Câu chuyện tình của học bá Đới Khải với cô bạn gái bí ẩn vẫn không đến hồi kết.
Đó là vấn đề bàn tán sôi nôi nhất mở đầu cho học kì mới, tung tích cô bạn gái bí ẩn vẫn không ai có thể khui ra được, chỉ đưa ra một vài phỏng đoán như vóc dáng, thân hình đó có thể là hoa khôi của trường, có người lại phỏng đoán đó là Tiêu Tuyết hoa khôi khoa Truyền thông
Nhưng mà Nghiêm Hạ nhìn một cái liền biết chắc chắn là cô ta tự mình tung tin để tô màu cho mình.
Chiêu này quá cũ rồi
Trong căn phòng kí túc xá nam khá bừa bọn, Hạo Hiên đang làm bài luận lâu lâu tò mò lại quay sang hỏi thăm người trong hình rốt cuộc có phải là Lý Thẩm hay không? Lục Vũ Bình không mấy quan tâm, chỉ chăm chú chơi game trong điện thoại nhưng trận game giải lao lại vểnh tai hóng hết
Kết cục không có một lời đính chính hay giải thích nào từ Đới Khải, anh chỉ nghiêm tục nhìn màn hình điện thoại nãy giờ không rời mắt
“ Làm gì đó” Hạo Hiên tò mò càng thêm tò mò, chạy nhanh tới tính cướp điện thoại trong tay Đới Khải nhưng anh nhanh tay hơn một nhịp bấm nút khóa màn hình lại, Hạo hiên chỉ có thể cầm cái máy mà không làm được gì
Có trời mới biết anh đang ngắm đi ngắm lại những bức hình chụp Lý Thẩm ở Thiên Đàn, ngắm đến ngốc luôn rồi.
“Làm gì đến lượt cậu quản?” Đới Khải lạnh lùng, ngồi dậy khỏi ghế bàn học, giật lại điện thoại của mình đi tới bàn rót một ly nước uống từ từ
“Mình hỏi có phải không? Một câu trả lời khó đến vậy sao, tiểu tử thối nhà cậu!!” Hạo Hiên hừng hực trở lại bàn máy tính, không quên mắng anh cho hả giận
Mộ Ngôn từ nãy giờ bề ngoài là chăm chú đọc sách nhưng bên trong lại để ý cuộc đối thoại của hai người bạn, anh không khỏi khó chịu trong lòng, ngón tay cấu chặt bia sách
Còn Đới Khải uống xong ly nước lại cầm máy lên gửi tin nhắn Weixin cho cô
“Có đó không?”
“Có”
“Xin lỗi, vì tôi mà ảnh chụp bị đăng lên”
“Không sao, dù gì cũng không rõ mặt ai biết là ai được chứ!”
“Ừ, ảnh hôm trước chụp cô có lấy nữa không? Không thấy cô nhắn, tôi tính xóa nó” Đùa kiểu gì vậy, anh soạn tin nhắn không thèm nghĩ gửi đi mới biết mình đã phạm sai lầm lớn, có trời mới biết anh muốn in nó ra thành bản lớn treo trong nhà đến nhường nào chứ, xóa ư? Không thể
“Eyy, đừng, tôi lấy.
Anh gửi cho tôi đi rồi hẵng xóa, tôi quên mất chứ không phải là không nhắn nhé”
Đọc tin nhắn của cô anh bất giác cười “Được” Trả lời tin nhắn liền bấm chia sẻ hình ảnh, gửi tất cả qua cho cô
“Cười ngây ngốc gì vậy?” Lục Vũ Bình thấy anh ít khi cười, lần này cười chắc chắn có chuyện
“Liên quan gì tới cậu” Anh buông một câu hờ hĩnh, vẻ mặt ngóng đợi tin nhắn tiếp theo của cô
“Cảm ơn” tin nhắn tới của Lý Thẩm
Anh chưa kịp nhắn lại liền nghe thấy tiếng gõ cửa, anh đứng gần cửa nhất đương nhiên sẽ tự giác tới mở cửa
“ Đới Khải ca ca, ngạc nhiên chưa?” Tiêu Tuyết tay xách hai hộp bánh quy của Pháp vẻ mặt hơn hở khua khua hộp bánh trước mặt anh
Đới Khải chẳng thèm để ý “Tới đây làm gì?”
Cả đám trong phòng ngoái ra cửa nhìn người con gái cao ráo xinh đẹp đang đứng trước của phòng bọn họ được mệnh danh là đóa hồng khoa Truyền Thông
“Mẹ em đi du lịch về có đem ít quà về, nên em tiện đường mang quà tới cho anh” Vẻ mặt hớn hở thảo mai ấy khiến anh phát ngán
“Không cần về đi” Anh đang tính đóng cửa lại thì cô đã nhanh tay giữ cửa lên tiếng “Em có chuyện muốn nói”
Anh đành chịu khuất phục, Lục Vuc Bình háo hức chạy tới đón nhận hai hộp bánh đắt tiền.
Sau khi bàn giao hai hộp bánh cô cũng lẽo đẽo theo sau anh
Đới Khải đi xuống kí túc xá ở đằng sau khuôn viên rồi dừng lại quay người “Có chuyện nói đi, tôi còn nhiều việc”
“Sao anh lại lạnh lùng với em như vậy, trước kia không phải rất tốt sao? Anh quên chuyện hồi nhỏ rồi sao?” Tiêu Tuyết nhõng nhẽo, đôi mắt ứng đỏ
Nhìn thấy Đới Khải có chút xiêu lòng cô ta liền nhanh chân nhanh tay vươn hai tay luồn qua người anh, ôm chặt lấy anh
Mộ Ngôn từ kí túc xá xuống tính đi tìm Lý Thẩm ai ngờ nhìn thấy khung cảnh ôm ấp của hai người kia nên hừng hức khí thế chạy tới, không nói không rằng liền lôi Tiêu Tuyết ra khỏi Đới Khải.
Anh ta vung nắm đấm của mình về phía Đới Khải, lực đấm mạnh nhưng không thể làm đổ ngã Đới Khải, chỉ có điều khiến anh nghiêng người thụt về phía sau mấy bước
Máu trên miệng Đới Khải bắt đầu chảy ra, anh đưa tay lên chùi vệt máu.
Tiêu Tuyết hoảng hồn hét lên “Anh có bệnh à?” Rồi chạy về phía Đới Khải vòng tay qua cánh tay của anh hỏi “Đới Khải ca ca anh có sao không, có cần đi bệnh viện không?”
Đới Khải đẩy cô ra “Cô về đi”
“Nhưng mà…” Tiêu Tuyết lưỡng lự, rồi giật mình vì tiếng gầm của anh “Về đi”
Giọng nói trầm ổn đáng sợ đó khiến cô không có lý do nào để đứng lại liền nhanh chóng rời đi
“Mộ Ngôn sao cậu đánh tôi?” Anh vẫn điềm tĩnh đứng thẳng, giọng nói giờ đây có chút khan khan, nghiêm túc lắng nghe lời giải thích thích đáng từ người bạn thân của mình
“Cậu còn hỏi mình sao? Cậu làm vậy là có ý gì? Mập mờ với Lý Thẩm rồi lại ôm ấp hoa khôi” Mộ Ngôn hừng hực, cú đấm lúc nãy vẫn không khiến anh nguôi ngoai cơn giận
“Có phải cậu hiểu lầm gì không, tôi và cô ta không có gì cả.
Còn Lý Thẩm, tôi và cô ấy quang minh chính đại, thế nào lại gọi là mập mờ?” Anh ta khó hiểu tiến lên một bước
Mộ ngôn ánh mắt dần dịu đi đôi chút “ Đừng nói với tôi cô gái bước lên xe cậu không phải là Lý Thẩm”
“Đúng là cô ấy! Vậy thì sao?”
Mộ Ngôn nhìn thẳng vào mắt Đới Khải gằn giọng “Đừng làm phiền cô ấy nữa, cũng đừng khiến tình bạn của chúng ta trở nên khó xử!”
Đới Khải bắt đầu thả lỏng, hai tay khoanh lên ngực “Cậu thích cô ấy?”
“Phải tôi thích cô ấy lâu rồi, cậu có bao nhiêu cô gái vây quanh sao cứ phải dây dưa với người giản đơn như Lý Thẩm chứ?” Mộ Ngôn khẳng khái tuyên bó tình cảm của mình nhưng rồi lại dần yếu giọng.
Bởi chính anh cũng thấy rõ ánh mắt của Lý Thẩm không phải dành cho mình nhưng anh không muốn bỏ cuộc.
Mộ Ngôn anh là ai mà lại phải chịu thua chứ
“Cậu thích cô ấy hay không không phải việc của tôi.
Hơn nữa cậu cũng không có tư cách khiến tôi tránh xa cô ấy.
Cậu đối với cô ấy là thân phận gì, cậu hiểu rõ nhất!” Giọng nói của Đới Khải trở nên lạnh lùng, cùng lúc đó anh vung nắm đấm lên đánh vào mặt Mộ Ngôn khiến anh ta nghiêng người suýt ngã “Còn nắm đấm này tôi phải lấy lại, chúng ta hòa.
Lần này coi như cậu chưa nói gì, tôi sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra”
Đới Khải buông một câu liền rời đi, bỏ lại mộ Ngôn ngây người
-Thiên Di-