Chương
Cùng lúc đó, tin tức này nhanh chóng được lan truyền khắp nơi trong tông môn, gần như toàn bộ đều vào Huyền Tâm Huyễn Linh cốc để xem trận tỉ thí này, thế mới thấy Tượng Vương có tầm ảnh hưởng lớn nhường nào.
Ở phía trước Loạn Tâm Ma Lâm, Tượng Vương mỉm cười lên tiếng: “Tu hành vừa khổ vừa buồn tẻ, hiếm khi phát hiện được hai tiểu tử thú vị, các ngươi đã đến đây góp vui thì tạm thời thả lỏng thể xác và tinh thần nhé”.
“Kiểm tra cả ngày một ngày rồi, bổn tọa không phổ biến quy định nữa, ba vòng, ba ván thắng hai thì thắng. Trong hai ngươi ai muốn vào Loạn Tâm Ma Lâm trước?”, Tượng Vương nhìn hai người với vẻ ẩn ý.
“Hoàng Thiện ta đây muốn thắng một cách đường đường chính chính nên không ngại nhường cơ hội này cho ngươi, đỡ mất công nói ta đường đường là hạng tám bảng Sơn Hà mà chẳng có phong độ”, Hoàng Thiện liếc mắt nhìn Mục Long đầy kiêu ngạo và tự tin.
“Phong độ ấy hả? Sợ là ta vào rồi thì ngươi không dám bước chân vào Loạn Tâm Ma Lâm luôn ấy chứ. Tỉ thí kiểu này thì chán quá, nhường ngươi trước đấy”, trước sự ngạo mạn của Hoàng Thiện, Mục Long không hề tỏ ra yếu thế.
Những người xung quanh thấy vậy đều tặc lưỡi.
Đều là những thiếu niên bồng bột và tràn trề sức sống nhưng câu nói của Mục Long rõ ràng là hay hơn, có điều kết quả trận đấu không phụ thuộc vào tài ăn nói.
“Đúng là đồ ngông cuồng, đã vậy thì ngươi chuẩn bị tuyệt vọng trước số bước chân của ta đi!”, Hoàng Thiện nói rồi bước ra một bước, đi vào Loạn Tâm Ma Lâm trong ánh nhìn chăm chú của mọi người.
Một trăm bước đầu tiên hắn ta đi với tốc độ rất nhanh như đang tản bộ, không hề bị cản trở dù chỉ một chút. Từ bước thứ hai trăm trở đi, Hoàng Thiện chỉ đi chậm hơn chút đỉnh, dường như gần ba trăm bước hắn ta mới thực sự gặp trở ngại, tuy có ngừng lại nhưng vẫn bước tiếp!
“Ba trăm hai mươi bước…”
“Ba trăm bốn mươi bước…”
“Hoàng Thiện đứng thứ tám trên bảng Sơn Hà nhưng thành tích trong Loạn Tâm Ma Lâm đã vượt qua hạng năm bảng Sơn Hà rồi!”, có người kêu lên nhưng Hoàng Thiện vẫn tiếp tục sải bước.bg-ssp-{height:px}
“Ba trăm sáu mươi bước, đây là thành tích của hạng hai bảng Sơn Hà!”, khi hắn ta đi đến đây, tất cả mọi người đều không giữ bình tĩnh nổi nữa.
Có lẽ chỉ những người có thiên phú xuất sắc mới biết rằng bước thứ ba trăm sáu mươi bước trong Loạn Tâm Ma Lâm chính là một ngưỡng cửa, một khi qua được bước này sẽ có triển vọng phá vỡ kỷ lục của người đi trước.
Mỗi một bước sau bước thứ ba trăm sáu mươi đều vô cùng khó khăn, chỉ cần lơ là chút thôi là thất bại ngay.
“Không ngờ Hoàng Thiện chỉ đứng thứ tám trên bảng Sơn Hà thôi mà đạo tâm vững vàng thật!”, những người nằm trong tốp mười bảng Sơn Hà đều khiếp sợ trước cảnh tượng ấy.
“Xem ra hắn sắp phá kỷ lục rồi, nhưng Sở Tùy Duyên đã lập kỷ lục mới rồi mà”, khi Hoàng Thiện đi được bước thứ ba trăm sáu mươi khá gian nan, có người suy đoán.
Rồi đến bước thứ ba trăm sáu mươi hai, trán Hoàng Thiện ướt đẫm mồ hôi.
“Thành tích của hắn ngang với thành tích của tiền bối trước đó rồi!”
Bước thứ ba trăm sáu mươi ba, Hoàng Thiện bắt đầu tái mặt như đang vô cùng đau đớn. Hắn ta dừng chân.
“Ba trăm sáu mươi ba bước, nếu không có Sở Tùy Duyên thì thành tích này đủ cho Hoàng Thiện tạo kỷ lục mới rồi”.
“Không thể tin được, đạo tâm của hắn kinh khủng quá!”