Chương
Nhìn Viên Thiên Cương đang rơi nước mắt, trong lòng Mục Long cảm thấy đầy tội lỗi .
“Không đâu, Long ca ca, huynh là thể Thiên Yêu, là chủ nhân của Yêu Thần tháp, truyền thuyết bất diệt và hy vọng của Yêu tộc vẫn còn, huynh không chỉ là thiên mệnh quý nhân của Viên tộc, mà là thiên mệnh quý nhân của cả Yêu tộc!”
“Chỉ có điều, Long ca ca, sau này huynh không nên dễ dàng để lộ huyết mạch Yêu Thần trước khi có được thực lực mạnh mẽ, nếu không nhất định sẽ mang đến tai họa lớn. Không phải tất cả Yêu tộc đều có tâm tư đơn giản như Viên tộc”, Hoan Nhi nhắc nhở.
“Ừm, đa tạ Hoan Nhi, ta nghĩ, đại khái ta hiểu ra rồi, có lẽ thể Thiên Yêu là một loại sứ mệnh”, Mục Long xúc động nói.
“Ừm!”, Hoan Nhi gật đầu, mắt ngấn nước.
Thời thượng cổ, thực sự đã xảy ra quá nhiều chuyện, khiến nàng ta không muốn và cũng khôn dám nhìn lại.
“Ngươi, ngươi thật sự là thiên mệnh quý nhân của Viên tộc ta sao, sao bây giờ ngươi mới xuất hiện…”
Khoảnh khắc tiếp theo, Viên Thiên Cương túm lấy Mục Long bằng cả hai tay, siết chặt hắn trước ngực mình, trong lòng đau nhói.
“Người trong tộc ta gần như bị tàn sát chỉ trong một đêm. Ta chỉ có thể dương mắt nhìn vợ ta bị giết, cha mẹ ta chết trong trận chiến, con cái ta bị gông cùm làm nô lệ. Đó là một lũ ma quỷ!”, Viên Thiên Cương nghiến răng căm thù.
“Từ xưa, Viên tộc ta thà rằng chết đứng còn hơn sống quỳ. Ta là con trai của tộc trưởng, vốn nên vì Viên tộc chảy đến giọt máu cuối cùng!”bg-ssp-{height:px}
“Nhưng mà, ta không thể, ta sợ hãi, ta sợ mình chết đi thì những tộc nhân bị nô dịch sẽ mãi mãi không ngóc đầu dậy được hay những oan hồn chết thảm sẽ trọn đời không được siêu thoát. Ta sợ mình chết rồi con ta sẽ chìm trong nỗi thất vọng cùng cực…”
“Mỗi một món nợ máu của Viên tộc ta đều phải đòi lại bằng máu! Con đường báo thù ấy dù có quỳ ta cũng phải quỳ đi tiếp!”
Viên Thiên Cương nói xong, nước mắt tràn ra trong đôi mắt vàng đã biết thành màu máu, vành mắt cũng như muốn nứt ra.
“Được rồi, dù thế nào thì Mục Long ta cũng đồng ý với ngươi sẽ có một ngày nhất định vì ngươi và thành viên trong tộc đòi lại công bằng!”, Mục Long hiểu rõ lòng người, có đôi khi người còn không bằng yêu. Chí ít, rất hiếm khi có chuyện cùng tộc giết hại lẫn nhau.
Trong tiếng khóc kể của Viên Thiên Cương, huyết mạch Ma Viên trong cơ thể Mục Long cũng sôi lên sùng sục giống như là tức giận. Đó là sự thương xót của bậc tổ tiên đối với đời sau, Mục Long rõ ràng có thể cảm nhận được sự đau đớn cùng cực của Viên Thiên Cương.
Hắn cũng mơ hồ hiểu được, nếu đã dung hợp Ma Viên Chân Huyết thì sẽ gánh vác hy vọng của toàn tộc Ma Viên. Có lẽ, thể Thiên Yêu này thật sự là một loại sứ mệnh!
Bấy giờ, Viên Thiên Cương mới ngừng khóc, thả Mục Long xuống, cúi đầu giống như một đứa trẻ làm sai chuyện, mặt mày áy náy nói: “Xin lỗi, lúc trước là ta thô lỗ xấc xược, ta…”
“Được rồi, ngươi đừng nói nữa, cái này cũng không có gì. Chỉ cần người đừng có hở ra là lại muốn đập chết ta là được”, Mục Long thoải mái cười, không chút để ý nói.
“Chắc chắn sẽ không có chuyện đó nữa đâu, ngươi yên tâm, dù giờ căn nguyên của ta bị hao tổn rất nhiều, cảnh giới cũng rớt xuống. Nhưng, đánh nhau với Ngự Hồn cảnh vẫn không nói chơi. Hôm nay, Viên Thiên Cương ta dù có liều cái mạng này cũng phải bảo vệ ngươi!”
“Ta không mong cầu gì cả, chỉ mong ngươi nhớ rõ lời hứa của mình. Vì Viên tộc thì dù Viên Thiên Cương có tan xương nát thịt, chết cũng không hối tiếc!”