Thực ra Tiêu Tuyết vẫn chưa rời đi, cô đi ra tới cửa lại cảm thấy bực tức vì sao bản thân lại phải hạ mình trước Lý Thẩm.
Trong lúc quay lại nhìn thấy ba người Lý Thẩm ra khỏi phòng, cô ta đã trốn vào một góc chờ họ đi khuất rồi trở về phòng
Mục đích trở lại của cô ta chính là xả giận, vì không có ai trong phòng dù biết là cô làm cũng chẳng ai có bằng chứng.
Cô ta mở cửa bước vào phòng, điều đầu tiên chính là phá tung bàn học, kệ sách của Lý Thẩm qua đến Tiêu Tiêu rồi đến của Nghiêm Hạ
Tất cả đều đồng loạt rơi xuống đất tạo thành mớ hỗn độn, Tiêu Tuyết từ bàn sách sang đến tủ áo lật tung quần áo trong tủ của Lý Thẩm vứt ra ngoài.
Trong đống đồ được xếp gọn gàng bị cô ta lật tung rơi ra một cuốn sổ, Tiêu Tuyết nhặt lên đọc từng trang đầu tiên liền chau mày, ý định đầu tiên chính là tiện tay xe nát nhưng nghĩ lại cô ta liền cất vào trong túi xách của mình
Xem như đã hả giận còn thu được chiến lợi phẩm, Tiêu Tuyết đóng cửa phòng rời đi
Tiêu Tuyết tìm đến kí túc xá nam, cô ta đứng đó, cố gọi cho Đới Khải nhưng anh tắt máy khiến cô ta tức điên nắm tay siết chặt, tính rời đi nhưng lại gặp Lục Vũ Bình
“Ey… Sư huynh, có phải anh cùng phòng với Đới Khải không?” Tiêu Tuyết với tay bắt lấy cánh tay của Vũ Bình
Anh không đáp chỉ đưa mắt quét một lượt qua người Tiêu Tuyết rồi gật đầu
“Vậy anh ấy hiện đang ở đâu?” Tiêu Tuyết thả tay, dịu dàng hỏi
Lục Vũ Bình không còn nhận ra cô rướn mày hỏi “Cô là ai, hàng ngày có bao nhiêu người tới lấy cớ tìm Khải, chẳng nhẽ tôi cứ phải nói cho từng người à?”
Tiêu Tuyết ngạc nhiên vì người như cô cũng bị quên mất, liền đưa tay lên ngực đáp “Em là Tiêu Tuyết lần trước tới đem quà tới cho Khải ca ca, lúc nãy em gọi anh ấy không được liền hỏi anh”
Lục Vũ Bình cố lục lại trí nhớ và đúng là có cô gái này thật, vì lúc họ rời đi anh chính là người đã cầm hộp quà đó “À, cậu ấy đang ở sân bóng, nếu muốn gặp thì đi theo tôi”
Nghe thấy thế Tiêu Tuyết gật đầu rồi lẽo đẽo theo sau, cứ hỏi mấy thứ liên quan đến Đới Khải làm Vũ Bình phát ngán, mỗi câu đều trả lời đại
Đến sân bóng thấy Đới Khải, Tiêu Tuyết vẫy tay gọi “ Khải ca ca”
Mọi người trong sân bao gồm Đới Khải hướng ánh mắt về phía nơi có tiếng gọi, người trong sân ồ lên, có người còn nói “Hôm qua là nữ thần khoa Luật, hôm nay lại đóa hồng khoa truyền thông sao?”
Đới Khải không quan tâm bọn họ nói gì, chỉ lạnh lùng bước về phía Tiêu Tuyết đang đứng lãnh đạm hỏi “Có chuyện gì?”
“Có chuyện mới được tới tìm anh sao?” Tiêu Tuyết nhõng nhẽo, tính khoác lấy cánh tay anh nhưng bị anh ta lạnh lùng phớt lờ tránh qua một bên
“Tôi rất bận”
Mặt Tiêu Tuyết xám lại “Em muốn hỏi anh và Lý Thẩm là thật à?”
“Liên quan gì tới cô”
“Anh đừng quên đã hứa với cha em là sẽ chăm sóc em thật tốt” Tiêu Tuyết bắt đầu dở trò, nước mắt lưng tròng
Lần này Đới Khải mới chịu nhìn thẳng vào mắt cô ta “Tôi vẫn làm tốt vai trò của mình”
“Anh… Sao lại là vai trò, anh có trách nhiệm phải chăm sóc bảo vệ em mới đúng.
Anh quên việc mình làm từ lúc nhỏ rồi sao?” Tiêu Tuyết cảm thấy máu sôi trong người, bây giờ cực tức giận liền lôi chuyện quá khứ ra để đe dọa Đới khải nhíu mày trông khó coi “Tôi không quên, không cần phải nhắc”
“Không, để em nhắc lại cho anh nhớ, năm xưa vì anh mà chị gái em bị liệt nửa người, khiến em đam mê học viện hý kịch lại phải thi vào khoa truyền thông thay chị ấy hoàn thành tâm nguyện” Cô ta hét lớn lên mất kiểm soát, nước mắt tuôn rơi
Đới Khải giữ lấy vai cô ta, gằn giọng nói “Tôi biết là lỗi của tôi, tôi sẽ bù đắp”
“Vậy anh và Lý Thẩm rốt cuộc có quan hệ gì, chỉ cần anh trả lời em sẽ không làm phiền nữa”
Đới Khải bất lực, buông tay ra liền đáp “Tôi và cô ấy là bạn nhưng…”
“Được rồi, chỉ cần câu nói của anh vậy là đủ” Tiêu Tuyết không để Đới Khải nói hết câu đã ngắt lời, anh muốn nói tuy hiện tại hai người chỉ là bạn nhưng tương lai anh sẽ theo đuổi cô ấy
Nghe được câu trả lời thỏa mãn, cô ta liền rời đi…
năm trước
Bố mẹ Đới Khải và Tiêu Tuyết là bạn thân của nhau, trong một lần dã ngoại trên núi họ đang cắm trại thì để các con của mình tự do vui chơi.
Đới Khải tuổi học cùng lớp với Tiêu Băng chị gái của Tiêu Tuyết, vì tính ham vui Đới Khải đã trêu đùa bạn mình khiến cô bé bị lăn xuống núi, lực ngã xuống quá mạnh khiến Tiêu Băng bị hòn đá nhọn đâm trúng phần xương chậu, vì không được cấp cứu kịp thời nên bị liệt nửa người
Gia đình Đới Khải cảm thấy có lỗi nên lúc nào cũng đưa Đới Khải sang chơi với cô con gái thứ hai, hai nhà dù có hiềm khích nhưng rồi cũng bỏ qua
Sự việc cũng khiến cho Đới Khải thay đổi, không còn nghịch ngợm nữa bởi cậu nhận thấy hậu quả của việc này, từ nhỏ đã thông minh hiểu chuyện lại vì chuyện này mà tác động khiến Đới hải trở nên lạnh lùng, khép kín nội tâm
-Thiên Di-
Lời tác giả: Có phải từ chương sang đây bị lừa rồi không, ngày mai sẽ đăng chương kết hồi nhé, dạo này ad duyệt chậm quá nên mình cũng lười đăng truyện.
SPOIL chương kết hồi bí mật của Thẩm bị tiết lộ nhé