Nhờ Luyện yêu sư chủ động nhường bước, Hương Hương vẫn là đệ tử trên danh nghĩa của Lam Thiên Sách, vẫn ở cùng một nơi với Vụ Nguyệt, chỉ là từ nay ban ngày phải theo Luyện yêu sư đi tu luyện. Lam Thiên Sách lo lắng sau trận phong ba này Hương Hương sẽ sinh oán hận đối với sư môn, liền nói nói giải thích về tình huống đặc thù của nàng, rằng chỉ có Luyện yêu sư mới có thể dạy được cho nàng, chẳng phải Sư phụ ghét bỏ nàng. Hương Hương cũng hiểu đây là ý tốt của Lam Thiên Sách, lúc này gật gật đầu. Lam Thiên Sách sờ sờ đầu nàng, khen ngợi nàng hiểu chuyện, rồi quay trở về.
Đêm đó, mấy người Hạ Mạt phong thanh nghe được tin tức, ào ào tụ tập qua đây, thuận tiện xin cơm ăn.
“Hương Hương, nghe nói Nhiên Hương sư huynh của Tử Đài muốn thu ngươi làm đồ đệ hả?!” Vẻ mặt Hạ Mạt không thể tin nổi.
Hương Hương nằm gục xuống bàn, cái miệng vừa bơi trong cơm, vừa thản nhiên đáp: “Đúng vậy”.
“Vậy ngươi còn không đồng ý?!” Hạ Mạt khoa trương kêu lên. “Nhiên Hương sư huynh được danh xưng là trẻ tuổi nhất, một Luyện yêu sư pháp lực cường đại nhất Tam Bích. Hơn nữa hắn luôn độc lai độc vãng, cho tới bây giờ chưa từng thu nhận đồ đệ, người khác cầu còn không được, ngươi thế nhưng đi từ chối? Sư phụ đầu đất của chúng ta có gì mà tốt, đổi lại là ta, sớm đã chạy qua”.
“Lợi hại như vậy?” Trong lòng Hương Hương không khỏi giật giật. “Nhưng, tọa kỵ trước đây của hắn không phải bị chết trong quá trình thu yêu sao, nếu lợi hại đúng như lời nói…” Sao có thể không tự bảo hộ được mà liên lụy đến tọa kỵ?
“Tọa kỵ trước đây… Ngươi nói Vân Báo hả, do ba năm trước đánh yêu nhện tu luyện ngàn năm ở Quát Thương Sơn mà chết. Nhưng bảy con nhện yêu đó đều có tu vi trên năm, tụ hợp gây loạn. Trước khi Nhiên Hương sư huynh ra tay, Gia Vân sư thúc và Kính Minh sư huynh cũng từng đi đánh rồi, đáng tiếc đều không thành công mà lui về. Nhiên Hương sư huynh chỉ có một mình mà thu được toàn bộ bọn chúng. Có điều cuối cùng lúc bảo vệ Hoài Chân Công chúa thoát khỏi hiểm cảnh, Vân Báo không cẩn thận bị trúng tơ độc mà chết”.
“Hơn nữa, lúc đó Nhiên Hương sư huynh còn chưa phải là Luyện yêu sư đâu!”
“A…” Ngoài mặt Hương Hương đờ đẫn đáp lời, trong lòng kỳ thực đang nhảy nhót hoa nở. Nói như vậy, là nàng nhặt được bảo vật rồi! Tức thời hạ quyết tâm, phải đi theo Luyện yêu sư học pháp thuật cho thật tốt, nhất định phải học thành tài!
“Hơn nữa, Nhiên Hương sư huynh còn là tình nhân trong mộng của Đại sư tỷ”. Luôn luôn yên tĩnh ngồi một bên cắm đầu vào bát cơm, Kỷ Thiển Trần bỗng nhiên xen vào một câu.
Hương Hương ngẩn ra, Hạ Mạt vội vàng phủ nhận: “Đừng nói lung tung! Tu vi của Nhiên Hương sư huynh cao, bề ngoài lại đẹp mắt, ta đơn giản chỉ là thưởng thức thôi. Chẳng phải Thiển Thiển muội cũng lấy Nhiên Hương sư huynh làm hình mẫu sao?”
Kỷ Thiển Trần không để ý tới nàng ấy, quay đầu nói với Hương Hương: “Tiểu sư muội sau này theo Nhiên Hương sư huynh, nhớ để ý thăm dò các tập tính sinh hoạt của hắn nhé, tỷ như mấy giờ thức dậy, mấy giờ đi ngủ, luyện công mấy canh giờ linh tinh gì đó, trở về nói lại ta nghe”.
Hạ Mạt vội vàng quan tâm quay đầu lại nói: “Nói cả với ta nữa!”
“Dạ, dạ, hiểu rồi”. Trong lòng Hương Hương suy nghĩ, không biết bọn họ xem vị này như Thiên Lý Mã ((con ngựa)) của Bá Nhạc hay là tình nhân trong mộng của các cô gái khắp thiên hạ, Kim Cương Vương Lão ngũ?!
((người có đủ điều kiện đẹp trai, giàu có, độc thân gì đó… lười search… các cô gái mơ ước chộp về làm chồng))
Hương Hương vốn định hỏi thăm thêm về sự tích của vị Luyện yêu sư này, nhưng phát hiện Vụ Nguyệt vẫn rầu rĩ không vui nên không hỏi nhiều nữa. Đợi mọi người tản đi hết, trở về phòng ngủ mới hỏi: “Vụ Nguyệt, sao buồn vậy?”
Vụ Nguyệt ngồi xuống mép giường, rầu rĩ nói: “Hương Hương cuối cùng cũng bị người ta cướp mất rồi”.
Hương Hương vội vàng nhanh chân nhảy qua, lủi lên giường, nhảy cái bộp ngồi trên chân hắn: “Không đâu. Chỉ có ban ngày Hương Hương đi theo Luyện yêu sư học pháp thuật, buổi tối vẫn sẽ về đây ở với Vụ Nguyệt mà. Hơn nữa còn là học phép thuật với hắn ở Ỷ Thiên, nếu hắn về Tử Đài, Hương Hương nhất định sẽ không đi với hắn!”
“Ừ”. Vụ Nguyệt đáp lời, ôm Hương Hương, trầm mặc hồi lâu, nói thêm. “Sư phụ nói, chỉ có đi theo Nhiên Hương sư huynh thì Hương Hương mới có thể học thành công pháp thuật. Ta không muốn Hương Hương đi theo Nhiên Hương sư huynh kia, nhưng lại muốn Hương Hương học pháp thuật được thành tài…”
Hương Hương vội vàng nói: “Ý của Sư phụ, kỳ thực chính là phương pháp tu luyện của Hương Hương tương đối đặc thù, không giống mọi người. Hương Hương sẽ qua bên kia vài ngày, chờ nắm rõ biện pháp tu luyện rồi, sẽ trở lại bồi Vụ Nguyệt, không đi đâu nữa hết”.
“Ừm”.
Sáng sớm hôm sau, bọn Hương Hương còn đang ăn cơm, Luyện yêu sư đã tới. Thôi Phượng Vũ nhiệt tình đón tiếp mời hắn ăn cơm cùng, hắn chỉ nhàn nhạt nói một tiếng “Ăn rồi”, liền đứng ở cửa nhìn. Bị hắn nhìn như vậy, Hương Hương tự nhiên cũng ăn không ngon, nói tạm biệt với Vụ Nguyệt rồi lủi xuống bàn.
“Hương Hương”. Thôi Phượng Vũ gói một nắm cơm đuổi theo, đưa cho Hương Hương, để lúc nào đói nàng có thể ăn.
“Cảm ơn Sư huynh”. Vị Sư huynh này thật tỉ mỉ cẩn thận, dịu dàng săn sóc khiến người ta cảm động không lời nào để nói.
Luyện yêu sư không nhanh không chậm đi về phía trước, Hương Hương từng bước nhảy nhảy theo sau. Vốn tưởng sẽ đến học pháp thuật tại Đạo Trường, không ngờ lại đi đến một tiểu lâu ((nhà)), xem ra, đây là chỗ ở của Luyện yêu sư. Vào nhà rồi, hắn cái gì cũng không nói, chỉ lấy quyển sách đưa cho Hương Hương.
Hương Hương vội vàng dùng hai cái móng vuốt ôm lấy, vừa thấy rõ hai chữ ‘Ngự Khí’ trên bìa sách đã bị Luyện yêu sư rút trở lại. Nhanh chóng lật quyển sách một lèo từ đầu tới đuôi, rồi trả lại cho Hương Hương. Hương Hương một lần nữa nhận lại quyển sách, thế nhưng phát hiện chữ trên bìa sách đã thay đổi, xiêu xiêu vẹo vẹo, một chữ cũng không biết. Hương Hương sửng sốt nửa ngày, vô cùng xấu hổ ngồi xuống trước mặt Luyện yêu sư nói: “Sư huynh, chữ này, ta không biết”.
Luyện yêu sư mở to mắt, nói: “Đây là, yêu văn”.
“Dạ”. Hương Hương gật gật đầu. “Ta không biết yêu văn, nhưng biết chữ của nhân gian”.
Luyện yêu sư dường như có chút ngạc nhiên: “Vừa rồi, biết?”
Hương Hương gật đầu.
Luyện yêu sư không nói gì nữa, cầm lấy quyển sách, một lần nữa lật chuyển từ đầu tới đuôi. Đến khi Hương Hương nhận lại quyển sách, phát hiện chữ đã biến trở về, quả nhiên là chữ nàng biết, lúc này nâng sách lên đọc ngon lành. Luyện yêu sư đứng bên cạnh nhìn một lúc, giống như đang xác định xem Hương Hương có thực sự đọc được hay không. Thấy nàng lật lật trang sách rất tốt, cũng đã bắt đầu vận khí theo hướng dẫn trên sách, mới chậm rãi nói một câu “Không hiểu, hỏi ta”, rồi xoay người ngồi xuống giường tọa thiền.
((Klq: khoái kiểu người nước ngoài nói chữ việt thế này, dễ thương:”>))
Trước đây theo Thôi Phượng Vũ học lâu như vậy, tuy rằng tiến triển rất chậm, nhưng các thứ kiến thức cơ bản, vận khí này nọ cũng coi như nắm rõ. Rất nhanh, chương thứ hai của vận khí đã thông thuộc được rồi. Nhưng đến chương ba thì bắt đầu có chút vấn đề, thời điểm cho khí tụ trong cơ thể chuyển ra ngoài, lại thế nào cũng đẩy không ra. Thử mười mấy lần, mệt đến mồ hôi đầy đầu, thở hổn hển, vẫn không được, đành phải bò qua xin Luyện yêu sư giúp đỡ.
“Sư huynh”.
Luyện yêu sư mở mắt, thấy Hương Hương chật vật, trầm mặc không nói.
“Sư huynh, khí của ta, không đẩy ra ngoài được”.
Luyện yêu sư gật đầu, rồi nhắm hai mắt lại.
“Á?” Hương Hương không khỏi choáng váng, vậy thôi hả, sao không nói gì? Không phải hắn đã nói không biết thì hỏi ư, sao nàng hỏi, rồi lại thế? Nhưng hắn không nói, nàng cũng hết cách với hắn, đành phải bực bội quay về, cầm sách lên, bỏ qua chương ba, luyện chương bốn. Chương bốn chính là hướng dẫn thuật dùng khí chế ngự kiếm, Hương Hương nghĩ nghĩ, thảo nào Thanh Sương kiếm không chịu nghe theo hiệu lệnh của mình, xem ra nguyên nhân chính là do phần khí không phát ra được khỏi cơ thể của mình, vậy phải làm sao mới được đây?
Đang lúc do dự, bỗng Luyện yêu sư đứng dậy, nói: “Đi”.
“A?” Hương Hương ngẩn người, Luyện yêu sư đã đi thẳng ra cửa, Hương Hương không dám chậm trễ, vôi vàng nhanh chóng đuổi theo.