Trở về phòng, vì không có Tiêu Tuyết nên Lý Thẩm, Nghiêm Hạ và Tiêu Tiêu cùng nhau xuống kí túc xá ăn trưa.
Ngồi vào bàn ăn Tiêu Tiêu cứ nhìn đi nhìn lại tấm hình chụp mờ bóng lưng “bạn gái bí ẩn“ của Đới Khải lại lắc đầu xịt xịt “Ai được nhỉ, cái dáng này quen quá quen”
Nghiêm Hạ cũng ngoái đầu lại gần chiếc điện thoại nhìn chằm chằm bức ảnh, Lý Thẩm đang uống nước lại bị sặc vì chột dạ, Nghiêm Hạ quay người trở lại vỗ vỗ lưng cô “Không sao chứ Thẩm tử, không lúc nào cậu cẩn thận được hết”
“Không sao không sao”Lý Thẩm khua khua tay rồi cầm đũa gắp thức ăn đầy miệng
Tiêu Tiêu thấy lạ bèn hạ máy xuống để nhìn Lý Thẩm “Thẩm tử cậu là ma chết đói à, ăn từ thôi có ai cướp đâu với cả chiều nay cậu có tiết muộn mà có cần vội thế không?”
“Mình đói, các cậu cũng mau ăn đi, thức ăn nguội bây giờ” Lý Thẩm miệng đầy thức ăn nói ra nhưng câu khó nghe
nhưng đại khái là hai cô bạn của cô đã hiểu ý nên cất điện thoại vào tiếp tục ăn
Từ khi tin đồn về chuyện yêu đương của học bá Đới Khải bùng nổ, cô và anh cũng không còn gặp nhau nữa, sáng nay anh mời cô đi ăn trưa cũng thật khiến cô bất ngờ
Nhưng cô lại không biết đó chính là chiêu mà Hạo Hiên lão sư chưa một lần yêu ai nhưng tự nhận mình là cao thủ tình trường.
Đại khái là như này, Đới Khải sau khi đánh nhau với Mộ Ngôn xong lại trở nên nhàn rỗi nghịch điện thoại thấy cậu bạn thân ngồi cạnh liền hỏi vu vơ
“A Hạo, làm cách nào để tỏ tình vậy?”
Hạo Hiên nghe thấy bạn thân hỏi câu đó liền bật người dậy “Gì, cậu tỏ tình ai hả?”
Đới Khải có chút chột dạ nhưng vẫn bình tĩnh đáp “Không, một người bạn hỏi mà tôi không biết trả lời như nào, cậu
biết mà tôi có yêu đương bao giờ đâu”
“À vậy cậu nói với người bạn đó, muốn tỏ tình một người là phải gạo nấu thành cơm” Hạo Hiên ngồi xuống ánh mắt thâm sâu, ngón tay trỏ chỉ về phía trước
Đới Khải nghe thấy liền lấy gối tựa trên ghế ném thẳng vào mặt anh ta “Nói cái quái gì vậy”
“No no no cậu hiểu sai ý mình rồi! Mà mình nói thẳng luôn nhé, ý mình là đang nói cậu đấy, cậu tưởng mình không biết cậu thích Lý Thẩm chắc??? Anh đây biết thừa.
Theo mình thì đã bị chụp hình đăng lên như vậy rồi thì chi bằng đâm lao theo lao, gạo nấu thành cơm cho người ta một thân phận luôn” Hạo Hiên ôm lấy chiếc gối, giọng nói đầy đắc ý như rất hiểu rõ
“Cậu làm như tôi không biết ấy! Thế nên tôi mới hỏi cách tỏ tình!!” Đới Khải tiếp tục lướt baidu tìm cách bày tỏ tình cảm vừa nhếch mép cười khinh bỉ Hạo Hiên
Hạo Hiên chỉnh lại dáng vẻ nghiêm chỉnh, quay người nghiêm túc nhìn vào Đới Khải “Cậu đi mua quà đi, rồi hẹn cô ấy đi ăn, tặng quà tỏ tình, đơn giản phải không?”
Đới Khải không trả lời, chỉ ngẫm nghĩ rồi lấy ví tiền bỏ đi, còn mỗi Hạo Hiên trong phòng “Khỉ thật, cậu không thèm cảm ơn mình một câu”
Ra khỏi kí túc xá, Đới Khải tới chỗ để xe, lấy chiếc xe đạp địa hình màu đen của mình rời đi.
Đạp xe đi ra khuôn viên nhà trường nhập vào đường dành cho người đi xe đạp, anh dừng lại ở của tiệm trang sức YAMS
“Hoan nghênh quý khách”
Bước vào cửa tiệm anh lướt qua một vòng rồi đi tới từng tủ trang sức
“Xin chào anh, tôi có thể giúp gì không?” Nhân viên của cửa hàng đứng đó thấy anh nhìn các hộp tủ kính rất lâu liền hỏi
Đới Khải nghe thấy người hỏi liền ngẩng đầu lên “Tôi muốn tặng quà cho bạn gái”
Nhân viên bán hàng nghe ra liền hiểu “Tiên sinh anh xem cái này, là sản phẩm mới của tiệm dành cho các bạn gái, dây được thiết kế khá đơn giản nhưng mặt dây chuyền lại được làm họa tiết uốn cong nhìn rất bắt mắt, là sản phẩm được các bạn nữ ưa chuộng nhất mùa xuân năm nay”
Dưới lời giới thiệu của nhân viên bán hàng, Đới Khải cũng cảm nhận được không chần chừ chút nào “Vậy lấy cái nào”
“Được thưa tiên sinh, mời ngài tới quầy thanh toán” Cô nhân viên vui mừng cười hớn hở dẫn anh tới quầy thu
Nhân viên quầy thu nhìn thấy chiếc dây đắt tiền có người mua cũng cười thật tươi “Tiên sinh, của anh là tệ ạ.
Xin hòi quẹt thẻ hay tính bằng tiền mặt?”
“Quẹt thẻ”Giọng nói lạnh lùng đầy soái khí, mở ví ra lấy một tấm thẻ đen không giới hạn khiến cho nhân viên đứng đó trố mắt nhìn
Không ai trong tiệm nghĩ một chàng trai ăn mặc áo hoodie quần jeans rất đỗi bình thường lại cầm trong tay thẻ quẹt
không giới hạn như vậy
Trong lúc chờ nhân viên quẹt thẻ thanh toán, ánh mắt anh có chút vui lấy điện thoại ra gọi ngay cho người con
gái mình thích.
Cuối cùng lại bị từ chối vì cô ấy đã hẹn ăn trưa với bạn cùng phòng, nghe lời từ chối của cô, giọng anh từ ấm áp lại trở nên lạnh lừng, nhân viên nhìn thấy sắc mặt của anh cũng hiểu ra anh bị “bạn gái” cho leo cây.
Còn anh nhận lấy hộp quà liền rời đi không một lời nào
“Haizzz chàng trai tốt như vậy.
Cất công tới mua quà mắc tiền cho bạn gái lại bị cho leo cây” Một cô nhân viên từ xa đi tới tựa vào quầy thu nhìn theo bóng lưng của Đới Khải, các cô nhân viên khác cũng gật gù đồng ý
-Thiên Di-