Lúc Lý Thẩm trở về phòng đã gần giờ, trong phòng đã không còn mở đèn, thiết nghĩ bạn mình đã đi ngủ cô nhẹ nhàng mở cửa phòng đi vào từ từ, treo túi xách của mình lên móc tủ ngồi xuống giường thở dài liền đánh thức Trâu Nghiêm Hạ
“Về rồi à! Sao muộn vậy, cậu đã ăn gì chưa.
Có phải có chuyện gì không?” Nghiêm Hạ rón rén treo cầu thang giường xuống giường Lý Thẩm, nhỏ giọng lo lắng.
Để cô ấy không lo cô liền nhỏ tiếng giải thích: “ Không có gì đâu, mình gặp bạn nên đã đi ăn lẩu rồi.
Đánh thức cậu rồi hả, mau chóng ngủ đi.
Ngại quá”
“Được vậy mình lên ngủ đây, cậu cởi áo khoác đi ngủ sớm đi nhé” Cuối cùng cô ấy cũng yên tâm trèo lại lên giường của mình dần chìm vào giấc ngủ.
Lý Thẩm gật đầu nhưng lại trằn trọc thả mình xuống giường không ngủ được.
Cô nghĩ tới anh ấy, cô lo anh ấy có chuyện nhưng lại không có tư cách để quan tâm.
Điều khiến con người ta ngu ngốc nhất khi thích một người chính là dù đến cả người đó vui vẻ hay đau buồn, không có thân phận cùng tư cách quan tâm nhưng vẫn đâm đầu vào thích đến điên cuồng.
Trên thế gian này, cuộc sống cứ tiếp diễn, những người cô đơn vẫn sống trong bóng đêm của chính mình, dù biết sẽ chẳng thay đổi được gì vẫn lao vào như con thiêu thân, dù biết không có cách nào, biện pháp khác tốt hơn vẫn không tìm được lối thoát cho bản thân.
Màn đêm bao trùm lấy thành phố phồn hoa này, tất cả dần chìm trong giấc ngủ, ánh trăng sáng rọi một phần, có người cũng vì tĩnh lặng càng không muốn nghĩ nhiều liền chìm sâu vào giấc ngủ
Lý Thẩm đã dậy từ rất sớm, đi mua quẩy và sữa đậu nành nóng món ăn sáng ngon nhất trên đời này cô không thể thiếu.
Một bữa sáng của quán cũ, chút ấm áp cho mùa đông sắp tới.
Về đến phòng thấy bạn mình đang ngủ cô không nỡ đánh thức nhưng mà cũng không còn sớm nữa, nghe thấy tiếng động và mùi quẩy nóng thơm phức đã sớm đánh thức Tiêu Tiêu và Nghiêm Hạ
“ Woa Thẩm tử nhà ta hôm nay mua bữa sáng cho chúng ta kìa.
Thơm quá” Nghiêm Hạ bò xuống giường định với tay lấy que quẩy liền bị Lý Thẩm đánh nhẹ vào tay “ Này cậu bẩn vậy, đánh răng đi đã.
Tiêu Tiêu cậu cũng dậy ăn sáng đi”
“Được được” Bị mắng Nghiêm Hạ liền bĩu mỗi vào nhà vệ sinh và không quên kéo Tiêu Tiêu theo.
Đánh răng xong, bữa sáng đã được bày ra, Tiêu Tiêu thuận tay với lấy cốc sữa đậu nóng hổi húp một ngụp rồi lên tiếng
“Lý Thẩm nhà câu sao hôm qua về muộn vậy hả, biết tụi mình đợi cậu cùng ăn tối không” Cô biết Tiêu Tiêu không có ý trách mắng, chỉ là rất quan tâm lo lắng cho cô thôi “Xin lỗi mà bạn yêu, mình gặp người quen nên được người ta mời đi ăn lẩu, quên mất không báo cho các cậu.
Xin thề lần sau không tái phạm nữa, với cả không phải mình mua bữa sáng chuộc lỗi rồi hay sao? Phải không Hạ”
“Coi như cậu biết điều!!” Nghiêm Hạ không thèm quan tâm bọn họ nói gì chỉ chăm chú ăn và lướt weibo
“Ây… các cậu có biết Tiêu Tuyết dạo này ở đâu không? Sao vào học rồi mà mình không thấy cậu ta về đây?” Sự nghi vấn của Lý Thẩm lại trỗi dậy, Nghiêm Hạ lần này quan tâm đã ngẩng đầu lên vừa nhai ngấu nghiến mẩu bánh quẩy vừa nói “ Cậu không biết à, kỳ nghỉ hè này cô ta dọn ra ở ngoài rồi nên chắc không về đây nữa đâu”
“Càng tốt, một năm ở với cô ta đã đủ phiền rồi” Tiêu Tiêu cũng thuận miệng thoải mái buông một câu
“Ra vậy” Cô cũng hiểu ra liền gật đầu.
Đúng lúc Nghiêm Hạ hét lên: “ Heey, các cậu xem, sắp tới hội học sinh tổ chức dạ hội chào đón tân sinh viên này!! Chắc vui lắm đây”
“Có gì vui chứ, năm ngoái chẳng phải chúng ta đi không có gì vui sao?” Vừa nghe thấy Lý Thẩm liền hờ hững đáp lại Nghiêm Hạ, không phải năm trước dạ hội không vui mà là vì có người nào đó không xuất hiện khiến cô không vui thì có
“Thôi đi, năm trước cậu đi có tham gia đâu, chỉ biết ngồi một góc ngắm mưa.
Nhưng mà theo thông báo năm nay có điều rất đặc biệt đây” Nghiêm Hạ ra vẻ tự đắc như gặp mùa, Tiêu Tiêu cũng hóng theo lời của cô ấy “ Đặc biệt gì hả, có ngôi sao nào đến hay sao??”
“Cứ cho là vậy đi, học bá Đới Khải cưu học sinh trường Hứa Tô chúng ta sẽ tham gia biểu diễn piano đấy, không phải rất kích thích sao??” Ánh mắt của Nghiêm Hạ rực sáng khi nhắc đến cái tên đó, như một điều gì đó rất vĩ đại.
Còn Lý Thẩm khi nghe đến cái tên đó liền rơi vào trạng thái trầm mặc, theo dõi anh lâu như vậy ngoài thôi sáo và chơi bóng giỏi ra cô không nghĩ anh biết chơi piano.
Có phải người con trai đó quá hoàn hảo rồi không, lần này dẹp bỏ mọi thứ cô nhất định sẽ đến đó, đến để ngắm nhìn dáng vẻ lần đầu tiên thấy anh đánh đàn, bàn tay thon dài ấy lướt nhẹ trên phím đàn, chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy khung cảnh rụng động lòng người rồi
“ Thẩm tử, cậu thấy sao có phải rất ngầu không? Có phải nên đi không?” Nghiêm Hạ ngoảnh sang thúc thúc cánh tay Lý Thẩm như khiêu khích lời nói lúc nãy của cô “ Được đi thì đi, các cậu ăn mau đi, mình có tiết đi trước nhé”-“Được”
Lý Thẩm soạn sách vở và cất điện thoại vào túi xách liền rời đi, hôm nay cô muốn tìm thêm tài liệu để viết bài luận.
Xong tiết học tư tưởng cô liền đến thư viện trường tìm tư liệu cần thiết.
Đến nơi xuất thẻ sinh viên, chọn một vị trí thích hợp mở lap top ra bắt đầu công việc.
Mỗi lần nghiêm túc là một việc gì đó khiến Lý Thẩm thật sự trở nên rất quyến rũ, rất mê người khiến ai đó không thể rời mắt được.
Hôm nay tình cờ Đới Khải tới thư viện liền bắt gặp cảnh này, nhìn thấy cô anh có chút ngẩn người ra ngắm nhìn dáng vẻ cô nghiêm túc đọc tư liệu.
Không kìm nổi liền lớn tiếng
“Lý Thẩm” Có lẽ anh lớn tiếng quá gây sự chú ý của mọi người bao gôm cả cô.
Nghe giọng nói ấy gọi tên cô khiến cô rơi vào trạng thái trầm mặc, là cô nằm mơ sao, người con trai cô thầm thương bấy lâu nay lại nhớ ra cô và gọi tên cô sao, hay là vì cô quá nhớ anh, lâu không thấy anh liền sinh ảo giác.
Mọi người bất mãn liền đặt ánh mắt lên người Đới Khải, anh cúi đầu ý xin lỗi, bước chân mạnh dạn sải từng bước đến người con gái đang nhìn mình chằm chằm
“Lý Thẩm là cô thật sao! Lâu rồi không gặp còn nhớ tôi chứ” Anh nhẹ nhàng kéo ghế ra ngồi yên vị, nở một nụ cười thân thiện không giống anh thường ngày một chút nào hỏi thăm cô
“Lâu rồi không gặp sư huynh” Lý Thẩm nhanh chóng định thần trả lời anh
-Thiên Di-