Chương
“Hai người các ngươi dám tranh đấu bên trong Tụ Linh tháp, đã biết tội chưa?”, người đàn ông râu quai nón nói xong thì vung tay lên, sau đó, hai người khôi phục tự do.
Thấy vậy, trong mắt Mục Long có chút hoảng sợ, hắn biết rõ người trước mắt là cao nhân tiền bối, cho nên không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Lúc này, Hoàng Thiện giành trước nói: “Tiền bối xem xét cho, là tên Mục Long này nói năng bừa bãi, liên tục dùng hai chữ “Hoàng Thiện” để làm nhục ta, đệ tử tức giận quá nên lúc nãy mới…”, Hoàng Thiện nói xong còn trừng mắt liếc nhìn Mục Long.
“Ồ?”, người đàn ông nghe xong, dường như có chút hứng thú, ông ta nhìn Hoàng Thiện nhiều hơn, cười hỏi: “Ngươi là ai?”
“Đệ tử là người xếp thứ tám trên bảng Sơn Hà của ngoại môn, Hoàng Thiện!”, Hoàng Thiện cung kính nói.
“Tên của ngươi đã là Hoàng Thiện, vậy thì hai chữ “Hoàng Thiện” kia còn có thể vũ nhục ngươi như thế nào?”, người đàn ông râu quai nón hỏi.
“Ta…”, nhất thời, Hoàng Thiện không biết nên mở miệng như thế nào.
“Thôi, vốn dĩ, dựa theo quy định của Tụ Linh tháp, bổn tọa sẽ huỷ bỏ tu vi của các ngươi, trục xuất khỏi Tụ Linh tháp, cả đời cũng không được trở lại đây nữa, nhưng xét thấy hai người các ngươi đều là thiên tài khó gặp, lần này, bổn toạ sẽ không truy xét nữa”, người đàn ông râu quai nón vuốt râu, dáng vẻ bí hiểm.
“Cảm ơn tiền bối khoan dung độ lượng”, mấy người Mục Long nhanh chóng hành lễ.
“Thế nhưng nếu như có mâu thuẫn mà không giải quyết thì dễ dàng nảy sinh oán hận, chất chứa thành thù, bất lợi cho việc tu hành, vừa lúc bổn tọa nhàn rỗi không có gì làm, ta có một biện pháp để các ngươi phân cao thấp, không biết các ngươi có muốn thử hay không?”, người đàn ông râu quai nón liếc mắt nhìn hai người, hỏi
Nghe vậy, Hoàng Thiện chợt nảy ra một ý, cung kính nói với người đàn ông râu quai nón: “Chi bằng để tiền bối làm chủ!”
Hắn ta dùng ánh mắt khiêu khích liếc nhìn Mục Long, phách lối nói: “Mục Long, sao nào? Ngươi có dám không?”bg-ssp-{height:px}
Mục Long hơi thay đổi nét mặt, chỉ nhìn nam tử để râu quai nón kia. Hắn còn chưa nghe ông ta nói phương pháp, đương nhiên sẽ không tùy tiện đồng ý.
Thấy vậy, người kia vuốt râu cười khẽ, trong lòng âm thầm tán thưởng: “Tiểu tử Mục Long này thật cẩn trọng”.
Sau đó, ông ta nói: “Vốn dĩ ba ngày sau các ngươi mới có thể biết được tin tức này, nhưng hôm nay, bổn tọa nói cho các ngươi biết trước cũng không sao”.
“Không lâu nữa sẽ đến “thí luyện Phục Ma” mười năm một lần ở ngoại môn. Khi đó, các đệ tử ngoại môn sẽ lên đảo Phục Ma rèn luyện tu vi, tìm kiếm vận may và cơ duyên”.
“Cơ hội thế này vô cùng hiếm có, đương nhiên số người cũng có hạn. Thế nên, ba ngày sau, tông môn sẽ quyết định số người qua phương thức tuyển chọn”.
“Hai ngày sau, Huyễn Tâm Huyễn Linh cốc sẽ mở ra, đến lúc đó các đệ tử ngoại môn đều có thể tham gia tuyển chọn. Thông qua được hay không, đều dựa vào bản lĩnh của các ngươi”.
“Huyễn Tâm Huyễn Linh cốc lại sắp mở sao?”, nghe được mấy chữ ấy, sắc mặt đám người Hoàng Thiện hơi phức tạp.
“Nghe nói, trong Huyễn Tâm Huyễn Linh cốc, hư thực tương sinh, biến ảo khó lường, được dùng để khảo sát tư chất tu hành của các đệ tử trong môn, bình thường đều không mở. Lời này của tiền bối, có lẽ cũng có thể là từ phản ứng mặt bên. Thí luyện Phục Ma lần này không như bình thường”.
Trên đường từ thành Hàn Giang đến Tiêu Dao Thần tông, Triệu Linh Đan đã nói rất nhiều chuyện liên quan tới Tiêu Dao Thần tông, trong đó có cả chuyện liên quan đến Huyễn Tâm Huyễn Linh cốc này.