Tiêu Nhục Thư trôi nổi ở trong nước, hay tay làm động tác quơ quơ tựa như đang phòng ngừa chính mình chìm xuống. Đường Lan Thanh liếc mắt nhìn tiến trình "dưỡng khí còn lại" bên dưới, rất là quẫn bách. Cử động thì sợ nếu như Cố Hoài Cẩn phát hiện chính mình sẽ càng chết thảm hơn, nhưng nếu tiến trình hô hấp hết sạch, chính mình vẫn sẽ phải chết trong nước.
rối rắm, không biết làm sao
Nói tóm lại, cuối cùng cũng là chết, không bằng làm con ma vậy. Dù sao nhân vật trong game chết, so với chính mình ở hiện thực chết tốt hơn.
Mãi đến khi màn hình trong game chuyển thành màu trắng đen, Đường Lan Thanh mới ngồi thẳng người, sau đó liền thấy bản thông báo gửi tin nhắn mới.
(Đội ngũ) Liệu Trầm Hương:?
(Đội ngũ) Tiêu Nhục Thư: Chết đuối.
(Đội ngũ) Liệu Trầm Hương:.....
Ôn nhu cười cười, Đường Lan Thanh làm cho đáng thương tiểu thư sinh hồi sinh tại chỗ, sau đó tiếp tục đứng ngốc ở trong nước. Cũng không lâu lắm liền thấy Liệu Trầm Hương cưỡi bạch mã chạy đến, sau đó xuống ngựa ngồi trên bờ sông nhóm lửa rồi tiếp tục ngồi một bên mà- - nhìn.
Đường Lan Thanh khoé miệng không nén được co quắp, thật sự bội phục Cố Hoài Cẩn ác thú vị.
(Đội ngũ) Tiêu Nhục Thư: Ta muốn bảy phần chín.
(Đội ngũ) Liệu Trầm Hương:?
(Đội ngũ) Tiêu Nhục Thư: Ngươi không phải đang nướng chính mình sao? Ta muốn ăn bảy phần chín, đừng chín mười phần, quá dai không cắn nổi.
(Đội ngũ) Liệu Trầm Hương:....
Cái gì gọi là không tìm đường chết sẽ không phải chết, nhìn Đường Lan Thanh thích ăn đòn đức hạnh liền hiểu được nàng hiển nhiên còn chưa hấp thụ giáo huấn khi nãy, nhân vật của mình bị ném trong nước tự sinh tự diệt nàng thế nhưng vẫn có tinh thần nhàn nhã đùa giỡn Cố Hoài Cẩn.
(Đội ngũ) Liệu Trầm Hương: Lại đây.
(Đội ngũ) Tiêu Nhục Thư: Thật sao? Tuân lệnh, tới ngay đây.
Tiêu Nhục Thư vỗ vỗ quần áo, hì hục bò lên bờ, đứng ở trước mặt Cố Hoài Cẩn, trong tay cầm quạt giấy run rẩy, đối với bạch y nữ tử trước mặt ôm quyền.
hành động tay trái cuộn thành nắm đấm được bàn tay phải bao lấy.
(Đội ngũ) Tiêu Nhục Thư: Cảm tạ nữ hiệp dùng thân cứu giúp, tại hạ chịu đói đã nhiều năm, hôm nay mỹ thực trước mặt, cảm tạ vạn phần... Tại hạ chuẩn bị đây.
(Đội ngũ) Liệu Trầm Hương: Biết khinh công không?
(Đội ngũ) Tiêu Nhục Thư: Tại hạ tài năng kém cỏi, chỉ là một cái thư sinh yếu đuối, bừa bãi vô danh nhạc công, võ công cùng khinh công tại hạ một chữ cũng biết.
Cố Hoài Cẩn tay cầm chuột run lên, mày đẹp nhướng lên, nhân vật của nàng cái gì cũng không có, rốt cuộc cấp bậc này nàng là làm sao để...đạt tới?
Bất đắc dĩ mở bảng giao dịch ra, lấy mấy quyển khinh công võ học, giao dịch xong, đợi Đường Lan Thanh học tập xong, Cố Hoài Cẩn mới chậm rãi gõ bàn phím.
(Đội ngũ) Liệu Trầm Hương: đè nút lên hướng về trên không nhảy, độ cao chỉ được tăng không cho giảm.
(Đội ngũ) Tiêu Nhục Thư: Nha.
Tiểu thư sinh ngoan ngoãn dùng khinh công hướng về phía trên mà nhảy, nữ vương không kêu ngừng nàng cũng không dám ngừng lại. Kết quả, nàng đánh giá cao giá trị khinh công của chính mình, ở thời điểm nào đó trên không, giá trị khinh công đều bị nàng tiêu hao sạch sẽ, cuối cùng Đường Lan Thanh chỉ có thể trơ mắt nhìn tiểu thư sinh giãy dụa trên không rồi nhanh chóng té xuống, sau đó....màn hình chuyển thành màu trắng đen, Tiêu Nhục Thư sống sờ sờ bị té chết.
Nháy mắt vài cái, Đường Lan Thanh vừa mới chuyển chuột qua khung hồi sinh thì liền thấy Liệu Trầm Hương gửi tin nhắn nói nàng đừng nhúch nhích. Sau đó Liệu Trầm Hương ở xunh quanh thi thể Tiêu Nhục Thư đốt một đống lửa lớn, xong xuôi liền nhàn nhã ngồi trên lưng ngựa nhìn nàng.
(Đội ngũ) Tiêu Nhục Thư: Nữ hiệp... Ngươi đang hoả thiêu ta a...vó ngựa của ngươi đang giẫm lên ta....
(Đội ngũ) Liệu Trầm Hương: Không nhìn thấy, ngươi quá thấp.
Chiều cao là của nàng nỗi đau a... Đường Lan Thanh cũng không biết Cố Hoài Cẩn là đang trêu chọc chiều cao ở hiện thực của chính mình hay là góc độ từ trên xuống ở trong game nữa. Nhưng bất luận nhìn từ góc độ nào thì cũng không phải là cái gì ý tốt.
Sủng nịch cười cười, Đường Lan Thanh cầm di động di động lên nhấn dãy số quen thuộc.
"Hừ hừ?"
Thanh âm quen thuộc, đáp lại quen thuộc, Đường Lan Thanh chống cằm trên mặt tràn đầy nhu tình, tựa như có thể xuyên qua bạch y nữ tử trên màn hình mà nhìn thấy vẻ mặt của Cố Hoài Cẩn vậy "bang chủ đại nhân, muốn mấy phần chín?"
Lần đầu tiên nghe thấy Đường Lan Thanh dùng giọng nói trầm thấp như vậy nói chuyện, tâm Cố Hoài Cẩn không khỏi run lên, ánh mắt chăm chú nhìn nhân vật nam trên màn hình.
Nàng bỏ qua cảm xúc không thích hợp trong lòng, giả vờ bình tĩnh nói "bảy phần mười."
"Vừa đủ, một phần cần mười năm để nướng, bang chủ đại nhân canh giữ bảy mươi năm có được không?"
Cố Hoài Cẩn nghe vậy không được tự nhiên, đem tầm mắt bỏ qua một bên, thanh tuyến lành lạnh "không có lời"
lời lãi
"Vậy ta canh giữ ngươi bảy mươi năm được không?"
"Đường Lan Thanh." Cố Hoài Cẩn nhìn về phía ngoài cửa sổ, con ngươi thâm thúy lộ ra tia sáng rực rỡ.
"A - -" nghĩ đến Cố Hoài Cẩn chắc là đang thẹn thùng, Đường Lan Thanh cưng chiều mà cười nói "ta đây."
"Tắt máy đi ngủ đi, trễ rồi."
Cố Hoài Cẩn né tránh cũng không làm Đường Lan Thanh lưu ý, nàng ôn nhu nói "ngày mai mua bữa sáng cho ngươi được không?"
"Được, ta tắt."
"Ừm."
Chờ Cố Hoài Cẩn đem điện thoại tắt, Đường Lan Thanh đem tiểu thư sinh bị chủ nhân vứt bỏ trong đống lửa đứng lên.
(Đội ngũ) Tiêu Nhục Thư: Ngủ ngon, Mơ đẹp. Ngày mai gặp.
(Đội ngũ) Liệu Trầm Hương: Ngủ ngon, mai gặp.
Sau khi chúc nhau ngủ ngon, Đường Lan Thanh tắt game đứng dậy đi tắm rửa sạch sẽ rồi nằm xuống giường. Có lẽ là bởi vì ban ngày thể lực tiêu hao quá nhiều, buổi tối thần kinh lại bị căng thẳng cho nên nàng nằm trên giường trong chốc lát liền ngủ.
Sáng ngày hôm sau, bởi vì động lực đi mua bữa sáng cho Cố Hoài Cẩn cho nên động tác rời giường của Đường Lan Thanh rất nhanh. Chỉ là nàng không nghĩ tới sớm như vậy đã có đôi tỷ muội ngọt ngào đứng chắn ở cửa.
Đường Lan Thanh còn chưa có lên tiếng thì nghe được Đinh Nhược Thủy da mặt dày nói "hôn một chút ta liền đi."
"Thủy Thủy..." Đinh Nhược Nhuận thật sự đối với Đinh Nhược Thủy làm nũng không có cách nào khác, mím mím môi có chút không biết làm sao "nhanh đi học đi, nếu không sẽ bị muộn."
"Một cái thôi... Tỷ- -" Đinh Nhược Thủy nắm hai tay của Đinh Nhược Nhuận lắc lư qua lại, mặt còn tiếp tục làm nũng "Nhược Nhuận."
Một tiếng "Nhược Nhuận" làm thân thể nàng run lên, Đinh Nhược Nhuận mím mím môi giống như đã quyết định, dự định kề sát vào gò má Đinh Nhược Thủy, ai ngờ môi vừa muốn đụng vào da thịt mềm mại thì Đinh Nhược Thủy đã nhanh chóng dùng môi mềm dán lấy môi nàng. Đinh Nhược Nhuận giống như bị kinh sợ đẩy ra, không thể tin ai oán nói "Đinh Nhược Thủy!"
"Ta đi học, ngươi nhanh lên lầu đi, sáng sớm trời lạnh" âm mưu thực hiện được, Đinh Nhược Thủy liền khôi phục lại dáng vẻ ngoan ngoãn, liếc nhìn phía sau đang cười đến rất có thâm ý--Đường Lan Thanh, phất tay một cái "sớm, ngốc tiểu tử."
"Các ngươi cũng sớm a, mắt kính của ta hình như quên ở trường học, hiện tại nhìn cái gì cũng đều mơ hồ..." Đường Lan Thanh nhìn trước mặt đang thẹn thùng Nhược Nhuận tỷ, giả vờ cau mày híp mắt giống như đang cố gắng nhìn đường đi phía trước vậy.
Đinh Nhược Thủy rất phối hợp ôm lấy cánh tay nàng đi ra ngoài "như vậy a, vậy ta đưa ngươi đi học đi. Tỷ bái bai."
"Nhược Nhuận tỷ, tạm biệt."
Đinh Nhược Nhuận nhìn bóng lưng các nàng rời đi, cắn môi giận chân hai cái. Nói bậy...Đường Lan Thanh thị lực tốt như vậy làm sao có khả năng cận thị, còn nói cái gì mắt kính để ở trường, rõ ràng là...
Nghĩ như vậy, căm giận xoay người vào cửa, Đinh Nhược Nhuận trở về phòng chuẩn bị dụng cụ vẽ, ngày hôm nay ở trường học tổ chức cuộc thi vẽ tranh, cho nên nàng không cần như các nàng vậy đến trường sớm. Ai biết tối hôm qua hài tử đồi bại trời vừa sáng liền trên giường nằm trong lòng nàng làm nũng, bị dằn vặt nàng nửa ngày xong, thì tiễn tên kia ra tới cửa, ai biết được còn bị đưa ra yêu cầu quá đáng... Hơn nữa còn bị Đường Lan Thanh nhìn thấy...
đồi bại
Khẽ gắt một tiếng, Đinh Nhược Nhuận quyết định sau này sẽ chậm rãi trừng trị Thủy Thủy nhà nàng, hay là nàng nên đi lãnh giáo Cố Hoài Cẩn một chút, lấy chút kinh nghiệm, cái này xem ra là ý kiến hay.
(Một phút mặc niệm cho Nhược Thủy tỷ( ̄ε  ̄))
Trên đường ra khỏi tiểu khu, Đinh Nhược Thủy thấy Đường Lan Thanh đầu trộm đuôi cướp nháy mắt, sau đó nhìn nàng nở nụ cười xuất phát từ nội tâm chúc phúc nói"các ngươi sẽ hạnh phúc." Đoạn tình cảm như vậy ở trong mắt người đời là cỡ nào khó coi, tình yêu giữa người đồng tính đã rất khó chấp nhận, huống chi còn tồn tại quan hệ máu mủ... Đường Lan Thanh duy trì đã cho nàng sự cổ vũ rất lớn, trên con đường tình cảm, nàng cũng không phải muốn cả thế giới biết nàng cùng Đinh Nhược Nhuận là như thế nào, chỉ cần những người nàng lưu ý có thể chấp nhận, đứng bên cạnh các nàng chống đỡ, được như vậy, nàng còn cầu gì hơn.
Thứ nàng muốn thật rất ít, nhưng ở xã hội bây giờ có thể có được cũng thật rất ít.
Đường Lan Thanh vỗ vỗ bờ vai nàng, các nàng có thể đi đến một bước này đã là rất không dễ, bất luận sau này như thế nào, ba người các nàng vẫn sẽ đứng về phía đối phương. Có thể quen biết bạn bè như vậy, so với cái gì đều quý hơn.
Bởi vì Đường Lan Thanh muốn đi đường vòng mua thức ăn sáng ở cửa hàng mà Cố Hoài Cẩn thích ăn, cho nên đến thời điểm ra khỏi tiểu khu thì hai người mỗi người đi một ngã.
Lúc Đường Lan Thanh đem bữa sáng đến phòng học cho Cố Hoài Cẩn thấy nàng vẫn chưa đến, Đường Lan Thanh hỏi thăm vị trí chỗ ngồi của Cố Hoài Cẩn, sau khi đem đồ ăn sáng đặt ở vị trí của nàng xong thì trở về lớp nằm sấp ngủ.
Ngủ đến hết buổi sáng, đến trưa tan học Đường Lan Thanh bị Thải lay tỉnh, hai người cùng nhau đi tới phòng ăn. Dọc đường đụng phải Cổ Đình Tây đang tìm các nàng, nhóm hai người lần nữa biến thành nhóm ba người. Đường Lan Thanh không chút khách khích chọt chọt Cổ Đình Tây bên cạnh "tiểu Phân Khối, sao ngươi lại tìm ta."
"Không phải đã nói rõ cơm trưa là ta bao ngươi sao."
"Ta chỉ thuận miệng nói như vậy."
"Nhưng ta là người rất có nguyên tắc, đã nói sẽ giữ lời."
"Được rồi, cao to đẹp trai nhà giàu, vụ án ngươi bao dưỡng ta bữa trưa chuẩn tấu."
"Phốc, vậy ta có phải nên tạ chủ long ân?"
Thải mỉm cười nhìn hai người có qua có lại đấu võ mồm bên cạnh, cảm thấy bầu không khí như vậy thật khiến người ta thoải mái. Ánh mắt nàng rơi vào đang cười sáng lạn—Đường Lan Thanh. Đột nhiên cảm thấy nàng ấy rất thú vị, từ việc gặp gỡ ở trung tâm mua sắm tới việc trùng hợp gặp lại trong lớp, Thải dần dần đối với nàng vô cùng có hứng thú.
Bằng hữu như vậy, đáng giá để kết giao.
Không có đồng phục học sinh làm khăn trải bàn, Đường Lan Thanh đành phải ngồi trên bàn ăn ngửa ra đằng sau, có người chủ động vì chính mình mua cơm, còn không cần chính mình bỏ công, bỏ tiền, thực sự rất hưởng thụ a. Sau này nói không chừng có thể thử xem sủng Cố Hoài Cẩn như vậy.
Thải thấy nàng dáng dấp thản nhiên chỉ nhàn nhạt cười, đem thức ăn của mình đặt xuống bàn, ngồi vào vị trí bên cạnh nàng.
Cánh tay trái bị người điểmnhẹ một cái, Đường Lan Thanh xoay người, thấy Diệp Hoan bưng thức ăn cười tủm tỉm sau lưng mình thì vội vàng đứng lên "chào, học tỷ."
chỉ, chọt
Nếu Diệp Hoan ở đây, như vậy...
Cái đầu nhỏ bé của Đường Lan Thanh đong đưa qua lại, nhìn bốn phía xung quanh, thấy Cố Hoài Cẩn cách đó không xa đang hướng về phía này liền rụt đầu lại "cùng nhau ăn đi."
"Tốt, ta thích nhất là cùng tiểu tử cùng nhau ăn cơm."
Gãi đầu một cái, Đường Lan Thanh liếc về người ngồi bên cạnh mình- -Thải, đột nhiên ý thức được cái gì, vội vã đem vị trí của mình cho Diệp Hoan "a, học tỷ ngồi ở chỗ này đi, chỗ này sạch sẽ hơn."
Diệp Hoan quét mắt nhìn bàn ăn một lần, thấy chỗ ngồi đều không khác biệt nhau là mấy, thắc mắc vì sao Đường Lan Thanh nhiệt tình nhường chỗ cho nàng. Diệp Hoan nhìn Đường Lan Thanh đang chủ động tiến lên tiếp nhận đồ ăn của Cố Hoài Cẩn, sau đó lại nhìn sang nữ sinh bên cạnh chính mình, giống như đã hiểu ra tại sao.
Đường Lan Thanh khẩn cấp ngồi xuống bên cạnh Diệp Hoan, đem thức ăn đặt xuống vị trí bên phải của chính mình, đối với Cố Hoài Cẩn cười cười "ngồi ở đây đi."
Nhíu nhíu mày, Cố Hoài Cẩn đối với hình dạng lấy lòng của nàng làm như không thấy. Hừ, không biết tối hôm qua tên tiểu tử nào còn nói đã biết sai rồi, kết quả hôm nay lại phạm lỗi.
Cổ Đình Tây vẫn như cũ cầm một đống thức ăn trên tay đi tới, thấy ngồi trên bàn ăn một loại nữa sinh đủ loại hình thì hơi ngây người, sau đó một bên đem thức ăn đặt lên bàn một bên cười trêu "sinh thờicó nhiều mỹ nữ như vậy cùng ta ăn cơm, thật vinh hạnh."
lúc còn sống
"Câm miệng, ăn cơm!" Đường Lan Thanh lườm hắn một cái, sau đó gắp thức ăn đến trong khay của nữ vương tiếp tục lấy lòng.
A...nàng thật sự không có cố ý....