Petunia hít một hơi thật sâu, đứng dưới gốc cây lớn cuối Đường bàn xoay. Ánh nắng hôm nay rất chói chang, cho nên cô mới động kinh chạy tới cái nơi đã bảy tám năm rồi mình không đặt chân đến.
Cô lạnh lùng nhìn những tòa nhà thấp đổ nát, trong con hẻm thấp và lạnh lẽo này, luôn có những người vô gia cư không biết làm gì ngồi chồm hổm trong góc nhìn người đi đường, ngoài ra còn có mùi ôi thiu của thức ăn quanh năm khó tan.
Chẳng lẽ họ sống sót bằng cách ngửi những mùi này sao? Petunia nghĩ một cách gay gắt.
Có lẽ cô đã dừng lại ở đây quá lâu, bởi vì cô nhận ra rằng có một số người mặc quần áo tồi tàn bắt đầu dùng những ánh mắt không thiện cảm nhìn mình.
Petunia chùng lòng nhìn kỹ từng tòa nhà, cô cố gắng lờ đi nỗi buồn đang trào dâng trong lòng, tự nhủ với bản thân rằng có vẻ như ngay từ đầu người bạn cũ sống ở Đường bàn xoay đã tách mình ra khỏi những người bình thường.
Cô không còn nhìn thấy tòa nhà mà mình đã đến thăm cùng Lily khi còn nhỏ.
Lại là thứ phép thuật chết tiệt đó. Cô thấp giọng chửi rủa, cố gắng tránh một người đàn ông nào đó đang tiến tới gần mình với hàm răng vàng ố.
Đã năm kể từ khi nhận nuôi Harry, trong năm này, cô đã có đủ kiến thức về thế giới phép thuật từ vị giáo sư tên McGonagall. Mặc dù Petunia không thể sử dụng phép thuật, nhưng cô biết tất cả những phép thuật đó và tác dụng đằng sau chúng.
Vì vậy cô cũng hiểu rằng lý do mình không thể nhìn thấy nhà của Snape chính là vì phép thuật chết tiệt kia. Đúng, phép thuật chết tiệt. Cô thoát khỏi người đàn ông đang cố gắng quấy rối mình, định quay lại nhưng đã bị bao vây bởi nhiều người hơn.
Vì thứ phép thuật chết tiệt đó, vào năm thứ nhận nuôi Harry, cô đã đề nghị đi quét mộ Lily nhưng không thành công.
“Tôi xin lỗi, cô Evans.” Bức thư cô gửi buộc giáo sư McGonagall phải đến thăm trực tiếp: “Nhưng những người không có phép thuật không thể nhìn thấy thung lũng nơi Lily và James đang ở, và cô cũng không thể nhìn thấy bia mộ của họ.”
Cô nhớ rằng lúc đó mình đang cảm thấy nhạt nhẽo ngồi trên ghế sô pha, còn Harry ngoan ngoãn ngước lên nhìn cô.
Harry là một đứa trẻ hiền lành, không kiêu ngạo và xấu tính như cô, cũng không tràn đầy sức sống như Lily, như ngọn lửa không bao giờ tắt. Đương nhiên là trông thằng bé không có dáng vẻ gì giống với người em rể đã gặp một lần duy nhất ấy, trong đầu hoàn toàn không có thường thức gì dùng được. Petunia nghĩ, có lẽ tính cách của Harry giống với mẹ của cô hơn, là bà Evans.
“À, vậy sao…..” Giọng cô lúc đó rất run. Nhìn xem, đó là lý do tại sao cô ghét phép thuật, thứ khiến cô không thể nhìn thấy em gái mình trong suốt quãng đời còn lại: “Tôi muốn chờ Harry lớn hơn một chút rồi đưa thằng bé đến gặp mẹ của nó.”
Harry nghe thấy có người gọi tên mình, cậu bé bật ra một tràng cười sảng khoái.
Nét mặt của giáo sư McGonagall dịu đi một chút, bà ấy đang cố gắng giữ cho đôi mắt của mình không lộ ra vẻ thương hại. Rốt cuộc, người đáng thương ngồi đối diện với bà vẫn còn là một phụ nữ độc thân, đương nhiên là bà ấy biết rằng có thể là do đứa cháu trai từ trên trời rơi xuống vào năm trước nên quý cô này bắt buộc phải chọn sống độc thân.
“Tất nhiên, cô Evans.” Bà ấy đồng ý rất nhanh, như thể muốn bù đắp điều gì đó.
Petunia ghét cái kiểu nhìn và giọng điệu này. Ngay cả khi giáo sư McGonagall giấu kỹ, cô cũng có thể cảm nhận được.
Cô an tâm cầm cái chén trong tay, lạnh lùng nói: “Vậy thì cảm ơn cô đã tới thăm.”
Cô tiễn Giáo sư McGonagall ra cửa, nhìn vị phù thủy thu dọn áo choàng, biết rằng bà sắp dùng “độn thổ”.
“Như cô thấy—” Giọng điệu của cô không khác ba năm trước là mấy, nhưng giáo sư McGonagall càng ngày càng cảm thấy quen thuộc, đặc biệt là sau khi làm việc chung với một đồng nghiệp Slytherin nào đó trong ba năm: “Tôi làm rất tốt, tôi và Harry đã có khoảng thời gian tốt đẹp bên nhau.”
Cô không nói câu cuối cùng vì điều đó sẽ quá thô lỗ.
Dù rất muốn nói với vị phù thủy trước mặt rằng: “Vậy nên hãy bỏ sự thương cảm rẻ tiền của cô đi!”
Người đối diện đột nhiên mở to mắt như muốn nói gì đó, nhưng “bang” một cái, bà ấy đã biến mất trong khu vườn nhà Evans.
Điều mà Petunia không biết là vào đêm giáo sư McGonagall trở lại Hogwarts, bà ấy đã không quay trở lại Tháp Gryffindor trước, mà đã ngoại lệ đi đến văn phòng độc dược nằm dưới căn hầm lạnh lẽo dưới lòng đất của Slytherin.
“Giáo sư Snape.” Giáo sư McGonagall lộ rõ ý xin lỗi vì đã làm gián đoạn đồng nghiệp đang pha chế thuốc, nhưng suy nghĩ này đã khiến bà ấy trăn trở trong ba năm: “Cậu có biết một quý cô tên là Petunia Evans không?”
Sau đó, bà ấy thấy vẻ mặt của người thanh niên luôn ảm đạm vào ngày thường này trở nên tồi tệ hơn, giọng điệu kéo dài giống y như bà đã trải qua một tiếng trước, trả lời: “Đúng vậy, là dì của cậu Potter, vị cứu tinh của thế giới, cô ấy cũng đã được cô phát hiện ra một số tiềm năng nào đó rồi sao?”
Trong lúc Petunia phân tâm thì đám đông đang ngày càng gần hơn, trong số đó có một người đàn ông vô gia cư đang cố gắng đưa tay ra chạm vào má cô bằng cách nào đó.
Chết tiệt! Petunia nguyền rủa, sự tò mò đã giết chết con mèo, cuối cùng cô cũng hiểu ra.
Một tuần trước, Harry hào hứng về nhà nói cho cô biết cậu bé đã gặp một người khác với người bình thường trong khu phố này. Dường như đối với phù thủy mà nói thì họ có thể cảm nhận được sự dao động phép thuật giữa người thường và phù thủy, nên trong mắt Harry, giáo sư McGonagall, người đã vài lần đến thăm cậu bé khác hẳn người thường.
Lúc đó tay cô run run, quanh đây có một người khác với những người bình thường, cô tình cờ biết được người đó trong cuộc đời mình.
Cô đã thất thần cả tuần nay rồi, cứ như một cô gái trẻ mười sáu mười bảy tuổi bắt đầu biết yêu. Nếu điều này bị đồng nghiệp của cô nhìn thấy, sợ rằng giây tiếp theo cô sẽ bị đưa vào phòng nghiên cứu giải phẫu mất.
Sau đó, cô cũng tranh thủ kỳ nghỉ hè chạy đến nơi này để xem qua.
Kết quả là cô buồn bã cảm thấy rằng, nếu người đó cả đời không muốn gặp lại mình, thì dù cô có ngồi trước cửa nhà anh thì cũng sẽ bất lực mà thôi.
—————————–
Snape đứng trước cửa sổ phòng khách lầu một, phức tạp nhìn người phụ nữ thất thần ở bên ngoài.
Rõ ràng là nhóm người vô gia cư đã vây quanh cô, vậy tại sao cô còn chần chừ? Chẳng lẽ bộ não của người phụ nữ này vẫn còn đang trong tuổi , mong chờ một ai đó từ trên trời rơi xuống để cứu mình sao?
Rõ ràng, ngay từ cái nhìn đầu tiên, Snape đã nhận ra người phụ nữ này là ai.
Petunia Evans.
Một câu hỏi của giáo sư McGonagall hai năm trước đã đánh thức tất cả những ký ức mà anh giữ trong một thời gian dài. Anh đã chần chừ hai năm, mới có can đảm trở về ngôi nhà nhỏ lạnh lẽo này từ trường Hogwarts.
Quan sát kỹ con quái vật nhỏ tên Potter cho phép anh chế tạo ra một loại thuốc hoàn hảo hơn có thể áp chế phép thuật. Từ tận đáy lòng, anh đã tự thuyết phục mình với lý do này – suy cho cùng thì bạn không bao giờ có thể sử dụng trí óc bình thường để đoán bộ não của bất kỳ người nào trong dòng họ Potter được, không phải sao?
Mười ngày trước, sau khi cố tình tiếp cận, cuối cùng anh cũng nhìn thấy con của Lily và Potter – vị cứu tinh vĩ đại.
Rõ ràng cậu bé được dì chăm sóc rất tốt, chân ngắn chạy nhảy còn mạnh hơn cả quái vật khổng lồ, dưới sự chăm sóc tận tình của dì, không ai để ý cậu bé khác với những người khác, rõ ràng cậu bé tên là Potter. Con quái vật khổng lồ tên Potter này rất nổi tiếng với những con quái vật khổng lồ ở địa phương khác.
Đúng là sức hút của đồng loại. Anh tự giễu trong lòng.
Sau đó, anh không thể kìm chế bản thân mà đi đến khu vườn của nhà Evans, nhìn thấy Petunia Evans đã bảy hoặc tám năm rồi không gặp.
Họ đã không gặp nhau bảy tám năm, nhưng ngay từ cái nhìn đầu tiên anh đã nhận ra người đang ngồi trước một cỗ máy kỳ lạ, mặc bộ quần áo thắt lưng buộc bụng và đôi chân trần, với mái tóc nâu đen được cột tỉ mỉ, đôi môi mỏng không còn chút máu, người phụ nữ trông có chút kiêu ngạo và xấu tính ấy chính là Petunia Evans trong trí nhớ của anh.
Có vẻ như nhược điểm duy nhất của cô là không biết cách ăn mặc phù hợp. Snape có chút buồn bực, anh liếc nhanh đôi chân dài chồng lên nhau của Petunia, hít sâu một hơi, tự nhủ như vậy là đủ rồi.
Chỉ quay lại để xem một cái, rồi sau đó rời đi.
Nhưng anh lại tập trung sự chú ý vào người phụ nữ đang có chút tức giận, hoảng sợ và bắt đầu vùng vẫy cách đó không xa. Rõ ràng là cô đã nhận ra điều gì đó chỉ trong mười ngày, sự nhạy bén của cô không khác mấy so với bảy tám năm trước.
Khi thấy một trong những người đàn ông vô gia cư cố gắng đưa tay chạm vào khuôn mặt lạnh lùng kia, Snape cuối cùng đã hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén cơn tức giận của mình lại. Có vẻ như mặc dù sự nhạy bén vẫn như xưa, nhưng kỹ năng đề phòng nguy hiểm của cô đã bị quý ngài Potter đồng hóa, chỉ số IQ không khác gì đám quái vật khổng lồ.
Bàn tay đang cầm cây đũa phép của Snape khẽ cử động, anh buông lời nguyền bỏ bê, nhóm người vô gia cư giải tán như thể họ vừa phát hiện ra một điều kỳ lạ.
Tuy nhiên, Snape – người đang nấp sau khung cửa sổ kính màu, đột nhiên siết chặt cây đũa thần trong tay. Người phụ nữ có chút lo lắng và thất thần đứng dưới gốc cây ban nãy đang nhìn thẳng về hướng nơi anh đứng.
Chắc là cô không nhìn thấy được gì đâu, giáo sư Snape trông có vẻ hơi trẻ tuổi lo lắng lùi lại một bước, nhưng động tác bước tới nhanh chóng của người phụ nữ khiến anh dừng lại.
Ánh mắt của Petunia rõ ràng là trống rỗng, cô chỉ có thể vu vơ lướt qua anh, nghĩ đến đây, anh yên tâm một chút.
Cô đang đứng bên cửa sổ của anh, giữa họ chỉ cách một tấm kính thủy tinh.
Snape nhìn khuôn mặt kiêu ngạo của cô đã được trau chuốt theo năm tháng, một phần nào đó trong trái tim anh bỗng trở nên mềm mại không thể kiểm soát được.
Có lẽ cô luôn cho rằng người trong lòng anh là Lily. Anh nghe thấy một giọng nói từ từ cất lên trong trái tim mình, ngay cả khi anh còn nhỏ cũng đã từng nghĩ rằng sau này cô gái mà mình thích sẽ là một người nhiệt tình, tốt bụng và ngây thơ như ngọn lửa.
Nhưng sau này, khi Lily vô tình đề cập đến việc Petunia rất nổi tiếng ở trường Muggle, nhà Evans cũng cho phép cho cô yêu, anh mới hiểu được sự ghen tuông trào dâng trong lòng mình ngay lúc đó. Ngay lập tức anh muốn quay lại Đường bàn xoay, nói với cô gái kiêu ngạo luôn đối chọi gay gắt với mình là cô thuộc về anh.
Anh đã yêu một Muggle. Chàng trai trẻ Snape đã bị sốc bởi sự thật đó, anh không thích Muggles, cũng giống như Petunia ghét các phù thủy. Thậm chí anh không bao giờ gặp lại Petunia vì anh sợ sau khi cô biết sự thật sẽ lạnh lùng cười rồi khinh bỉ nhìn anh.
Snape nhìn người phụ nữ trước mặt, dường như cuối cùng cô cũng từ bỏ việc tìm kiếm một cách mù quáng, đôi mắt nâu xám ánh lên một chút đỏ. Anh muốn quay đầu lại, không nhìn vẻ mặt có chút yếu ớt và đau khổ của cô.
Petunia làm chuyện này cho ai xem chứ? Anh cố gắng tự nhủ trong lòng: Có lẽ cô quá nhớ Lily, muốn lấy lại chút kí ức tuổi thơ từ anh.
Anh đã từng sợ Petunia sẽ phát hiện ra tình cảm của mình, nhưng bây giờ Severus Snape hoàn toàn không đủ tư cách để nói về tình cảm nữa.
Snape hạ quyết tâm, xoay người muốn lên lầu, nhưng phía sau truyền đến một giọng nói trầm, như đang thì thầm khiến bước chân của anh không thể nhấc lên.
“Đi ra mau, Severus hèn nhát kia.” Giọng của người phụ nữ hơi nhẹ nhàng, giống như lúc còn nhỏ, khi nào tâm trạng cô tốt thì sẽ làm nũng với Lily.