Yêu Thêm Lần Nữa

chương 170: 170: ép buộc lẫn nhau

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Anh thật sự đang hỏi tôi hay là đang châm chọc tôi? Phải, bây giờ tôi để ý, bởi vì tôi muốn sinh con cho anh, bởi vì tôi không muốn nhìn thấy người phụ nữ khác sinh con cho anh, được chưa?” Âu Dương Điệp dùng sức muốn giãy ra khỏi tay anh, mất khống chế hét lớn.

Tư Đồ Thác thoáng cái giật mình, cô nói cái gì, cô nói cô muốn sinh con cho mình sao? Cô tức giận là bởi vì ghen tuông sao? Tức giận lúc trước bỗng chốc tan thành mây khói, trong lòng vui mừng như điên, khóe môi cong lên thành một hình vòng cung.

Anh lại một lần nữa ôm chặt cô vào trong lòng mình: “Đừng nên thương tâm, đừng nên đau khổ, cũng đừng nên ghen tị, chúng ta cũng sẽ có những đứa con của chúng ta.

” Đó cũng là điều anh mong.

“Tư Đồ Thác, anh buông tôi ra, anh làm gì vậy?” Âu Dương Điệp liều mạng giãy dụa nhưng lại không thể giãy ra được.

“Tiểu Điệp, đừng giận nữa, chúng ta cũng sẽ sinh một đứa con có được không?”Giọng Tư Đồ Thác cực kì dịu dàng nói bên tai cô.

Thân thể Âu Dương Điệp cứng lại một lúc, chỉ hỏi anh một câu: “Vậy đứa con của cô ta thì anh tính làm sao bây giờ?”

“Tiểu Điệp, em đừng ép anh có được không? Cô ấy sẽ không ảnh hưởng gì đến chúng ta, anh cam đoan.

” Tư Đồ Thác ôm cô nói.

“Sẽ không ảnh hưởng đến chúng ta?” Âu Dương Điệp đột nhiên đẩy anh ra, nhìn anh nói: “Thác, em là một người phụ nữ và cũng là một người phụ nữ yêu anh, cho nên hãy tha thứ cho em, em không thể rộng lượng như vậy.

Em rất ích kỉ, em không thể dễ dàng tha thứ cho người em yêu có con với người phụ nữ khác, nếu là như vậy thì em chỉ có thể trốn đi thật xa.

“Tiểu Điệp, vậy em muốn anh phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ em muốn anh buộc cô ấy phải bỏ đứa nhỏ đi sao? Như vậy đối với cô ấy không tàn nhẫn sao, anh có tư cách gì mà làm như vậy?” Tư Đồ Thác thật sự bị cô bức đến điên rồi, cô bây giờ thật là cố chấp.

“Anh đừng gán cái tội danh to lớn đó lên người tôi.

Tôi không muốn anh đi bức cô ta bỏ đứa nhỏ, anh đã biết làm như vậy là tàn nhẫn với cô ta, vậy anh đối với tôi không tàn nhẫn sao? Anh không có tư cách bắt cô ta đi phá bỏ đứa con, vậy anh có tư cách gì bắt con của tôi là một đứa con riêng không danh không phận?” Âu Dương Điệp cười lạnh chất vấn, thì ra trong lòng anh chưa hề suy nghĩ cho cô.

“Anh khi nào thì nói con của chúng ta sẽ là đứa con riêng không danh không phận?” Tư Đồ Thác quát lớn, anh sẽ cho cô và đứa con mọi thứ.

“Anh muốn cho tôi một danh phận, anh muốn kết hôn với tôi, vậy còn cô ta thì sao, cô ta cùng đứa con của mình phải làm sao bây giờ?” Âu Dương Điệp nhìn anh, cô không tin Lâm Vi sẽ để cho đứa con của mình trở thành đứa con ngoài giá thú.

Tư Đồ Thác ngây ngẩn cả người, anhh đã quên mất vấn đề này, nếu như vậy chắc chắn phải làm tổn thương một người.

“Anh cũng không muốn làm tổn thương cô ta phải không? Tư Đồ Thác, anh không thể tham lam như vậy, anh chỉ có thể lựa chọn một thôi, biết không?” Nước mắt từ khóe mắt Âu Dương Điệp rơi xuống, chỉ là người anh chọn không phải là cô.

“Phải, anh cả hai đều muốn.

” Tư Đồ Thác đột nhiên nhìn cô chằm chằm nói.

Âu Dương Điệp giật mình, anh đang nói gì? Đột nhiên cô cười thành tiếng: “Anh cho rằng anh là ai, anh xem tôi là cái gì? Mặc dù tôi yêu anh nhưng xin anh đừng quên, nếu tôi không muốn anh cũng không thể làm được gì.

Khóe môi Tư Đồ Thác nhếch lên một nụ cười lạnh, đột nhiên dùng tay bóp lấy cằm cô:“Vậy em cũng đừng quên em đã đáp ứng tôi cái gì, hợp đồng giữa chúng ta, bây giờ vẫn chưa hết hạn.

” Anh cũng không muốn làm như vậy, nhưng đây là cô bức anh.

“Hợp đồng?” Âu Dương Điệp thoáng cái nhớ tới hợp đồng làm tình nhân một năm kia.

“Đã nhớ ra chưa?” Tư Đồ Thác biết cô nhất định đã nhớ ra.

“Nhớ ra vậy thì thế nào?” Âu Dương Điệp nhìn anh, khóe môi cong lên thành một vòng cung đẹp mắt: “Anh có chứng cứ gì không? Tôi đã từng đáp ứng anh cái gì, tôi cũng chẳng nhớ nữa.

“Em…” Tư Đồ Thác nhìn cô chằm chằm, đôi mắt lộ ra một tia nguy hiểm.

“Tôi cái gì? Nếu đúng thì anh hãy đưa chứng cứ ra đây, nếu không đưa ra được vậy thì đừng trách tôi thưa chủ tịch.

” Nhìn thấy anh kinh ngạc, trong lòng Âu Dương Điệp có vài phần đắc ý.

“Em muốn chứng cứ sao, đơn giản thôi.

” Tư Đồ Thác đột nhiên lộ ra một nụ cười tà ác, vươn tay xé quần áo trước ngực cô.

“Anh muốn làm gì?” Âu Dương Điệp trừng mắt nhìn anh.

“Em muốn xem chứng cứ mà, nếu như tôi nhớ không lầm thì trên người em vẫn còn những dấu hôn hằng đêm tôi vẫn lưu lại.

Nếu em thấy vẫn chưa đủ thì bây giờ tôi chứng minh cho em xem.

” Bàn tay Tư Đồ Thác nhanh chóng chộp xuống trước ngực cô.

“Buông tôi ra.

” Âu Dương Điệp muốn trốn tránh khỏi anh nhưng thoáng cái đã bị anh đặt lên bàn làm việc.

“Buông ra? Em cảm thấy tôi sẽ buông em ra sao, không phải em cần chứng cứ sao?” Tư Đồ Thác kéo váy của cô lên, bàn tay vào quần lót của cô, sau đó chạm vào thân thể cô, thân thể anh không tự chủ được lập tức trở nên căng thẳng.

“Tôi không muốn, anh cút ngay.

” Âu Dương Điệp dùng sức giãy dụa, cô không muốn phát sinh quan hệ với anh lúc này.

“Buông em ra, được, chỉ cần em đồng ý tiếp tục thực hiện hợp đồng của chúng ta.

” Tư Đồ Thác có chút hèn hạ yêu cầu cô, anh chỉ nghĩ muốn giữ cô lại.

“Muốn tôi đồng ý cũng được, vậy anh cũng đồng ý bắt Lâm Vi phá bỏ đứa nhỏ trong bụng đi.

” Âu Dương Điệp cũng ép buộc anh.

“Âu Dương Điệp.

” Tư Đồ Thác nghiến răng nghiến lợi quát: “Em thật sự là không thể nói lí lẽ.

Nói xong bàn tay anh thô lỗ kéo bỏ quần lót của cô, che lại đôi môi cô, di chuyển tay về phía trên.

“Đừng…” Âu Dương Điệp chỉ có thể phát ra âm thanh ô ô, hung hăng trừng mắt nhìn anh nhưng lại không có sức chống trả.

Đến khi Tư Đồ Thác đụng chạm thân thể cô thì trong nháy mắt thân thể anh như bị đốt cháy, anh thích cô, càng muốn cô hơn.

Cuối cùng anh gầm nhẹ một tiếng sau khi phân thân của mình đi vào trong cơ thể mềm mại của cô.

“Tư Đồ Thác, anh đi chết đi.

” Âu Dương Điệp tức giận rống lên, anh nhất định phải vũ nhục cô như vậy sao?

“Bốp.

” Một âm thanh phát ra.

Rất nhanh trên mặt anh xuất hiện dấu năm ngón tay hồng hồng, cô ngây ngẩn cả người, sao anh lại không tránh đi.

“Âu Dương Điệp, em dám đánh tôi?” Trong nháy mắt Tư Đồ Thác hừng hực lửa giận tựa hồ như muốn thiêu đốt cô, tay nắm chặt đến mức kêu rắc rắc.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio