. Anh từ tuổi rời khỏi Nhật Bản, đã nghĩ chắc không thể trở lại nữa. Hàng năm anh đều bí mật gửi tin cho cha, một lần.
“Thanh Huệ, kì thật tôi luôn cảm thấy cậu rất mạnh. Cậu đã sớm thích Cố Chí Sơ, lúc hắn bị người ta bắt nạt thì cậu đều chú ý hắn, còn tìm thời cơ đến an ủi, nhân cơ hội đó tặng cho hắn chút ấm áp, làm cho hắn thích cậu. Làm như vậy, cậu chẳng tốn chút sức lực nào vẫn có được hắn.” Vương Hải Đông rất nghiêm túc nói.
Thực tế, Vương Hải Đông nói rất đúng. Anh trước đây lần đầu tiên nhìn thấy Cố Chí Sơ đã thích rồi. Mỗi lần thấy có người bắt nạt hắn, anh đều nhẫn nại đứng nhìn. Anh đang tìm thời cơ, bởi vì anh biết Cố Chí Sơ là kẻ thiếu thốn tình yêu thương và ấm áp của người khác, tâm lý dễ bị biến đổi hay bóp méo. Cho nên, việc anh phải làm là tìm thời cơ, đợi khi Cố Chí Sơ không chịu nổi nữa, mới ra mặt.
Có rất nhiều chuyện Thanh Huệ biết là đúng, anh cũng rất hiểu tâm lý con người. Ví dụ như Vương Hải Đông. Anh chẳng qua là sơ sẩy bị cậu ta phát hiện ra bí mật. Nhưng mà cả hai cùng nhau lớn lên, anh đương nhiên biết cậu ta thế nào. Giết bạn gái của cậu ta, cũng là cảnh cáo Vương Hải Đông, nếu dám tiết lộ thân phận của anh, thì người chết sẽ không chỉ có bạn gái.
Ví dụ như Quý An, có đôi khi thông minh, nhưng đôi khi cũng ngu ngốc, xem chừng rất nhanh sẽ bị Cố Chí Sơ bắt được. Thanh Huệ cũng biết Cố Chí Sơ, từ nhỏ đã thích chạy đến cửa nhà anh, vừa đúng, đã đứng dưới lầu rồi. Anh liếc mắt ra ngoài cửa sổ, thấy dưới lầu đỗ mấy chiếc xe màu đen, quả nhiên đoán đúng.
Vương Hải Đông thấy Quý An còn trong tay Cố Chí Sơ, họng súng vẫn như trước không rời khỏi Thanh Huệ “Đi xuống!” Tình huống thế này, không nghe theo mới là ngu. Thanh Huệ đương nhiên ngoan ngoãn nghe lời. Khi anh xuống dưới lầu, sắc mặt Cố Chí Sơ thực khó coi, giống như ước gì một phát đánh chết Vương Hải Đông để cướp Thanh Huệ về.
“Anh họ, anh…”
“Quý An! Không được để hắn lừa!” Vương Hải Đông căng thẳng nhìn Quý An “Hắn là người của Be-reborn!”
Cả Cố Chí Sơ lẫn Quý An đều đứng hình tại chỗ. Vương Hải Đông thấy vẻ mặt Cố Chí Sơ, trong lòng cười lạnh, không ngờ người này cũng sẽ có lúc kinh ngạc như vậy.
“Là như thế nào? Em cũng từng nghi ngờ, nhưng anh ấy…”
“Hắn chính là con trai ruột của Ngàn Diệp Quân Đằng!”
Thanh Huệ nhắm lại hai mắt, đã sớm đoán được sẽ thế này.