Yêu Thầm Là Vị Kẹo Sữa

chương 36

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cuộc đối thoại im bặt lại.

Lúng túng đó cũng là chuyện của đối phương.

Có vài lời buột miệng nói ra, đợi sau khi đầu óc tỉnh táo lại, có lẽ sẽ cảm thấy không thích hợp, nhưng hối hận hay không hoàn toàn nằm ở phản ứng của đối phương.

Nếu trông phản ứng của đối phương không thờ ơ như thế, thậm chí có vẻ tránh né.

Thỉnh thoảng không đùa giỡn lịch sự như vậy cũng có thể đem lại sự rung động ngoài ý muốn.

Tuệ Hạnh nuốt nước bọt mất tự nhiên.

“Hừm.”

Cô chột dạ nhìn những người khác trong xe, khoảnh khắc tim đập rộn ràng náo động, lúc này luống cuống và hoảng loạn chỉ thuộc về trái tim cô, mọi người đều rất yên tĩnh.

Thường thì trong trường hợp nhiều người thế này, chỉ có cuộc đối thoại hai người có thể nghe thấy, con người luôn có một loại phản ứng đặc biệt đối với kiểu ở gần bí mật lại kích thích này, so với cố ý ở riêng, thì càng khiến lòng người ta ngứa ngáy khó chịu.

Nơi ăn khuya là do học tỷ Chử chọn, cách trường không xa lắm, lái xe rất nhanh.

Có lẽ là muốn che giấu gì đó, sau khi xuống xe, Tuệ Hạnh đi cùng với học tỷ và đàn anh. Bỏ lại Thẩm Tư Lam và học trưởng Cố mấy bước, đi phía sau bọn họ.

Học trưởng Cố hỏi đến Hàng Gia Chú.

“Gần đây ngoài lên lớp sao cũng không thấy cậu ấy vậy, gần đây cậu ấy đang bận gì à?”

“Làm dự án.” Thẩm Tư Lam nói, “Nếu không mở công ty, đoán chừng sau khi tốt nghiệp cậu ta đã nộp thẳng CV vào công ty của bên A hiện tại rồi, có thể hợp tác với công ty từng ao ước vào làm, đương nhiên phải bỏ thêm sức lực rồi.”

Hoàn thành dự án lần này, Hàng Gia Chú lập được mục đích của công ty này mới coi như là đạt được một bước nhỏ thật sự.

Học trưởng Cố gật đầu: “Mỗi năm viện chúng ta đều có sinh viên lập nghiệp, cậu ấy cũng coi như là khá thành công, có năng lực có tiền vốn, mỗi lần khi giáo viên hướng dẫn của chúng ta dạy lớp sinh viên chính quy đều sẽ lấy cậu ấy ra làm ví dụ để nói.”

Thẩm Tư Lam: “Ừm, cậu ta thường khoe khoang với em.”

“Vậy dự án lập nghiệp của những người khác trong viện sau cậu ấy, cậu cũng không hứng thú nữa hả?”

“Em không phải nhà từ thiện, có dự án bỏ ra mà chẳng thu được gì, thì sao phải lãng phí số tiền đó.”

Học trưởng Cố cười, nói: “Có điều ban đầu anh còn cho rằng Hàng Gia Chú cậu ấy không thiếu vốn lập nghiệp, xem ra mở công ty tốn tiền hơn so với tưởng tượng của anh.

Thẩm Tư Lam lắc đầu.

Điều khó nhất của lập nghiệp là tích lũy mối quan hệ, về điểm này cũng không phải chỉ riêng tiền là có thể giải quyết được.

Còn về nhân viên, mọi người đều là sinh viên, nếu thành công thì đó cũng là công thần dựng nước, ban đầu sẽ không ai tính toán chuyện tiền lương.

Nhưng Hàng Gia Chú vẫn là thiếu tiền.

Trước nay anh chưa từng lấy một đồng nào ở nhà, thậm chí vì thế mà đã nhường không ít cổ phần cho nhà đầu tư lớn nhất của công ty – Thẩm Tư Lam.

Bạn bè từng vì thế mà trêu chọc Hàng Gia Chú, nói anh có khí phách, toàn dựa vào bản lĩnh của mình để kiếm tiền lấy vợ.

Lúc đó Hàng Gia Chú không để ý chỉ nói, tiền lấy vợ cái rắm, tiền mua hòm thì còn được.

Bạn bè bật cười, nói câu này, lẽ nào sau này Hàng tổng của chúng ta không lấy vợ sao?

Hàng Gia Chú cà lơ phất phơ nói, chuyện không biết năm nào tháng nào, đợi đến khi của hồi môn của em gái tôi cũng tích xong rồi, đoán chừng bạn gái cũng không thấy bóng dáng đâu cả.

Mọi người đều biết em gái của Hàng Gia Chú vẫn chưa thành niên, lần lượt nói là anh đang hạ quyết tâm muốn làm hòa thượng.

Học trưởng Cố cũng không biết đã nói gì, Thẩm Tư Lam không nghe thấy, anh ta lại hỏi lần nữa, Thẩm Tư Lam mới hoàn hồn lại.

“Học đệ?”

“Ừm.”

“Cậu đang nghĩ gì vậy?”

Thẩm Tư Lam thu tầm mắt lại, rũ mí mắt, lắc đầu: “Không có gì.”

Hắn im lặng bước đi nhanh hơn.

Học trưởng Cố cho rằng hắn đói rồi muốn mau chóng được ăn khuya, cho nên bước chân cũng tăng tốc theo.

Ba người đi phía trước, cái người vóc dáng thấp nhất, dưới ánh đèn đường chiếu sáng bên đường, dáng người thấp bé trên mặt đất lại kéo ra một cái bóng dài dài.

Bóng dáng kia tràn ra cả con đường, dần dần hòa làm một thể với bóng của người phía sau.

*

Tuệ Hạnh đã hỏi rất nhiều câu hỏi về công việc học tập của anh Từ, cô tuổi nhỏ, câu hỏi cũng không quá sâu, hơn nữa biết là lần đầu gặp mặt, câu hỏi về chuyện riêng tư bát quái đều né ra, anh Từ có hỏi thì phải trả lời, chủ yếu cũng là vì câu hỏi của cô cũng rất bình thường, mà vô cùng tôn trọng người khác.

Cuộc trò chuyện như vậy sẽ khiến người ta cảm thấy dễ chịu.

“Đàn em à” Anh Từ cười nói, “Thật ra em cũng rất hợp để học khoa văn.”

Tuệ Hạnh nghe ra đây có lẽ là lời khen, nhất là được đàn anh khen, cô toét miệng, muốn khiêm tốn chút, nhưng chút đắc ý kia sao có thế nào cũng không giấu được.

Tuệ Hạnh tạm thời bình tĩnh lại, lanh lợi tiêu hóa lời khen mà đàn anh dành cho cô vừa nãy.

Hai người anh Từ và học tỷ Chử tìm đề tài trò chuyện về trường học.

Đàn anh hỏi học tỷ gần đây học tập thế nào.

Học tỷ trả lời cũng ổn, đang chuẩn bị chuyện cuộc thi điện tử của học kỳ sau, rồi lại chỉ vào Tuệ Hạnh nói, anh Từ định phá lệ cho Tuệ học muội tham gia cuộc thi điện tử ở năm nhất.

Anh Từ hơi ngạc nhiên: “Năm nhất?”

Bởi vì từng nghe qua, cho nên anh biết chương trình học chuyên ngành năm nhất của công nghệ thông tin chỉ mở hai môn, vẫn chưa học kiến thức sâu hơn của chuyên ngành, khoa kỹ thuật không trốn được số học với vật lý, nhưng học kỳ này của Tuệ Hạnh chỉ học toán cao cấp, vật lý đại học vẫn chưa mở lớp.

“Ban đầu cháu cũng thấy năm nhất tham gia thì có hơi sớm, sau này xem hồ sơ học bạ của em ấy” Học tỷ Chử chậc lưỡi thán phục mấy tiếng, “Tuệ học muội nhảy hai cấp, bắt đầu từ trung học thì luôn được miễn thi nhập học, bên mình còn có một tấm huy chương vàng cuộc thi tập thể NOI.”

“Vậy sao không đến đại học khoa học?” Đàn anh hỏi.

“Không phải nói rồi sao? Lấy qua đây” Học tỷ Chử lại lặng lẽ chỉ ra phía sau, “Giống như Thẩm Tư Lam, nếu không phải giáo viên phòng tuyển sinh giúp đỡ, chưa chắc sẽ đến trường chúng ta.”

Nói đến Thẩm Tư Lam, anh Từ lại nghĩ đến gì đó.

“Chú họ của cậu ấy chính là sinh viên tốt nghiệp ngành công nghệ thông tin của Thanh Hoa, lúc đầu người nhà bọn họ còn cho rằng cậu ấy cũng sẽ đến Thanh Hoa.”

Học tỷ Chử có chút ngạc nhiên, “Chú quen chú họ của Thẩm Tư Lam hả?”

“Thẩm Độ” Anh Từ tỏ ý bất lực với trí nhớ của cô ấy, “Không phải chú từng dẫn cháu gặp vợ ông ấy rồi sao?”

“Hả? Cậu ấy là cháu họ của Thẩm Độ hả?” Học tỷ Chử nhỏ giọng kinh ngạc, “Trước giờ cháu chưa từng nghe cậu ấy nói, còn tưởng học đệ là một con nhà giàu bình thường thôi.”

“Con nhà giàu là thật, nhưng bình thường thì hơi xem nhẹ cậu ấy rồi” Anh Từ cười nói, “Nếu cậu ấy đã không nói với cháu, thì cháu cứ coi như không biết đi.”

Học tỷ Chử gật đầu, “Ồ” sau đó lại gật đầu sáng tỏ, “Khó trách ai cậu ấy cũng coi thường.”

Anh Từ nhíu mày, không thể phủ nhận.

“Sao mà gia cảnh của ai chú cũng quen thuộc vậy” học tỷ Chử bĩu môi, nhìn anh không vui, “Ngay cả bố của Tuệ học muội mà cũng quen.”

“Cái này chỉ có thể nói là duyên phận” Anh Từ giải thích chậm rãi, “Trong mấy năm chú ở nước ngoài nhậm chức vừa hay bố của đàn em cũng công tác xử lý việc ở bên đó, con người chú Tuệ rất tốt, lúc trò chuyện với chú từng nói đến người nhà của chú ấy, vì tính chất công việc mà chú ấy với vợ thường công tác, rất ít cơ hội ở bên cạnh con gái, hai vợ chồng chỉ sinh một đứa con, cho nên ngoài miệng vẫn luôn nhắc tới.”

Học tỷ Chử ngỡ ngàng: “Tuệ học muội có một anh trai mà.”

“Vậy sao?” Anh Từ cũng có chút ngạc nhiên, vậy là chú nhớ nhầm rồi?”

“Chú không phải chứ, trẻ tuổi như vậy mà đã mắc chứng mau quên rồi à?” Vẻ mặt của học tỷ Chử một lời khó nói hết.

Anh Từ chớp mắt, nói thuận theo câu của cô ấy, nhẹ nhàng than thở, “Vậy chắc là chỉ nhớ đến bà xã thôi.”

“...”

“Tối này về nhà có được không?”

Học tỷ Chử hơi sững sờ, sau khi phản ứng lại lập tức nhỏ giọng trách mắng: “Này! Ở đây còn có trẻ vị thành niên đấy!”

Anh Từ ngẩng đầu liếc nhìn trẻ vị thành niên.

Cũng không biết trẻ vị thành niên đang làm gì, hai mắt cứ lén nhìn ra phía sau. Cô càng đi càng chậm, rồi lại lặng lẽ giơ tay chạm vào không khí không sờ tới được.

“Yên tâm, trẻ vị thành niên đang chơi bóng rồi.”

Anh Từ cười híp mắt rồi nói.

Học tỷ Chử thầm nghĩ học muội đứng là một đứa con nít, cái trò chơi bóng này lúc nhỏ cô ấy đã chơi chán rồi.

*

Bữa ăn khuya này cũng coi như rất thuận lợi.

Tuệ Hạnh thật sự sùng bái anh Từ, cô biết sau bữa tối hôm nay thì cơ hội có thể gặp được anh Từ không nhiều, cho nên có lời gì đều nhân tối

này nói ra hết.

Anh Từ cũng không mất kiên nhẫn, hễ là điều cô hỏi, anh đều nhẫn nại trả lời từng câu một.

Cho đến khi anh nói phải vào nhà vệ sinh một lát, lúc này Tuệ Hạnh mới tha cho anh Từ.

Lúc đứng trước bồn rửa tay, anh Từ ngẩn ngơ nghĩ đến sau này sinh con gái, cũng phải nuôi con gái của anh thành dáng vẻ đơn thuần lại hoạt bát như đàn em.

Suy nghĩ một lát, bên cạnh bồn rửa tay có thêm một người.

Anh liếc nhìn, là Thẩm Tư Lam.

Anh Từ chào hỏi: “Tư Lam, đã lâu không gặp.”

“Đàn anh.” Thẩm Tư Lam tiếc chữ như vàng, coi như là trả lời hỏi han của anh.

“Nghe chú họ của cậu nói, gần đây cậu rất bận, lễ Quốc Khánh cũng không định về nhà à?”

“Ừm.”

Thái độ của Thẩm Tư Lam không được gọi là tốt, nhưng có hỏi thì phải trả lời, đơn giản là nể mặt đàn anh.

Anh Từ biết tính hắn, cậu thiếu gia kiêu ngạo này, lanh lợi trong chuyện tình người, thậm chí ngay cả học hắn cũng lười học, sinh ra đã có bản chất ngạo mạn, đối mặt với bậc cha chú mấy đời thân nhau, cũng xem thường việc bày ra dáng vẻ nịnh hót lấy lòng.

Có thể phách lối như vậy, có lẽ là ban đầu không có ý định tiếp nối sự nghiệp gia đình.

Anh Từ mơ hồ biết được Thẩm thị từ đời Thẩm Tư Lam, đã không thịnh hành trò tranh quyền đoạt lợi, do đó cũng không ra ra chuyện bồi dưỡng người nối nghiệp phong kiến gì đó, ai muốn nối nghiệp thì người đó làm, nếu không thì yên tâm làm con cháu nhà giàu, chỉ cần không phạm pháp, tùy ý chơi thế nào cũng được.

“Tư Lam à.”

Đột nhiên anh Từ thân thiết gọi Thẩm Tư Lam một tiếng.

Thẩm Tư Lam nghiêng đầu nhìn anh: “?”

“Thỉnh thoảng vẫn nên thu bớt tài năng lại.” Anh Từ chậm rãi lau tay, nói: “Cẩn thận sau nay thua thiệt.”

Thẩm Tư Lam nhíu mày, “Đàn anh à, anh có thể bớt những luận điệu ngoại giao vòng vo khó hiểu kia của anh không?”

“Xin lỗi nhé, bệnh nghề nghiệp” Anh Từ mỉm cười, nói thẳng thắn bằng tiếng địa phương, “Chính là bảo cậu đừng kiêu ngạo như vậy.”

Thẩm Tư Lam: “…” Anh Từ: “Đánh nhân viên nhà nước là phạm pháp.”

Thẩm Tư Lam: “…”

Đứng song song mấy giây, Thẩm Tư Lam im lặng cười lạnh.

Hắn nhíu mày nói: “Em biết bốn chữ kính già yêu trẻ viết thế nào mà.”

“Anh thấy cậu không biết.” Giọng điệu của anh Từ nhẹ nhàng, “Ít nhất cậu không biết hai chữ yêu trẻ viết thế nào.”

Sắc mặt của Thẩm Tư Lam liền trở nên kỳ lạ trong phút chốc.

Sau khi hai người quay lại chỗ ngồi, Tuệ Hạnh nhìn anh Từ có chút tự trách, hỏi: “Đàn anh, có phải em nói nhiều quá không?”

Nếu không thì sao đàn anh lại vào nhà vệ sinh lâu như vậy.

“Đương nhiên là không.” Anh Từ nói.

Nhìn sắc mặt của anh dường như cũng không có chỗ nào vô cùng kỳ quái, Tuệ Hạnh yên tâm rồi: “Vậy thì tốt rồi.”

Sau khi ăn cũng gần xong, ngoại trừ tình cờ gặp giáo sư Chử cũng đến ăn cơm, gây ra hiểu lầm không lớn không nhỏ, thì bầu không khí của bữa ăn khuya này khá hài hòa.

Lúc trở lại trường, mặt Tuệ Hạnh luyến tiếc không nỡ nhìn anh Từ.

“Đàn anh ơi, có thời gian anh phải về thăm trường nhiều hơn nha.”

Anh Từ nói được, rồi lại nói muộn lắm rồi, thúc mọi người mau chóng về phòng nghỉ ngơi.

Tuệ Hạnh chỉ đành rưng rưng tạm biệt anh từ, luyến tiếc quay đầu, mặt buồn rười rượi giống như vĩnh biệt.

Vì học tỷ Chử có chuyện phải nói với anh Từ, nên không về phòng cùng bọn họ, ngồi trên xe nói với hàm ý sâu xa: “Anh Từ của chúng ta rất được chào đón nhỉ.”

Anh Từ vui vẻ nhận lời khen này, rồi lại nói: “Tuệ Hạnh em ấy rất đáng yêu.”

Học tỷ Chử híp mắt, giọng điệu nguy hiểm: “Anh thích kiểu con gái đáng yêu này hả?”

Anh Từ cũng không phủ nhận: “Rất thích.”

“…”

Học tỷ Chử ủ một bụng ‘biến thái’ ‘cầm thú’ ‘trai già’ kẹt ở cổ họng vẫn chưa kịp thốt nên lời.

Sau đó anh Từ chậm rãi nói: “Nhìn thấy đàn em Tuệ, khiến anh càng muốn sinh con gái.”

“Cho nên tối nay về nhà nhé?” Anh Từ hỏi cô ấy.

“…”

*

Hai học trưởng cùng đưa Tuệ Hạnh về ký túc xá.

Tuệ Hạnh cảm thấy mình không xứng có được đãi ngộ tốt như vậy, vội vàng nói: “Không cần đâu ạ, em tự về là được rồi.”

Giờ nay đã hơi trễ rồi, đèn đường cũ của trường cũng không sáng lắm, điều kiện như vậy chỉ hợp với cặp tình nhân hẹn hò, không hợp với con gái một mình đi đường buổi tối.

Cho dù là ở trong trường, bọn họ cũng không yên tâm để Tuệ Hạnh một mình về ký túc xá.

Học trưởng Cố không để ý tới sự khách sáo của Tuệ Hạnh.

Trái lại Thẩm Tư Lam hỏi cô: “Là không cần tiễn hay là không muốn bọn anh tiễn em?”

Tuệ Hạnh nghe không hiểu câu nói của hắn, cũng không biết trong này có gì khác biệt.

“Hay là bảo anh Từ vòng lại tiễn em về ký túc xá?” Thẩm Tư Lam lại hỏi.

Tuệ Hạnh nhíu mày, sao cô có thể không hiểu chuyện như vậy chứ, vả lại chuyện này liên quan gì đến anh Từ.

Thẩm Tư Lam kỳ lạ cả buổi tối, trước đó là ngại vì anh Từ ở đó, cô không tiện nói, Tuệ Hạnh thích hắn, nhưng không đồng nghĩa cô sẵn lòng chìu hắn.

Trước đây khi ở nhà, thỉnh thoảng anh hai đùa với cô, sau khi thấy cô giận cũng sẽ dừng lại đúng lúc, sẽ không chọc cô mãi.

Tuệ Hạnh biết Thẩm Tư Lam không phải anh hai, cô cũng không có tư cách chỉ bảo hắn.

Thế là cô quyết định coi như chưa nghe thấy.

Cả đoạn đường về ký túc xá không nói lời nào, bầu không khí khá đình trệ, hình như tâm trạng của học trưởng Cố cũng không đặt trên người bọn họ.

Cho đến khi nhìn thấy cổng ký túc xá, cuối cùng Tuệ Hạnh cũng giải thoát, thở dài một hơi nhẹ nhõm, nói câu tạm biệt định chạy một mạch về phòng.

“Em đứng lại đó.”

Cuối cùng Thẩm Tư Lam cũng lên tiếng.

Tuệ Hạnh quay đầu có chút không cam tâm tình nguyện, cũng không nhìn hắn, phản nghịch nhìn chằm chằm đèn đường cách đó không xa: “Học trưởng, anh còn việc gì sao?”

Hắn trầm giọng hỏi: “Vội về phòng như vậy à?”

Tuệ Hạnh nói không suy nghĩ: “Em buồn ngủ rồi.”

Thẩm Tư Lam tiếp tục gây khó dễ, “Vừa nãy lúc ăn khuya sao không thấy em buồn ngủ?”

Tuệ Hạnh vờ vĩnh ngáp một cái, “Trước đó không buồn ngủ, giờ buồn ngủ rồi.”

“Lúc ở cùng với anh Từ thì không buồn ngủ.” Thẩm Tư Lam tự hiểu câu nói của cô thành suy nghĩ trong lòng mình, “Đi với anh thì buồn ngủ chứ gì?”

“...” Tuệ Hạnh gãi đầu, tìm cớ nói, “Ở với anh Từ cứ mãi nói chuyện, nên không buồn ngủ.”

“Em không nói chuyện với anh?”

Tuệ Hạnh nhíu mày, nói: “Hình như vậy.”

Thẩm Tư Lam gật đầu, trong giọng nói trầm thấp tựa như cuốn theo lưỡi dao lạnh lẽo, “Em với anh ấy mới gặp mặt lần đầu, đã trò chuyện hợp ý như vậy à?”

Cũng không phải nói chuyện hợp ý, thật ra là cô xuất phát từ lịch sự, điều cô hỏi đều là những vấn đề bình thường không đâu.

Anh Từ là nhân viên ngoại giao, vốn dĩ đã rất biết nói chuyện, cho dù vấn đề cô hỏi rất nhàm chán, anh cũng có cách đưa ra quan điểm thú vị, khiến cho bầu không khí nhanh chóng thoải mái dịu lại, nói chuyện với người như vậy là một chuyện rất nhẹ nhõm, cho nên mới có thể tiếp tục nói chuyện.

Thẩm Tư Lam thì không phải người như vậy.

Vốn dĩ hắn rất kiệm lời, cũng không phải kiểu người dịu dàng ấm áp, biết tìm chủ đề tránh gượng gạo, Tuệ Hạnh cảm thấy hắn không thích nói chuyện, sợ mình nói nhiều lại làm hắn bực, lúc nói chuyện với hắn, mỗi một câu đều phải suy nghĩ cặn kẽ, nghĩ sẵn trong đầu cả buổi, cho dù cảm thấy có một chút không đúng, thì sẽ không nói ra.

“Không phải là nói chuyện hợp” Tuệ Hạnh luống cuống tay chân giải thích, “Chỉ là em có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi anh ấy.”

Thẩm Tư Lam cười nhạt khinh thường: “Cứ phải hỏi anh ấy?”

Cô không hiểu, “Anh ấy là đàn anh của em, em không được hỏi anh ấy ư?”

“Anh là học trưởng của em, em không thể hỏi anh à?”

Tuệ Hạnh nhe răng, ngượng ngùng nói: “Hỏi anh hả?”

Thẩm Tư Lam nhìn bộ dạng đó của cô, vừa giận vừa cười, “Xem thường anh à?”

Tuệ Hạnh vội vàng lắc đầu: “Không phải không phải.”

“Tuổi anh ấy quá lớn” Thẩm Tư Lam chế giễu, “Giữa hai người có sự khác biệt, hỏi anh ấy thì có ích gì?”

Vừa hay trong lúc vô tình câu chế giễu này đã đâm vào điểm nhạy cảm của Tuệ Hạnh, cô ngẩng đầu nhìn hắn giận dữ, giọng điệu hung hăng: “Lớn tuổi thì sao? Em cứ thích người lớn tuổi hơn em đấy!”

Thẩm Tư Lam nhíu cặp mắt hoa đào hé mở, hơi tức giận: “Anh ấy đã ba mươi rồi.”

Lớn hơn Tuệ Hạnh cả mười lăm tuổi.

Tuệ Hạnh miệng lưỡi sắc bén phản bác lại: “Ba mươi thì làm sao? Anh không có cái ngày ba mươi tuổi à? Nếu anh không sống đến ba mươi tuổi vậy coi như em chưa nói.”

Thẩm Tư Lam: “...”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio