Linh,cô muốn em đi thi cuộc thi này. Em cứ thử sức mình xem sao...
- Dạ...được...- Cô không hề muốn đi thi bất kì một cuộc thi gì, cạnh tranh cũng không hề muốn, cho nên khá miễn cưỡng trả lời. Còn có thể nói không sao?
———————————————
- Linh, còn hai ngày nữa đến hạn nộp bài, em đã làm chưa?
- Em quên mất, em sẽ suy nghĩ và làm bài luôn cô. Dạo này bận ôn kiểm tra học kì với ôn lên Đại học, em có ít thời gian quá! Xin lỗi cô.
- À, lúc nãy thầy Sơn nói có chuyện muốn gặp em. Thầy nhờ cô chuyển lời, cuối giờ học gặp thầy ở phòng giáo viên.
- Dạ cô, em biết rồi, em cảm ơn cô.
- Gắng thi tốt nhé! Cô tin em sẽ làm được. Bình tĩnh và tự tin lên, cô bé!
___________________
- Này Linh, em đi thi cái gì hả?
- Ừm... mà em không thích thi, mệt lắm. Bài vở đang nhiều mà viết lách gì không biết nữa. Thầy ơi cứu em...
- Thử một lần xem sao? Đi thi để va chạm, cũng tốt mà. Vậy, nếu cần thì tôi có thể giúp em. - Anh cười, theo phản xạ cứ tự nhiên mà vỗ vỗ rồi xoa xoa tóc cô.
- Được... Mà tóc em đang rất bẩn, thầy đừng chạm vào...
- Em có bẩn thì tôi vẫn thấy em là người sạch nhất.
- Đã bảo đừng chạm mà, hức... - Cô gạt tay anh ra, xấu hổ chạy đi. Đầu đã bẩn còn cố tình trêu người ta, thật xấu!
____________________
Một cuộc thi về sách. Sách? cô thích đọc, nhưng thực sự không có bất kì ý tưởng nào để truyền cảm hứng cho người khác. Cô còn không có hứng để viết đây nè, truyền cái gì cơ chứ! Thật đau đầu đi..
Cô không đặt tâm quá vào bài, tìm hiểu sơ sơ để làm bài cho xong. Sah khi nộp bài, cô chẳng mảy may suy nghĩ rằng sẽ được giải hay đúng hơn là không dám.
——————————————
"Reng..reng.."
- Alo? Ai vậy ạ?
- Chị ở bên ĐSVHĐ, không biết em đã biết chưa nhưng bài thi của em đã lọt vào vòng chung khảo. Ngày mai, lúc ba giờ chiều, mời em đến Sở Giáo dục và Đào tạo để tham gia phỏng vấn. Chúc mừng em!
- Dạ?
Linh một giây ngẩn người.
- A~ Cảm ơn chị, cảm ơn chị rất nhiều!
____________________
Cô không ngờ, cô được vào vòng trong rồi!
Phép màu, tại sao lại đến với cô?
Bài sơ sài nhất trong những bài sơ sài, được giải!!!
- Thầy!! Thầy biết tin gì chưa?
- Con bé này, làm sao mà tôi biết được cơ chứ! Tôi chỉ biết em là đứa chưa gội đầu thôi!
- Thầy, kì quá! Bỏ qua đi, em được vào vòng trong đó! Cuộc thi lần trước... Mai đi phỏng vấn đó nhaa~
- Ừm.. Chúc mừng em, mai tôi đưa em đi.
- Không thể tỏ ra hào hứng hơn được à? Thầy làm người ta mất hứng ghê! - Cô bĩu môi nhìn người bên cạnh chỉ lo viết đề viết đề viết đề, có phải là không quan tâm không? Cô mặc kệ, đi vào phòng nằm xem phim. Truyền hình thật thú vị~
___________________
- Linh này, em chuẩn bị gì thì chuẩn bị, đi ngủ trước giờ đêm đi đó. Ngủ muộn mai giám khảo thấy quầng thâm sẽ không có thiện cảm. Thích thì sang phòng tôi ngủ cũng được, mai tôi tiện đưa em đi hơn.
- Vâng, thầy đi nghỉ trước đi...
- Hôm nay tôi làm việc muộn. Còn khá nhiều thứ phải làm, em cứ vào phòng ngủ trước, tôi ở thư phòng. Đừng để tôi bắt gặp em hư hỏng đó!
- Được a~
__________________
Và có một con người thực sự hư hỏng, dán mắt vào truyền hình xem phim đến hơn giờ tối, sau đó mới nhận ra đã quá muộn. Cô lo sốt vó lên, lập tức viết viết lách lách, tổng hợp thông tin với tốc độ ánh sáng.
giờ phút đêm...
- Phạm Thuỳ Linh!!! Em có biết bây giờ là mấy giờ không hả? - Anh làm việc chán chê, đi về phòng ngủ. Thật muốn hôn trộm lúc ngủ, vậy mà thấy chăn ga gối đệm vẫn còn nguyên, con người kia bốc hơi mất rồi.
- A~ Đã mấy giờ rồi thầy? - Cô lục tung một đống giấy trước mặt, lục mãi mới tìm thấy cái điện thoại, lại trách cái điện thoại quá bé. Thở dài một cái, khi nào mới có thể mua con Iphone X đây...
- GIỜ PHÚT!?! Thầy ơi, điện thoại em hỏng rồi...
- Ở đó mà trợn mắt với há mồm, còn không mau tắt laptop, vác cái mông qua ngủ. Hay em muốn đêm nay quỳ thâu đêm hả??- Anh đúng là tức điên, đã dặn bao nhiêu lần là đi ngủ cho sớm rồi. Con người này cũng kì lạ lắm, nói cái gì y như rằng sẽ làm trái lại %. Lần nào thức khuya sáng hôm sau mắt cũng như con gấu trúc, thật tức chết mà!!
- Hì...hì... Đợi chút, em đang lên kế hoạch. phút nữa thôi nha nha - Cô vội vàng viết viết lách lách.
- Cô ngứa đòn hả? Có vứt giấy tờ ở đấy đi ngủ không thì bảo? Tôi đếm đến , Phạm Thuỳ Linh cô nhanh bước ra đây cho tôi!
- ............
- A. Đợi một xíu thôi, em cất dọn đồ mà, đừng hung dữ với em...
- ...! Cô còn không mau bước ra đây hả? Thực sự muốn ăn đập sao?
Cô cúi đầu, lặng lẽ đánh bài chuồn về phòng ngủ. Anh đứng chặn cửa mà, quá đáng!
- Đứng lại đó, định chuồn đi đâu?
- Em... đi... vệ sinh! - Cô đảo mắt, bối rối tìm một lí do hợp lí nhất
- Nhà vệ sinh trong phòng em, em cũng không biết sao? - Anh mỉm cười, có phải càng ngày càng hư đi không hả? Sai còn không biết điều xin lỗi mà còn đánh bài chuồn
- A~ Hoá ra là vậy! Cái phòng vệ sinh nhỏ quá nhìn không ra... - Mắt anh giật giật, sống bao nhiêu lâu rồi mà không biết nổi cái nhà vệ sinh ở đâu...
Vẫy vẫy, ngoắc ngoắc.
- Linh, ra đây bảo.
Cô ngây thơ đi tới, đầu vẫn không nghĩ ra được cái gì
"Cốp"
- Hư quá nha! Nói dối cái gì đó, lần sau nói dối phải dùng não đó. Đi ngủ! - Anh bế bổng cô lên vác vào phòng, cẩn thận gói ghém con người kia trong chăn ấm nệm êm rồi mới dám nằm xuống bên cạnh, với tay tắt đèn.
- Thầy không giận hả?
- Bộ dư giận hay sao hỏi hoài? Có giận, muốn phết mông. Tôi ghi nợ, cô cứ cẩn thận đó! - Anh vòng tay qua ôm ôm, người này như gấu bông vậy~ Người đâu vừa mềm vừa thơm, ôm sướng lắm nha~
- Mai thi tốt nha. Tự tin là được rồi, tôi tin em! - Anh vuốt vuốt lưng cô, nhẹ nhàng phà những hơi thở ấm áp vào người kia
- Sẽ cố mà...
- Cố quá thành quá cố. Ngủ ngon, cô bé!
____________________
Xong. Mọi thứ đổ vỡ.
Cô không làm tốt, không làm được gì cả...
Chỉ là những lời khen mang tính chất an ủi, chắc chắn sẽ trượt!
Cô không muốn làm gì cả, chỉ muốn ở một mình cho khuây khỏa...
__________________
Tính tình hiếu thắng, một khi làm việc gì chỉ muốn dành được cái thứ vinh quang kia. Cô nhận được sự tin tưởng của mọi người, nhận được sự kì vọng, cuối cùng... Cô làm mọi người thất vọng.
- Nào, lại đây ôm cái nào... Sao lại khóc rồi? - Anh dang rộng sải tay đón cô vào lòng
- Em làm không tốt... - Cô tủi thân cúi gằm mặt
- Xin lỗi...
- Sao lại xin lỗi tôi? Em không có lỗi. Chúng ta đi ăn thôi. Việc này là một trải nghiệm của em, không khóc nữa. - Anh vuốt tóc cô, lặng lẽ an ủi cô, lặng lẽ quan sát cô
________________________
Cô không muốn ăn uống gì cả, anh đã mua đồ ăn về tận nhà cho cô, cô một mực để trong phòng, chất thành một đống trong góc.
Anh muốn để cô một mình, không nghĩ rằng cô lại bỏ ăn mấy bữa như vậy.
________________________
- Linh! Linh! Sao lại nằm đây? - Anh hoảng hốt nhìn cô nằm sõng soài trên sàn nhà, mới là giờ sáng, sao cô lại nằm đây?
- Linh! - Anh lay lay người cô, nhanh chóng bế cô dậy, đưa cô vào bệnh viện.
________________________
- Do bệnh nhân bỏ ăn, còn làm việc quá sức dẫn đến cơ thể bị suy nhược, đau bao tử. Anh yên tâm, chỉ là tạm thời ngất một chút, không cần truyền nước, anh về bồi bổ cho bệnh nhân là ổn.
- Cảm ơn bác sĩ.- Anh đau lòng nhìn cô nằm trên giường bệnh, chỉ là một cuộc thi có cần thiết phải làm khó mình vậy không?
- Thầy giận à? - Cô hóng hớt cuộc nói chuyện giữa anh và bác sĩ, cuộc này lành ít dữ nhiều, quả nhiên bị giận.
- Nghỉ đi.
Không thèm trả lời vào trọng tâm, chỉ thở dài một cái rồi đi ra ngoài.
- Thầy... - Cô giật cái ống tiêm đang cắm trên tay ra ngoài tìm anh. Thấy rồi! Đang ngồi ở ghế chờ...
- Sao lại ra đây? Đi vào nằm đi, riết rồi không thèm nghe lời hả? -Anh nhíu mày khó chịu nhìn cô, thiếu điều muốn hét lên, đã bệnh còn chạy lung tung.
- Đừng giận nữa mà~ Nha thầy~
- Được, không giận nữa! - Nói rồi thốc cô đặt lên giường, liếc liếc nhìn nhìn.
- Em mà dám rời khỏi giường thì chết với tôi! - Anh rời đi, tính về nhà lấy mấy cái quần áo mà lại thấy có người xuống khỏi giường, bất lực thở dài.
- Riết không để tôi vào mắt đúng không?! Muốn ăn đòn không hả? Lên nằm nghỉ, nhanh lên! Tôi về nhà lấy quần áo cho em, đừng có nháo lên như vậy!
- A~ Được được. Thầy nhanh lên nha~ Không được giận đâu đó~
________________________
Phạm Thuỳ Linh sau khi "được" đặc cách một phòng riêng biệt ở bệnh viện liền phụng phịu đòi về. Chẳng phải là do suy nhược thôi sao, tự nhiên lại đau bao tử. Cũng phải, mấy ngày không ăn mà. Nhưng mà điều đó cũng làm thầy nổi điên nha~ Cô mặc kệ, cô xem phim, cô lướt Facebook, nằm trong bệnh viện, thật sự chán!
Tiếng mở cửa cắt đứt dòng suy nghĩ của con cá đang nằm trên thớt kia. Anh bước vào với gương mặt không thể nào đáng yêu hơn, trên tay còn là cây thước gỗ. Này này, đem cả thước đi chăm người bệnh sao? Có phải hay không anh đã quá "chu đáo" rồi?
- Thầy~ Em đang bệnh đó~
- Mặc kệ em!
Anh lạnh lùng, giọng nói có phần hơi kích động, lại nhìn qua người kia cầm khư khư cái điện thoại, anh thật sự bất lực:
- Bỏ ăn đến mức đau bao tử. Con bé này, em chán sống rồi phải không? Còn nữa, tôi đã nói với em thế nào? Thi là để lấy kĩ năng chứ có phải là để em tự huỷ hoại bản thân mình không?
Cô cảm động cực kì nha, nhưng mà đôi mắt thỏ con vẫn nhìn anh:
- Em không muốn chết đâu, chết rồi không có gặp thầy được...
Anh cứ nghĩ khi mình trở lại, sẽ nhìn thấy hình bóng nhỏ bé kia đang yên vị trên giường mà nghỉ ngơi, cuối cùng lại thấy cô đang chăm chú xem cái điện thoại kia. Thật là muốn chọc tức anh mà.
- Tôi nói gì em cũng không cần nghe nữa phải không? Bảo nằm nghỉ ngơi cho lại sức, rồi giờ sao?
Biết không kịp giấu điện thoại đi, cô đau khổ suy nghĩ, nghĩ đến một sự sống còn, không có điện thoại là hết. Cuối cùng là tự dâng điện thoại lên cho anh.
- Ngủ đi! - Anh lấy điện thoại của cô bỏ vào túi đồ rồi ngồi xuống một bên làm việc, không nhìn tới cô một lần nào nữa
Cô biết chắc anh giận rồi, phải ngoan một chút! Lặng lẽ nằm xuống kéo chăn lên rồi nhắm mắt. Có lẽ do không có thứ gì thu hút cô rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Anh làm việc một lúc ngước lên liền thấy thân ảnh nhỏ bé kia đã ngủ, đặt lại công việc bản thân mà đứng dậy vén chăn cho cô, đặt lên trán cô một nụ hôn rồi lặng lẽ trở về tiếp tục làm việc.
Ngày qua ngày, cô rõ biết anh đang không vui nên rất ngoan ngoãn. Làm đúng nghĩa vụ của "" Bé khỏe bé ngoan "": tới giờ ăn sẽ ăn, tới giờ nghỉ sẽ nghỉ. Anh bảo A cô sẽ không dám làm A", ngoan như vậy, tự cảm thấy bản thân thật xuất sắc...
Hằng ngày nhìn thấy cô ngoan ngoãn như vậy, tâm tình của anh cũng tốt hơn. Cô xuất viện đã được vài ngày, thể chất có vẻ tốt lên rất nhiều!
________________________
Vào một buổi tối trời quang mây tạnh, mưa dông bão táp...
- Linh, em lên phòng tôi đợi!
- Để làm gì vậy thầy?
- Không nghe rõ?
- Không có, không có. Em đi ngay!
Nhìn cô nhanh chóng lên phòng, anh im lặng vào bếp uống một cốc nước rồi mới lên. Khi anh bước vào cô bé kia đang nằm trên giường vui vẻ mà nghịch con gấu bông mình đem sang đây, nhìn cưng hết sức à!
Tuy nhiên, việc vài hôm trước anh vẫn chưa thể quên đâu! Thương thì thương nhưng cái gì phải ra cái đó, không ăn uống chính là không tốt! Anh ngồi xuống một chiếc ghế rồi mới lên tiếng
- Linh, ngồi lên chúng ta nói chuyện!
- Có chuyện gì vậy thầy? - Cô ngồi lên, tay vẫn nghịch gấu bông không yên tuy nhiên mắt đã hướng về phía anh
- Không biết? Hay không nhớ? - Anh cười cười nói
Cô chậm rãi nghĩ không phải mấy hôm nay mình rất ngoan sao? Vậy ý anh là đang nhắc tới việc trước đó?
- Nghĩ ra?
- Em...Em không nên bỏ ăn nhưng mà thầy.. không phải mấy hôm nay em rất ngoan sao? Đừng phạt nha?
- Tôi vốn dĩ không định phạt lỗi đó của em, nhưng nhớ lại xem sau đó lại làm gì?
Lục lọi kí ức một lúc liền nhớ ra, nhất định là cái khoảnh khắc bị anh phát hiện mình dùng điện thoại kia
- Em..
- Nhớ ra rồi?
Anh nhìn thấy cái đầu nhỏ kia khẽ gậc vài cái rồi im lặng. Không gian im lặng một lúc, cuối cùng cô lại là người chủ động lên tiếng
- Thầy.. thầy giận sao?
- Không có!
- Sao thầy.. lại không nói gì nữa?
- Tôi nói gì được? Em không nhận ra lỗi của mình thì dù tôi có đánh có phạt em thì bản thân em cũng đâu nhớ? Đúng không?
- Không phải mà, thầy em không có cố ý!
- Không cố ý? Rõ ràng trước khi rời đi tôi bảo em nghỉ ngơi khi tôi trở lại thì em đang làm gì? Vậy mà bảo không cố ý?
Cô nhận ra, anh tức giận thật rồi nha. Làm sao đây?
- Thầy, là em sai! Em nhận phạt thầy đừng giận nữa có được không?
- Tôi đã nói tôi không có giận em! Tự bản thân em suy nghĩ cho kĩ bản thân có làm sai hay không rồi hãy nhận phạt. Chứ đừng chỉ vì tôi giận mà nhận lỗi rồi sau đó vài ngày lại quên.
- Em không dám mà, là em sai! Thầy..
Anh nhìn cô, ánh mắt của cô xem như là thành thật đi?
- Vậy muốn phạt thế nào?
- Tùy.. tùy thầy đi!
- Vậy sao? - khẽ nhìn xung quanh phòng một lúc, như đang suy nghĩ gì đó cuối cùng lại lên tiếng - Quỳ thẳng trên giường, hai tay đưa về trước không được hạ tay xuống!
Cô yên lặng làm theo, hôm nay anh rất có tâm nha cho cô quỳ trên giường đó. Nhưng lại để cô đưa hai tay thẳng như vậy? Mỏi lắm đó..
Thấy cô làm theo anh cũng không nhìn thêm nhàn nhạt nói
- Hạ tay xuống là thước! - nói xong anh lại tập trung cộng việc của mình mặc ai kia đang vô cùng khổ sở a~
Nhìn thấy anh ngồi đó bây giờ cô muốn hạ tay thấp một cút cũng không dám. Từ đâu anh lại nghĩ ra cái hình phạt này cơ chứ?
Vốn dĩ là để cô quỳ ở góc phòng nhưng anh lại chợt nhớ tới cô vừa khoẻ lại được vài ngày, nền đất lạnh như vậy vẫn là không nên tiếp xúc trực tiếp.
Một lúc sau cô thật sự là không chịu được rồi, tay bắt đầu tê cứng rồi đó.
Len lén hạ tay xuống một chút thấy anh không nói gì liền hạ thêm chút nữa dần dần tay cô sắp buông xuôi xuống rồi..
- Xem ra em thật sự không xem tôi nói gì?
- Thầy.. Em không có mà! Thật sự mỏi lắm, đừng đưa tay ra nữa có được không? - hai mắt long lanh nhìn anh
- Đánh gấp đôi có được không?
- Không.. không cần, em không hạ tay xuống nữa! - nghe anh nói cô đúng là bị anh doạ cho sợ, tay run run đưa lên phía trước, thật sự là mỏi lắm rồi
Anh bước lại phía bàn cầm lên một cây thước dẻo ""xinh xắn "" màu hường -̀ cô hay mang sang đây làm bài tập, bước lại phía cô
- thước!
Dứt lời đương nhiên roi không lưu tình mà rơi xuống. Tuy nhiên roi này chỉ là cảnh cáo, lực không mạnh lắm nhưng cũng không nhẹ, hai bàn tay lập tức trở nên hồng hồng đỏ đỏ..
Sau đó trên tay cô được anh đặt lên một quyển sách khá mỏng nhưng cũng khá dày, sau đó liền lặng lẽ ra ghế ngồi.
- phút này nếu như em không hạ tay xuống một tí nữa liền giảm roi, ngược lại nếu hạ tay xuống lập tức được tặng roi!
Lòng cô muôn phần gào thét. Vì sao hôm nay anh lại lắm trò "" hành hạ "" cô như vậy? Rõ ràng mọi hôm không có..
Thời gian chậm rãi trôi qua, cô thật cảm thán. Vì sao mọi hôm thời gian trôi nhanh như vậy, còn hôm nay lại cứ như tiếng?
Anh nhìn thấy sắc mặt cô đang biến hóa từ từ thì cười thầm, thật đáng yêu nha.
- Đủ phút!
Anh đứng lên cầm lấy quyển sách kia đồng thời tay của cô cũng buông xuống thật rất mỏi nha
- Bây giờ nằm xấp xuống giường, chúng ta bắt đầu giải quyết!
Cái gì gọi là bắt đầu giải quyết? Vậy nãy giờ là anh đang chơi cùng cô sao? Mặc dù lòng không cam nhưng cuối cùng vẫn là nằm xuống.
Bởi vì cô đang mặc một chiếc váy ngắn cho nên không cần phiền phức phải cởi, tay vén váy lên cao liền nghe thấy tiếng la oai oái từ người bên dưới
" Ba " một tiếng, mông cô tự nhiên ăn một bàn tay của anh
- Nằm yên!
Sau đó chính là... Cô nằm yên cho anh vén váy mình lên, sau đó.. Aaa chính là kéo luôn quần trong xuống. Mặc dù việc này không phải mới lần đầu nhưng cũng rất xấu hổ nha!
Anh đương nhiên thấy được biểu hiện của cô nhưng lại không đề cập tới.
- Vốn định dùng thắt lưng nhưng niệm tình em mới hết bệnh không bao lâu, tôi dùng thước! Mỗi lỗi thước! Tổng cộng bao nhiêu?
- thước.. Nhưng mà thầy...
- Chuyện gì?
- Không phải thầy nói.. được giảm thước hay sao?
Anh khẽ cười, con nhóc này quả thật là quá dễ thương đi
- Tôi có nói quịt của em sao?
Nghe anh nói, cô lại vùi sâu đầu mình vô gối không nói gì nữa..
- thước! Không cần đếm nhưng hỏi phải biết! Tôi sẽ không nhẹ tay, nhớ đó!
- Em nhớ..
- Không được cắn môi hay ra khỏi vị trí! Bắt đầu..
Chátt..
Đúng như anh nói, lần này anh ra tay không nhẹ đau lắm đó..
Chátt..
Chátt..
Chátt..
Roi vẫn đều đặn hạ xuống, dù cố kìm nén nhưng mà cho tới cuối cùng thì với lực đánh này cô quả thật không chịu nổi
Chátt.. aa.. đau mà thầy..
Anh ngừng tay một lúc, hôm nay quả thật ra tay không nhẹ, vẫn là cho cô thời gian thích ứng
- Bao nhiêu rồi?
- Là ạ... hức... ...
- Đếm!
Anh vừa nói xong thì roi liền rơi xuống..
Chátt-
Chátt-
Chátt- A.. .. đau.. thầy nhẹ tay một chút.. hức...
Chátt - ...
Chátt- A.. hức.. đau....
- Không đếm sao?
- Em xin lỗi.. Là là , em không dám nữa..
Chátt - Aa..... hức...
Chátt - Aaaa... ... thầy...
Chátt- Aaa... hức.. .. thầy.. đừng đánh nữa..
Anh dường như không nghe tới lời của cô nói, thước lại tiếp tục rơi xuống. Hôm nay có vẻ anh rất giận thì phải, anh ra tay rất đau hơn nữa lúc đánh cũng không lên tiếng dạy dỗ gì hết.. lo sợ chồng chất khiến cô bật khóc nức nở hơn..
Chátt - .. hức... hức... đau... đau... hức...
Anh thầm thở ra đặt thước qua một bên rồi bước ra ngoài. Cô tủi thân khóc lớn hơn, đánh rồi, cũng xin lỗi rồi vẫn giận sao?
Khi anh trở lại chính là thấy bảo bối kia đang khóc không biết trời biết đất, đau tới như vậy sao?
- Sao lại khóc thành thế này rồi? - Anh ngồi xuống giường xoa xoa "" bánh mới ra lò "" nóng hổi vừa thổi vừa ăn
Thấy anh lại gần mình, nó liền bật khóc ôm chặt lấy anh
- Hức.. thầy đừng giận nữa mà, hức.. Em sẽ không như vậy nữa.. hức.. đừng bỏ rơi em.. hức.. đừng bỏ rơi em mà..
Nhìn đứa nhỏ oa oa khóc lớn thì ra là tưởng anh bỏ đi, thật là ăn roi xong liền nhạy cảm như vậy sao?
- Tôi không có bỏ rơi em, này uống miếng nước đi! Khóc không mệt sao?
Cô gật gật rồi cầm lấy ly nước ngoan ngoãn uống, anh lúc đó lại ôn nhu thoa thuốc giúp cô, sau đó lại tiếp tục xoa...
- Ưm.. Em muốn ngủ! Oáp...
- Được rồi, ngủ đi! - anh định mang ly nước kia trở về bếp thì có cánh tay trắng trắng kéo lại, ánh mắt long lanh..Anh thở dài rồi đặt ly nước xuống bên tủ, lên giường nằm cạnh nó, tay vén chăn cho cả hai rồi tắt đèn. Tay anh vẫn xoa đều mông cho cô cho tới khi cô chìm sâu vào giấc ngủ, anh cười rồi hôn nhẹ lên môi cô:
- Ngủ ngon, nhóc con! Thương em.
_______________________
-THE END-