Mạc Nhược Nhi từng suy nghĩ, nếu cuộc đời cô không có anh, không yêu anh, không sa vào sai lầm này thì rốt cuộc nó có rẽ sang một hướng mới không? Mười năm, à không là mười năm hai tháng, cô cảm thấy mình có chút thứ gì đó, có lẽ là yêu với anh. Từ năm mười hai tuổi, Mục An Thâm luôn là bạn cạnh bên cô, không phải, chỉ là cô nghĩ vậy. Thật sự, không lòng anh, cô không biết mình đứng thứ mấy, một trăm, hay là không có thứ hạng mà chỉ đơn giản là người qua đường.
"Nhi Nhi, tụi tớ sắp đính hôn, chúc mừng đi." Ôn Noãn Nguyệt cười cười nhìn cô.
"À, chúc mừng cậu" Cố gạt nước mắt trong lòng, cô mỉm cười, ra vẻ vui mừng cho bọn họ.
Mục An Thâm là bạn trai của cô ấy. Mạc Nhược Nhi cũng biết, từ trước đến giờ, anh chỉ luôn luôn để tâm cô ấy vào trong mắt, những người khác đều chỉ xem là không khí. Bọn cô cùng lớn lên trong cô nhi viện, đều thiếu thốn tình cảm, đều chịu thiệt thòi. Còn nhớ lúc nhỏ, anh luôn che chở, bảo bọc cho cô ấy, trái tim cũng dành cho cô gái đó. Còn cô, chỉ đơn giản là người bạn của Ôn Noãn Nguyệt, chỉ vì thế cô mới có cơ hội tiếp xúc với anh. Chẳng biết từ lúc nào, anh bắt đầu đi vào tim cô, đã biết trước kết quả, nhưng mà, bản thân cô vẫn là không muốn từ bỏ.
Ôn Noãn Nguyệt vui vẻ cầm ly nước lên uống một hơi, trên môi luôn nở nụ cười. Chàng trai bên cạnh nãy giờ không nói gì, âm thầm lấy khăn giấy lau miệng cho bạn gái.
"Uống từ từ thôi, không ai tranh giành với em" Anh nhỏ nhẹ nói, trong mắt chứa đầy tình cảm yêu thương.
Cô nhận ra bây giờ mình chỉ làm nền cho bọn họ, trai tài gái sắt, quá xứng đôi. Nhìn Mục An Thâm che chở, quan tâm cô ấy, trái tim cô, có ai biết không, đau lắm.
"Khi nào thì tổ chức?" Cô mạnh miệng hỏi. Kì thực, Ôn Noãn Nguyệt là một người bạn rất tốt. Nếu không phải cô có tình cảm với bạn trai cô ấy, thì có lẽ, cô sẽ vui vẻ chúc phúc cho bọn họ.
"Hai tháng sau, Nhi Nhi, cậu nhớ tới dự." Cô ấy mỉm cười toe toét nhìn cô, theo thông lệ cô phải cười lại. Hai tháng nữa, haha, hai tháng nữa, anh cũng là người của người ta rồi. Mạc Nhược Nhi, mày nhìn lại mày đi, yêu người ta cũng không dám nói, im lặng chịu khổ như vậy, có đáng không?
“Thật tốt.” Tốt sao? Mạc Nhược Nhi cảm thấy chỉ cần anh có thể hạnh phúc, cô có cái gì mà không cam tâm.
Trong cuốn tiểu thuyết này, cô chỉ đóng vai nữ phụ tầm thường, ra sức dồn nén tình cảm với nam chính, mà nữ chính lại là bạn rất thân của mình.
Thật hèn.
“Nhi Nhi, tớ tìm được hạnh phúc của mình rồi, cậu cũng mau chóng kết giao bạn trai đó. Đợi chút, cậu thấy chúng ta có nên cho con cậu và con tớ lấy nhau không, như vậy rất tốt nha.” Ôn Noãn Nguyệt vui vẻ cười, trên má lộ ra lúm đồng tiền rất sâu. Không khó để nhận ra cô ấy đang rất hạnh phúc.
Mà người đàn ông bên cạnh nhìn thấy bạn gái mình vui, khóe môi cũng không nhịn được nhếch lên.
"Noãn Nguyệt, xin lỗi, tớ cảm thấy khó chịu. Tớ về trước" Không muốn tiếp tục làm kì đà giữa họ, rút lui là cách tốt nhất.
Ôn Noãn Nguyệt thất vọng, nhưng cũng không miễn cưỡng cô, gật nhẹ đầu.
"Được, cậu về nghỉ ngơi, lát nữa tớ về dọn đồ, hôm nay chuyển đến ở nhà A Thâm."
Mạc Nhược Nhi hơi bất ngờ, ngạc nhiên hỏi:
"Tại sao lại nhanh như vậy" Cô cứ tưởng là đến khi họ kết hôn.
"Tại anh ấy đó, bắt tớ dọn về trước, Nhi Nhi, đừng giận tớ nhé" Ôn Noãn Nguyệt gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói.
"Là tại em quyến rũ anh." Anh hôn nhẹ vào chóp mũi cô, cười âu yếm.
"Có người nhìn kìa" Mọi người xung quanh ai cũng ngước nhìn bọn họ, đúng là một đôi trời sinh. Nam thanh nữ tú, trong lòng ai cũng thầm chúc phúc cho họ.
Cô không chịu được nữa, đứng bật dậy. Nhanh chóng thoát khỏi nơi này, trái tim cô, tại sao lại đau như vậy.
Mạc Nhược Nhi về tới nhà liền thay đồ, leo lên giường ngủ thẳng một giấc đến trưa. Cô mệt mỏi, nặng nề đứng dậy tìm chút gì đó bỏ vào bụng. Cảm giác đã đỡ rất nhiều, cô ra khỏi nhà, đi dạo một vòng.
Vừa mới đi dạo xung quanh một vòng, thì nghe tiếng điện thoại trong túi áo vang lên không ngừng. Cô từ từ mở nắp điện thoại, thì ra là Ôn Noãn Nguyệt, chắc cô ấy không tìm được thứ gì rồi.
"Alo, Nhi Nhi, cậu có băng keo cá nhân không, tớ bị đứt tay, mà trong phòng thì lại hết" Người bên kia khổ sở nói.
"A, tớ để ở tủ đầu giường, cậu mở ra sẽ thấy. Cậu có sao không, tớ đang ở gần đây, được rồi, tớ về liền." Nói xong, cô nhanh nhẹn cúp điện thoại, lập túc chạy thẳng về nhà.
Mạc Nhược Nhi chạy thẳng vào trong nhà, cô làm thế nào mà quên mất, quyển nhật kí, nó cũng ở ngăn tủ đó. Nếu Ôn Noãn Nguyệt tình cờ phát hiện, cô không biết phải giải thích thế nào. Nhật kí là nơi giải bày tâm sự, là bạn tri kỉ của cô, âm thầm quan tâm cô những lúc bản thân nhớ mẹ, và nhớ cả Mục An Thâm.
Ôn Noãn Nguyệt từ trong phòng cô bước ra, trên tay là quyển nhật kí cũ kĩ. Mạc Nhược Nhi nhìn thẳng vào mắt cô ấy, trời ạ, nước mắt. Cô ấy đi ngang qua cô, không nói gì, cũng chẳng thèm một cái liếc mắt. Cô sợ hãi chạy theo, nắm chặt bàn tay cô ấy, cố gắng níu kéo.
"Noãn Nguyệt, cậu....biết tất cả rồi" Tiếng nói ấp úng, sợ sệt vang lên.
"Hahaha, cô yêu bạn trai tôi, viết rõ ràng như vậy, tôi không phải kẻ ngốc, sao không hiểu được?" Cô ấy khóc lớn hơn, nước mắt từ trên má chảy dài xuống cằm.
"Xin lỗi, tớ..."Giờ phút này, cô cũng chẳng biết phải nói gì, giải thích cái gì.
"Không cần." Ôn Noãn Nguyệt lạnh lùng gạt phắc cánh tay đang nắm chặt tay mình, cánh tay còn lại đang cầm quyển nhật ký ném thẳng vào mặt cô. Mạc Nhược Nhi lo sợ né tránh, lúc tinh thần có một chút ổn hơn, thì Ôn Noãn Nguyệt chẳng thấy đâu.
"Tôi không ngăn cản được cô có tình cảm với anh ấy, nhưng tôi nói cho cô biết, Mục An Thâm mãi mãi là của tôi, chỉ là của tôi thôi." Câu nói cuối cùng của Ôn Noãn Nguyệt trước khi bỏ đi liên tục lặp đi lặp lại trong đầu cô.
Thẩn thờ ngồi phịch xuống đất, hai tay ôm đầu, gục mặt xuống. Vốn dĩ tình yêu này chỉ là quá khứ, rất nhanh thôi nó sẽ bị chôn vùi, tại sao bây giờ nó lại bị người ta đào lên. Cô đã không có gì, ba mẹ, Mục An Thâm, chỉ có duy nhất một người bạn, như vậy là mất rồi sao?
"Noãn Nguyệt, thật lòng tớ xin lỗi" Trong thâm tâm cô, tình bạn này, là điều còn lại quan trọng nhất. Tại sao mọi chuyện đi đến nước này chứ.
Tiếng chuông điện thoại kéo cô từ trong mộng tỉnh dậy. Thật là, cô cư nhiên lại ngủ quên, khóc được một lúc, Mạc Nhược Nhi cảm thấy đầu có chút choáng váng, nặng nề chìm vào giấc ngủ.
"Mạc tiểu thư?" Tiếng nói trầm ấm, dễ nghe vang lên bên tay cô. Đáng lẽ, cô nên vui mừng, nhưng tại sao chữ "Mạc tiểu thư" kia, nó khiến môi cô không cười nổi.
Cố đè nén cảm giác bên trong tim đang đập dữ dội, cô thấp giọng trả lời.
"Phải" Là Mục An Thâm, làm sao cô có thể không biết được. Đây là lần đầu tiên anh chủ động liên lạc với mình, cô có một chút chờ mong.
"Nguyệt Nhi, cô ấy... xảy ra chuyện..." Người bên kia không kìm nén được cảm giác run rẩy, khó khăn nói.
"Sao, cô ấy, làm sao rồi?" Cô ngạc nhiên hỏi lại. Ôn Noãn Nguyệt hai tiếng trước chẳng phải còn rất bình thường sao?
Hấp tấp chạy về phía bệnh viện Mục An Thâm đã nói qua, chỉ thấy trước cửa phòng cấp cứu, người con trai đó lạnh lùng đứng dựa tường, hai tay khoanh trước ngực. Anh đứng đó, một mình cô độc, lẻ loi, Mạc Nhược Nhi muốn tiến lại gần, nhưng lí trí cô lại không cho phép. Lúc này, cô hiểu được, anh cần yên tĩnh.
Khoảng hơn một giờ sau, đèn trên phòng cấp cứu bệnh viện mới ngừng sáng, một bác sĩ cỡ tuổi trung niên từ từ bước ra. Trên gương mặt ông là sự mệt mỏi sau ca phẫu thuật kéo dài, nặng nề kéo chiếc khổ trang khử trùng ra, thở dài một hơi.
Mục An Thâm vừa thấy cửa mở, ngay lập tức, như một phản xạ, anh đứng bật dậy. Cô đang đứng ở một góc tối cũng không kìm lòng được, chạy vụt ra.
"Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức. Phần đầu của Ôn tiểu thư bị va đập mạnh, gây hiện tượng tụ máu. Vì khối máu ấy nằm ngay dây thần kinh thị giác, chúng
tôi đành quyết định cắt bỏ, tránh nguy hiểm lâu dài. Bệnh nhân có thể là một ngày, hai ngày, thậm chí là một năm mới có thể tỉnh lại. Nếu may mắn hồi phục, e rằng mắt của cô ấy mãi mãi không thể thấy ánh sáng được nữa." Nói xong, ông xoay người rời khỏi, mặc dù cảm thấy có một chút đau lòng, nhưng biết làm gì hơn, bổn phận bác sĩ chỉ có thể làm được bấy nhiêu thôi.
Mục An Thâm bất lực ngồi phịch xuống sàn nhà, hai tay che lấy mặt. Sự thật này, sao lại tàn nhẫn như vậy. Anh và cô ấy đã chuẩn bị làm lễ đính hôn, ngay cả phòng cưới anh cũng hoàn thành xong. Tại sao? Ông trời ơi, rốt cuộc anh đã làm sai điều gì.
Mục An Thâm chậm rãi đi về phía phòng bệnh, người con gái anh yêu, bây giờ lại nằm thoi thóp trên giường bệnh. Trái tim anh như có ai đó đang dùng lực bóp mạnh, đau quá.
"Nguyệt Nhi, em chẳng phải nói sẽ cùng anh đi đến răng long đầu bạc sao? Em đã hứa sẽ sinh cho anh một đội banh mà. Nguyệt nhi, còn đám cưới của chúng ta, chẳng phải em rất mong đợi sao? Tỉnh lại đi, anh không cho phép em ngủ." Mục An Thâm không còn giữ được bình tĩnh, gào to lên.
Mạc Nhược Nhi đứng ngoài cửa phòng bệnh, nghe được hết từng lời tâm tình kia. Lúc nãy đứng trong góc, cô loáng thoáng nghe được hai cô y tá nói chuyện với nhau. Hình như là họ đang nói về Ôn Noãn Nguyệt, cái gì, là cô ấy mất trí băng qua đường lúc xe đang chạy, không may bị một chiếc xe tải tông mạnh vào.
Trong lòng hiện lên cảm giác tội lỗi, là cô sao? Chính cô là kẻ gián tiếp hại cô ấy, là cô đã phá vỡ hạnh phúc tốt đẹp của người ta. Sai rồi, ngay từ lần đầu tiên, cô không nên, không nên có tình cảm với anh ấy.
Nước mắt nhẹ nhàng lăn dài trên má, cô che miệng tránh người trong phòng nghe được. Tiếng nấc ngày càng lớn, Mục An Thâm dường như cũng nghe được tiếng gì đó, ánh mắt hướng về phía cửa phòng.
"Mạc tiểu thư." Anh đứng lên, lấy chiếc ghế mình đang ngồi nhường chỗ cho cô, còn anh thì ngồi xuống bên giường của Ôn Noãn Nguyệt.
"Mục tiên sinh, không cần khách sáo." Đây là lần đầu tiên cô trực tiếp đối diện với
anh, nhưng không ngờ, nó lại nằm trong hoàn cảnh này.
"Xin lỗi anh, tôi...."
"Cô thì có lỗi gì chứ?" Anh cắt ngang lời của cô, gương đôi mắt khó hiểu nhìn.
"Chính tôi đã hại Noãn Nguyệt, chính tôi" Cô vừa nói, tiếng nấc ngày càng lớn dần, vang ngập khắp căn phòng. Ngừng một lát, cô chậm rãi nói tiếp:
"Nếu tôi giữ cô ấy lại, nếu tôi cương quyết không buông tay, nếu tôi..."
"Thôi đủ rồi, xin lỗi, hiện giờ tôi không muốn nghe. Mạc tiểu thư, Nguyệt nhi xảy ra tai nạn không phải lỗi tại cô, xin cô nhớ rõ." Anh một lần nữa cắt ngang lời cô, những điều này, bây giờ anh không hứng thú muốn nghe, càng không muốn biết.